Đến cổng vào Vô Tình Cốc, cổng hoa to giữa trời, đẹp lộng lẫy khó tin, trên đó có treo ba chữ Vô Tình Cốc được điêu khắc bằng gỗ tinh xảo.

Đầy những chú bướm đủ màu sắc sặc sỡ bay lượn quanh cổng hoa.

Khung cảnh chẳng khác gì chốn thần tiên.

Võ Phong lại gần nói nhỏ với Vũ Tuyết Lam: “Tỷ, đệ thấy nơi đây nên gọi là Hoa Cốc mới đúng đấy.”

Vũ Tuyết Lam đưa ánh mắt đồng tình nhìn sang Võ Phong chân mày hơi nhướng, đầu nàng gật nhẹ.

Bạch y cô nương dừng lại ở cổng: “Các vị đứng ở đây đợi ta, để ta vào thông báo với cốc chủ trước sau đó sẽ ra báo lại các vị.”

“Được, xin đa tạ cô nương.” Võ Thần nói vẻ khách sáo.

Bạch y cô nương vừa đi khỏi, Võ Thần lại gần Vũ Tuyết Lam kéo tay nàng, hắn dẫn nàng đến đứng chỗ cổng hoa: “Nàng đứng đây đi.” Hắn lùi về phía sau vài bước ngắm nàng: “Nàng quả nhiên đứng với mớ hoa này thì liền làm chúng lu mờ.”

Vũ Tuyết Lam cười: “Ta không để ý những lời nói xảo ngôn của huynh, ta thông cảm cho huynh, hôm nay gặp được hoa đẹp, gặp được người đẹp nên thần trí huynh nhất thời mất bình tĩnh.”

“Ta không có xảo ngôn, ta thề.”

“Huynh cứ thề đi, thề cái gì độc độc ấy để chết cho thoải mái.” Võ Phong nói.

Vũ Tuyết Lam nói tiếp: “Huynh phải khống chế bản thân một tí, đợi tí vô kia một rừng người đẹp thì huynh càng mất khống chế đấy, kẻo còn làm điều xằng bậy nữa, khi đó đừng liên lụy ta với Võ Phong.”

“Nàng nói như ta là loại mê sắc kinh dị vậy.”

“Chứ còn gì nữa, là bản chất của huynh rồi.” Võ Phong nói giọng khẳng định.

“Phong, đệ có phải đệ đệ của ta không thế.”

“Đệ cũng muốn là không phải lắm.”

Ba người nói đùa qua lại một lúc thì bạch y cô nương ra: “Mời các vị vào trong, cốc chủ đang đợi gặp các vị.”

Theo bước bạch y cô nương cả ba bước vào lãnh địa của Vô Tình Cốc, đi trên con đường đá nhỏ nhìn sang hai bên là cảnh các vị cô nương trong trang phục đủ màu sắc, giống như những cánh bướm đang khoe sắc.

Mỗi cô nương đều chăm chỉ với công việc của mình.

“Những cô nương kia đang làm gì thế?” Vũ Tuyết Lam hỏi.

“Ở chỗ chúng tôi, ngoài việc tu luyện thì mỗi người đều có công việc của mình, người trồng hoa, người trồng thảo dược, người thì trồng rau, có rất nhiều việc để làm.”

— QUẢNG CÁO —

“Vậy chỗ các cô tu luyện về gì.” Võ Thần hỏi.

“Huynh đừng nhìn chúng tôi có vẻ yếu đuối mà xem thường, chúng tôi luyện kiếm, luyện đao, luyện nhiều loại binh khí và nhiều loại võ công.

Nếu không có bản lĩnh thì với sắc đẹp của bọn tôi làm sao tự bảo vệ mình, cũng làm sao để cứu người, giúp người được.”

Võ Phong gật gù: “Đúng là quá lợi hại, đã xinh đẹp lại còn tài giỏi nữa.”

Tới gian phòng của cốc chủ, nhìn bên ngoài chẳng khác mấy căn phòng bên cạnh, chỉ là có một bông hoa bảy màu to và rực rỡ được đặt trước cửa.

Bạch y cô nương mở cửa: “Mời các vị.”

Vào bên trong căn phòng, mọi thứ rất giản đơn và tao nhã, chẳng có vật gì quý hiếm chỉ có những loại hoa kỳ lạ đủ các màu sắc.

Một vị cô nương trong y phục lam có điểm hình những bông tuyết trắng, nàng ta đẹp mỹ mều, một sắc đẹp chẳng thể tả, thân hình thon thả, làn da nàng ta trắng mịn chẳng tìm được vết tích của thời gian.

Trên đầu nàng có cài một bông tuyết trắng tinh, có lẽ nàng ta rất thích tuyết.

“Các ngươi tại sao lại đi ngang qua nơi này?” Giọng nàng nhỏ nhẹ.

Võ Thần đẩy Võ Phong về trước, có ý muốn cậu lên tiếp chuyện.

Võ Phong điềm đạm tiến lên vẻ nhã nhặn cậu trả lời: “Chúng tôi trên đường đến Thần Tiên Cảnh, chẳng may trời sắp tối nhưng chẳng có nơi dừng chân, chỉ mong cốc chủ cho tá túc một đêm, sáng mai chúng tôi sẽ lập tức rời đi.

Ta tên là Võ Phong, hai người đi cùng là Võ Thần và Vũ Tuyết Lam.”

Võ Thần và Vũ Tuyết Lam bắt được ánh nhìn của cốc chủ nhẹ gật đầu.

“Được rồi, các ngươi theo Thập muội nghỉ ngơi đi, cứ thoải mái, không cần câu nệ.”

Ba người vừa quay đi thì cốc chủ gọi Vũ Tuyết Lam: “Lam cô nương, ta có chuyện muốn nói, mong cô ná lại một lát.”

Võ Thần và Võ Phong khuôn mặt có chút khó hiểu nhưng cũng đành đi theo bạch y cô nương.

Võ Thần chạy lên gần bạch y cô nương: “Thì ra cô tên là Thập Muội, vậy ta gọi cô bằng thập muội nhé!”

“Ở đây bọn ta đều không nói ra tên thật, chỉ có thứ tự được phân theo thời gian vào cốc trước hoặc sau thôi, huynh có gọi ta là bạch y cô nương hay thập muội cũng chẳng quan trọng gì đâu.”

“Ừ vậy gọi là bạch y cô nương đi, ta thích tên này hơn.”

Bạch y cô nương đẩy cửa căng phòng thứ ba của dãy phòng: “Các huynh cứ nghỉ ngơi ở đây đi, thích đi tham quan đâu đó thì cứ tự nhiên, còn về Tuyết Lam cô nương sẽ có sắp xếp khác.”

Bạch y cô nương rời đi, Võ Thần bắt đầu nói: “Phong, không ngờ có nơi tốt thế này, cảnh đẹp người đẹp lại tốt, chẳng trách mà mấy nam nhân kia tự tổn thương mình chỉ mong được các nàng ấy quan tâm.

Tự nhiên ta thấy muốn đứt cánh tay quá Phong.”

Võ Phong lật tức rút con giao nhỏ cậu mang theo người để phòng thân lại cầm một tay Võ Thần: “Để ta giúp huynh, ta sẽ làm nhanh gọn thôi, sau đó sẽ đi gọi bạch y hay hồng y cô nương cho huynh.”

Võ Thần giật tay ra: “Đệ điên rồi, ta nào có phải kẻ cuồng tình đâu, đệ chẳng biết đùa gì cả.”

— QUẢNG CÁO —

Võ Phong thu dao, ngồi xuống ghế có chút buồn rầu: “Không biết Tuyết Lam tỷ sao rồi nhỉ? Cốc chủ không biết đang nói gì với tỷ ấy nữa.”

“Đệ chẳng tinh ý gì cả, tất nhiên là vị cốc chủ kia thấy nàng ấy đẹp cũng có chút tố chất nên muốn rù quến nàng ấy chứ gì? Ta đã đoán được từ lúc đấy.”

“Huynh không sợ tỷ ấy sẽ ở lại đây sao?”

“Sợ gì, nàng ấy mê ta chết đi được sao mà nỡ ở lại đây.”

“Huynh đừng có quá tự tin.”

“Thôi không nói chuyện với đệ nữa, cảnh mặt trời lặng ở đây chắc hẳn rất đẹp, ta đi dạo quanh tí đã, tiện thể ngắm người đẹp luôn, đệ cũng tranh thủ ngắm đi không thì không còn cơ hội, sáng mai ta phải đi sớm rồi.” Nói dứt lời thì Võ Thần cũng bỏ ra ngoài.

Hắn lơn tơn đi lại trong khuôn viên Cốc thì phát hiện một tiểu cô nương xinh đẹp, nhỏ hơn hắn cỡ vài tuổi, nàng ta đang loay hoay chữa thương cho một chút thỏ trắng, vẻ đẹp của nàng hòa lẫn với khung cảnh khiến hắn mê đắm, hắn vội chạy lại gần ngồi chòm hõm xuống cạnh bên vị cô nương kia: “Tiểu mỹ nhân, nàng đang làm gì thế?”

Tiểu cô nương kia chẳng buồn trả lời hắn, nàng ta vẫn chăm chú băng bó vết thương cho thỏ con, hắn kiên trì hỏi thêm: “Tiểu mỹ nhân, nàng đang làm gì thế?”

Tiểu cô nương trông có chút không vui, nàng nói giọng hơi lạnh: “Ta không phải tiểu mỹ nhân, ta là Thập Cửu Muội, huynh có thể gọi ta là Thập Cửu.

Mà huynh là ai thế? Là người mới à? Dọc đường huynh không thấy kết cục của những nam nhân kia hay sao còn dấn thân vào.”

“Ta chỉ là người qua đường thôi, xin tá túc một đêm để mai lên đường.

Mà thỏ con này bị sao vậy?”

Giọng Thập Cửu điềm tĩnh: “Ta đập nó gãy chân rồi giờ băng bó cho nó.” Võ Thần giật mình: “Cái quái gì thế này tiểu cô nương xinh đẹp thế này là có hành động tàn độc như vậy.” Nghĩ rồi hắn tiếp tục hỏi: “Muội,… Muội đùa ta à? Sao một cô nương xinh đẹp như muội sao có thể tàn ác đến thế.”

Thập Cửu vẫn không nhìn hắn, nàng trả lời bình thản: “Bộ cô nương xinh đẹp thì không được ác à, nếu đã ác mà còn xấu nữa thì không phải là tồi tệ hơn gấp bội sao.”

Hắn bật cười: “Lý lẽ của muội đúng là khác người, ta thấy muội cũng thú vị đấy.

Nè có muốn đi theo ta không?”

“Đi đâu?”

“Ta định đi đến nơi có tên gọi là Thần Tiên Cảnh, nơi đó có nhiều điều thú vị lắm, chắc chắn muội sẽ thích.”

Thập Cửu ngước lên nhìn mặt hắn: “Nhưng để làm gì? Cuối cùng thì mục đích của huynh muốn ta đi cùng để làm gì? Không phải có vị cô nương đi chung với huynh rồi sao, nàng ta là gì của huynh vậy?”

“Nàng ấy là nương tử của ta.” Hắn ngập ngừng lãng tránh ánh mắt của Thập Cửu: “Nhưng,…nhưng chỉ có ta tự nhận thôi, nàng ấy chưa chịu ta nữa.”

— QUẢNG CÁO —

“Xem mặt huynh ngốc không kìa, có mỗi cô nương mà cũng không giải quyết được, có cần ta giúp không?”

“Thế muội không muốn đi cùng ta sao?”

“Ta chẳng quan tâm đến cái nơi mà huynh gọi là Thần Tiên Cảnh gì đâu, huynh thấy tên cốc ngoài kia chưa, bọn ta vốn dĩ chẳng có tình cảm nam nữ đâu, huynh đừng có chọc ghẹo lung tung kẻo thành con thỏ này đấy.”

“Ừ, sợ muội ghê, vậy muội định giúp ta thế nào?”

Thập Cửu nhìn vào mắt Võ Thần rồi đảo mắt xuống con thỏ.

“Gì? Muội muốn ta tặng con thỏ này cho nàng ấy à?” Võ Thần hỏi.

Giọng Thập Cửu điềm tĩnh: “Thỏ tặng làm gì, ta sẽ đập nàng ta gãy chân như con thỏ này, rồi huynh sẽ chăm sóc tận tình khiến nàng ta động lòng, các cô nương đều thế đấy, đều cảm động bởi những cử chỉ chăm sóc của nam nhân dù là nhỏ nhặt.

Huynh đúng là tên ngốc chẳng hiểu gì về nữ nhân.”

Võ Thần bật người ra ngồi bệch xuống đất, mặt hắn thẩn thờ: “Sự tàn độc thấm vào máu muội rồi.”

Thập Cửu đứng dậy, ôm theo thỏ con: “Đùa huynh thôi, chưa gì mặt đã tái xanh, đi theo muội.”

“Đi đâu, muội không định dẫn ta tới chỗ vắng rồi ăn ta đấy chứ?”

Thập Cửu trợn mắt có ý dọa Võ Thần: “Huynh có đi không, nghĩ nhiều quá đó.”

“Đi, đi, ta đi.”

Võ Thần bước theo Thập Cửu.

“Không biết muội ấy định bày kế gì cho ta nữa, sao mình cảm thấy cái gì càng đẹp thì càng nguy hiểm thế nhỉ, thôi kệ, cứ đi theo có khi lại được lợi từ muội ấy.” Võ Thần nghĩ.

Thập Cửu dẫn Võ Thần đến một khu vườn chỉ toàn hoa màu lam, đẹp đến lạ thường.

“Huynh chọn một bông đẹp nhất đi.”.