Nhặt Được Vợ Ngoan

Chương 15: Mẹ chồng gặp mặt

Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười với cậu, “Không phải lỗi của em, anh còn phải cảm ơn ông trời đã đưa em đến bên đời anh, nếu không có em, có lẽ anh vẫn còn đang điên cuồng trả thù, nói không chừng về sau có thể sẽ cô độc tới già luôn nữa.”

Lúc này, hai mắt của Phương Huyên đã ngấn lệ, anh đưa tay lau nước mắt cho cậu, “Mọi chuyện đều đã qua rồi, cuộc đời này có em có con, anh đã rất thỏa mãn rồi, về sau chúng ta nhất định phải thật hạnh phúc, được không?”

“Dạ được.” Cậu gật đầu thật mạnh.

Anh cười cười ôm cậu nằm lên trên giường, “Cuối tuần anh sẽ đưa em về gặp mẹ anh, sau đó đi gặp ba mẹ em, để hai nhà bàn chuyện đám cưới của chúng ta. Bây giờ em cần phải ngủ sớm, đi suốt mấy tiếng, chắc con cũng mệt, ngủ đi.”

“Dạ.” Cậu nghe lời nhắm mắt lại, vẫn không quên ôm anh thật chặt.

Nghe tiếng hít thở đều đều của cậu, anh trầm ngâm một hồi, sau đó cũng nhắm mắt lại ngủ.

***

Sáng hôm sau.

Tông Hiệu Đông đến công ty, Phương Huyên ở nhà nhàm chán không có gì làm bắt đầu lôi mực giấy ra vẽ, cậu ngồi ở bàn đá trong đình nghỉ mát, vẻ một góc cây hoa đào, bên cạnh còn có một nam tử mặc cổ trang đứng chắp tay ngắm hoa.

Cậu đã từng nghĩ, không biết ông xã mặc y phục thời đại của cậu sẽ như thế nào, nay đã vẽ ra giấy, thật không ngờ lại phiêu dật tuấn tú đến vậy, nếu anh ở Kinh Thành, nhất định sẽ trở thành quý công tử được chào đón nhất, nhưng mà, bây giờ anh là ông xã của mình nha.

Gác giấy sang một bên chờ khô mực, đợi đến chiều ông xã về sẽ đưa anh ấy xem.

Bỗng nhiên, một người hầu từ xa đi tới, đứng trước mặt cậu, nói: “Lão phu nhân tới, nói muốn gặp cậu Phương, mời cậu Phương vào trong thưa chuyện.”

“Lão phu nhân? Là ai?” Cậu hỏi lại.

Người hầu nữ lúng túng, nói nhỏ với cậu, “Là mẹ của tiên sinh.”

Mẹ của ông xã? Muốn gặp mình sao?

Cậu lập tức nhanh chân đi vào, người hầu nữ ở phía sau gấp muốn chết, cậu đừng chạy nhanh như vậy mà, lỡ vấp té tôi không đẻ kịp đền con cho tiên sinh đâu.

Vừa chạy tới cửa phòng khách, Phương Huyên điều hòa hơi thở lại, cố để bản thân bình tĩnh, chỉnh sửa đầu tóc trang phục lại một chút rồi dè dặt tiến vào.

Nhìn thấy bóng dáng của cậu, mẹ Tông giật mình một cái, mà cô gái ở bên cạnh cũng bất ngờ không kém, thật không ngờ anh Tông đổi khẩu vị rồi nha, thích người có thân hình phốt phác mập mạp, ngẫm lại cũng rất đúng, gầy trơ xương có gì tốt chứ, mập mạp một chút mới đáng yêu, ôm ngủ cũng rất thích.

Phương Huyên đứng ở trước mặt hai người, khẽ khom người, “Chào mẹ.”

“Ai là mẹ của cậu.” Bà đâp lên bàn một cái quát to.

Phương Huyên giật thót người một cái, nhìn vẻ mặt tức giận của mẹ Tông, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng khẩn trương.

Mẹ anh không thích cậu sao, vậy cậu phải làm sao bây giờ, mẹ chồng không thích, cậu và ông xã sẽ không thể đến với nhau được.

Hốc mắt của cậu nhanh chóng đỏ lên, nước mắt trực trào sắp rớt xuống.

“Ai ai, tiểu mỹ nhân đừng khóc đừng khóc mà.” Cô gái lập tức đứng dậy, định đi qua dỗ dành cậu.

Nhưng lại bị mẹ Tông kéo xuống, bà nghiến răng nói: “Con bị ngu hả, dỗ cái gì mà dỗ, con phải giúp cô đuổi cậu ta đi mới đúng chứ.”

“Nhưng cô ơi, trông bộ dạng cậu ấy thật thà như vậy, không giống người xấu.” Cô gái lo lắng nhìn cậu, nhỏ giọng nói.

“Thật thà thì làm sao, cậu ta là nam, sao có thể cưới về nhà, còn con nữa, đừng quên nhiệm vụ của con là gì.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, con ngồi im đó cho cô.”

Bà trừng mắt nhìn cô gái, sau đó lại quay sang nhìn chằm chằm Phương Huyên đang đứng cúi đầu.

“Đừng làm ra vẻ đáng thương trước mặt tôi, tôi sẽ không bao giờ cho Đông cưới cậu, cậu nhìn thấy cô gái bên cạnh không, nó mới là người tôi sẽ cưới cho Đông, sẽ vì Đông mà sinh con dưỡng cái…”

Nghe tới đây, nước mắt của cậu không kiềm được mà rơi xuống, đầu bả vai run lên.

Kiều Tâm nhìn mà đau lòng muốn chết, nhưng sống dưới mái hiên người ta phải nghe lời người ta thôi. Thật tình cô cũng không có bao nhiêu tình cảm với Tông Hiệu Đông, số lần gặp mặt còn chưa hết năm đầu ngón tay nữa mà. Nhưng cô không có bằng cấp, không nghề nghiệp, lại lười, cô Tông đã hứa sau khi kết hôn cô không cần phải làm gì, chỉ cần làm sao nhanh có đứa nhỏ là được, bà sẽ cho tiền cô ăn uống, mua sắm.

Đối với một người vừa lười vừa tham ăn như cô, đây là một điều kiện quá hời, nhưng sau khi gặp thiếu niên này rồi, cô lại không nỡ đi chia cắt hai người.

Ở bên cạnh, mẹ Tông cũng thấy thương hại đứa nhỏ này, nhưng vì con trai, bà không thể mềm lòng.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ cho cậu một số tiền và một cửa hàng ở thành phố khác, đủ để cậu lập nghiệp, không lo ăn mặc trong mấy năm. Sau đó đi tìm một người khác, đừng dây dưa với Đông nữa.”

Phương Huyên nghe xong lắc lắc đầu, nghẹn ngào, “Hức, con có thể làm thiếp, có thể, hức, có thể cho con ở lại không, hức…”

Bà đập bàn đứng dậy, nổi giận quát to: “Cậu có biết xấu hổ hay không, làm thiếp cái gì, cậu muốn khiến con trai của tôi trở thành cái đích cho người ta bắn sao, mau cầm tiền cút khỏi đây, nếu không tôi sẽ không khách sáo.”

Phương Huyên ôm bụng lui về phía sau, trong bụng quặng xuống một cái, cậu cắn môi, nức nở nói, “Con muốn gặp anh ấy lần cuối có được không?”

“Không thể! Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, cậu muốn giở trò đáng thương níu kéo nó phải không? Lúc đầu tôi còn thương hại cậu, thật không ngờ là do tôi nhìn lầm rồi, cậu đúng là trơ trẽn hết chỗ nói, cậu, cậu…”

Bà ôm ngực thở dốc, Kiều Tâm vội vàng đỡ bà ngồi xuống, vuốt ngực cho bà.

Phương Huyên lập tức luống cuống tay chân, nhớ lại anh từng nói sau khi mất con gái, sức khỏe của bà yếu dần, bây giờ còn bị cậu chọc tức nữa có thể sẽ xảy ra chuyện mất.

“Cậu mau cút cho tôi!” Bà thở gấp chỉ tay về phía cậu.

Phương Huyên lui về phía sau, quay đầu lại muốn chạy đi.

Thế nhưng ngay sau đó cánh tay lại bị một bàn tay to lớn nắm chặt.

Phương Huyên quay đầu lại, nhìn thấy người, lập tức khóc lớn, “Ông xã… hu hu…”

Anh vội vàng ôm lấy cậu, vỗ về, “Ngoan ngoan, không khóc, cẩn thận ảnh hưởng bụng.”

“Con giỏi lắm, vội vàng chạy về để cứu cậu ta có đúng không, trước giờ con luôn là người tuân thủ nghiêm quy định, vậy mà bây giờ con vì cậu ta mà phá vỡ, mẹ mình bị tức đến khó thở cũng không thèm quan tâm, chỉ biết chạy tới ôm người tình, con được lắm!”

Anh đỡ cậu ngồi xuống ghế sô pha, cậu vốn không dám ngồi, nhưng bị anh cưỡng chế, đành phải ngồi yên, bất an nhìn mẹ Phương.

Anh nhìn mẹ mình, thở dài một hơi, đáng lẽ anh nên nói sớm cho bà biết mới phải, “Mẹ bình tĩnh nghe con nói…”

“Mẹ đang rất bình tĩnh, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con phải lấy vợ sinh con thì mẹ mới an tâm, chẳng lẽ con muốn mẹ uất ức mà chết hay sao?”

Anh xoa xoa trán của mình, “Không phải con đều đã có hết rồi sao, vợ con của con đang ở đây mà.”

“Vợ con cái gì? Có phải con bị điên không? Cậu ta là nam, hai đứa sao có thể sống với nhau cả đời được chứ.”

“Mẹ nghe con nói, không phải mẹ luôn mong có cháu bồng sao, sao bây giờ mẹ lại đuổi cháu của mẹ đi chứ?”

Anh quay sang lau nước mắt cho cậu, sau đó một tay đặt lên bụng cậu.

“Con, con đang nói nhăng cuội cái gì vậy, hơn nữa, con đặt tay lên bụng cậu ta làm gì?” Bà trợn to hai mắt kinh dị nhìn hai người.

Anh mỉm cười, nhìn bà nói, “Em ấy đang mang thai, được hơn năm tháng rồi.”