Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Chương 5: 5 Kỳ Án Xác Chết Trong Rừng Hoang 5

Ngày thứ hai sau khi vụ án xảy ra.

Xử lý những vụ án liên quan đến học sinh rất khó, nhất là khi điều tra những người có liên quan, chỉ cần không phải bắt buộc, sẽ cố gắng không triệu tập hay sử dụng những thủ đoạn cưỡng chế khác.

Gặp phải những học sinh không chịu hợp tác, quả thực khiến người ta phải đau đầu.

Hai Lượng trong khi điều tra thu thập chứng cứ đã gặp phải sự ngoan cố chống đối của Mã Siêu.

Mã Siêu rằng, chiều ngày Diêu Lôi bị hại cậu ta đi một mình đến rạp chiếu phim Quang Minh cách trường mấy con đường để xem phim.

Mặc dù cậu ta nói ra được tên, nội dung phim và cả giá vé vào rạp, nhưng như thế chưa đủ để làm bằng chứng.

Bởi đó là một bộ phim cũ, rất nhiều người đã từng xem, hơn nữa biển quảng cáo của phim còn hướng mặt ra đường, những thứ mà Mã Siêu khai chẳng cần đến rạp cũng có thể tìm hiểu được.

Hai Lượng dẫn người đến điều tra camera lắp ở rạp chiếu phim Quang Minh, trong khoảng thời gian đó không phát hiện ra bóng dáng của Mã Siêu.

Điều đó khiến cho Hai Lượng có chút nóng giận, nhưng Mã Siêu vẫn cứ khăng khăng cứng đầu cứng cổ, hơn nữa camera ở rạp còn có nhiều điểm mù, cũng không thể khẳng định cậu ta nói dối.

Mã Siêu càng lúc càng đáng nghi, cậu ta có thời gian phạm tội, động cơ phạm tội, cũng phù hợp với phân tích phán đoán của cảnh sát về thân phận của hung thủ.

Nhưng khi chưa có bằng chứng xá.c thực, cảnh sát không thể áp dụng những hình thức cưỡng chế lên người Mã Siêu, chỉ có thể tiếp tục đứng ngoài điều tra, thu thập chứng cứ.

Hai Lượng đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của Mã Siêu, hy vọng cô ấy có thể giúp cảnh sát, công phá phòng tuyến tâm lý của Mã Siêu.

Những nam sinh khác từng theo đuổi Diêu Lôi đều đã bị loại khỏi diện tình nghi, việc điều tra đối với Hứa Doanh Doanh cũng đến hồi kết.

Tài xế đón Hứa Doanh Doanh về nhà hôm vụ án xảy ra là một bộ đội đã xuất ngũ, khuôn mặt phúc hậu, bộ dạng thành thực và đáng tin.

Ông ta bị cảnh sát hỏi cho rối rít, thề thốt rằng nếu có một câu dối trá, sẽ có lỗi với bố mẹ già đang ở quê trồng ruộng.

Nói đến nước này, điều tra viên không thể không tin.

Bận rộn cả ngày, nhưng không có tiến triển thực tế gì, đến tối khi tổng kết tình hình, Hai Lượng đập tay xuống bàn, hằn học nói, nếu như không tóm được Mã Siêu, anh ta sẽ đem tiền lương tháng sau ra để chiêu đãi anh em.

Đến tối, Trình Giai lại tới quấy nhiễu, nói tiết mục sắp không làm được nữa rồi, muốn kiếm thêm chút tư liệu, nhưng bị tôi đuổi về.

-----------------------------------------

Ngày thứ ba sau khi vụ án xảy ra.

Giờ nghỉ trưa, cô chủ nhiệm Kiều Minh Trạch của Mã Siêu gọi điện tới để phản ánh tình hình với Hai Lượng, nói là hai cô trò đã tâm sự với nhau.

Mới đầu cậu bé rất chống đối, nhưng dần dần thái độ cũng dịu lại đôi chút.

Cậu bé đã thừa nhận vào hôm xảy ra vụ án cậu không hề đi xem phim, nhưng vẫn không chịu tiết lộ hành tung hôm đó của mình, chỉ thề là không hề dính líu tới vụ án của Diêu Lôi.

Bất kể người khác tin hay không, cậu ta cũng chỉ nói thế.

Cậu ta đe dọa rằng, nếu còn tiếp tục dồn ép, cậu ta sẽ đứng trên tòa giảng đường để nhảy lầu tự tử.

Mã Siêu là đối tượng điều tra khiến cảnh sát đau đầu nhất.

Cậu ta không giống với những tên thanh niên vô lại trong xã hội, thân phận học sinh là bùa hộ mệnh của cậu ta.

Đã thế còn lưu manh, cứng đầu cứng cổ.

Thật đúng là “Đậu phụ rơi xuống đất, đánh không được mà thổi cũng không xong.”

Hai Lượng vẫn chưa rời đi, ngồi ủ rũ trong phòng họp của Đại đội 2.

Khi tôi đi qua cửa, chọc anh ta một câu: “Tâm sự não nề thế, một học sinh cấp 3 mà đã làm khó được anh ư?”

“Mã Siêu cứng đầu, chưa phải là khó khăn lớn nhất, tôi cứ cho rằng vụ án làm đến thời điểm hiện tại, bước vào ngõ cụt, là do công tác của chúng ta đã xuất hiện sai sót, dường như có một nghi phạm quan trọng nào đó đã tuột khỏi mắt chúng ta.” Mắt của Hai Lượng rũ xuống, môi cong lên.

Tôi nghi hoặc đáp: “Còn có ai nữa? Chúng ta đã cho sàng lọc từng người xung quanh Diêu Lôi rồi.”

Hai Lượng lắc đầu, nói một cách rầu rĩ: “Nó cứ lập lờ trước mắt mà không sao bắt được chân tướng của kẻ đó.”

Tôi thử giúp anh ta đả thông tư tưởng, bảo: “Trừ khi chúng ta xá.c định phạm vi điều tra có sai sót, hoặc hung thủ không phải là một trong số những người theo đuổi Diêu Lôi, mà là một người khác.

Tuy nhiên, Hứa Doanh Doanh cũng đã bị loại ra khỏi diện tình nghi, quan hệ xã hội của Diêu Lôi khi còn sống lại hết sức đơn giản, không có cách nào để mở rộng phạm vi điều tra nữa rồi.”

Trước mắt Hai Lượng sáng lên, lẩm bẩm nói: “Hứa Doanh Doanh, Hứa Doanh Doanh......!Hung thủ đã rạch nhiều nhát dao lên khuôn mặt của th.i th.ể Diêu Lôi sau khi cô bé chế.t, ngoại trừ động cơ báo thù, liệu có khi nào là giế.t người bởi lòng đố kỵ không?”

Tôi ngạc nhiên đáp: “Trên lý thuyết thì có thể, trong thực tế cũng đã từng có vụ vì ghen ghét mà ra tay giế.t hại, nhưng mà Diêu Lôi chỉ là một học sinh cấp 2, cứ cho là bạn học hâm mộ ghen ghét em ấy, cũng không đến mức phải giế.t người.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là một lối tư duy.” Thực ra, tôi thấy hướng tư duy của Hai Lượng đã bị chệch quỹ đạo.

Hai Lượng không phát hiện ra sự không tán đồng trong ngữ khí của tôi, mà còn vô cùng hưng phấn trước lối tư duy mới mà mình đột nhiên mở ra, bảo: “Khi nói chuyện với Hứa Doanh Doanh vào hôm xảy ra vụ án, chúng ta đều thấy sự bất hạnh của Diêu Lôi không hề đem đến nỗi thống khổ và bi thương cho cô bé, trên thực tế, cô bé tỏ ra rất vui vẻ nhẹ nhõm, chứng tỏ tình bạn giữa hai cô bé không hề đáng tin, thậm chí có lúc còn đáng sợ hơn cả kẻ thù.”

Tôi bất mãn đáp: “Lúc nào anh cũng không quên công kích phụ nữ nhỉ.”

Hai Lượng lắc đầu nói: “Chúng ta phải mở rộng phạm vi điều tra, sàng lọc từng nữ giới một xung quanh Diêu Lôi, nhất là những bạn học có quan hệ cạnh tranh với cô bé, bao gồm cả người chị Diêu Bội, một người cũng không được bỏ sót.”

Hai Lượng nói ra tên của Diêu Bội, khiến tôi có chút kinh ngạc, đáp: “Anh mở rộng phạm vi nghi phạm vô giới hạn như vậy, lực lượng cảnh sát dù có tăng lên gấp đôi cũng không đủ nhân lực đâu.

Diêu Bội và Diêu Lôi tuy là chị em cùng mẹ khác cha, nhưng giữa họ không hề có mâu thuẫn và ngăn cách.

Các em ấy còn nhỏ tuổi, không thể nào lại dính đến tranh đoạt tài sản và lợi ích được, dù cho trong cuộc sống có đôi chút va chạm, nhẽ nào Diêu Bội lại vì thế mà hại chế.t Diêu Lôi? Sự nghi ngờ này không có căn cứ.”

Hai Lượng ngơ ra nhìn tôi, mãi lâu sau mới đáp: “Cô là phụ nữ, mà cũng nói như vậy? Thực ra, vào lần đầu tiên tôi gặp Diêu Bội, đã cảm thấy cô bé đó không bình thường rồi, khi cô bé đó nhìn thấy th.i th.ể của Diêu Lôi, phản ứng đau thương thì không có vấn đề, nhưng điều đáng nghi là cô bé không hề truy hỏi về nguyên nhân cái chế.t của Diêu Lôi.

Nên nhớ lúc đó ngay cả chúng ta cũng chưa xá.c định được nguyên nhân tử vong của Diêu Lôi, Diêu Bội là người nhà của nạn nhân, phản ứng hợp lý phải là làm rõ Diêu Lôi rốt cuộc là tự sát hay bị giế.t.

Nếu như bị giế.t thì hung thủ là ai.

Tôi đã làm không biết bao nhiêu vụ án, không người nhà nạn nhân nào lại không vướng mắc vào hai câu hỏi này cả, nhưng Diêu Bội căn bản không hề đề cập đến, dường như cô bé đã sớm biết Diêu Lôi bị giế.t vậy.

Nhưng trong tiềm thức của tôi vẫn cho rằng Diêu Bội không có động cơ để giế.t hại Diêu Lôi, cho nên sự hoài nghi này chỉ thoáng lướt qua trong đầu.

Nhưng mà, bây giờ hồi tưởng lại phản ứng của Hứa Doanh Doanh, rồi lại móc ngoặc với sự hoài nghi của tôi dành cho Diêu Bội, có vẻ tình nghĩa của phụ nữ không đáng tin như khi nhìn vào, ngoài mặt thì thân mật, nhưng có khi trong lòng lại chỉ mong đối phương chế.t quách đi.”

Tôi phân bua hộ Diêu Bội: “Có thể cô bé đã sớm đoán được Diêu Lôi bị người khác giế.t hại, nên mới không truy hỏi về nguyên nhân tử vong, dù sao thì Diêu Lôi chế.t ở nơi rừng hoang hẻo lánh, lại thê thảm như vậy, lúc đó chúng ta cũng nhận định cô bé bị giế.t còn gì, chỉ là tạm thời chưa có bằng chứng mà thôi.” Tôi nói vậy không phải vì có ý tốt với Diêu Bội, chỉ là quả thực không muốn tin rằng nhân tính lại có thể tối tăm đến mức ấy.

Nhưng ai ngờ rằng, việc điều tra Diêu Bội đã khiến tôi vô cùng kinh ngạc.