Hai huynh đệ Võ Thần ở ngoài thấp thỏm lo lâu, đặc biệt là Võ Thần, hắn cứ đi qua đi lại không ngừng trước mặt Võ Phong, cậu không chịu được nên lên tiếng: “Huynh làm gì vậy? Huynh đi vậy có làm đệ chóng mặt chứ chả giúp được gì cho tỷ ấy đâu.”

“Đệ là kẻ chuyên chống đối hả?”

“Đệ chỉ nói sự thật thôi.”

Phía trong rừng, Vũ Tuyết Lam tiến vào sâu trong nhưng chẳng nhìn thấy làn sương nào cả, nàng vội quay ra.

“Phong, sao chưa thấy Tuyết Lam trở ra, có khi nào nàng ấy chết ngộp trong rừng rồi không?”

“Huynh cứ lo chuyện không đâu, tỷ ấy nói là có khả năng ngưng thở lâu, tỷ ấy dù có gặp sương độc thì đâu có hít vào đâu mà sợ.”

“Nhưng mà sương có thể ngấm qua da.”

“Tỷ ấy không ngốc đâu, đệ tin tỷ ấy.”

Võ Thần vẫn vô cùng lo lắng: “Thôi để ta vào tìm, không thể để mất vị nương tử đầu tiên này được.” Nói rồi hắn quay đi, vừa quay thì thấy Vũ Tuyết Lam trở ra, nàng cầm theo một tấm lá được kết thành hình vuông, ném xuống đất nàng nói: “Đúng là lời đồn chỉ là lời đồn, chẳng thấy sương nào cả.”

Võ Thần chạy lại gần: “Nàng mới đi có một tí mà ta lo lắng bất an, lòng như lửa đốt, định vào trong đó kiếm nàng rồi.”

Vũ Tuyết Lam nhìn Võ Thần, nàng cười nhẹ: “Cảm ơn huynh đã lo lắng cho ta.”

“Thế tấm lá kia nàng dùng làm gì thế?” Võ Thẩn hỏi.

“Để che sương rơi từ trên xuống đấy ca, gặp tỷ ấy là huynh chẳng còn suy nghĩ được gì.” Võ Phong nói.

Vũ Tuyết Lam lại ngồi xuống, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Ta đi được một đoạn rừng thì không thấy gì nhưng không biết vào sâu thêm chúng ta sẽ gặp những gì nữa.”

Võ Thần cũng hết sức nghiêm túc hắn nói: “Vậy giờ chúng ta tranh thủ đi, để đến tối sẽ không biết đường đi, mà lỡ gặp phải sương độc thì trời sáng cũng dễ giải quyết hơn.

Để ta kết tấm lá kia to hơn đủ cho ba người chúng ta.”

“Huynh nói có lý, vậy chúng ta đi thôi.” Võ Phong nói.

Cả ba người tiến lại phía bìa rừng, Võ Thần kết tấm lá to hơn với sự trợ giúp của Vũ Tuyết Lam, làm việc nhưng hắn không quên dở thói lưu manh trêu ghẹo nàng: “Tuyết Lam, nàng thấy hai chúng ta có giống một đôi phu thê trẻ hạnh phúc không?”

“Huynh nghĩ nhiều quá rồi, ta thấy giống hai người làm công hơn.”

“Nói hay lắm tỷ.” Võ Phong nói vừa cười.

Võ Thần liếc ánh mắt về phía Võ Phong vừa nói: “Đệ chỉ giỏi cái thêm dầu vào lửa.”

Tấm lá to nhanh chóng được hoàn thành, Võ Thần mang tấm lá, cả 3 cùng tiến vào rừng, khu rừng bình thường không có hiện tượng lạ, ánh nắng vẫn xuyên vào làm sáng cả khu rừng, trời lúc này là gần chiều nên ánh sáng chuyển sang màu vàng làm cho khu rừng trở nên xinh đẹp hơn, vẫn có gió làm lay chuyển những chiếc lá, những loài động vật nhỏ trong rừng vẫn sinh hoạt bình thường làm cả khu rừng vui nhộn.

Đi được một giờ vẫn không thấy hiện tượng gì, Võ Thần tự tin: “Đúng thật là chỉ là đời đồn thổi, một khu rừng đẹp thế này lại đồn thành rừng sương độc.” Hắn nó rồi vứt tấm lá trên tay xuống đất: “Cái này chắc chẳng cần tới đâu nhỉ.”

Vũ Tuyết Lam lại nhặt lên: “Nếu huynh thấy chúng mang đi phiền phức thì để ta mang, có khi lại cần dùng đến, xem chừng còn lâu mới ra khỏi khu rừng, chưa biết chuyện gì sẽ ập đến đâu.”

“Tuyết Lam tỷ nói đúng đấy, huynh chỉ được mỗi cái tự tin là tốt nhất thôi.”

Cả ba người tiếp tục đi, trời lúc này đang dần ngã về tối, đi được một giờ nữa thì khu rừng trở nên tối hơn, đột nhiên Võ Phong đạp phải một cái gì đó mềm mềm, nhìn kỹ thì nó là xác một con thỏ: “Ca, lại xem đi, cái này là xác con thỏ chết, nhìn thì không có dấu tích bị thương nào, nhưng nó bị mớ dây rừng này giữ chân, nhìn thì có vẻ chết được hơn một ngày, có lẽ rừng này có sương độc vào ban đêm chứ không phải là ban ngày.”

“Trời giờ sắp tối rồi, nếu như chúng ta cố đi cũng không thoát ra khỏi khu rừng được, sương thì bố trí dày đặt, tấm lá chỉ có thể che trên đầu, không che được xung quanh chúng ta.” Võ Thần nói.

“Vậy chúng ta nhanh tiến về trước đồng thời tìm chỗ trú ẩn an toàn, đợi đến sáng sương tan hết thì có thể ra khỏi khu rừng.” Vũ Tuyết Lam nói.

Cả ba người tranh thủ lên đường, vừa đi vừa quan sát, đây là một khu rừng lâu năm nên có rất nhiều gốc cây to.

Đi được một lúc, phía trước càng trở nên mờ ảo hơn, nghi là sương bắt đầu lan ra, Võ Thần đưa tay chặn hai người kia lại: “Ta nhìn thấy một gốc cây to đằng kia, chúng ta sẽ trú ngụ ở đó đêm nay.”

“Nhưng chúng ta đứng dưới tan cây đâu thể tránh khỏi sương độc.” Vũ Tuyết Lam thắc mắc.

Võ Thần cười nhẹ: “Cứ tin ta, đến đó thôi, ta có cách.” Ba người rẽ qua gốc cây to cách đó không xa.

“Phong, đưa Tuyết Lam tỷ của đệ lùi lại xa tí, lấy tấm lá kia che phía trước tầm mắt hai người đi.”

“Vâng thưa đại ca.”

Sau khi hai người che kín mắt thì Võ Thần vung cú đấm tay phải về gốc cây, một tiếng nổ lớn phát ra khiến Vũ Tuyết Lam giật mình, bột gỗ bay tung tóe, một lỗ hỗng vừa đủ không làm ngã cái cây được tạo ra.

Võ Thần tiến lại chỗ Vũ Tuyết Lam và Võ Phong: “Xong rồi đấy, tối nay chúng ta sẽ nghỉ ở đó.”

Gỡ tấm lá ra, Vũ Tuyết Lam lúc này ánh mắt cô trợn lên vì kinh ngạc: “Huynh, sao huynh làm được vậy, bằng cách nào?” Võ Phong thừa biết nên cũng chẳng kinh ngạc gì, vừa cười cậu nói: “Tỷ đừng quan tâm, huynh ấy là thuốc nổ đấy.”

Cả ba tiến lại gốc cây.

“Mọi người có thấy nó hơi chật không?” Vũ Tuyết Lam hỏi.

“Gốc cây này ta thấy khá to rồi, chỉ trú đỡ một đêm thôi, đêm xuống không khí càng lạnh, chỗ này sẽ làm chúng ta đỡ lạnh, vả lại nàng được món hời là ngồi sát cạnh ta nữa.” Võ Thần nói.

“Lại nữa rồi, đệ thấy huynh là cố ý chọn gốc cây nhỏ thì có.” Võ Phong nhận ra mình có chút hơi quá: “Đệ đùa thôi, ở đây có chỗ trú vậy là tốt rồi.”

“Đệ tưởng ta ngốc sao, ta làm cái miệng vừa với cái tấm lá để chúng ta che phía ngoài đấy.

Đừng có chọc ta điên.”

Võ Phong đưa hai tay lên như đang đầu hàng: “Được rồi, được rồi là đệ sai.”

Võ Thần quay sang Vũ Tuyết Lam: “Nàng yên tâm đi, bình thường thấy ta hay cợt nhã nhưng ta thực chất rất ổn đấy, sau này đi với ta nhiều trước sau gì cũng yêu ta thôi.”

“Có ai tự khen mình mà làm người khác tin không?” Vũ Tuyết Lam nói.

Võ Phong vào trong hốc cây trước: “Hai người vào đi, trời tối rồi bên ngoài còn có côn trùng độc nữa đấy.”

“Nàng vào trước đi.” Võ Thần nói.

Vũ Tuyết Lam bước vào trong thì ngay sau đó Võ Thần bước vào, hắn cố tình chen giữa tách hai người ra, để mình hắn ngồi cạnh Vũ Tuyết Lam.

Lấy tấm lá hắn che miệng gốc cây lại.

Che xong hắn quay sang nhìn Vũ Tuyết Lam, ánh mắt có gì đó lạ lạ: “Tuyết Lam nàng có muốn, muốn…”

“Huynh nói đi, có gì mà ấp úng.”

“Nàng có muốn đi tè không.”

“Huynh đúng là vô duyên mà.” Võ Phong nói.

“Ta chỉ sợ sương xuống mà mắc thì khó cho nàng, chi bằng lúc này nhắc nhở nàng để giải quyết trước vẫn tốt hơn.

Chỉ là những sinh hoạt bình thường thôi.” Hắn nhìn qua Võ Phong: “Bộ đệ không tè mà chịu nổi sao?” Võ Phong không nói gì thêm.

Vũ Tuyết Lam cười nhẹ, cô khom người chui ra khỏi hốc cây: “Vậy để ta đi tí thì quay lại.”

Vũ Tuyết làm vừa quay đi thì Võ Phong nói giọng trách móc: “Huynh đó, đối với con gái người ta mà nói toạc ra thế không sợ người ta ngại à?”

“Ngại gì, đệ cứ nghĩ nhiều, nàng ấy cũng là người bôn ba giang hồ mà, ăn uống, vệ sinh là chuyện bình thường.

Mà đệ cứ chống đối ta miết thế cẩn thận ta cho ăn đòn.”

“Ta nói huynh có chỗ nào không đúng sao?”

“Ờ thì, cũng đúng, thôi không nói với đệ nữa, mà sao Tuyết Lam đi lấu thế nhỉ? Không biết có chuyện gì không.”

“Tỷ ấy mới đi có tý mà.” Đúng lúc Vũ Tuyết Lam quay lại, vào trong hốc cây nàng cũng trêu Võ Thần: “Ta đi rồi giờ tới huynh đi đi.”

“Ta thì nàng khỏi lo, đi khi nãy rồi.” Vũ Tuyết Lam chỉ cười nhẹ một cái rồi cả ba đều im lặng.

Trong không gian chật hẹp của gốc cây, mọi người đều bình thường chỉ có Võ Thần là khuôn mặt đăm chiêu: “Cơ hội tốt thế này mình phải làm gì để tự nhiên nhất mà không lưu manh nhỉ, đầu óc mình dạo này cứ sao thế nhỉ, làm con mẹ gì cũng thất bại.” Trong suy nghĩ của mình, mắt hắn ánh lên niềm hy vọng.