Võ Phong ghé lại gần Võ Thần: “Ca, trông họ hình như không được bình thường lắm, y như bị trúng tà thuật vậy.”

Vũ Tuyết Lam tiếp lời: “Vả lại có một điều kỳ lạ là mỗi gian hàng đều có một bông hoa ba màu sặc sỡ kia, nó là dạng ký hiệu hay là gì?”

“Thôi chúng ta đi tìm nhà trọ ở rồi tính tiếp.” Võ Thần nói.

Đi thêm một đoạn ngắn trong trấn đến một nhà trọ nhỏ, tiến vào, tên chủ nhà trọ mập ú tiến ra mặt niềm nở: “Chào quý khách, quý khách muốn thuê mấy phòng.”

“Một phòng.” Vũ Tuyết Lam nói.

Võ Thần nhìn sang nàng, ánh mắt ngạc nhiên.

“Huynh nhìn gì, chúng ta đâu phải chưa từng ở chung một phòng, nên tiết kiệm, đường còn dài.”

“Tuyết Lam tỷ nói đúng đấy.”

Ông chủ đưa ra đề nghị gợi ý: “Chỗ chúng tôi có phòng hai giường rộng, các vị có muốn căn phòng này không.”

“Được bọn ta lấy phòng này.” Võ Thần nói.

Tên chủ trọ dẫn đường đến phòng, sau đó thì rời đi.

Sắp xếp đồ đạc, ba người chụm lại chỗ bàn uống ngụm nước.

“Ta thấy trấn này có gì đó kỳ lạ mà chưa biết được là gì.” Vũ Tuyết Lam nói.

“Đệ thấy khi chiều rồi, người ở đây giống như trúng tà, thôi kệ họ đi mình chỉ ngủ lại đây một đêm, họ không làm gì mình thì thôi.

Đệ buồn ngủ quá đi ngủ đây.” Võ Phong nói rồi bỏ lại giường nằm.

“Nương tử, đi cả ngày mệt rồi, nàng cũng nằm nghỉ ngơi đi.”

Vũ Tuyết Lam gật đầu rồi bước lại chỗ giường mình, Võ Thần đi phía sau, nàng quay lại: “Huynh còn chuyện gì muốn nói sao?”

“Ta đi ngủ thôi.” Võ Thần nói giọng tỉnh.

“Giường huynh bên kia.”

“Ờ, ta quên cứ nghĩ là phải ngủ cùng nương tử.”

Võ Thần nằm một tí thì lịm đi, đến nửa đêm hắn giật mình tỉnh dậy, Võ Phong đang ngủ say, nhìn sang giường Vũ Tuyết Lam không thấy nàng đâu.

Hắn đi ra ngoài quan sát, vừa ra sân thì thấy Vũ Tuyết Lam bước ra cổng nhà trọ, hắn vội vàng đuổi theo.

Vũ Tuyết Lam dừng lại ở một con hẻm để quan sát, thấy một đoàn người ăn mặc kỳ lạ, trên đầu mỗi tên đội một bông hoa 3 màu, giống với bông hoa mà nàng đã gặp ở các gian hàng lúc chiều.

Nàng đang quan sát thì cảm giác có ai đó đang đến, nàng chưa kịp làm gì thì bị ôm chặt từ phía sau, tay Võ Thần ôm nàng, một tay hắn bịt miệng nàng: “Là ta đây.” Từ từ thả nàng ra hắn đưa cánh tay đang bịt miệng xuống ôm nàng.

Vũ Tuyết Lam cố đẩy hắn ra: “Huynh làm gì vậy, thả ta ra, coi chừng bị phát hiện.

Quả nhiên có điều kỳ lạ, chúng ta theo bọn kia xem sao.”

Võ Thần không quan tâm lắm chỉ nhìn khuôn mặt tỏ ra nghiêm trọng của nàng rồi hắn nói một cách bàng quan: “Ta nghe nàng hết.”

“Huynh thả ta ra đi, chúng ta đi thôi.”

Hai người đi theo đoàn người kia vào đến hang ổ của bọn họ, nó nằm trong rừng trúc gần đó, phía ngoài nhìn vào nó được xây dựng như một hang động khổng lồ, tất cả đều bằng đá.

Con đường đi vào rộng chừng hai mét với hai bên là trúc xếp thành hàng thẳng tắp.

Trên chiếc ghế hình bông hoa ba màu là một vị cô nương trong y phục đỏ, nàng ta nằm dài trên ghế, phần váy cắt xẻ nhiều đường để lộ ra đôi chân dài trắng nõn nà.

Hai lọn tóc nhỏ rũ dài xuống gương mặt nàng ta, đẹp tựa tranh vẽ.

Võ Thần mãi mê ngắm chẳng hề chớp mắt, hắn bất giác thốt lên: “Đúng là quá xinh đẹp, xem cặp chân nàng ta kìa, đúng là loại tốt.” Vũ Tuyết Lam chú ý quan sát chẳng quan tâm đến lời hắn nói.

Hắn đang đê mê trong sắc đẹp của nàng ta thì bị tiếng tung hô của bọn người bên dưới làm giật mình: “Hoa giáo chủ, hoa giáo chủ, niềm hạnh phúc của mọi người.”

Vũ Tuyết Lam đưa tay khèo Võ Thần: “Huynh nghe chúng nói gì không? Nàng ta là nềm hạnh phúc của mọi người có nghĩ là gì?”

Hắn vẫn giữ nguyên ánh mắt ở trên thân thể nàng Hoa giáo chủ, hắn trả lờ Vũ Tuyết Lam trong vô thức: “Hạnh phúc chính là lúc ăn nàng ta đấy, trông nàng ta ngon thế mà.”

“Huynh tỉnh lại đi, nói cái gì vậy?”

Võ Thần tỉnh lại hắn nói giọng điềm tĩnh: “Nàng ta rất là đáng nghi, ta phải trà trộn vào giáo phái của nàng ta để có thể tiếp cận gần rồi từ từ điều tra.”

“Thế huynh định làm gì?”

“Ta nghĩ là với sắc đẹp của ta có thể mê hoặc rồi điều tra nàng ta, xem chừng thì nàng ta là người gây ra hạnh phúc ảo tưởng cho cái trấn này.”

“Vậy giờ chúng ta về hay sao?”

“Ừ về trước đã, về tính kế trước rồi quay lại.”

Hai người trở về, chờ đến trời sáng thì lập tức bàn kế hoạch.

Võ Phong tĩnh dậy thấy hai người đang bàn chuyện cậu lại gần: “Hai người làm gì mà mới sáng sớm đã tỏ ra nghiêm trọng thế?”

“Có việc cho đệ đây, hôm nay đệ đi ra trấn quan sát tình thử những người trong trấn có bình thường không, ta với Tuyết Lam bàn kế hoạch để đến tối thì đột nhập vào hang ổ bọn kia.”

“Bọn kia là bọn nào? Huynh nói gì đệ chẳng hiểu.”

“Đệ cứ làm ta nói đi.

Tí về ta kể chi tiết.” Võ Phong không hỏi thêm, cậu theo lời Võ Thần đi ra trấn quan sát tình hình, quả nhiên là người trong trấn cười vui một cách bất thường, có người cũng cười, đứng một mình cũng cười.

Trẻ cười, già cười, ngay cả tên ăn mày cũng cười.

Cảnh tượng khiến Võ Phong khiếp sợ chẳng thể đi tiếp, cậu vội vã quay về quán trọ, đẩy cửa xông vào, thở hổn hển.

“Đệ gặp ma hả? Làm gì mà hấp ta hấp tấp?” Võ Thần hỏi.

“Bọn người ngoài kia điên hết rồi, bọn họ vẫn cười như điên vậy.”

“Được rồi, vậy chắc chắn bọn họ trúng tà thuật rồi, và ta khẳng định bông hoa kia chính là nguyên nhân còn Hoa giáo chủ kia chính là người tạo ra tà thuật.”

“Hoa giáo chủ nào?” Võ Phong hỏi vẻ hoang mang.

“Khi tối tỷ và Võ Thần huynh đi theo đoàn người lạ mặt đến hang ổ của Hoa giáo chủ trong rừng trúc.

Tối nay chúng ta hành động để phá hang ổ bọn chúng.”

“Vậy huynh định làm gì?” Võ Phong hỏi.

“Tối nay, ta và Tuyết Lam sẽ cải trang thành những người đau khổ, còn đệ sẽ đi lanh quanh để tìm nơi nuôi dưỡng những bông hoa kia rồi hủy diệt chúng theo cách mà đệ muốn.” Võ Thần quay sang nhìn Vũ Tuyết Lam: “Nàng tối sẽ mặc y phục của ta nhé!”

“Ta nghĩ y phục của Võ Phong hợp với ta hơn!” Vũ Tuyết Lam nói.

“Để tý đệ lấy cho tỉ.”

“Không được, nàng là nương tử của ta phải mặc y phục của ta.

Không thì nàng ở nhà để ta với Võ Phong đi.”

“Huynh bị làm sao thế? Vô cái trấn này rồi huynh cũng không bình thường theo họ hả?” Võ Phong nói.

“Được rồi, sẽ mặc y phục của huynh.” Vũ Tuyết Lam nói.

“Thôi đệ ra ngoài tìm mua vài thứ đây.”

“Đệ mua gì thế, có cần ta đi cùng không?” Võ Thần hỏi.

“Không cần đâu, mua vài thứ để chuẩn bi cho chiến dịch tối nay, huynh ở nhà bàn kỹ với Tuyết Lam tỷ đi, cẩn thận vào đó, bất cẩn thì không còn đường ra đấy.” Dứt lời Võ Phong đi thẳng ra khỏi phòng.

Võ Thần lại cầm tay Vũ Tuyết Lam: “Nàng đồng ý làm nương tử ta rồi phải không?”

Vũ Tuyết Lam giật tay khỏi tay hắn: “Huynh nói gì kỳ vậy, chúng ta chỉ là những người đồng hành.”

“Nhưng lúc nãy ta nói nàng là nương tử của ta thì mặc y phục của ta, nàng đã đồng ý còn gì.”

“Là ta không muốn cãi nhau, vả lại việc mặt y phục của ai thì cũng chẳng nói lên được điều gì, dù có là y phục của chủ quán trọ ta cũng mặc bình thường.”

“Vậy là nàng không thích ta sao?”

“Khi ở Vô Tình Cốc huynh đã hỏi, ta cũng đã trả lời nhưng huynh đâu có tin.”

“Nhưng ta không hiểu được suy nghĩ của nàng.”

“Ta chẳng suy nghĩ gì đâu, suy nghĩ của ta giống với những gì ta nói ra rồi, là tại huynh không tin.

Thôi chúng ta nên bàn kỹ kế hoạch tối nay đi.”

Võ Thần không hỏi thêm, hai người chăm chú bàn về kế hoạch buổi tối.

Võ Phong sau khi đi ra ngoài về cậu vào phòng rồi điều chế gì đấy rất chú tâm.

Vũ Tuyết Lam và Võ Thần mãi bàn về kế hoạch không có thời gian để ý đến hành động của Võ Phong.

Tối đến, theo kế hoạch ba người như thời gian tối hôm trước gặp đoàn người kia, Vũ Tuyết Lam mặc y phục của Võ Thần trông khá xề xòa vì y phục tương đối rộng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng thì chẳng thể dấu được, nàng bới tóc cao, dùng chiếc mũ thư đồng để che đi mái tóc mình.