Võ Thần cười nhìn Vũ Tuyết Lam, dưới chút ánh sáng của đống lửa trông hắn mới đẹp làm sao, giọng hắn vui vẻ: “Nếu nàng sợ thế thì tí nữa để ta ôm nàng ngủ là được rồi.”

Vũ Tuyết Lam ngại ngùng: “Ta chưa sợ tới mức đó đâu, huynh không cần làm thế.” Võ Thần tiến lại gần nắm lấy tay nàng, trao cho nàng ánh mắt ngọt ngào: “Vậy ta nắm tay nàng ngủ được không?”

Vũ Tuyết Lam giật mạnh tay hắn ra: “Chúng ta nên hái nhiều lá rồi nhanh trở lại.” Nàng đưa tay bẻ cành liên tục lãng tránh câu hỏi của Võ Thần.

“Chỉ nhiêu đó thôi mà nàng ấy đã ngại thế rồi, trông nàng ấy ngại mới dễ thương làm sao, muốn ôm nàng ấy quá.” Vừa nghĩ hắn nở nụ cười vui vẻ.

Cả hai trở về bị Võ Phong buông lời trách khứ: “Hai người đi hái lá hay đi hẹn hò chốn bụi rậm thế, lửa đệ đốt nó sắp tàn rồi hai người mới mang mớ lá xíu xiu này về à.”

“Đệ không hiểu được đâu.”

“Hai người ngồi xuống đi, đệ ăn rồi, đệ đi ngủ trước đây, có gì thì gọi đệ”

“Ừ, đệ ngủ đi.” Vũ Tuyết Lam nói.

Võ Phong ngủ còn Vũ Tuyết Lam và Võ Thần ăn tối, hai người ăn cùng nhau, miếng lương khô cuối cùng cả hai đều đưa tay định lấy nhưng Võ Thần nhanh hơn hắn lấy rồi cho vào mồm, để chừa ra nửa miếng ghé sát lại mặt Vũ Tuyết Lam: “Cho nàng, có dám ăn không? Nàng không dám chứ gì, ta biết chắc nàng không dám.”

Vũ Tuyết Lam điềm tĩnh: “Có gì mà không dám.”

“Vậy nàng ăn đi.” Vũ Tuyết Lam đưa miệng tới gần với Võ Thần, nàng dừng lại, ánh mắt nàng có chút lém lỉnh: “Nhưng ta không muốn, không có miếng này ta cũng không đói, huynh nghĩ ta dễ bị kích động lắm sao, mấy chiêu cũ mèm này mà cũng đem áp dụng với ta.

Ta đến cười cũng cười không nổi nữa.”

Nàng đứng dậy lại chỗ tảng đá nằm.

Võ Thần tống hết miếng lương khô vào mồm, uống ngụm nước rồi chạy lại nằm kế bên nàng.

Vũ Tuyết Lam nhìn lên bầu trời, những ngôi sao đang dần xuất hiện nhiều hơn, nàng chỉ ngắm chúng và chẳng nói gì.

Võ Thần đưa tay nắm thật chặt lấy tay nàng, nàng không nhìn hắn chỉ dùng lực cố tách tay mình ra khỏi tay hắn, nàng cố hết sức nhưng vô ích hắn mạnh hơn nàng.

Cuối cùng sau một lúc giằng co, nàng mệt không muốn nói thêm cứ để mặc cho hắn nắm tay.

Hai người không nói gì nhưng trên khuôn miệng mỗi người đều mỉm cười hạnh phúc, cả hai chìm vào giấc ngủ.

Đến giữa đêm, Võ Thần đang ngủ ngon hắn cảm giác được có gì đó đang xiết chặt thân thể mình nên tỉnh dậy, mớ dây leo trên núi chẳng biết vì sao lại bò xuống quấn lấy hắn, rồi nhanh chóng quấn lấy Võ Phong và Vũ Tuyết Lam.

Vũ Tuyết Lam giật mình tỉnh dậy: “Cái quái gì thế này? Võ Phong đệ tỉnh dậy đi.” Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy hình như bọn chúng càng xiết chặt.

“Nàng đừng vùng vẫy nữa, càng động đậy chúng càng xiết lại đấy.” Võ Thần nói.

“Sao nơi này lại có thứ quỷ quái này nhỉ.” Vũ Tuyết Lam nói.

Võ Phong giờ mới chịu tỉnh dậy: “Ca, cứu đệ, đệ sắp chết rồi.”

“Đệ thôi đi đừng có làm quá lên, giờ cùng nghĩ cách đi, ta bị trói thế này cũng không dùng tay được.”

“Huynh nghĩ nhanh đi, không thì đệ chết ngạt mất.”

“Đệ đừng có nói nữa, tránh cử động.

Để ta nghĩ xem.” Võ Thần im lặng một hồi rồi hét lên: “Á, ta biết rồi.”

“Biết rồi thì nhanh giải thoát đệ và Tuyết Lam tỷ đi, nói nhiều làm gì.”

“Ban ngày chúng ta không thấy nó, nhưng giữa đêm nó lại xuống đây, điều này chứng tỏ nó chỉ xuất hiện giữa đêm thôi.”

“Vậy thì sao? Huynh nói nhanh đi, đệ khó chịu.”

“Thì chúng ta cứ nằm đây chờ tới trời sáng, nằm bất động đừng để nó xiết thêm, trời sáng thì nó tự đi thôi.

Ha ha, đúng là trong hoàn cảnh nào ta cũng nghĩ ra được cách.”

Vũ Tuyết Lam cố liếc mắt qua, nàng cố nói lời khen ngợi hắn: “Huynh thông minh thật đấy, nhưng không có cách khác sao?”

Võ Thần không nói gì, im lặng hắn nghĩ thêm một hồi lâu: “Á, ta có cách khác rồi, nếu dây leo này là loại có linh tính chắc chúng sợ bận nhỉ, giờ mọi người cố phun thật nhiều nước dãi ra đi để chúng cảm nhận được sự bẩn thỉu của chúng ta rồi thu lại.”

“Huynh đi xa vấn đề quá rồi không, huynh có ổn không vậy?” Võ Phong hỏi.

“Thôi được rồi, để ta thử trước.” Dứt lời hắn cố ngậm một họng nước dãi, sau đó dùng một lực mạnh tống chúng ra khỏi mồm, lan tỏa xung quanh như một trận mưa phùn nhỏ.

Hắn cảm giác những dây leo kia có chút nới lỏng nhưng vì lượng nước dãi không đủ nên không ăn thua.

“Hai người tin ta đi, nó vừa mới nới lỏng hơn đấy.” Võ Thần tiếp tục phun nước dãi liên tục ra xung quanh thân thể hắn.

“Ta tin huynh lần này.” Vũ Tuyết Lam nói nhỏ.

Nàng quay sang nhìn Võ Phong cậu đang nỗ lực phun lấy phun để, không chần chừ nữa nàng cũng phun không ngừng.

Sau nửa giờ phun liên tục nước dãi, số dây leo kia đã rút đi.

Ba người nằm đó cười liên tục như đang khinh bỉ chính mình.

“Đệ chưa bao giờ thấy trận chiến nào lại bẩn thỉu tới mức này, liệu chúng ta có thể chịu đựng mùi nước dãi của chính mình để sống tới sáng mai không?”

“Đệ cứ nói linh tinh, nước dãi ta thơm chết được, đệ ngửi không lại đây, lại đây.” Võ Thần vừa nói vừa nhào tới chỗ Võ Phong.

Võ Phong phóng xuống khỏi tản đá: “Thôi thôi, cho đệ xin.”

Vũ Tuyết Lam lên tiếng: “Có lẽ chúng ta nên ở xa nhau, đợi mai đi hết đường núi này vào thành mới tìm nhà trọ tắm rửa.”

“Hai người có bị bệnh không vậy, chúng ta chỉ cần thay y phục là được rồi, đợi vào thành thì giặt.”

Vũ Tuyết Lam nhìn qua phía Võ Thần: “À, đúng rồi, ta nhất thời không nghĩ ra, chỉ có huynh thông minh.”

“Cái này nàng khỏi cần phải nói, ta thông mình từ trong máu rồi.”

Vũ Tuyết Lam cười nhẹ, nàng nói: “Vậy giờ ta ra phía kia thay y phục trước nhé! Huynh đừng có mà nhìn lén ta đấy.”

“Ta đây, muốn nhìn thì nhìn trực tiếp, lén thì có thấy được bao nhiêu đâu kia chứ.” Giọng hắn nhỏ.

“Huynh nói gì?”

“Không, ta nói nàng thay nhanh không thì muỗi cắn.”

Vũ Tuyết Lam không nói thêm, nàng cầm tay nải ra chỗ bụi rậm gần đó thay y phục nhanh chóng rồi trở lại.

Võ Phong và Võ Thần ở tại chỗ đã thay xong y phục.

Thấy Võ Phong định lại ngồi chỗ tảng đá hắn gọi lại: “Đệ làm gì thế?”

“Thì đi ngủ chứ làm gì.”

“Đệ điên sao, không sợ đám dây leo kia xuống hả, đi qua bên kia đường cách xa chúng ra, ôm theo mớ lá nữa kìa.”

Võ Phong nghe lời Võ Thần, ba người đi qua đường cách xa vách núi đá có dây leo kia, Võ Phong đặt mình thì nhanh chóng ngủ ngon.

Vũ Tuyết Lam nàng có chút khó ngủ nhưng vẫn nhắm mắt như mình đang ngủ, còn Võ Thần trằn trọc qua lại chẳng biết hắn đang nghĩ gì, trở mình qua lại một lúc sau hắn mới chịu ngủ.

Trời sáng, ba người tiếp tục lên đường, tiếp tục đi thêm nửa ngày, con đường vòng qua vách núi đã kết thúc, một con đường nhỏ lại xuất hiện, một bên là rừng nhưng một bên là hoa màu.

Ba người đứng nhìn một lát cảm nhận khung cảnh rồi tiếp tục bước chân, đi được một lát thì Võ Phong không chịu được nên lên tiếng: “Ca, huynh nói qua hết ngọn núi là thành gì ấy mà, em có thấy cái thành khỉ nào đâu, mà huynh có biết xem bản đồ không vậy?”

“Đệ cứ xem thường ta, ta chỉ nói ngắn gọn thôi, vì đoạn đường này không dài.” Hắn đi lên trước xem tình hình.

“Tỷ nghĩ là đúng đấy Võ Phong, ở đây có hoa màu nên khẳng định là có người ở gần đến canh tác.”

“Mong là vậy, đệ sắp chán chết với cảnh núi rừng rồi, mong được vào thành ăn chơi cho đã.”

Vũ Tuyết Lam cười: “Đệ mà cũng thích ăn chơi à?”

“Sao tỷ nói thế? Đệ đâu phải thầy tu.”

“Ừ, chỉ là ta thấy phong thái thư sinh của đệ nên không nghĩ là đệ có ý định ăn chơi.”

“Tỷ nghĩ ra cái gì vậy? Ăn chơi là đi ăn với đi chơi thôi.” Võ Phong nhìn qua Vũ Tuyết Lam: “Tỷ là đang nghĩ bậy đúng không? Nói thật đi.”