Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 49: Hắc ám đồng thoại nhạc viên (30)

VŨ GIẢ TRÊN TẾ ĐÀI, MAU DÙNG VŨ ĐIỆU ĐỔI LẤY MÁU TƯƠI NÀO!

"Hạ Lẫm, cậu...."

Tuy đã chuẩn bị trước nhưng Vương Vân Chi vẫn thấy giật mình, cậu không cách nào tưởng tượng nổi Hạ Lẫm lúc này khó chịu bao nhiêu, chỉ cảm thấy lồng ngực ẩn đau.

Hạ Lẫm lại trấn an chạm tay cậu, ý bảo không sao.

Y bây giờ trông cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí khiến người ta dâng lên cảm giác muốn bảo vệ.

Âm thanh trong vỏ sò lại vang lên: "Người chơi Vương Vân Chi, xin chú ý tình tiết tiếp theo mà ngài sắp tiếp cận, trước hừng đông ngài phải lấy được máu tươi, tưới lên đùi của Mỹ Nhân Ngư để cậu ấy có lại đuôi cá, nếu không cậu ấy sẽ tan biến thành bọt biển."

"Máu tươi?" Vương Vân Chi ngẩn người: "Đúng rồi, chúng ta cần phải có máu tươi... Hạ Lẫm, con dao của cậu đâu?"

Trong cổ tích Mỹ Nhân Ngư, phù thủy cho nàng một cây dao găm, để nàng có thể đâm thủng trái tim hoàng tử...

Tay Hạ Lẫm trống rỗng, cơ bản không cầm lấy món vũ khí nào, bên trong áo choàng màu đen cũng thế, không có bất kì đồ vật gì.

"Miên Dương Tiểu Thư, sao lại không có dao găm?" Vương Vân Chi hỏi.

Vỏ sò đáp: "Để phòng ngừa các người chơi tự làm hại bản thân, thế nên trong kết giới không có chuẩn bị dao găm."

"Vậy chúng tôi làm sao có được máu tươi đây?"

"Bằng một phương thức khác, chúng tôi không muốn các người chơi tự làm hại bản thân." Vỏ sò nói.

Phương thức khác?

Trên bờ cát hoàn toán vắng vẻ, ngay cả một sinh vật cũng không có, vậy thì lấy đâu ra máu tươi đây?

Vương Vân Chi cầm lấy vỏ sò, thử dùng nó cắt đứt ngón tay mình, nhưng rìa của vỏ sò lại không đủ sắc bén. Xem ra, Miên Dương Tiểu Thư nói không đề nghị các người chơi tự làm hại bản thân là thật, nếu như có muốn cũng thật sự khó thực hiện.

Thế nhưng, lần này kết giới đã chọn đúng người rồi, chính mình vừa may lại am hiểu cách để tìm kiếm những thứ gọi là "phương thức khác".

Vương Vân Chi kiềm nén kích động, nhưng trong vẫn chực trào ý chí chiến đấu.

"Yên tâm." Cậu vân vê những sợi tóc vẫn còn ướt của Hạ Lẫm: "Lão sư sẽ không để cho cậu bị tan thành bọt biển."

......

Nếu như là thường ngày, Hạ Lẫm khi được cậu vân vê tóc như thế nhất định sẽ nắm lấy cơ hội liều mạng làm nũng, quấn lấy cậu không tha, nhưng lúc này Hạ Lẫm lại quá mệt mỏi, đầu nghiêng sang một bên lâm vào hôn mê.

Vương Vân Chi ngồi trên bãi cát, để đầu Hạ Lẫm gối trên đùi mình, không muốn trong lúc y hôn mê cảm thấy khó chịu. Cậu cúi đầu nhìn sắc mặt Hạ Lẫm – màu da đã trở nên tái nhợt hơn mọi khi, môi cũng không có huyết sắc, nước biển trên tóc khô lại kết tinh thành những hạt muối nhỏ li ti, mày chau lại, dường như đang chịu sự đau đớn nào đó. Vương Vân Chi sờ trán y, may quá, không nóng. Khoảng cách từ nơi đây xuống tận đáy biển rất xa, qua qua lại lại, chắc chắn rất tốn thể lực, hơn nữa còn đau đớn từ việc đuôi cá đã biến thành đôi chân, mới dẫn đến chuyện hôn mê thế này.

Vương Vân Chi muốn buông Hạ Lẫm ra, tự mình đi tìm manh mối mới, vừa động lại chợt nghe y rên một tiếng trầm, còn vươn tay nắm chặt vạt áo cậu không buông.

"...." Vương Vân Chi mềm lòng, không thể lập tức rời đi, chỉ đành đặt tay lên trán y an ủi.

Sớm đã qua hoàng hôn, màn đêm đã phủ xuống, màu nước biển trở nên xanh hơn, xa xa nhìn sang trông như chuyển thành màu đen, biển đen rộng lớn khiến người ta phải sợ hãi, mặt biển phát ra tiếng gầm gừ, như tiếng quỷ khóc than.

Một trận gió lạnh lướt qua, Vương Vân Chi bao chặt Hạ Lẫm hơn trong cái áo choàng đen, sau đó thấp giọng nói:"Cậu ngủ ở đây một chút đi, tôi đi tìm manh mối..."

Hạ Lẫm mơ mơ màng màng buông lỏng vạt áo của cậu, nhưng lại ôm chặt lấy chân cậu không chịu thả ra.

Bộ dáng này lại khiến cho Vương Vân Chi nhớ lại sói con, tuy lớn nhỏ khác nhau nhưng cái dáng vẻ ỷ lại này thì giống nhau vô cùng, đáng tiếc, sói con có thể nhét vào trong áo mang đi, còn Hạ Lẫm thì không được.

Vương Vân Chi không thể làm gì khác hơn là cúi người, ngồi xuống ôm lấy Hạ Lẫm, hy vọng trước khi rời đi có thể cho y chút ấm áp.

Ban đầu da dẻ Hạ Lẫm có chút hơi lạnh, nhưng sau khi được ôm chặt thì nhiệt độ cơ thể rất nhanh được tăng lên, điều này khiến Vương Vân Chi trong chốc lát sinh ra ảo giác – tựa như nơi đây không phải kết giới, mà là hiện thực, cả thế giới này chỉ còn lại cậu và Hạ Lẫm, cùng nhau đối mặt với những nguy hiểm chưa biết tên.

Đến lúc nhiệt độ không khác người bình thường bao nhiêu, Vương Vân Chi mới tách tay Hạ Lẫm ra, đứng dậy đi sang một bãi cát khác.

"Miên Dương Tiểu Thư, có gợi ý gì không?" Cậu thấp giọng gọi vỏ sò trong tay.

"Không có, nhưng mà kết giới này cũng đơn giản lắm, không khó như lúc giải đố trong kết giới của Bạch Tuyết đâu." Vỏ sò đáp.

Vương Vân Chi đi lên một ngọn núi cát, đến chỗ cao nhất ở kết giới này – đỉnh của núi cát, sau đó nhìn xuống bên dưới.

Bóng đêm đã phủ xuống, trên trời xuất hiện một vầng minh nguyệt, bãi cát như được phủ một tầng sáng bạc, hơn nữa trong mặt nước không biết từ lúc nào mà các sinh vật phát sáng như sứa đã trồi lên, nhưng như vậy cũng đem lại tầm nhìn, trong bóng tối có thể miễn cưỡng nhìn được những khu vực xung quanh.

Nhưng thấy rõ hơn thì cũng chẳng có ích gì, cát, bãi cát, đá, bãi đá... Ngoài máy kéo sợi ra thì chẳng còn vật gì có công dụng đặc biệt nữa.

Sau khi Vương Vân Chi cẩn thận quan sát toàn bộ kết giới một lần, cuối cùng ánh mắt đặt ở một nơi ngoài mặt biển.

Đó là một khối đá ngầm lộ ra khỏi mặt biển, không hề giống những bãi đá thông thường. Nhìn từ bên trên thì chính là một thượng đài hình tròn, đường kính khoảng mười thước, cách bãi cát một khoảng xa.

Đá ngầm thiên nhiên, bình thường sẽ không thể tạo thành một hình dạng hoàn mỹ như thế, huống chi, xung quanh còn tập trung các loại sứa phát sáng, nhìn từ góc độ này rất đẹp.

"Chính là nơi này." Vương Vân Chi lẩm bẩm.

Cậu đạp cát bước vào mặt nước, biển đen lạnh lẽo lập tức phủ lấy cậu, Vương Vân Chi trước giờ hành động luôn cẩn thận từng chút một, dù cho là lúc ra ngoài dạo chơi, cũng chưa bao giờ quá mức hưng phấn, hay ra biển nghịch nước vào buổi tối, đó là vì quá nguy hiểm. Dù kỹ năng bơi có tốt nhưng vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Mà vào lúc này, chuyện gì cậu cũng không để ý.

Sau khi lội nước một khoảng, Vương Vân Chi leo lên bãi đá tròn, cậu lập tức nhận ra mình đến đúng nơi rồi, bởi vì – trên bề mặt một tảng đá có khắc một bài thơ:

Vũ giả, vũ giả thành tín của ta

Nơi đây tế đàn máu chảy thành dòng

Nếu như nhận ra đã đến nhầm chỗ

Thì hãy mau mau biến đi!

Vũ giả, vũ giả thành tín của ta

Nơi đây vô số vũ giả ngã xuống

Thi thể của họ sâu tận dưới đáy đại dương

Nếu như người dâng lên một vũ đạo hoàn chỉnh

Máu nóng sẽ vì người chảy xuôi trên tế đàn.

.....

Đọc xong bài thơ, trong lòng Vương Vân Chi vui mừng sung sướng.

Miên Dương Tiểu Thư nói không sai, cách thông quan ở đây rất đơn giản, câu từ bên trên đã viết rất rõ ràng, chỉ cần nhảy xong một vũ điệu hoàn chỉnh, máu tươi sẽ chảy trên tế đàn...

Bây giờ, vấn đề duy nhất chỉ còn một – vũ đạo như thế nào mới được đây?

Vương Vân Chi ngây người, đứng lẳng lặng giữa tế đàn tự hỏi mình. Vị trí của tế đài rất tốt, từ đây có thể nhìn thấy Hạ Lẫm đang nằm trên bãi cát, trên đầu là vầng trăng tròn sáng ngời, dưới chân là tế đàn được bao quanh bởi những con sứa ánh huỳnh quang, trong suốt, xúc tu dài theo dòng nước đong đưa....

Nơi đây không chỉ là một cái tế đàn, nơi đây chính là sân khấu. Mà cuồng phong gào thét cùng sóng biển, giống như một bản nhạc buồn, vì điệu nhảy mà nổi lên.

"Xem ra, ngài đã đoán được rồi nhỉ, người chơi Vương Vân Chi." Vỏ sò nói: "Đúng vậy, ngài phải nhảy một khúc tại đây."

Vũ đạo thì có là gì, một nghìn động tác, một vạn động tác cũng có thể làm được, nhưng mà.... phải là dạng vũ đạo gì? Tế đàn muốn thấy vũ đạo như thế nào?

Vương Vân Chi nhắm mắt lại, câu thơ vừa đọc không ngừng quanh quẩn trong đầu:

"Nơi đây vô số vũ giả ngã xuống

Thi thể của họ sâu tận dưới đáy đại dương"

Vũ giả....

Vương Vân Chi nhớ đến những pho tượng dưới đáy biển, mỗi bức tượng đều cao như người thật, hơn nữa đều bày ra những tư thế khác nhau...

Thì ra, đây chính là thi thể của những vũ giả sao?

Nếu là như vậy, tế đàn muốn cậu nhảy thế nào, chỉ có một đáp án – mô phỏng tất cả động tác của những pho tượng bên dưới, chính là đáp án mà tế đàn mong muốn.

Gió biển băng lãnh phủ lấy thân thể cậu, hong khô trường bào màu trắng ướt đẫm bởi nước biển, trường bào bị gió thổi tung bay mãnh liệt, cậu như một mảnh giấy sắp bị gió thổi bay. Vương Vân Chi giữ vững cơ thể, bắt đầu nhớ lại khoảnh khắc từ từ chìm xuống đáy biển, trông thấy các tượng đá cẩm thạch.

Cậu đối với từng động tác trước giờ đều không gặp khó khăn để ghi nhớ, đã thế thoạt nhìn các bức tượng lại quá mức kinh người, quá mức quỷ dị. VÌ vậy, lúc này chỉ cần nhắm mắt là hình dáng của chúng sẽ hiện rõ trong đầu.

Nếu như có thần, lúc này khi ngài từ bầu trời nhìn xuống, sẽ thấy – trên mặt nước đen nhánh, trên tế đàn bằng đá, có một vị vũ giả với trường bào màu trắng đang múa dưới ánh trăng, y phục tung bay như mây trắng đang trôi.

...

Ánh trăng đã ngã về phía Tây, đã quá nửa đêm từ lâu.

Vương Vân Chi dùng đến sức lực cuối cùng, song lại không thể chịu đựng được nữa mà ngã xuống.

Không biết vị thần nào tiếp quản cái tế đài này, nhưng nếu như ngài thật sự tồn tại, thì đây hẳn sẽ là một vị thần rất khó tính. Mặc cho Vương Vân Chi có lặp lại các động tác của những bức tượng bao nhiêu lần, dùng vô số loại tổ hợp tạo thành các vũ đạo khác nhau, sau một loạt thất bại, ngài mới miễn cưỡng thỏa mãn.

Khi ở thế giới thật, dù có trong hoàn cảnh khó khăn nhất thì Vương Vân Chi cũng chưa bao giờ thử qua động tác có độ khó cao như vậy, cậu nằm trên tế đàn, cảm thấy mắt cá chân của mình đang run rẩy, toàn thân trên dưới không có nơi nào thuộc về mình, mỗi một thớ cơ mỗi một sợi gân đều đang kêu gào đau đớn.

Đến mức này, tế đàn rốt cuộc cũng thực hiện lời hứa, máu tươi từ giữa tế đàn phun ra như suối, mùi máu nóng tràn ngập mọi nơi, cuối cùng đọng lại giữa tế đàn thành một vũng máu nhỏ.

Vương Vân Chi gắng gượng đứng lên, nhìn lại phía bãi cát – nhưng, bóng hình quen thuộc kia lại không thấy đâu.

"Hạ Lẫm!" Lòng Vương Vân Chi chợt trầm xuống, cậu dùng hết sức lực để đứng lên, lòng rối như tơ vò, sao lại có thể như vậy, Hạ Lẫm bị mình bỏ lại rồi sao? Vất vả lắm mới có thể thông quan, nhưng lại bỏ y lại...

"Cậu đang ở đâu? Đừng có đùa nữa, mau ra đây đi...." Vương Vân Chi căn bản không thể đứng vững, thân thể nghiêng một cái, cậu đang đứng ở rìa tế đàn, sắp rơi từ trên xuống.

May mà có người đỡ lấy cậu.

Sau khi nhìn rõ đó là ai, Vương Vân Chi lại muốn vung ra một đấm.

"Cậu sao lại ở đây, tôi còn tưởng cậu đi lạc, hay là bị thứ gì tha đi rồi." Vương Vân Chi không biết mình muốn khóc hay muốn cười, cậu đưa tay ra nhéo nhéo mặt Hạ Lẫm, đây là thật không phải giả, không phải ảo giác.

Hạ Lẫm không nói gì, y ôm chặt Vương Vân Chi, ủy khuất cọ cọ trong ngực Vương Vân Chi.

Tốc độ máu tràn ra nhanh hơn so với dự tính của cậu, không quá mấy giây, cả hai đều đã thấm đầy máu, máu tươi ấm áp sềnh sệch làm y phục họ ướt đẫm, dính sát vào cơ thể...

Vương Vân Chi mở to hai mắt, chứng kiến sự biến hóa khó tin – đôi chân thon dài của HẠ LẪM sau khi ngâm trong máu rất nhanh sau đó thì lần nữa biến thành đuôi cá, còn có vây, hai bên sườn là mang cá, có màng giữa những ngón tay.... Tất cả đều quay lại như trước.

"Há miệng tôi xem." Vương Vân Chi vội nói.

Hạ Lẫm nhìn cậu, rồi cười đầy ẩn ý, sau đó lập tức nhào tới cắn một cái trên tai Vương Vân Chi, còn vô cùng tà ác mà liếm một cái.

"..." Vương Vân Chi bị hành vi vượt quá mức này của y làm cho giật thót, vô thức muốn tung ra một đấm lại bị Hạ Lẫm kéo ngã ra ra sau, cả hai ôm nhau ngã vào trong biển.

"Leng keng!" Vỏ sò reo lên vui sướng: "Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, vở kịch [Người đẹp ngủ say và mỹ nhân ngư dưới đáy biển] kết thúc."

....

Mười phút sau, Vương Vân Chi mở mắt, cơ thể vẫn còn ảo giác bồng bềnh trong biển, ấn tượng cuối cùng của cậu với kết giới đó là, Hạ Lẫm dùng hình dạng nhân ngư ôm lấy cậu, cùng nhau dập dềnh trong nước........

Cảm giác nặng nề trên người chứng minh, ấn tượng đó không sai.

Hạ Lẫm không biết thật hay giả đang bất tỉnh, nhắm mắt lại ôm lấy cậu, không khách khí đè trên người cậu. Vương Vân Chi gượng người dậy, động tác không quá mạnh, nhìn xung quanh, cậu phát hiện mình vẫn còn ở hội trường, chỉ là không còn trên sân khấu nữa, mà là ở giữa hai hàng ghế ở khán đài, trong một cái góc mà người ta không dễ gì để tìm ra.

Cố gắng băm hết những hình ảnh kia thành mảnh vụn, Vương Vân Chi phí hết cả đống khí lực mới đấm được Hạ Lẫm đến tỉnh dậy.

"Ư ưm..." Hạ Lẫm xem như đã tỉnh, nhưng vẫn mơ màng không chịu di chuyển, ôm cậu mãi không thả, ngay cả mắt cũng không chịu mở, mặc dù khóe miệng đang nhếch lên, vẫn không thừa nhận mình đã tỉnh.

"Dậy đi." Vương Vân Chi vỗ mặt y, vẫn cảm thấy hơi lo lắng, lại hỏi lần nữa: "Mở miệng tôi xem."

Tính tiết mỹ nhân ngư vì đổi lấy thuốc mà mất đầu lưỡi để lại bóng ma rất lớn trong lòng Vương Vân Chi, nếu như không xác nhận kĩ, cậu vẫn không thể yên lòng.

"Lão sư, anh thật sự không rút ra được bài học nha..." Hạ Lẫm mở một mắt, tà ác đến gần cắn cắn má Vương Vân Chi, còn liếm một cái trên mặt cậu: "Vẫn muốn xác nhận sao?"

"...."

Vương Vân Chi tức giận quăng Hạ Lẫm ra, khó khăn đứng lên.

Đau nhức toàn thân đã biến mất, chỉ còn kí ức khiến lòng cậu sợ hãi.

"Anh Vân Chi, thì ra anh ở đây!" Lâm Đồng Nhi ngạc nhiên hô to, nó từ một hàng ghế khác chạy sang bên này, tò mò nhìn Vương Vân Chi.

"Anh Hạ Lẫm, sao anh lại nằm dưới đất?" Lâm Tuyết Nhi cũng đã tới, tò mò hỏi.

"Hai đứa lúc nãy ở đâu?" Vương Vân Chi hỏi.

"Bọn em trong kết giới [khán đài], chính là một cái khán đài hư cấu, nhưng bọn em có thể nhìn thấy màn kịch vừa rồi của các anh đó!" Lâm Đồng Nhi lập tức hưng phấn: "Nhưng chỉ thấy được vài cảnh thôi, như phim điện ảnh vậy, rất nhiều cảnh bị cắt bỏ."

"Thật đó, sao có thể như vậy chứ." Lâm Tuyết Nhi một bên mất hứng: "Cứ đến lúc anh Hạ Lẫm đến gần anh, là sẽ bị cắt."

"... Mấy cái đó đúng là không tốt." Vương Vân Chi thở dài một hơi, cậu vốn còn lo lắng việc đôi song sinh chứng kiến tất cả những chuyện phát sinh, như vậy thì thật là khó xử, may quá, bọn chúng không chứng kiến toàn bộ.

"Tôi thì ở khán đài, lười xem nên ngủ suốt buổi." Cao Hâm ngồi một bên ngáp dài, rõ ràng không hứng thú với chuyện thông quan của người khác.

"Chú Từ Siêu và dì Lý Tử Thuần còn chưa quay lại." Lâm Đồng Nhi nói: "Nhưng chắc sẽ nhanh thôi."

Hạ Lẫm bò từ dưới đất dậy, không chút mặt mũi quàng vai Vương Vân Chi, vài phút sau, cả bọn nghe thấy một tiếng vang nhỏ -- Từ Siêu và Lý Tử Thuần xuất hiện cách đó không xa.

"Xem như kết thúc, làm tôi sợ muốn chết." Từ Siêu sợ hãi vỗ trán: "May là thông quan, may là thông quan."

"Ừ.." Lý Từ Thuần vẫn còn suy sụp từ đợt gặp nạn trước đó, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, bộ dáng sốt sót qua tai nạn.

"Chúc mừng chúc mừng, hai nhóm diễn viên đều thuận lợi." Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư đã đi tới, trong tay Miên Dương Tiểu Thư cầm cái khay, bên trên vẫn là một cái hộp: "Mời các vị người chơi nhận thưởng nào!"

Sau khi mở nắp chiếc hộp, bên trong vẫn là những mảnh giấy giống như trước đó.

Trên cùng là một mảnh báo được cắt rời, dùng chữ vừa to vừa được in đậm để thể hiện bi kịch –

THẢM KỊCH HIẾM THẤY! HỎA HOẠN TẠI KHU VUI CHƠI! CON SỐ THƯƠNG VONG LÊN ĐẾN HÀNG TRĂM NGÀN!

Gần đây, sản nghiệp còn lại sau khi ngài Triệu Nghiêu Sinh qua đời chính là khu vui chơi này, nhưng lại gặp phải hỏa hoạn không rõ nguyên nhân, ngoại trừ vài người có thể chạy thoát, hai đứa con vợ chồng họ Triệu còn lại cùng với số du khách và nhân viên bên trong đều chết bởi trận hỏa hoạn, các công trình của khu vui chơi cũng bị mất đi một vài bộ phận...

......

Kế tiếp lại là một mảnh báo, nhưng không thuộc về con người mà là... Thời báo Địa Ngục?

Nội dung chính là, chủ nhân địa phủ được biết nhân gian có một khu vui chơi vô cùng nổi tiếng đã xảy ra thảm kịch, sau đó đã ra quyết định, đem một vài phần của khu vui chơi đó cắt đi, lấy từ nhân gian, bỏ vào trong Khối Rubik Tử Vong, trở thành một màn chơi của khối rubik.

.....

"Thì ra Khối Rubik Tử Vong là như thế mà ra." Từ Siêu bừng tỉnh đại ngộ: "Nhân gian có nơi nào xảy ra chuyện kỳ lạ, địa ngục sẽ phụ trách cắt nơi đó ra bỏ vào Khối Rubik...."

"Khối Rubik đầu tiên cũng có thể như vậy mà ra." Cao Hâm trầm tư.

"Khối đầu tư của mấy người đâu có giống tôi." Hạ Lẫm nhún vai, sau đó nói nhỏ với Vương Vân Chi: "Nói như vậy thì, thế giới băng tuyết mà chúng ta gặp phải là đem từ khu dân cư của người Eskimo ở thế giới thật tới."

"Ừm" Vương Vân Chi gật đầu, phần này trong thời báo Địa Ngục quả thực đã giải quyết tất cả các nghi vấn từ trước đến nay, xem như đã có thể hiểu được căn nguyên của Khối Rubik.

"Oa, thì ra địa ngục là có thật?"Lâm Đồng Nhi hưng phấn nhìn vào trong hộp, muốn tìm thấy vài vật mới mẻ.

"Đương nhiên là thật, không phải trước đây hệ thống đã nói rồi sao, Khối Rubik Tử Vong là đồ vật được chế tạo ở địa ngục." Lâm Tuyết Nhi liếc sang, cảm thấy chị mình đôi khi quá đần.

"Tiếp theo còn gì không, em muốn xem em muốn xem." Lâm Đồng Nhi tràn đầy hứng khởi bới tư liệu bên dưới lên: "A, nhật ký, lại là nhật ký này."

Phía dưới mấy tờ giấy cũ mèm là một cuốn nhật ký. Có nhật ký của Alice, cũng có cả nhật ký của đứa trẻ được cưng chiều kia.