Thẩm Trầm Hân chờ suốt một ngày, lúc này hắn đem mấy ám vệ dưới trướng ra ngoài hỏi thăm tin tức. Không duyên cớ chờ cũng có chút buồn chán, liền dạy tiểu thế tử nói ngoạn, đợi ám vệ trở về báo cáo thì, tiểu thế tử đã có thể  nói “Dương liễu eo thon nhỏ”, nếu để Lạc Thanh vương nghe, bảo đảm tức chết (không hiểu lắm, đại khái giống như là lời trêu ghẹo, không đứng đắn).

“Có tin tức gì chưa?” Hắn nỗ lực dạy tiểu thế tử nói hoàn chỉnh câu “Cây anh đào dương liễu “, giống như chẳng quan tâm lắm.

Ám vệ chút nào không dám lơ là, nói: “Bẩm báo hộ pháp, bên trong vương phủ vẫn như bình thường, Lạc Thanh vương mượn cái chết của trắc phi trách phạt tuần phủ Chiết Giang không quản bọn lục lâm để cho bọn chúng gây hại cho dân.”

“A. Nhưng thật ra có ý tứ.” Thẩm Trầm Hân nói, “Tuần phủ Chiết Giang chình là thân tính bên người của Ân Nhân, coi bộ còn có trò hay ở phía sau, Ân Dật này quả thật không thể khinh thường.”

Hắn đang muốn nói thêm gì đi nữa, rất xa cầu thang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, ám vệ cúi đầu, tiêu thất trong bóng đêm. Một lát sau, thanh âm của tiểu nhị ở bên ngoài vang lên: “Phu nhân, tiểu nhân đem tới nước nóng cho ngài.”

Thẩm Trầm Hân bày ra khẩu khí mệt mỏi: “Đã biết, để ở bên ngoài đi.” Nghiêng tai nghe tiểu nhị đi xuống lầu, liền đứng dậy mở cửa, bộ dáng phảng phất yếu đuối, cúi đầu làm như thử nước, cấp tốc nhìn xung quanh, lúc này mới cầm nước về phòng.

Lúc Thất môn chủ trở về, đẩy cửa ra đã ngơ ngẩn cả người, lúng ta lúng túng nói: “Hộ pháp người đây là…”

Thẩm Trầm Hân khôi phục một thân nam trang, huyền y đai ngọc, mái tóc được cột lại tạo nét chính trực, chiết phiến mở ra, cử chỉ nhanh nhẹn nhìn là biết là một công tử nho nhã. Hắn tự tiếu phi tiếu nhìn Thất môn chủ: “Na Thất môn chủ cũng muốn thử mặc nữ trang phải không?”

Thất môn chủ thiếu chút nữa té xuống đất, liều mạng lắc đầu, cười ha ha nói: “Hộ pháp người đây là chuẩn bị đi chỗ nào?”

“Vương gia nếu mở trà quán đợi ta, ta tự nhiên cũng được xem là khách quý.” Thẩm Trầm Hân ôm lấy tiểu thế tử, nhàn nhạt phân phó nói, “An bài người ở bên ngoài chờ đợi, nếu có biến, ta sẽ gởi thư tín. Việc này liên quan tới tiền đồ của giáo, ngươi cũng biết.”

Thất môn chủ cung kính nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Ban đêm Lạc Thanh vương phủ rất tĩnh lặng, chỉ có một đội thị vệ qua lại tuần tra, Thẩm Trầm Hân ôm tiểu thế tử ngủ say, đợi tới thời cơ, thi triểu khinh công, bay vào trong viện. Ngẩng đầu nhìn chung quanh sân, bóng trúc dài in trên mặt đất, uyển chuyển chuyển như đuôi diều, tiểu thạch đăng trong liên trì phát ra ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt, cũng không có vẻ quỷ dị, trái lại thanh nhã thoát tục, hợp với khẩu vị của hắn.

Nhìn nữa sương phòng bên kia, cửa treo đại đăng làm từ sừng tê giác, bên song cửa có người đang ngưng thần đọc sách, một bên mặt hiện rõ qua khung cửa, cho dù là hơi trừng mắt nhìn, nguyên bản lông mi vốn không dài lại mang theo độ cong phi phàm, con mắt theo đường vòng cung xuống phía dưới, là mũi, miệng, cằm, gương mặt nhìn không có nét nhu hòa trái lại mang theo loại cương nghị khó nói nên lời.

Trầm trầm hân mê muội vuốt cằm, hắn xưa nay lưu luyến chốn phong nguyệt, gặp qua các loại nữ tử, xinh đẹp có, băng lãnh có, cương liệt có, đủ loại kiểu, hôm nay trong mắt hắn bọn họ so ra kém xa người đang ngồi bên song cửa này. Chút nữa chắc phải tìm hiểu một phen, chợt nghe người nọ mở miệng nói: “Các hạ quang lâm vương phủ, sao không báo, bản vương chắc chắn sẽ dùng trà Long Tĩnh để đón tiếp các hạ.” Song cửa bị đẩy ra một cái, người nọ đứng ở bên cửa sổ, nhìn ra.

“Lạc thanh vương… Ân Dật?” Thẩm Trầm Hân mỉm cười, bộ dáng tiêu sái dưới ánh trăng, người nọ tuy là đã có nhi tử, thế nhưng mặt như nhược quán (ý nói cỡ hai mươi tuổi), so với người bình thường cùng tuổi thì có thêm một phần kiên nghị cùng kiên cường, một thân y phục hàng ngày, rất có thái độ dương dương tự đắc.

Hắn cũng không từ chối, tự nhiên ôm tiểu thế tử đi vào trong gian nhà, thì ra nơi này là một gian thư phòng, nơi chốn trang trí rất cót hần vận của chủ nhân. Ân Dật nhìn tiểu thế tử trong tay hắn, trầm giọng nói: “Ngươi đem Tuyền nhi làm sao vậy?”

“Tiểu thế tử ăn no tự nhiên là đang ngủ.” Hắn vỗ nhẹ lưng của tiểu oa nhi, “Nhưng thật ra khả ái đích chặt, bất quá mấy ngày nay lăn qua lăn lại ta liễu không ít.”

Ân Dật nói: “Này cũng là phúc của quý giáo.”

Trầm trầm hân nghe vậy cười, tương tiểu thế tử đặt lên quý phi tháp ôm quyền nói: “Tại hạ Huyền Giáo Thẩm Trầm Hân, có thể cùng Lạc Thanh vương cử chúc phẩm trà, quả thật tam sinh hữu hạnh.”

“Huyền Giáo giáo chủ thi cốt chưa lạnh, Thẩm hộ pháp lại có thời gian rảnh chạy đi xunh quanh.” Ân Dật lạnh lùng nói, “Vương phủ thị vệ võ công cao cường, ngươi có thể đi vào nhưng chưa chắc đã dễ dàng ra được.”

“Nơi này lâm viên cảnh trí rất đẹp, lại có Vương gia làm bạn, ở chỗ này suốt quãng đời còn lại cũng không uổng.” Thẩm Trầm Hân trêu đùa, nhìn Ân Dật sắc mặt khẽ biến, vừa cười nói, “Nếu Vương gia biết rõ việc trong giáo, tự nhiên cũng minh bạch hảo ý đưa thế tử về của tại hạ.”

“Hảo ý này của ngươi, sợ là thiên hạ đã loạn rồi” Ân Dật đạm nhiên nói, phất tay áo ngồi xuống bên cạnh bàn.

Thẩm Trầm Hân bước vài bước thong thả, nhìn bồn sứ men xanh thủy tiên đang đâm chồi, khoan thai nói: “Lục lâm trong núi cùng bản giáo hoàn toàn không can hệ, Bạch Nhược Khê thừa lúc hỗn loạn mang theo thế tử, ta cũng chỉ là tiện thể từ trong tay hắn lấy về. Vương gia tại nơi đàn đã đã chết đích lục lâm trên người làm văn tự nhiên là không thể tốt hơn đích cơ hội. Hôm nay thế đạo, kẻ tốt người xấu lẫn lộn, chẳng qua là ai có khả năng giành lấy mà thôi. Ta có mục đích của ta, ngươi cũng có mục đích của ngươi, dù không liên quan tới nhau nhưng vẫn có thể hợp tác qua lại, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Ân Dật liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt mặc dù sắc bén lại sâu thúy thông triệt, cầm vung phớt phớt lá trà trong chén, một lát mới nói: “Lời của Thẩm hộ pháp ta nghe không hiểu.”

Thẩm Trầm Hân cười to, cầm lấy bát trà, ngửi trà hương, nói: “Trà búp Minh Tiền trà Long Tĩnh, hảo trà. Chỉ là phi long vây khốn trong giếng, nước giếng dù có trong veo cũng không bằng nước Trường Giang đổ ra biển rộng.”

“Thân phận hộ pháp cũng không xứng với Thẩm hộ pháp chẳng lẽ không đúng sao?” Ân Dật lúc này không giả bộ hồ đồ, nói trúng tim đen.

Thẩm Trầm Hân nghe vậy trong lòng buông lỏng, lại nói: “Mới gặp mưu trí giống nhau, có thể nói hữu duyên, tiến thêm một bước, chẳng phải là canh diệu?”

“Người nói với ta như thế cũng rất nhiều, Thẩm hộ pháp không chứng minh, bản vương có thể nào tin tưởng?

“Đây là tự nhiên.” Trầm trầm hân thấy vậy, nói, “Chuyện tình lần này không ngại cho chúng ta hợp tác bước đầu tiên.” Hắn xuất ra một cây quạt, đưa cho Ân Dật nói, “Cái này có hình kết hàn sương tử tinh tuệ là tín vật của ta, dùng nó có thể thuyên chuyển thủ hạ của ta cả người lẫn ngựa, Vương gia thấy như thế nào?”

Ân Dật tiếp nhận cây quạt, thưởng thức một phen, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười: “Nay có chút ý tứ.” Bản thân cũng xuất ra một ngọc bội, trên mặt hình phi long vờn quanh chữ “Dật”, “Có ngọc bội, tinh binh của Lạc Thanh vương phủ có thể cho ngươi tùy ý điều khiển.”

Thẩm Trầm Hân cười nói: “Vương gia quả thực ngay thẳng, tấm lòng người thường khó có thể bì kịp.”

Ân Dật nói: “Trầm hộ pháp cũng là tức giận khái, vỗ trước, năng thành đại sự.”

Thẩm Trầm Hân nhìn hắn xuất ra mạt cười, trong lòng nghĩ câu nhân cực kỳ, cho dù nghe qua rất nhiều chuyện cười, cũng so ra kém nụ cười của người này. Thoáng hoàn hồn trở về, trong đầu hựu nổi lên tâm tư khác thường, nỗ lực đè ép, âm thầm nói chính mình lấy đại cục làm trọng, mới ngừng niệm tưởng vừa rồi.

Bên ngoài ánh trăng nhàn nhạt, mọi âm thanh câu tịch, bên trong đều có dự định, cảm xúc phập phồng.

Thiên Thủy trà lâu được xưng Hàng Châu đệ nhất, này chẳng phải là hư danh. Hôm nay có thêm một hỏa kế, những hỏa kế khác đương nhiên là lạnh nhạt đối xử. Đan Tung dùng khuôn mặt tươi cười tương nghênh, cùng bọn họ làm việc, lại giúp một phần việc trong sảnh chính, ngày trôi qua rất đơn giản.

Trà lâu phân ba tầng, đại đường là nơi dành cho khách uống trà nghe thư nghỉ tạm, tiền trà bất quá chỉ mấy đồng tiền, lầu hai là văn nhân mặc khách gặp nhau, ngồi ghế lô trò chuyện, tiền trà điểm tâm tất nhiên là hơn một bậc, mà lầu ba là nơi những người có tiền tới trò chuyện trong những tiểu gian riêng biệt, riêng tiền trà thôi đã không nhỏ.

Lại nói về điểm tâm, đan tung chỉ biết điểm tâm bất quá hoa sinh táo đỏ hạnh nhân các loại quả vỏ cứng ít nước, nhiều nhất cũng là cơm rang bánh mật, lại không biết nguyên lai còn có quán thang tiểu lung bao tinh xảo, kiền ti tốt nhất Dương Châu, ma thiên tằng tô thơm nức (bánh mè đó), hoa quế cao đủ các màu, hắn nhất nhất nhớ ở trong lòng, đem tên từng loại điểm tâm nhớ ở trong lòng.

Còn có cái kia ông lão giảng thư, trà lâu trên dưới đều gọi một tiếng “tiên sinh “, nói là lão tú tài thi rớt, dứt khoát giữ lại giảng thư, giảng cũng rất đặc sắc vì vậy không ít khách nhân vì nghe lão mà tới.

Buổi tối khách nhân ít, bọn tiểu nhị góp tiền vào thay phiên làm cơm, Đan Tung tay nghề rất tốt, mọi người ăn đều khen, dần dần đối với tân hỏa kế này rất vừa lòng.

Mắt thấy khí trời càng ngày càng lạnh, chưởng quỹ bỏ hết những điểm tâm lạnh, muốn Tam thúc chọn những món điểm tâm nóng. Đan Tung nhìn qua điểm tâm được mang tới trà lâu, nhìn qua mọi thứ đều có, lát nữa làm lại cũng thật làm khó người, nhìn Tam thúc vội vàng cùng trù phòng nhớ lại hương vị cùng kiểu mẫu của những món hồi nãy, ngực âm thầm có chủ ý, thường ngày hắn cũng không phải là không làm gì.

Tiền tiêu vặt trong tháng tích cóp được, Đan Tung may được một bộ đồ mới khi mấy bộ vải bố bị rách, chính bản thân đem mấy bộ áo bông đi may lại, chấp nhận chấp nhận ăn mặc. Trên đường trở về có mua một chút khoai lang nướng, khoai lang nóng hôi hổi động lòng người, cắn một ngụm cả miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào khiến hắn nhớ lại khi còn bé lão cha cùng hắn ở sau viện cùng nướng khoai lang. Bất giác trong lòng đau xót, cố gắng không ngã quỵ xuống, thong thả bước về trà lâu.

Lúc trù phòng làm chi ma thiên tằng tô, rảnh rỗi chia cho bọn tiểu nhị một phần, Đan Tung cũng được một khối. Hắn thổi nguội rồi cắn một ngụm, xốp giòn không gì sánh được, lộ ra hương mè thoang thoảng, thật không biết khoai lang ở tay trái ngon hơn hay chi ma thiên tằng tô ở tay phải ngon hơn.

Đan Tung cơ linh khẽ động, cầm chiếc đũa, đem khoai lang đảo thành viên một điểm một điểm nhét vào thiên tằng tô, lại cắn một ngụm, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại, hương vị ngọt ngào ngon miệng, hựu nóng hổi ấm áp. Hắn mượn trù phòng làm thêm mấy cái nữa, rồi đem cho Tam thúc nếm thử.

Thử một lần dưới quả nhiên không sai, Tam thúc cười nói: “Quả thực là nhân tài, ta sẽ nói với chưởng quỹ, cho ngươi lên lầu ba làm việc.”

Đan Tung nói tạ ơn, trong ngực vui vẻ, hắn vẫn nghe các hỏa kế khác nói khách nhân ở lầu ba không phải là người thường, tuy nói bản thân không có bản lĩnh gì, thế nhưng kiến thức cũng không ít. Trong mắt hắn, cái kia thiên hạ đệ nhất trà lâu đã không còn xa nữa.