Y Lam Nhã cười gượng gạo nói: "Không nghĩ rằng cô cùng anh Qúy lại có tình cảm tốt như thế."

Tiêu Vũ kinh ngạc nói: "Không nhìn ra sao? Chắc do Quý Huyền đối với người ngoài thì không bộc lộ gì chứ thật ra ở nhà anh ấy bung xõa lắm."

Y Lam Nhã: "....."

Tiêu Vũ che mặt, "Ví dụ như, anh ấy cũng rất thích ôm tôi từ đằng sau."

Y Lam Nhã cuối cùng cũng bắt được một điểm để phản kích: "Anh ấy quỳ xuống ôm cô?"

Tiêu Vũ: ".... Ý tôi là trước đây." Hết hồn chim én, suýt nữa lộ tẩy.

"Cô giáo, cô nhấc chân lên." Khổng Ngọc Tình tự mình cầm cái thùng rác tới thu dọn mảnh vỡ nhỏ trên sàn, vừa dọn vừa nói: "Cô giáo không cần áy náy, chỉ là cái ly nước mà thôi, chúng tôi mua lại mấy cái là được."

Y Lam Nhã: "......." Bà đây không áy náy, một cái ly thủy tinh vỡ...

"Ôi, cũng do ông chủ thích cái ly này, nếu không một cái ly những 5,6000 tệ, ai mà chịu mua chứ! Cô thấy đúng không cô giáo?" Khổng Ngọc Tình vừa cúi đầu quét tước vừa vô tình nói chuyện.

Mặt Y Lam Nhã cứng lại, Tiêu Vũ bèn giật mình tiếp lời: "5,600 tệ à? Cũng đâu có đắt, cô Y không cần để ý tới. Đúng rồi, ngày mai phải phiền cô tới dạy kèm cho Tiểu Du,...cô giáo, sao cô không nói gì cả?"

Y Lam Nhã miễn cưỡng nở nụ cười, trả lời: "Không có gì, tôi thấy áy náy quá thôi."

"Không sao đâu cô giáo, loại ly này trong nhà còn đầy ấy mà." Tiêu Vũ xua tay.

Y Lam Nhã tỏ vẻ vui mừng mà nói: "Tốt rồi, tôi phải về soạn giáo án,mai còn dạy kèm cho Tiểu Du đây, mà tôi còn không ít bài thi cần chấm, hôm nay cảm ơn cô đã chiêu đãi."

Y Lam Nhã đứng dậy chào tạm biệt Tiêu Vũ, sau đó xoay người rời đi, Khổng Ngọc Tình đứng dậy tiễn cô ta.

Lúc Khổng Ngọc Tình quay lại, Tiêu Vũ đang cầm cái ly xoay trái xoay phải, thấy Khổng Ngọc Tình thì vẫy tay hỏi: "Thím Khổng, cái ly rách này có giá 5,6000 tệ thật à? Ôi mẹ ơi, mua lỗ vậy à?"

Khổng Ngọc Tình bình tĩnh đáp: "Có 10 tệ một cái thôi."

Tiêu Vũ: "......." Thím Khổng mà tôi biết đã mất tích rồi.

(Thím Khổng bắt đầu nhây giống chị Vũ rồi)

Quý Huyền từ trên lầu đi xuống, Quý Du kéo Tiêu Nhược Quang chạy theo sau.

Thấy Tiêu Vũ đang ngồi trong phòng khách, cầm cái ly nhìn Khổng Ngọc Tình với vẻ khiếp sợ, Quý Huyền nhíu mày hỏi: "Em sao thế?"

Tiêu Vũ trả lời: "À, mất tí máu, đang nạp máu lại." Thím Khổng nhà anh tiến bộ quá thần tốc.

Quý Du nhìn dáo dác rồi kéo Tiêu Nhược Quang chạy lại chỗ Tiêu Vũ: "Mẹ ơi, cô Y đâu ạ?"

Tiêu Vũ buồn bã nhìn Quý Du: "Con yêu, mỗi lần nhìn thấy con thích cô Y như thế thì mẹ rất đau lòng. Mẹ mới rời đi có mấy năm mà con có người con thích hơn mẹ."

Quý Huyền: "....... Em nói câu này nghe kỳ kỳ sao."

Nhưng Quý Du không thấy có gì kỳ cục, cô bé nhìn Tiêu Vũ, dè dặt hỏi: "Nhưng con đâu thể không thích cô Y?"

Tiểu •support• Quang lập tức nói: "Chị ngốc quá, chị có thể thích cô Y ít lại, vậy thì sẽ thích mẹ nhiều hơn."

Quý Du hiểu ra, gật đầu nói: "Ồ, vậy... vậy chị sẽ thích cô Y ít đi một chút."

Tiêu Vũ xoa đầu Quý Du, hỏi: "Đúng rồi, mai con học thêm môn gì thế?"

Quý Huyền ngồi xuống, đáp: "Cũng không có gì, chỉ để cô ấy tới kèm Quý Du làm bài tập thôi.Bình thường ở trường Tiểu Du hay tới văn phòng cô ấy làm bài tập, nhưng cuối tuần mang con đi phiền phức quá nên mới bảo cô giáo tới đây."

Tiêu Vũ hùng hồn nói: "Chỉ là làm bài tập thôi sao? Mang ra đây, để mẹ dạy con."

Quý Huyền: "......."

Quý Du vô cùng hạnh phúc, cô bé nhảy cỡn lên, nói: "Mẹ, mẹ đợi con chút, để con đi lấy."

Khổng Ngọc Tình thấy cảnh êm ấm của bốn người thì vui vẻ đi lấy chút điểm tâm cho họ.

Quý Du mang cái cặp to đùng chạy rầm rầm từ trên lầu xuống, sau đó lấy sách vở trong cặp ra, nói với Tiêu Vũ: "Cô giáo bảo chúng con luyện ghép vần."

Tiêu Vũ cầm cuốn sách giáo khoa lên, hỏi: "Chỗ nào?"

Quý Du lật tới trang đó, Tiêu Vũ liền nói: "Con đọc thử một lần cho mẹ nghe đi."

Vì thế, Quý Du đọc từng chữ vô cùng chuẩn không cần chỉnh. Tiêu Vũ trầm mặc một lát, nghĩ bụng: Khiếp! Con đọc còn chuẩn hơn cả mẹ, đâu cần cô giáo dạy chứ.

Tiêu Vũ bèn bảo Quý Du lấy bài tập môn khác ra, Quý Du ngoan ngoãn lấy ra, sau đó trước mặt Tiêu Vũ làm bài tập một cách vô cùng chính xác.

Tiêu Vũ: "....... Con biết làm hết à?"

Quý Du ngẩng đầu lên nhìn cô, vui vẻ nói: "Dạ, con biết làm từ hồi học mẫu giáo rồi."

Tiêu Vũ lạnh lùng quay sang hỏi Quý Huyền: "Vừa rồi anh bảo mời cô Y tới làm gì cơ?"

Quý Huyền trầm ngâm một lát, sửa lại: "Giám sát con bé làm bài tập?"

Tiêu Vũ lẩm bẩm: "Đúng là dẫn sói vào nhà."

Quý Huyền: "Quý Du thích cô ấy thì mời cô ấy tới chơi cũng được chứ sao."

Tiêu Vũ: "Một tháng trả người ta bao nhiêu?"

Khổng Ngọc Tình bê mứt bánh đặt lên bàn, còn có cả một bình nước ép táo.Sau đó ngẩng lên nói cho Tiêu Vũ biết: "Một tháng trả cô Y 8000 tệ, chủ yếu để thứ Bảy cô ấy tới chơi với cô chủ nhỏ, cô chủ nhỏ làm bài rất nhanh. Hơn nữa khi cô chủ làm bài tập, để tránh làm phiền cô chủ nhỏ nên cô Y luôn tìm ông chủ nói chuyện phiếm, hoặc đi khắp nơi trong nhà. Đợi cô chủ làm bài xong thì cô ấy mới chơi với cô chủ."

(8000 tệ = 26,543,374 VVND)

Tiêu Vũ thò tay cầm một miếng khô heo, sau đó nói: "....Một tháng em đi dạy piano cho người ta cũng chỉ được trả 3200 tệ."

(3200 tệ=10,617,349 VND)

Khổng Ngọc Tình cũng nói: "Đúng thế, mỗi tuần tới chơi một ngày, một tháng chỉ có bốn ngày, tính ra một ngày nhận hẳn 2000 tệ."

(2000 tệ= 6,635,843 VND)

Tiêu Vũ cười khẩy, nhìn Quý Huyền hỏi: "Anh là đồ ngốc à?"

Quý Huyền: "...... Giá này do Quý Du yêu cầu." Sao bọn họ mới nói vài câu anh đã thấy mình là người phá của nhỉ?

Vậy nên, Tiêu Vũ quay sang dạy dỗ Quý Du: "Tiểu Du, sao con lại lãng phí tiền như vậy?"

Quý Du phản bác ngay: "Cha con có tiền mà!"

Tiêu Vũ kéo Tiêu Nhược Quang lại gần, nói: "Con có biết em trai con tiết kiệm tới mức nào không? Tiểu Quang, con kể cho chị con nghe,không có tiền thì cuộc sống như thế nào?"

Tiêu Nhược Quang nghe vậy, bẻ ngón tay tính: "Lúc chúng ta không có tiền hả mẹ? Ngày nào cũng được ăn bánh bao rất ngon, chị ơi, chị đã ăn bánh bao bao giờ chưa?"

Quý Du lắc đầu, Tiêu Nhược Quang nhìn cô bé với cặp mắt thương hại, sau đó nói: "Bánh bao phải mua lúc chạng vạng ngày hôm trước,như vậy ăn mới ngon. Buổi sáng, mẹ sẽ nấu canh trứng, bỏ thêm ít đường để ăn kèm với bánh bao." Nói tới đây, Tiêu Nhược Quang suýt nữa thì chảy nước miếng, nói: "Canh trứng rất đẹp, màu vàng, ăn ngọt lắm, bánh bao cũng ngọt, ăn siêu ngon."

Quý Du cũng bất giác nuốt nước miếng, Tiêu Nhược Quang lại nói tiếp: "Trưa đến mẹ sẽ nấu cơm tẻ rồi rưới ít thịt băm lên trên." Tiêu Nhược Quang lại nhìn Quý Du hỏi: "Chị ơi chị đã ăn thịt băm bao giờ chưa?"

Quý Du đáng thương lắc đầu, Tiêu Nhược Quang nói: "Mỗi tuần mẹ sẽ mua thịt một lần, băm nát ra, sau đó nấu với nước tương, bỏ đường vào, ăn ngon lắm, một lần nấu là ăn được cả tuần đấy."

Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Du, nói với giọng thương hại: "Buổi tối, bánh bao dư sẽ cắt ra chiên lên, ăn kèm với cháo, chị đã ăn bánh bao chiên bao giờ chưa?"

Quý Du rưng rưng lắc đầu, nói: "Chị, chị chưa bao giờ ăn."

Tiêu Nhược Quang liền nhíu mày: "Ngon vậy mà chị chưa ăn bao giờ à?"

Quý Du ngửa mặt lên, òa khóc: "Chị, chị chưa được ăn bao giờ hết. Oa~...."

Quý Huyền: "......."

Khổng Ngọc Tình: "........"

🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍

#1 Chỉ là bánh bao thôi mà nghe Tiểu Quang tả mà cứ như mĩ vị ấy. Chẹp chẹp chẹp (ˉ﹃ˉ)