“Cho cậu chút bài học.” Tô Túc bước tới tham gia vào một nhóm bạn gái đang nói chuyện xôn xao, không thèm để ý tới cậu nữa.

 

“Tô Tô……” Giống như một chú chó con bị bỏ rơi, Karen đáng thương muốn chết đi theo cô. Ai ngờ lại bị Tiêu Hải chen giữa đường chặn lại “Đừng dính chặt như vậy, cậu đi hát một bài nghe xem nào.” Bởi vì bọn họ vẫn luôn tập luyện trong phòng thử âm nên còn chưa trực tiếp nghe cậu biểu diễn bao giờ.

 

“Tôi không đi.” Karen hiện tại làm gì có tâm trạng kia.

Tô Túc nghe vậy lại bắt đầu cảm thấy hứng thú “Cậu hát một bài nghe đi, tôi cũng chưa nghe mấy bài hát hiện tại của cậu nha.”

 

“Bạn trai cậu hát tốt lắm à?” Một bạn nữ ở bên cạnh hỏi.

 

“Hẳn là……Cũng được đi.” Trước kia là không tồi, cũng không biết hiện tại như thế nào. Tô Túc bảo thủ nói.

 

“Vậy tôi hát xong rồi chị phải tha thứ tôi.” Karen lập tức cò kè mặc cả.

 

“Xem biểu hiện của cậu đã.”

 

“Hát bài gì?”

 

“Cậu chọn đại một bài vui vui trong album mới của Nolan Modi là được.”

 

“Cậu để bạn trai mình hát nhạc của Nolan?” Một bạn nữ kinh ngạc nói “Bài của cậu ấy rất khó hát đó, rất nhiều ca vương muốn thử thách đều đã thất bại hết rồi.”

 

La Tử Sơ thấm thía mà vỗ vỗ vai cô gái kia nói “Tin tưởng tớ, cậu ta là người hát tốt nhất tớ từng thấy.” Ít nhất trên diện mạo là có bảo đảm.

 

“Phải không? Vậy chúng tớ cũng phải nghe xem.” Các bạn nữ đều bắt đầu cảm thấy hứng thú.

 

Karen tùy tiện chọn một bài ở trên máy chọn nhạc, cậu kéo kéo vành nón đi đến giữa sân khấu, ai, công chúa điện hạ càng ngày càng khó dỗ. Vì hạnh phúc đêm nay mà cậu chỉ đành phải đi hát rong…… Rốt cuộc Tô Tô có biết để cậu hát một bài hát thì thù lao phải trả là bao nhiêu không? Bất quá, nếu có được phúc lợi kia, hát bao nhiêu bài cũng không thành vấn đề. Ánh mắt của Karen lại trở nên mê man.

 

Nhìn thấy Karen chuẩn bị hát, đám người trong bạn nhạc của Tiêu Hải đều tạm dừng trò đang chơi, giọng ca chính - Quan cẩm, còn trực tiếp ngồi khoanh chân ở phía trước.

 

Cùng với khúc nhạc dạo vang lên, một cái đá chân của Karen thế mà lưu loát bắt kịp nhịp điệu rồi cậu bắt đầu nhảy tiếp, tạo hình đẹp trai kia, động tác tiêu sái nước chảy mây trôi, nhìn qua, cậu với Nolan Modi trong MV ở sau lưng giống nhau như đúc!

 

Mọi người đều sửng sốt ngỡ ngàng, ngay sau đó liền bộc phát ra từng trận hoan hô thật lớn.

 

Khóe môi Tô Túc cũng bắt đầu nhếch lên.

 

Một ca khúc với nhịp điệu nhanh, ở dưới sự biểu diễn vừa múa vừa hát của Karen đã giống như không phải đang hát karaoke mà là một buổi biểu diễn thu nhỏ. Mọi người dưới sân khấu hô hào đến gần như lật cả nóc nhà.

 

Siêu sao quả nhiên là siêu sao. La Tử Sơ bội phục mà lắc đầu, cho dù không có danh tiếng, cho dù không ai thấy rõ diện mạo của cậu ta, cho dù người khác có cho rằng cậu là hát cover, nhưng chỉ bằng một bài hát mà cậu ta vẫn có thể làm cho mọi người trở nên điên cuồng.

 

“A ——” cuối cùng khi Karen bật người nhảy lộn ngược ra sau, cảm xúc của mọi người đã High đến đỉnh điểm. Bọn họ đứng lên vỗ đến đỏ cả lòng bàn tay.

 

Trong lúc lộn nhào thì mũ rớt ra, mái đầu màu vàng kim kia chậm rãi ngẩng lên, một gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười như có như không, vừa xa lạ lại vừa cực kỳ quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả như bị hóa đá. Sau một hồi lâu ——

 

“Nolan Modi ——” lúc này đây, thật là vang tận trời xanh.

 

**********************************************

 

Liền ngay lúc buổi concert tiến vào thời kỳ đếm ngược, anh cả nhà Modi gọi tới một cuộc điện thoại làm Karen không thể không trở về nhà. Cả khuôn mặt cậu đều là vẻ bất đắc dĩ, nói: “Tô Tô, có một buổi yến hội nhàm chán mà tôi cần phải tham gia, chị đi cùng tôi đi.” Rồi cậu lại nhanh chóng bỏ thêm một câu “Chị mà dám từ chối thì tôi sẽ nói cho toàn thế giới biết chị là của bạn gái của tôi.”

 

Lời cứ tuyệt cứ như vậy mà trực tiếp nghẹn ở trong họng, cô như không biết nói gì nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới nghiêm túc nói: “Không biết có phải là đời trước tôi nợ cậu không?”

 

Karen bật cười, cậu ôm lấy cô rồi hôn nhẹ cô đầy sủng ái “Là tôi nợ chị mới đúng.” Bằng không thì làm sao cậu lại càng ngày càng yêu cô, giống như không có hạn cuối đây.

 

Tô Túc buồn rầu mà lắc đầu, nhất định là đời trước cô nợ cậu, nếu không thì sao chuyện phiền toái cứ nối tiếp nhau mà đến. Không nói tới chuyện xảy ra một năm trước, chỉ tính oanh động hôm sinh nhật Tiêu Oánh mà cậu tạo ra thôi, cô đã phải tốn bao nhiêu công sức đi giải quyết? Hơn nữa hôm nay lại bị cậu nắm trong tay như thế, cô…… Ai! Tô Túc thở dài.

 

“Được rồi, đừng khổ sở như thế, phi cơ đang đợi chúng ta, chuẩn bị một chút rồi đi.”

 

Phi cơ…… Đang đợi bọn họ? Những lời này có phải là có chút kỳ quái không? Tô Túc cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.

 

Mãi đến khi leo lên máy bay trực thăng tư nhân, cô mới như dần dần nhận ra mà vỗ đầu mình, người ta nói “Đợi phi cơ”, giống như chỉ có người đợi phi cơ, cậu đột nhiên nói phi cơ đợi mình, một hồi cô còn chưa hiểu được là gì…… Quả nhiên là đầu óc người bình dân nha! Có điều…… Karen không phải cũng chỉ là một minh tinh giải trí thôi sao? Lại xa xỉ như thế nào cũng không thể xa xỉ đến mức tự mua phi cơ đi?

 

Phi cơ ngừng lại trong một tòa lâu đài tư nhân cổ ở Luân Đôn, Anh quốc, lúc Tô Túc xuống máy bay rồi ngắm nhìn tòa lâu đài hùng vĩ đồ sộ trước mắt, trong lúc nhất thời còn không phản ứng lại kịp, còn ngây ngốc hỏi một câu: “Sao lại ngừng ở mấy khu du lịch như này?”

 

“Tô Tô chị thật thích nói đùa, chỗ này là nhà chính của gia tộc Modi.” Karen cười hì hì ôm lấy eo cô.

 

Như là đáp lại lời cậu nói, những người hầu của nhà Modi đang chờ ở một bên đều đồng loạt hô: “Hoan nghênh cậu chủ về nhà.”

 

Tô Túc bị kinh hách không nhỏ, cô trừng mắt xem hai hàng người hầu cả trai lẫn gái ăn mặc đồng phục thống nhất vẫn luôn ở một bên khom lưng mỉm cười, cô nhìn về Karen như nhìn quái vật……Cậu đừng có lại làm chuyện gì xằng bậy được không?

 

“Karen.” Một người đàn ông mặt lạnh tóc đen, dáng vẻ bất phàm đứng ở bên một chiếc máy bay trực thăng kêu lên.

 

Karen ôm lấy Tô Túc đi qua “Eisen.” cậu ôm chầm anh cả.

 

Đôi mắt luôn luôn lãnh khốc của Eisen cũng mang theo ý cười sủng ái mà người khác khó có thể nhìn ra, anh cũng ôm lại cậu.

 

“Tô Tô, giới thiệu cho chị, đây là anh cả của tôi, Eisen, là chủ tịch của tập toàn tài chính Hank.”

 

“Xin chào……” Tập đoàn tài chính Hank? Thật tốt, cô biết nha, là tập đoàn tài chính lớn số 1 số 2 trên thế giới.

 

“Eisen, đây là Tô Túc, người yêu của em.” Cậu sủng nịch mà nhìn Tô Túc một cái rồi cười với Eisen.

 

“Xin chào.” Eisen mặt không biểu tình, nhàn nhạt liếc cô một cái.

 

Tô Túc kinh ngạc phát hiện bản thân có thể mẫn cảm nghe ra được sự khiêu khích trong giọng nói của anh ta, anh ta……bài xích cô?

 

“Đi thôi, lại không đi liền không kịp nữa.” Eisen quay đầu, nói với Karen.

 

“Ừm, Tô Tô, chúng ta đi lên thôi.” Karen lôi kéo cô leo lên máy bay trực thăng.

 

“Chúng ta còn phải đi chỗ nào?”

 

“Phòng yến hội nha, bởi vì chỗ đó phi cơ đi không được nên chỉ có trở về đổi máy bay đi qua.” Karen trả lời đến nhẹ nhàng bâng quơ.