Karen ngủ một giấc dậy xong thì phát hiện bản thân đang nằm ở trên giường. Là Tô Tô đỡ cậu vào sao……tựa hồ trong ký ức mông lung có một người đã rất ôn nhu mà giúp cậu lau mồ hôi…... là cô sao?

 

Cậu chậm rãi đứng dậy, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn nhưng đầu cũng không phải quá đau.

 

“Đáng chết……” Cậu chửi thầm một tiếng, không nghĩ tới, một chén rượu liền thật sự làm cậu gục ngã, quá mất mặt rồi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Tô Tô, tôi đói quá……” Cậu gãi gãi mãi tóc lộn xộn rồi vừa ngáp vừa lười biếng đi ra khỏi phòng.

 

Bên ngoài, Tô Túc đang nằm nghiêng trên sô pha chơi cờ vua với La Tử Sơ, cô thấy cậu đi ra cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Cuối cùng cũng dậy rồi sao?”

 

La Tử Sơ di động quân mã vài bước, cười nói: “Karen đã rất không tồi rồi, uống cả một chén rượu mạnh dưỡng sinh do ba Dương Gia đặc chế mà còn có thể thức dậy trước buổi trưa.”

 

“Hai người đang nói gì vậy? nói tiếng Anh đi!”

 

Không có ai để ý đến cậu.

 

La Tử Sơ tiếp tục nói: “Có điều cậu cũng ác quá, nếu không phải cậu ấy thật sự có khả năng uống thì một ly như vậy, có khi đã vào viện nằm rồi ấy.”

 

Trong mắt Tô Túc hiện lên một tia sáng u ám “Ai bảo cậu ta đòi uống rượu trước mặt tớ.”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bàn tay đang định cầm lấy quân cờ của La Tử Sơ ngừng lại một chút, vẫn là…… không thể buông xuống sao?

 

“Tô Tô, tôi muốn kiện hai người kỳ thị bạn bè ngoại quốc nha.” Karen nghe không hiểu hai người nói gì, cậu bất mãn nói “Hai người rốt cuộc đang nói cái gì vậy!”

 

Tô Túc liếc mắt ngó cậu một cái, cười như không cười bảo: “Chúng tôi chỉ đang bàn xem hôm nay nên cho cậu uống mấy chén mới tốt.”

 

Sắc mặt Karen trắng bệch, cậu rên rỉ một tiếng: “Xin chị, Tô Tô, có thể tạm thời không nhắc tới chữ rượu được không?” dạ dày cậu vừa nghe được chữ kia liền co rút đau đớn.

 

“Rất tốt.” Tô Túc vừa lòng gật gật đầu.

 

“Chị quả nhiên là cố ý!” Karen lên án cô.

 

“Phải thì làm sao?” Tô Túc cũng hoàn toàn không thèm che dấu.

 

Karen ngậm miệng, cậu còn là lần đầu tiên gặp được loại con gái này, ngang ngược đến mức coi bản thân là đương nhiên đúng lý hợp tình. Hoàn toàn không nghĩ tới chuyện tìm lý do bao biện “Tôi đắc tội với chị hả?” Cậu ngượng ngùng hỏi.

 

“Không có, sao cậu lại đắc tội với tôi được nha.” Tô Túc sửng sốt rồi nở một nụ cười xán lạn.

 

Karen cười gượng hai tiếng, đúng là lòng con gái như kim đáy biển a!

 

“Cờ vua, chơi không?”

 

“Chơi!” Thấy Tô Túc dời đi đề tài, Karen cũng ngoan ngoãn đổi theo.

 

“Vậy cậu chơi thay tôi đi.” Tô Túc thoái vị.

 

“Được!” Karen nhanh nhẹn nhảy qua sô pha rồi bắt chước bộ dáng ban nãy của Tô Túc, cậu ngả người xuống cho thoải mái rồi chống tay ở một bên mặt, Karen liếc sơ bàn cờ một chút liền không chút do dự di chuyển quân Hậu đi.

 

Tô Túc đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, đợi hai người kia đã tiến vào trạng thái xong rồi mới xoay người đi.

 

“Tô Tô, chị đi đâu vậy?” Karen khó hiểu bắt lấy cô.

 

“Tôi đi nấu cơm, không phải cậu than đói bụng sao?”

 

“À……” Karen chần chừ rồi buông tay, không biết vì sao cậu lại đột nhiên không có hứng chơi cờ nữa.

 

Chờ Tô Túc vào phòng bếp xong, Karen ở mặt ngoài mặc dù giống như là đang tập trung chơi cờ nhưng đôi mắt lại luôn như cố ý hoặc là vô tình mà liếc về phía phòng bếp, tìm kiếm bóng dáng mảnh khảnh kia.

 

La Tử Sơ nhìn thấy mọi chuyện ở trong mắt, cô lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, sau đó nhắc một câu: “Karen, tới lượt cậu kìa.”

 

“À.” Karen chán nản dời lực chú ý về bàn cờ, cậu tùy ý liếc mắt một cái liền di động một quân.

 

“Karen, kỹ năng chơi cờ của cậu hình như rất không tệ đâu.”

 

“Ừ, từ nhỏ tôi vẫn luôn chơi với mấy anh trai.” Cậu không chút để ý trả lời, lại vô ý thức liếc mắt nhìn phòng bếp một cái. Vì sao Tô Tô nấu có một bữa cơm mà cũng chậm như thế……

 

Chỉ chốc lát sau, Tô Túc đi từ trong phòng bếp đi ra nói với La Tử Sơ: “Dương Dương đi mua đồ ăn chắc cũng sắp về rồi đi?”

 

“Ừ.” La Tử Sơ trả lời, mắt vẫn còn chăm chú nhìn bàn cờ.

 

Karen lộ ra tươi cười “Tô Tô nhanh lại đây đi, tôi sắp thắng rồi này.”

 

“Giỏi như vậy sao?”

 

“Đương nhiên, tôi là thuộc đẳng cấp chuyên nghiệp nha.” Thấy Tô Túc chú ý tới mình thì cậu đột nhiên cảm thấy hứng thú tăng vọt.

 

“Có cái rắm ấy.” Tô Túc không tin cười nhạo cậu một tiếng, kỹ năng chơi cờ vua của La Tử Sơ rất mạnh nha.

 

“Chị lại đây nhìn xem.” Cậu vẫy tay, vừa nghĩ tới cô sắp ngồi ở bên cạnh mình thì trong lòng cậu liền dâng lên một trận vui sướng khó hiểu.

 

Tô Túc đi qua, chỉ là cô lại ngồi xuống bên cạnh La Tử Sơ, cô nhìn ván cờ hai người đang chơi rồi cực kinh ngạc nói: “Thật sự nha, La La, cậu sao phải nhường cậu ta?”

 

Karen nheo mắt nói: “Tô Tô, qua đây.” Cô ngồi sai chỗ rồi.

 

“Làm gì?” Tô Túc khó hiểu hỏi.

 

“Chị là của bạn gái của tôi.” Cậu nói.

 

Ánh mắt Tô Túc lóe lóe “Vậy thì sao?”

 

“Chị hẳn là ngồi bên cạnh tôi mới đúng.” Cậu một mặt đương nhiên nói.

 

Tô Túc xoạch một cái đỏ rần cả mặt.

 

La Tử Sơ cười ha ha “Nói đúng nha.” tay cô dùng một chút lực đẩy Tô Túc qua “Trả cho cậu.”

 

Làn môi mỏng của Karen bây giờ mới lộ ra một nụ cười, cậu đưa một tay vòng lấy, ôm chặt cô ở trong ngực của mình, mái đầu vàng tới gần rồi hôn lên mặt cô “Bây giờ mới ngoan.”

 

“Karen Modi!” Lúc này mặt Tô Túc quả thật là đỏ đến sắp nhỏ ra máu “Buông tôi ra!”

 

“Được rồi, đừng có làm ồn nữa, xem tôi làm sao thắng La La này.” Cậu giật nhẹ tóc cô, lời nói sủng nịch giống như đang nói với một đứa nhỏ.

 

Nhìn thấy mình nói quả thật như là đàn gảy tai trâu, cô không muốn lại để cho La Tử Sơ xem kịch hay miễn phí, Tô Túc duỗi tay ra muốn đập rớt tay cậu.

 

Ai ngờ Karen lật tay lại rồi nắm chặt lấy tay cô trong bàn tay mình, ngón cái còn nhẹ nhàng vuốt qua.

 

Nhóc quỷ như cao thủ tán gái này! Tô Túc khó thở trừng mắt liếc cậu một cái, cúi đầu muốn thoát ra khỏi vòng ôm kia thì trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy bàn tay của cậu gần trong gang tấc.

 

Bàn tay này, thon dài trắng nõn, tỉ lệ của ngón tay và bàn tay gần như là hoàn mỹ không có khuyết điểm, mà điều càng quan trọng hơn chính là: nó tuyệt đối là một đôi tay ưu nhã cao quý.

 

Đó là một loại cảm giác chỉ có thể gặp mà không thể cầu, phảng phất giống như người này chỉ cần tùy ý làm một động tác tay là có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.

 

Tô Túc híp mắt cầm lấy tay cậu, ngón tay cô lướt từ mu bàn tay đến tận đầu ngón tay, sau đó cô phát ra một tiếng than nhẹ “Bàn tay đẹp thật.” người học chuyên ngành thiết kế trang sức như cô hiện tại chỉ cảm thấy linh cảm đang cuồn cuộn không ngừng trong đầu.

 

Karen cảm nhận được từng đợt tê dại từ đầu ngón tay truyền tới toàn thân, đồng thời một cơn sóng lửa dâng lên từ bụng dưới của cậu.

 

Quả thật không thể tin được, chỉ một động tác đơn giản như vậy mà có thể khiêu khích dục vọng của cậu dâng trào mạnh mẽ!

 

“Tô Tô……” Đôi mắt xanh của cậu dần dần trở nên sâu sắc, Karen nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Chị đang làm cái gì vậy?”

 

“A!” Cô vội vàng buông tay cậu ra: “Xin lỗi, tại tôi vui quá mà quên mất.”

 

Cảm giác mất mát khi độ ấm ở trong tay biến mất lan ra toàn thân cậu.

 

“Tô Tô, cậu cuối cùng cũng bại lộ bản chất sắc nữ của mình sao?” La Tử Sơ chế nhạo mà nói.

 

“Nói bậy cái gì vậy!” Tô Túc trừng mắt liếc cô ấy một cái, sau đó cô kéo bàn tay của Karen đến trước mặt của La Tử Sơ như đang hiến vật quý “Cậu xem, cậu xem, bàn tay xinh đẹp thật!”

 

La Tử Sơ nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó mới nói “Thật sự là làm người thấy rung động nha.” Quả thật có thể làm cho con gái không cần nhìn mặt mũi cũng có thể yêu cậu ta.

 

“Tưởng tượng thử xem, bàn tay như vậy thì mang trang sức tay nào cũng đẹp, tớ thật sự là hưng phấn muốn chết!” hai mắt Tô Túc tỏa sáng.

 

“Tô Tô, hai người lại đang nói gì nữa vậy?”

 

“Karen……” Tô Túc lộ ra một nụ cười thật tươi, quay sang nhìn cậu rồi nói: “Tôi bây giờ……cuối cùng cũng cảm thấy cho cậu ở lại là một chuyện chính xác.”

 

Thấy cô vẫn si mê mà nhìn chằm chằm tay cậu như cũ thì trên trán Karen nổi lên ba vạch đen, ý này của cô là…… tay của cậu, so với khuôn mặt, ngoại hình thì còn có giá trị hơn?!