Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 46: Hắc ám đồng thoại nhạc viên (27)

ĐỒNG ĐỘI KHẢ NGHI

Đúng..... Là dùng âm thanh để thao túng...

Vương Vân Chi nheo mắt, nhớ lại lúc đi cùng mọi người trên đường, là ai sẽ có cơ hội, có thể vừa đi, vừa âm thầm sử dụng năng lực nào đó, tạo ra được âm thanh có thể thao túng con người.

Vẻ mặt của mọi người lần lượt hiện trong đầu cậu, rõ mồn một trước mắt, mọi người hầu hết đều là khủng hoảng, hoặc là hoài nghi, hoặc là sợ sệt, biểu tình khác nhau, e rằng bên dưới những vẻ mặt đó, có người đang âm thầm làm chuyện khác.

"Hạ Lẫm, tôi thấy nghi ngờ Lý Tử Thuần." Vương Vân Chi tiến đến bên tai Hạ Lẫm, thấp giọng nói.

"A? Anh cũng hoài nghi cô ta?" Hạ Lẫm nhíu mi: "Đúng là thần giao cách cảm."

"Tuy nghi ngờ Lý Tử Thuần thì có lẽ hơi vô tình, nhưng thực tế mà nói, cô ta lúc này chính là kẻ khả nghi nhất." Vương Vân Chi nói: "Chỉ có cô ta từ đầu đến cuối ở cùng một chỗ với Dương Vũ Tinh, cùng làm một động tác, nhìn từ góc độ của người bên ngoài mà nói, cô ta và Dương Vũ Tinh giống nhau, đều là người bị hại, đều là bị thao túng, thế nhưng.... Chúng ta dù gì đi nữa, phải nghĩ sâu hơn người bình thường một chút, nếu như Lý Tử Thuần đúng là như vậy, thì đem bản thân ngụy trang thành người bị hại, là cách làm cực kỳ khôn khéo, muốn thoát được tra xét của người ngoài, chỉ cần mượn cớ "bản thân bị hại đến kinh hách, tinh thần sụp đổ" là được."

Hạ Lẫm gật đầu: "Lão sư, anh có thấy Lý Tử Thuần khi đề cập đến cái giọng nói kia, có chút chân thật không?"

"Tôi không biết." Vương Vân Chi ở phương diện này thì lâm vào ngõ cụt, không đủ lượng thông tin, thực sự không thể kết luận được: "Trong Khối Rubik Tử Vong này, chuyện gì cũng có thể phát sinh, e rằng thực sự có âm thanh nào đó có thể thao túng được người, mà cái âm thanh đó hẳn là do Lý Tử Thuần phát ra, cô ta cách Dương Vũ Tinh gần nhất, khả năng cao có thể đã dùng âm thanh để thao túng Dương Vũ Tinh."

"Ha." Hạ Lẫm cười khổ lắc đầu: "Lão sư, biết tôi nhớ đến chuyện gì không?"

"?"

"Không biết anh có từng nghe qua truyền thuyết dân gian cổ xưa này chưa, tôi trước giờ đối với chúng đều là bất tiết nhất cố (coi rẻ khinh thường), nhưng vụ việc tối nay, lại khiến tôi nhớ lại những câu chuyện đó." Hạ Lẫm nắm chặt tay Vương Vân Chi, cách cậu ngày càng gần, thần bí nói: "Đó chính là, thuật cản thi ở Tương Tây."

"Thuật cản thi?" Vương Vân Chi đối với danh từ này cũng chỉ mới nghe nói sơ qua, chưa từng tìm hiểu sâu.

"Để đem được thi thể chết tha hương ở xa về quê nhà để an táng, phải dùng biện pháp gì đây? " Hạ Lẫm trong hoàn cảnh này vui vẻ kể chút chuyện kinh dị, muốn dọa Vương Vân Chi một chút, khiến cậu quên bớt đau buồn chuyện Dương Vũ Tinh.

"Thời xa xưa, phải dùng xe ngựa, hoặc là xuôi dòng cùng thi thể trên một con thuyền nhỏ." Vương Vân Chi bị Hạ Lẫm kéo mạch suy nghĩ sang chuyện khác, thuận theo lời kể của y, phối hợp đưa ra đáp án như thường ngày. Cái chết của Dương Vũ Tinh chính là một nan đề không tìm được lời giải, khiến cậu suy nghĩ trăm bề mà không làm được gì, nếu đã đi đến đường cùng, chi bằng nghe Hạ Lẫm nói thêm nhiều điều khác, có khi lại mở ra được một lối đi mới.

"Địa hình Tương Tây gập ghềnh, khá phức tạp, núi non trùng điệp. Vì vậy không thích hợp đi xe ngựa, nước sông thì chảy xiết dị thường, đường thủy nguy hiểm, đi thuyền rất khó, hơn nữa đường thủy cũng chưa chắc có thể đưa thẳng thi thể về đến quê nhà." Hạ Lẫm nói: "Cho nên, người làm nghề thầy cản thi này không cần phải dùng đến phương tiện giao thông, mà là – khiến cho thi thể tự mình quay về."

"...."

"Thầy cản thi có pháp thuật cao siêu, có thể cùng một lúc điều khiển một đoàn xác chết, nửa đêm hành tẩu trong rừng ở Tương Tây." Hạ Lẫm chỉ vào khu rừng trước mắt: "Nếu như có người may mắn gặp được cảnh này, thì có thể thấy – những cổ thi thể thối rữa, quần áo trên người rách rưới, lảo đảo đi thành một hàng, tư thế quái dị cứng nhắc từng bước tiến về phía trước, mà đứng ở sau cùng của đội quân này, chính là thầy cản thi bộ dáng phong trần mỏi mệt, thời gian càng lâu thì tình trạng của thầy cản thi càng kiệt quệ, quần áo tả tơi, sắc mặt vàng vọt, thoạt nhìn cũng không khác xác chết là bao."

"Ý cậu là..." Vương Vân Chi nhớ lại dáng dấp tối nay của Dương Vũ Tinh và Lý Tử Thuần, cảm thấy lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh.

"Đúng vậy, ý của tôi chính là như vậy." Hạ Lẫm nói: "Bộ dáng của Dương Vũ Tinh và Lý Tử Thuần, rất giống với thi thể và thầy cản thi."

Đúng là rất giống.

Dáng đi cứng nhắc, thần tình mê mang, động tác không giải thích được...

E rằng, Lý Tử Thuần đứng phía sau cách Dương Vũ Tinh, cách cô không xa không gần, khống chế được mỗi động tác của cô.

Trong lúc bàn bạc, cả hai đã ra khỏi khu rừng, phía trước thoáng đãng mát mẻ, là bãi cỏ rộng bao la, xa xa là những ngôi nhà nhỏ xinh đẹp, lúc này Vương Vân Chi mới cảm thấy áp lực trong lòng dần vơi đi một chút.

"Nhưng khu vui chơi này lấy phong cách chủ đạo ở phương Tây." Vương Vân Chi nói: " Thiết lập ở đây, sẽ có bí thuật của phương Đông sao?"

"Tôi không rõ." Hạ Lẫm lắc đầu: " Thế nhưng lão sư đã muốn biết, thì tôi sẽ dùng phương pháp trực tiếp hơn vậy."

Giống như đã nghi ngờ Lý Tử Thuần, cũng không có cái cớ nào để thả cô ta.

Vương Vân Chi mơ hồ đoán được Hạ Lẫm muốn làm chuyện gì, nhưng lúc này, cậu không hề cản lại.

Hạ Lẫm bắt kịp các người chơi phía trước, không chút do dự chặn Lý Tử Thuần lại.

"Lý Tử Thuần, mau lấy thẻ thân phận của cô ra." Hạ Lẫm lạnh lùng nói.

"Thời điểm lúc này thích hợp lắm sao!?" Cao Hâm không rõ Hạ Lẫm muốn làm gì, phản ứng đầu tiên là mở miệng phản đối.

"Đúng vậy, Hạ Lẫm, lúc này không cần thiết phải như vậy, Lý Tử Thuần cũng là người bị hại, hơn nữa tâm trạng cô ấy đang bị kích động, vào thời điểm này không nên ép hỏi cô ấy. " Từ Siêu cũng vội vàng đến giải vây.

"Tôi? Sao lại nghi ngờ tôi?" Trạng thái Lý Tử Thuần vẫn chưa ổn định lại, cô suy yếu che đi hai tai, dùng sức lắc đầu: "Tôi cái gì cũng không biết! Đừng có ép tôi nữa!"

"Bởi vì cô khả nghi nhất." Hạ Lẫm căn bản không để lời nói của Cao Hâm và Từ Siêu vào tai: "Cô phải chứng minh được chính mình không làm hại Dương Vũ Tinh, rất nhiều điểm đáng để hoài nghi, có cần phải liệt kê từng cái không."

Sau khi Dương Vũ Tinh rơi xuống hố sâu, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn, nhánh cây rơi trúng Lý Tử Thuần, khiến cô bừng tỉnh, nếu như nói đây là trùng hợp, thì không khỏi quá khéo, quá may mắn.

Cao Hâm ngẫm nghĩ lại cũng phải nhíu mày, lùi ra xa: "Cũng có lý, thật sự cô ấy có chút khả nghi."

"Tôi..." Lý Tử Thuần còn muốn biện giải cho mình, nhưng lại nói không ra lời, ánh mắt của cô trở nên chết lặng, cứng đờ: "Thẻ bài tôi để trong phòng.... Nếu cậu nhất định muốn nhìn, phải đành chờ tôi trở về lấy...."

Thế nhưng phản ứng gắt gao kế tiếp của Từ Siêu lại làm cho mọi người phải mở rộng tầm mắt.

Vừa rồi còn đang thương tâm về cái chết của Dương Vũ Tinh, trong nháy mắt này lại quan tâm bảo vệ Lý Tử Thuần, bày ra tư thế kiên cường đứng cạnh Lý Tử Thuần.

"Hạ Lẫm, tôi không ủng hộ cách làm của anh, muốn nói khả nghi, tất cả mọi người xung quanh đều có, tại sao luôn nhắm vào người Lý Tử Thuần? Cô ấy đã đủ tội nghiệp rồi, cậu sao lại có thể bức bách như vậy." Từ Siêu tuy sợ Hạ Lẫm, nhưng vẫn kiên trì nói ra lập trường của mình, dè dặt chắn trước Lý Tử Thuần.

"....." Vương Vân Chi nhìn Từ Siêu, muốn hiểu rõ suy nghĩ thật sự của anh là gì.

Từ Siêu và Dương Vũ Tinh trong thế giới đầu tiên đã trở thành đồng đội của nhau, anh vẫn luôn dựa dẫm vào Dương Vũ Tinh, thậm chí đối với Dương Vũ Tinh có chút cảm xúc không nói rõ được, theo lý, anh đáng ra phải liều lĩnh điều tra rõ sự thật mới đúng, làm sao lại đứng về phía kẻ hiềm nghi bên kia.

Hạ Lẫm cũng có chút bất ngờ, y chốc lát không thấu được thế cục quỷ dị trước mắt này.

Lát sau, Vương Vân Chi vỗ vỗ vai Hạ Lẫm, bảo y không nên làm ra hành động nào.

Lý Tử Thuần có lẽ cũng không ngờ được, trước giờ cô không hề nghĩ Từ Siêu sẽ đột nhiên lại "anh hùng cứu mĩ nhân", mặc dù chỉ là nói giúp, nhưng với cô đã là rất hiếm thấy, Lý Tử Thuần vốn đang sợ hãi, trên gương mặt tái nhợt nặn ra vẻ tươi cười, cô suy yếu đáp lời: "Từ Siêu, cám ơn anh đã tin tưởng, chỉ là, tôi không thẹn với lương tâm, tôi sẽ giao thẻ bài ra cho mọi người xem.... Tôi vô tội...."

Cô được Từ Siêu dìu dắt, cùng nhau đi về phía tòa biệt thự màu trắng.

Cao Hâm nhíu mày, nghĩ không thông: "Kỳ quái, tên Từ Siêu này, chẳng lẽ là vừa nhìn đã yêu?"

......

"Lão sư sao lại ngăn tôi? Sợ tôi bị Từ Siêu khi dễ sao?" Hạ Lẫm bị cục diện trước mắt làm cho không hiểu ra sao, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ quay về làm nũng với Vương Vân Chi.

"Thấy không ổn." Vương Vân Chi chỉ có thể lắc đầu: "Trực giác nói cho tôi biết, có gì đó nguy hiểm."

"Sao tôi lại không có trực giác chuẩn như vậy nhỉ." Hạ Lẫm không phục bóp bóp tay Vương Vân Chi.

Vương Vân Chi cảm thấy y 24 tiếng đồng hồ mặc dù gặp phải tình huống nào đều có thể làm nũng vô cùng lợi hại, nhất là trong tình huống nguy cơ rình rập tứ phía này, vậy mà cũng có thể làm trò, lo âu đang kiềm nén trong lòng cũng nhất thời tiêu tán.

Sói con cảnh giác nhe răng về phía Từ Siêu, hiện tại xem như đã đổi mục tiêu sang Từ Siêu.

"Ngay cả mày cũng thấy được anh ta có vấn đề?" Vương Vân Chi ôm lấy sói con, trấn an vài cái: "Nói thật, Từ Siêu thay đổi thật đột ngột, trước đây, ta vẫn cho rằng anh ta là đồng đội đáng tin cậy."

"Đúng, lão sư đối xử tốt với hắn." Hạ Lẫm nói: "Nhưng đương nhiên là không tốt bằng tôi."

......

Lý Tử Thuần dưới sự hộ tống của Từ Siêu an toàn quay về tòa biệt thự, cô bước tập tễnh về phòng, lấy ra tấm thẻ, rồi đến đại sảnh giao cho Hạ Lẫm.

"Đây, cậu tin tôi rồi chứ?" Lý Tử Thuần né tránh ánh mắt của Hạ Lẫm.

Thẻ trắng.

Hạ Lẫm nhận lấy tấm thẻ trắng, sau đó xé thành từng mảnh nhỏ.

"Cám ơn cô đã thành khẩn bộc trực, nhưng thế này vẫn chưa nói lên được điều gì." Hạ Lẫm lạnh lùng nói: "Mấy ngày trước, lúc viện trưởng bị giết, thẻ bài đã bị người tráo qua rồi, từ lúc đó, cho dù có trình thẻ trắng ra, cũng không chứng mình được mình trong sạch."

"Vậy cậu còn muốn tôi phải làm thế nào?" Lý Tử Thuần bi phẫn nói: "Còn muốn làm sao nữa? Tôi đã lấy thẻ ra rồi, tôi còn cách nào để chứng minh đâu...."

"Xin lỗi, tôi sẽ không truy cứu cô chuyện gì nữa." Hạ Lẫm nói: "Dừng tại đây."

"Thật sao?" Từ Siêu hoài nghi nhìn Hạ Lẫm, cảm thấy y sẽ không dễ dàng thu tay như vậy.

"Nếu như không còn cách nào để tự chứng minh, tôi chỉ còn cách kiểm tra thẻ bài rồi dừng thôi, còn biện pháp để điều tra chứ?" Hạ Lẫm buông tay: "Được rồi, tôi muốn về ngủ."

"Xem ra, các vị người chơi thương lượng cũng không tệ." Miên Dương Tiểu Thư từ bên ngoài bước vào, cười híp mắt rồi mở miệng: "Đừng quên tôi mai có suất diễn đó!"

"Tối mai đúng 8 giờ, gặp mọi người ở hội trường." Thỏ Tử Tiên Sinh nói: "Đây là buổi diễn cuối rồi, hy vọng mọi người không ai vắng mặt."

À, đúng vậy, vẫn còn chuyện diễn kịch.

Vương Vân chi nhức đầu day hai bên thái dương.

Từ từ, buổi diễn cuối cùng?

Cậu nhớ lại, nhân vật chưa diễn có Mỹ Nhân Ngư, Người Đẹp Ngủ Say, Hoàng Tử Đánh Thức Người Đẹp Ngủ Say, Công Chúa Kim Cầu, Hoàng Tử Ếch..

Những nhân vật này thuộc những câu truyện khác nhau, đúng hơn mà nói, là ba cái.

Hơn nữa, vài diễn viên còn vai diễn đã chết.

Ba câu truyện nhập thành một, diễn thế nào được.

Hơn nữa, chính cậu diễn Người Đẹp Ngủ Say, Hạ Lẫm lại diễn Mỹ Nhân Ngư...

Thật là loạn!

Nhưng đôi song sinh không hẹn mà cùng hô lên: "Thật tốt quá! Vở kịch tối mai nhất định sẽ rất đặc sắc!"

Sự vô tư tàn khốc của bọn chúng lại lần nữa hiện rõ, không hề đau buồn về cái chết của Dương Vũ Tinh mà hoàn toàn chỉ muốn xem kịch.

" Anh Vân Chi là Người Đẹp Ngủ Say...." Trong mắt Lâm Tuyết Nhi là vẻ mong đợi quái lạ.

" Anh Hạ Lẫm là.... Mỹ Nhân Ngư?" Lâm Đồng Nhi cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng càng quái gở, nó càng thích thú.