Dịch: Hoangtruc

Nguồn: Bachngocsach

***

Bất tri bất giác, đã vào mùa đông.

Những nơi khác của Vụ Trạch cũng xuất hiện một số chuyện như cổ trùng cắn trả chủ nhân, hoặc âm quỷ thoát khỏi khống chế của người, quay lại cắn nuốt thần hồn người. Khu vực đó không nằm ở thị trấn trung tâm Vụ Trạch mà ở sát chân núi, hắn được mời đi, tìm cổ trùng cùng âm quỷ cắn trả chủ nhân, giết chết chúng, lại để mấy cuốn kinh văn Xích Quân rồi trở về.

Mà trong thôn kia cũng muốn đưa người tới học tập cách cung phụng Xích Quân, Triệu Phụ Vân cũng không từ chối.

Mấy tháng này hắn phát hiện chỉ là nhập định thúc niệm đơn giản nhất mà căn bản ở đây không ai có thể làm được, chứ đừng nói tới luyện được pháp lực. Đợi luyện ra được pháp lực mới có thể nhiếp nguyên khí trời đất nhập vào trong cơ thể, không ngừng bồi dưỡng thân thể cùng thần hồn.

Hắn không khỏi nghĩ đến, khó trách môn phái Huyền Môn chính tông trong thiên hạ này có không ít, pháp môn cơ sở tu luyện pháp lực cơ bản giống nhau, hơn nữa cũng được lưu truyền trên thế gian nhưng mà các loại bàng môn tả đạo trên thế gian vẫn đầy rẫy như măng mọc đầu mưa xuân, sinh trưởng tươi tốt như cỏ dại ngoài đồng, cứ khô héo rồi lại tân sinh.

Mà Huyền Môn chính tông như núi Thiên Đô, có thể vào được hạ viện thì đã tu ra được pháp lực rồi, ít nhất có thể định trụ ý niệm, thủ được thần khiếu, hiểu rõ được khí là gì rồi.

Mặc dù như thế nhưng cũng không có bao nhiêu người chân chính luyện ra được huyền quang thuần tịnh sau hơn mười năm tu hành cả. Đa số thì chỉ tu ra được pháp lực, dùng được chút pháp thuật, có được vài pháp khí ra dáng, sau đó sẽ xuống núi, vùi thân một chỗ hưởng phúc thanh nhàn.

Mà người có khát vọng thì sẽ sẽ cố gắng ngưng luyện huyền quang để huyền quang được tinh thuần, lực đạo cứng cỏi, có thể rút đá nhiếp mây, cuối cùng tìm được chân sát, hòa hợp vào trong huyền quang, trúc thành đạo cơ, trở vào trong sơn môn, bái nhập Thượng Viện núi Thiên Đô thành nội môn đệ tử núi Thiên Đô.

Cho nên Triệu Phụ Vân chỉ truyền thụ pháp môn pháp lực, cũng không đốc thúc bọn họ làm gì. Hắn chỉ nói với bọn họ muốn đi theo con đường Huyền Môn chính tông thì nhất định phải luyện ra được pháp lực trước đã, còn về phần bọn họ có làm được hay không thì phải xem ở chính bản thân bọn họ.

Ngay từ đầu những người này cảm thấy rất hứng thú, nhưng đa số luyện vài ngày đều sẽ từ bỏ. Một số ít còn lại sau hai tháng cũng không luyện nữa. Còn có ai kiên trì nữa không thì Triệu Phụ Vân cảm thấy có lẽ có, nhưng hắn không quan tâm nữa nên cũng không rõ ràng lắm.

Chẳng qua bọn họ lại rất để tâm đến việc cung phụng Xích Viêm Thần Quân thế nào.

Tuy rằng Triệu Phụ Vân không phải là Tế Tự chuyên trách của nước Đại Chu, cũng không phải là tế tửu trong quân nhưng vẫn có thể chỉ dạy được.

Phương pháp cung phụng là có một bộ nghi thức cùng quy cách riêng biệt.

Từ xây dựng miếu, đến điêu khắc tượng thần, đến thắp hương, cùng với tế bái hằng ngày, lại đến tế tự cỡ lớn vào những ngày lễ.

Còn có mặc quần áo Tế Tự thần miếu, lễ phục Tế Tự đến thường phục, cùng với quần áo đồng tử các loại trong thần miếu.

Quy chế Cổ nhạc, bao nhiêu trống, bao nhiêu tay đàn.

Còn có thần thai tế đàn cao bao nhiêu, tượng thần cao thế nào.

Mấu chốt nhất là làm thế nào để Thỉnh Thần thi pháp.

Trước tiên phải thường xuyên tụng Xích Quân Hành Thế Tán Tụng kinh, gọi tắt là Xích Quân Tán kinh. Thông qua Tán kinh này có thể tiến hành cảm ứng nào đó với Xích Quân, sau đó mới tụng niệm Xích Quân Trú Thân kinh.

Như thế mới có thể khắc kinh văn lên thân tượng, tiến hành khai quang, bí chúc.

Hắn không truyền Xích Viêm thần chú xuống, bởi hắn cảm thấy những người này mà học Xích Viêm thần chú, tu tập một hai lần xong, ngũ tạng sẽ bị đốt cháy mà chết mất.

Những người này lại rất nghiêm túc học những thứ này, rất chăm chỉ học. Bởi vì sau khi học xong có thể nhanh chóng áp dụng vào thực tế, cũng nhanh chóng đạt được hiệu quả, thậm chí có người đã có thể tự khai quang được rồi.

Triệu Phụ Vân nói với mấy đứa trẻ đã có thể khai quang được là không cần lại đến nữa. Bởi vì sau đó hắn cũng không còn dạy thứ gì mới nữa, đến cũng chỉ ngồi tụng kinh mà thôi. Thỉnh thoảng hắn cũng trả lời thêm một số vấn đề.

Thời tiết trở lạnh nhưng nơi đây thuộc phương Nam, có lạnh thì cũng không tính là lạnh bao nhiêu cả. Triệu Phụ Vân vẫn mặc áo mỏng như thường.

Chẳng qua mấy ngày nữa sẽ tới cuối năm, bọn nhỏ vốn thường hay đến miếu học cung phụng Xích Viêm Thần Quân đã không tới nữa.

Trong thần miếu im ắng đột nhiên có người gọi: "Sư huynh, sư huynh..."

Tiếng này là của Văn Tầm, rồi hắn nhìn thấy bốn người Mễ Phù, Dương Liễu Thanh, Văn Bách, Văn Tầm đi vào.

Triệu Phụ Vân nhìn bọn hắn một lượt, ai nấy đều có một tầng ánh sáng nhạt bao phủ quanh người, là đã ngưng luyện huyền quang rồi. Lúc này mà có tu vi như vậy thì tính ra bốn người đã rất khá.

"Sư huynh, chúng ta tới ăn mừng năm mới cùng ngươi." Văn Tầm cười nói.

Những năm qua, mỗi khi đến năm mới thì bọn họ cũng sẽ tìm đến Triệu Phụ Vân, mọi người cùng nhau ăn uống suốt đêm. Năm nay Triệu Phụ Vân vẫn cho là chỉ có một mình mình, không ngờ bọn họ lại tìm đến. Hắn đặt quyển sách trên tay xuống, vừa cười vừa nói: "Tốt, vừa đúng dịp, nơi này quạnh quẽ, có các ngươi tới cũng náo nhiệt hơn không ít."

Chốc lát sau, mấy người mới lôi ra đồ nấu ăn, còn tươi sống, cũng có đồ nấu chín, còn có bánh ngọt. Nhóm lửa nấu nướng xong, Dương Liễu Thanh lại lấy rượu ra, mọi người cùng nhau uống.

Trong khoảng thời gian ngắn quả thật vô cùng náo nhiệt, bốn người nói về những thay đổi trong núi, về chuyện Trì Phi Long đã Trúc Cơ trở về, vào Thượng Viện đã thành đệ tử nội môn. Ngoài y ra thì còn thêm vài người nổi danh trong hạ viện lúc trước cũng đã trở về núi, vào Thượng Viện.

"Không biết khi nào thì sư huynh có thể Trúc Cơ?" Mễ Phù hỏi.

"Trúc Cơ không so với Huyền Quang được, còn cần cơ duyên nhất định, không thể chắc chắn được." Triệu Phụ Vân đáp.

Hắn không gấp, vì hắn biết kiếp hỏa đang được mình bồi dưỡng, không bao lâu nữa sẽ thành, nóng vội gấp gáp không phải là tâm thái tu hành nên có.

Ngày tết năm nay cứ như mọi năm mà trôi qua.

Hắn vẫn tu hành mỗi ngày, ở trước tượng thần họa phù hóa rồng rơi vào trong Kiếp Hỏa đăng. Ngày qua ngày, hắn không ngừng diễn luyện một một đạo pháp thuật này, càng thêm thuận buồm xuôi gió, vẽ Xích Viêm Thần phù đến lúc phù lục hóa rồng chỉ trong một hơi thở. Vừa vẽ phù lục trên không trung xong, đã thấy hóa rồng bay lên.

Trong thời gian này bà Vưu Thấp cũng tới mấy lần, một lần là đưa cháu gái mình đến đây học phương pháp ngưng luyện pháp lực. Bà hi vọng cháu gái mình có thể tu tập tu tập con đường Huyền Môn chính tông.

Lần khác là tới nói cho hắn biết động phủ kia đã bị người khác chiếm cứ.

Lần thứ ba là tới nói cho Triệu Phụ Vân biết người chiếm cứ kia có thể là tộc Linh Hồ.

Triệu Phụ Vân tỏ vẻ đã biết, hắn cũng không thèm để ý. Hắn không nghĩ mình sẽ ở nơi này lâu, trời đất chúng sinh này, mình không muốn nhưng người khác muốn là bình thường.

Ngày xuân đôi bờ sông xanh ngát, sắc đỏ quện u hương, ong bướm quên đường về.

Mưa đột nhiên nặng hạt, nước sông Vụ Hà dâng lên cao. Chẳng qua nước sông đã không còn âm lãnh nữa. Mà kiếp hỏa cũng đã kết thành một đốm sáng, nguyên bản mang màu trắng bệch, nay đã hoàn toàn đổi màu.

Hắn cực kỳ vui mừng, bởi có thể cảm nhận rõ kiếp hỏa đang biến đổi. Qua một khoảng bồi dưỡng lâu như vậy, hắn có thể cảm nhận được ý Kiếp diệt bên trong kiếp hỏa kia.

Chỉ là buổi tối hôm nay, người hàng xóm Linh Hồ lại tới nữa. Triệu Phụ Vân hỏi rõ mục đích tới đây thì mới biết bà ta muốn mình làm thầy dạy vỡ lòng cho tộc các nàng. Đương nhiên là Triệu Phụ Vân từ chối, chẳng qua đối phương lại đưa ra một điều kiện khiến hắn khó lòng từ chối được.

Bà bằng lòng xuất ra một quyển tâm pháp huyễn thuật trong tộc bà ta làm học phí.

Triệu Phụ Vân biết được các nàng là Hồ tộc, cũng hiểu giống loài có linh tính như Hồ tộc tuyệt không đơn giản, trong đó tâm pháp huyễn thuật trong tộc các nàng cũng chắc chắn không đơn giản.

Cuối cùng Triệu Phụ Vân cũng đáp ứng, nhưng mà bà ta cần phải đưa người tới. Bởi hắn còn phải trông coi kiếp hỏa sắp hoàn thiện của mình.

Chân sát thành hình cũng như linh quả chín muồi, nghe nói có dị hương tràn ngập, hấp dẫn người tới nhòm ngó.