Ngày hôm sau, Tô Túc cuối cùng cũng được đi tới trường học một mình, bạn học đều trêu ghẹo cô nói: “Tô Tô, bạn trai nhỏ mãi mà không lên được chính thức kia sao lại không thấy đi theo cậu nữa vậy? Cãi nhau à?”

 

Tô Túc chỉ cười nhạt mà không nói gì.

 

La Tử Sơ cùng Dương Gia trao đổi ánh mắt với nhau rồi thở dài.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Tan học, ba người Tô Túc cười nói đi ra cổng trường, đang định ghé phòng làm việc cùng nhau thì bị một người đàn ông ngoại quốc cao lớn mặc tây trang, đi giày da chặn lại “Cô Tô, cậu chủ của chúng tôi mời cô đi qua một chuyến.”

 

“Leo?” Tô Túc nhíu mày hỏi.

 

“Không phải, là cậu chủ nhỏ.”

 

“Tôi không đi.” Vừa nghe là Karen thì Tô Túc đã cự tuyệt theo bản năng.

 

“Xin lỗi, cậu chủ nhỏ nói chúng tôi nhất định phải đưa được cô tới, nếu như cô không đi thì chúng tôi có lẽ sẽ phải áp dụng một ít……biện pháp mạnh.” Người đàn ông kia mặt không biểu cảm nói.

 

Lông mày Tô Túc càng cau chặt lại.

 

“Tô Tô, tớ thấy hay là cậu đi rồi nói chuyện rõ ràng với Karen thì sẽ tốt hơn.” Dương Gia cũng ở bên cạnh nói.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đi đi, Karen cũng đã cố hết sức rồi.” Trong khoảng thời gian này, La Tử Sơ đã ở bên chứng kiến tất cả mọi chuyện nên cô cũng đứng ở bên phía Karen mà nói.

 

Tô Túc mím môi suy nghĩ một hồi, lát sau cô mới  gật gật đầu “Tối nay tớ về.” Nói xong liền cong eo ngồi lên chiếc xe hơi cao cấp đợi ở bên ven đường.

 

Tài xế lái xe chạy vào một sân vận động không có một bóng người, Tô Túc bước xuống xe, cô còn đang nghi hoặc vì sao lại mang cô tới chỗ này thì lại bị cảnh tượng trước mặt dọa hết hồn: Trên khán đài trải ba hàng gấu bông thật dài, tất cả được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, gần như chiếm hết cả chiều dài của sân vận động.

 

“Tô Tô, chị tới rồi.” Karen cười hì hì chào đón cô.

 

Tô Túc nghi vấn mà nhìn cậu.

 

“Ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ thật lâu, chị không muốn tha thứ cho tôi nhưng tôi không cam lòng từ bỏ, nếu đã như vậy thì cứ theo phương pháp cũ giải quyết thôi.” Cậu đưa ngón tay chỉ vào hàng gấu bông ở trong sân “Khi đó tôi hôn chị, ném trúng chín con gấu bông mới được chị tha thứ, lần này lỗi sai của tôi so với chuyện đó nghiêm trọng hơn một ngàn lần, chị thương tôi một chút, nếu tôi có thể ném trúng mười ngàn con gấu bông trong một lần thì chị tha thứ cho tôi được không?” Cậu lại bày ra bộ dáng đáng thương như một năm trước.

 

Tô Túc sững sờ trong một giây, sau đó mới vô ý thức mà gật gật đầu.

 

“Thật tốt quá.” Karen kinh ngạc hô lên.

 

Lúc này Tô Túc mới nhận ra bản thân vừa mới đồng ý cái gì, cô cau mày đang định bội ước, nhưng vừa nhìn qua ba hàng gấu bông thật dài kia thì trong mắt chợt lóe qua tia sáng, cô ngừng lại động tác.

 

“Vậy chị ngồi ở chỗ này xem đi.” Cậu sai người chuyển ghế dựa đặt ở chỗ râm mát cho cô.

 

Tô Túc ngồi xuống.

 

“Tô Tô, tôi nhất định sẽ làm chị tha thứ cho tôi.” Trước khi Karen rời đi mới ghé ở bên tai cô nói, giống như là đang lập một lời thề.

 

Nhìn gương mặt tuấn mỹ nghiêm túc mà chuẩn bị ở kia, Tô Túc thở dài trong lòng, nhân cơ hội này để hoàn toàn cắt đứt với cậu cũng tốt. Không màng tới cơn đau co rút trong tim, cô cứ như vậy mà hạ quyết tâm.

 

Karen nhấc tay vẫy vẫy, ra hiệu bắt đầu.

 

Tô Túc ngồi thẳng người xem.

 

Một con, hai con, ba con……mười con, mười một con, mười hai con……con gấu bông thứ một trăm hai mươi lăm cái chỉ lay động hai cái rồi ngừng lại ở trên giá.

 

Karen cười nói: “Nóng người mà thôi, nóng người mà thôi.”

 

Tô Túc không có ý kiến.

 

Lại lần nữa bắt đầu, một con, hai con……con thứ hai trăm dừng lại, lại bắt đầu một lần nữa, một con, hai con…… con gấu bông thứ hai trăm chín mươi lăm ngay cả động cũng không động, bao cát sượt qua ngay ở bên cạnh nó.

 

Khi nhìn thấy cả người Karen đều là mồ hôi nhưng cậu vẫn cười nói là “Nóng người” như cũ, Tô Túc chỉ cảm thấy trong cổ họng mình giống như nghẹn phải vật gì. Cô nắm chặt hai bên thành ghế dựa, cố không để cho cảm xúc của mình lộ ra ngoài.

 

Con thứ mười, đến con thứ hai mươi mốt lại phải bắt đầu lần nữa, cuối cùng, khi Karen ném tới con thứ ba mươi ở lần thứ ba mươi thì thể lực cũng đã chống đỡ hết nổi mà ngã lăn trên mặt đất.

 

“Cậu chủ!” Bảo vệ ở một bên vội vàng chạy tới nâng cậu dậy.

 

Thân thể của Tô Túc không chịu khống chế mà chạy tới bên cạnh cậu con trai tuấn mỹ kia, Karen chưa phải chật vật như thế bao giờ, cô đứng từ trên nhìn cậu đang ướt sũng mồ hôi, bờ môi tái nhợt còn tay phải thì khẽ run rẩy.

 

Tô Túc lộ ra vẻ mặt không biểu tình.

 

“Tô Tô” Karen cười xin lỗi “Hôm nay chỉ có thể làm nóng người thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục nhé. có được không?” Đây là cơ hội duy nhất mà cô cho cậu, cho dù cánh tay có gãy lìa thì cậu cũng phải hoàn thành được nó.