Nolan nhìn chăm chú vào cô, tuy trên miệng nở nụ cười nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.

 

Mọi người đều tập trung sự chú ý vào góc trong.

 

Các thành viên trong ban nhạc của Tiêu Hải đều tò mò về phản ứng của Tô Túc, người vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với mọi chuyện, tất cả mọi người đều nhướn mày đợi xem kịch hay.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nhưng là đã qua một lúc lâu mà vẫn không có các loại phản ứng như thét chói tai, thẹn thùng, không biết làm sao,… xuất hiện như trong dự tính của bọn họ.

 

Tô Túc chỉ không nói một lời nhìn về phía Tiêu Hải.

 

“Hóa ra là bị câm sao?” Nolan hừ lạnh một tiếng.

 

Tuy không biết là một năm trước giữa hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Hải rõ ràng hiểu được phản ứng này của Tô Túc, đó là phản ứng tệ nhất của em ấy! Anh đang định nói chuyện thì Đông Bình đã bước lên một bước mở miệng trước cả anh: “Nolan, xin lỗi, Tô Tô, cậu ấy vẫn luôn thẹn thùng, cho nên mới không hay nói chuyện với người lạ, nhớ trước đây tôi quen cậu ấy ba tháng xong mới có thể nói với cậu ấy mấy câu, ha ha.”

 

Người lạ? Nolan híp lại hai mắt, lạnh lùng liếc mắt quét qua Đông Bình.

 

Lake lại kinh ngạc đến tròng mắt cũng phải rớt ra tới, Nolan vậy mà lại chủ động đi làm quen với một người con gái, có trời biết, lúc còn ở nước Mỹ, thái độ của cậu ta đối với những mỹ nữ tự đưa tới cửa kia tệ bao nhiêu! Hơn nữa, càng làm người không thể tin được là, cô gái không biết sẽ được bao nhiêu phụ nữ ghen ghét kia, vậy mà……vậy mà lại không đổ cậu ta!

 

“Đông Bình, không sao đâu, cậu không cần phải khẩn trương.” Tô Túc ngẩng đầu lên cười với Đông Bình, rồi mới quay sang nói với Tiêu Hải “Xem ra anh phải làm việc rồi, em về trước đây.”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoàn toàn không thèm để ý tới người đang xì ra khói ở bên cạnh, Tô Túc giống như không có chuyện gì mà đứng dậy đi ra ngoài.

 

“Tô Túc, chị không cảm thấy làm như vậy là quá ngây thơ sao?” Sau lưng truyền đến giọng nói âm trầm của Nolan, không, của Karen.

 

Tô Túc nửa bước cũng không ngừng, đi thẳng một mạch ra ngoài, còn rất lịch sự mà nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

Mọi người nhìn cánh cửa bị đóng chặt, rồi lại nhìn sắc mặt xanh mét của Nolan, sau đó không khỏi hai mặt nhìn nhau mà nghĩ, rốt cuộc là vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?

 

Karen mang theo một bụng tức trở lại căn phòng tổng thống ở khách sạn, một chân đá ngã lăn chiếc ghế bành bằng da dê tinh xảo sang quý, cậu biết ngay, biết ngay mà! Hung hăng mà quét sạch các chai rượu vang đỏ giá trị xa xỉ xuống đất, Karen nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn chất lỏng màu đỏ loang ra trên tấm thảm lông dê thuần kia, nhưng trong đầu đều là hình ảnh của đứa con gái đáng chết kia.

 

Cô ta vậy mà vẫn không thay đổi một chút nào! Một năm trước đã giả vờ không biết cậu, một năm sau vẫn là bộ dáng như không quen đấy! Đáng chết! Đáng chết! Karen càng nghĩ lại càng giận, cậu hung hăng nắm lấy bình hoa cổ trang trí rồi ném luôn vào cây dương cầm Steinway lớn để ở bên cạnh.

 

Lake vừa đi vào phòng cũng phải thầm đau lòng, thượng đế, lần đập phá này lại phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa đây! Chỉ là tuy ông đau lòng như vậy thì cũng không dám đi lên ngăn cản cậu ta, bởi vì ông biết, lần này Nolan thật sự đã tức điên, ai lại dám không để cậu ta vào mắt như vậy chứ? Cậu chủ được mọi người cưng chiều đến hư hỏng này, xem như là đã đá phải cái đinh sắt.

 

Lake tùy ý cậu ta đập phá nát hết cả căn phòng, đợi tới khi cảm thấy cậu hẳn là đã bớt giận một chút rồi mới thật cẩn thận nói: “Nolan, đừng tức giận, có lẽ là cô gái kia nhìn thấy cậu rồi cảm thấy thẹn thùng quá cho nên mới……”

 

“Thẹn thùng? Cô ta mà biết thẹn thùng?” Karen giống như là nghe được một chuyện cười, Tô Túc trước đây còn chơi đùa cậu trong lòng bàn tay lại biết thẹn thùng? Ha!

 

“Hả? Cậu quen cô ta?” Lake kinh ngạc hỏi.

 

“Hừ!” Karen hừ lạnh một tiếng rồi quẳng mình vào sô pha, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

 

Lake lúc này mới phát hiện ra chuyện không giống như trong tưởng tượng của ông “Vậy vì sao cậu còn đi lại chào hỏi?” Ông khó hiểu hỏi cậu.

 

“Tôi thích, không được sao?” Karen trừng mắt lên, liếc ông một cái.

 

Vốn định nhìn xem cô sẽ có phản ứng như thế nào, không nghĩ tới……không nghĩ tới……một cục hờn dỗi chèn ở ngực bồi hồi không chịu đi, nhớ tới ánh mắt của cô khi nhìn cậu, còn có thái độ cực kỳ coi thường cậu, Karen lại không nhịn được mà thấp giọng chửi thề một tiếng.

 

“Nolan, người con gái kia rốt cuộc là cái gì của cậu vậy?”

 

“Là đứa con gái bị tôi bỏ.” Karen mười phần dứt khoát nói.

 

Lần này Lake thật sự bị dọa sợ! Ông vẫn luôn là người đại diện của Karen, cho nên đương nhiên ông cũng biết cậu chủ ở trước mặt này sẽ lăng nhăng, mê chơi đến tận mức nào, con gái, phụ nữ từng quan hệ với cậu ta quả thật là nhiều vô số kể, nhưng ông cũng chưa bao giờ thấy Nolan sẽ đi nhớ rõ một cô bạn gái đã bị đá ít nhất phải hơn một năm rồi. Phải biết rằng, cậu ta cơ bản là loại ngày hôm trước đá người ta xong, ngày hôm sau đã lập tức không nhớ rõ mặt bạn gái cũ.

 

“Lần này cậu tới đây tới là vì cô ấy?” Lake không thể tin được mà hỏi.

 

“Ai nói vì cô ta! Tôi là tới tổ chức concert!” Karen giống như là mèo bị dẫm phải đuôi lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng nói.

 

Thượng đế, ông vậy mà có thể nhìn thấy phản ứng trẻ con như vậy của Nolan.

 

Tự giác được mình phản ứng có chút quá đà, Karen rủa thầm một tiếng rồi ngồi xuống lại. Ai lại vì đứa con gái dối trá kia mà cố ý tới chỗ này chứ? Vừa tính toán, lại không có ngoại hình…… Có điều hình như cô ấy vẫn có chút xinh đẹp…… Gầy, sắc mặt cũng không tốt lắm, bị cảm sao? Sức khỏe của cổ vẫn luôn rất yếu, trời hơi lạnh một chút là lập tức hắt xì ngay……Ánh mắt của Karen bắt đầu trở nên mê man, nhớ tới biểu tình mờ mịt đáng yêu vừa nãy khi cô ngẩng đầu lên, kém chút nữa là cậu đã lập tức hung hăng hôn lên đó…… May mắn là nhịn xuống kịp, nếu không thì tôn nghiêm của cậu đã lập tức đi quét rác…… Cô gái đáng ghét, tự dưng lại lớn lên quyến rũ người khác như vậy làm gì? Khó khăn lắm mới có gương mặt hợp gu mình, vậy mà lại dính trên mặt của Tô Túc, nếu không phải là Tô Túc…… Nếu không phải là Tô Túc thì cậu cũng chướng mắt!

 

“A ——” Đáng chết! Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy! Cậu vậy mà còn muốn tha thứ đứa con gái kia, còn suy nghĩ nếu cô ta mà thành tâm xin lỗi thì có lẽ cậu còn có thể suy xét bắt đầu lại lần nữa…… Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy! Cậu làm sao có thể làm loại chuyện mất mặt khủng khiếp đó? Người quen của cậu mà biết còn không cười đến rụng răng mới lạ! Karen dùng sức lắc lắc đầu, quyết định ngăn lại ý tưởng có thể làm cậu nhục nhã kia…… Bất quá, nếu Tô Túc cực kì, cực kì chân thành mà xin lỗi, vậy thì cậu có nên suy nghĩ tha thứ cho cô không?

 

“Nolan, Nolan?” Lake lo lắng kêu, sẽ không phải là bị kích thích đến tinh thần bất ổn chứ?

 

Bị người khác đánh gãy mạch suy nghĩ, Karen không kiên nhẫn mà nhíu mày lại “Làm sao?”

 

“À, tôi muốn hỏi, chúng ta có phải là nên đi ăn tối hay không?”

 

“Không đi…… Khoan đã, bây giờ……” Karen bỗng dưng bật dậy, “Chuẩn bị xe, tôi muốn đi ra ngoài.”

 

Bởi vì bài tập nhóm mà Tiêu Oánh ở lại chung cư của nhóm Tô Túc ăn cơm. Trong bữa cơm, cô lộ ra một gương mặt hớn hở nói: “Căn cứ tin tức mà bổn tiểu thư nhận được, Nolan cực kì có khả năng sẽ tổ chức concert ở chỗ này.”

 

“Ha ha, vậy sao?” La Tử Sơ cười gượng trả lời.

 

“Khả năng cực kì cao nha! Tớ nghe bà chị làm việc ở đài truyền hình của tớ nói như thế mà.” Tiêu Oánh cực kỳ hưng phấn “Tớ nhất định phải mua được vé, ông trời, tớ vậy mà có thể tiếp xúc với Nolan thật ở cự ly gần, vừa nghĩ tới đã cảm thấy hạnh phúc muốn chết luôn.” Chiếc đũa cô cầm dừng ở giữa không trung, còn bản thân Tô Oánh đã chìm vào trong ảo tưởng.

 

Tay của Tô Túc không dấu vết mà dừng lại một chút, ngay sau đó lại gắp một ngụm đồ ăn nhét vào miệng.

 

“Tiêu Oánh, đừng ngây người nữa, đồ ăn sắp lạnh luôn rồi.” Dương Gia lắc lắc cô.

 

Tiêu Oánh chỉ hận sắt không thể mài thành thép mà quét qua ba người “Ba người các cậu, thật là làm tớ cạn cmn lời, người khác nếu như nghe thấy tin này thì không biết sẽ kích động như thế nào đâu, còn mấy cậu lại…… Ai.” Cô lắc lắc đầu, giống như là bọn họ đã không có thuốc cứu.

 

“Còn không phải chỉ là một người thôi sao.” Mặc dù cũng cảm thấy Karen ca hát thật sự rất tốt, nhưng cậu ta đã từng xuất hiện bằng da bằng thịt ngay trước mặt bọn họ, cũng đã nhìn thấy một mặt làm nũng chơi xấu của cậu ta với Tô Túc, cho nên cô thật sự là…… sùng bái không nổi.

 

“Chỉ là một người vậy thì cậu gọi cậu ta lập tức xuất hiện trước mặt tớ đi.” Tiêu Oánh tức giận trừng mắt nhìn La Tử Sơ một cái, nói thì hay lắm.

 

Vừa nói dứt lời, chuông cửa liền vang lên.

 

“Hi, có khi là Nolan đó, cậu nhanh đi mở cửa đi.” La Tử Sơ nhếch miệng cười.

 

“Nhàm chán.” Tiêu Oánh không để ý tới cô mà cúi đầu lùa cơm vào mồm.

 

Tô túc đứng lên rồi chậm rãi đi ra mở cửa.

 

Cách một cánh cửa sắt, cô lộ ra vẻ mặt không biểu tình mà nhìn cậu trai tóc vàng mắt xanh đẹp trai kia, Tô Túc im lặng một lát, sau đó trực tiếp đóng sầm cửa lại luôn.

 

“Ai vậy?” Dương Gia nghi hoặc hỏi. Vì sao lại không nghe được chút tiếng động gì cả?

 

“Bệnh tâm thần.” Tô Túc lạnh lùng mà nói.