Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 42: Hắc ám đồng thoại nhạc viên (23)

CHIẾC HỘP THỨ HAI

Vương Vân Chi cầm lấy tấm hình đầu tiên -- thật ra, đây không phải là đầu lâu, mà chỉ là một mẫu giấy báo cáo sức khỏe của bệnh viện, bên trên là một tấm hình chụp X-quang toàn thân.

Giấy báo cáo đã vô cùng cũ nát, nhưng nét chữ bên trên vẫn còn khá rõ ràng, bức ảnh X-quang kia cũng vô cùng rõ ràng, đầu thì to, cơ thể thì teo nhỏ, xương cốt vừa nhỏ lại cong, tứ chi đã sớm héo rút không ra hình dạng, vô cùng tội nghiệp cong quặp sang một phía.

Tên bệnh nhân: Triệu Tâm Liên

Tuổi bệnh nhân: 18 tuổi

Kết quả chẩn đoán: Dị dạng khuyết tật xương bẩm sinh, không có khả năng khôi phục lại bình thường.

......

Người tên Triệu Tâm Liên này, chắc chắn là người con gái lớn trong hình lần trước rồi. Xem ra, Alice chỉ là tên tiếng Anh mà thôi, không phải là tên thật.

"Bị khuyết tật từ nhỏ rồi sao, tội nghiệp quá." Từ Siêu thở dài: "Xem ra, dù cho cha cô ấy có giàu đến đâu cũng không có cách nào để chữa khỏi cho cô ấy rồi."

"Ông ta căn bản không hề yêu thương cô ấy, bằng không sao lại kéo dài đến tận 18 tuổi mới cho làm kiểm tra chứ?" Dương Vũ Tinh nói.

Xem tiếp bên dưới, lại là nhật ký của Alice, những mảnh giấy bị xé rời, chữ viết giống hệt lần trước:

Ngày X, tháng X, năm XXXX

Tôi ghét mẹ kế, ả ta là một kẻ độc ác hèn hạ, còn thêm đám con ác quỷ của ả nữa, là những kẻ đó đã cướp đi tất cả những gì thuộc về tôi, từ lúc bọn chúng xuất hiện, người cha thân thuộc đã dần dần biến mất, bọn chúng thật đáng hận.

Ngày X, tháng X, năm XXXX

Tôi đã mơ rất nhiều, mơ thấy tự tay mình giết chết con mụ hèn hạ đó, còn có đám quái vật của ả nữa, ha ha ha.....

Ngày X, tháng X, năm XXXX

Hôm nay có chuyện vô cùng vui, tôi đã tự nhốt mình trong phòng cười thầm, cười thật sảng khoái.

Thảo nào, vở kịch Công chúa Bạch Tuyết trên sân khấu lại có những tình tiết như vậy -- quả táo trong tay Bạch Tuyết mọc ra vô số xúc tu, những xúc tu cắt xé rồi ép chết mẹ kế của cô, đây chính là những suy tưởng trong thâm tâm Alice, giờ khắc nào cũng nghĩ về vô số phương thức tàn độc để giết chết mẹ kế.

"Hai cái đầu thì dễ hiểu rồi, thế nhưng cái cuối cùng là có ý gì? Thoạt nhìn có chút đáng sợ." Lý Tử Thuần cau mày nói: "Lẽ nào, suy tưởng của Alice cuối cùng cũng thành sự thật rồi?"

"Tôi thấy không có khả năng lắm, dù sao Alice cũng bị tàn tật, cô ấy làm sao có đủ sức để giết mẹ kế được?" Cao Hâm nói.

"Chưa chắc, người đang bị oán hận điều khiển, khó khăn ra sao đều có thể giải quyết..." Dương Vũ Tinh phản bác.

....

Xem đến mảnh giấy kế tiếp, những người chơi mới hiểu được "chuyện vui" chính là ám chỉ cái gì.

Phía dưới là một mảnh báo bị cắt rời, là tin tức được đề ở trang đầu -- Mới đây, khi  Triệu Nghiêu Sinh và phu nhân xuất ngoại tham gia hội nghị thì gặp tai nạn máy bay, may mắn, những đứa con  của bọn họ không đi cùng.

"Thì ra là vậy." Dương Vũ Tinh cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là tin tức tốt, cha và mẹ kế của Alice đều chết cả rồi, Alice không vui vẻ mới lạ."

"Nhưng sự cố này hoàn toàn là ngoài ý muốn cơ mà!" Cao Hâm lắc đầu: "Alice tuyệt đối không có năng lực điều khiển chuyện lớn như tai nạn đường không được, hơn nữa, nếu như nói cô ta tự mình báo thù, nhất định sẽ đem hai đứa em còn lại của mình cùng giết chết."

"Tôi cũng thấy vậy, Alice không liên quan đến chuyện này." Vương Vân Chi nói: "Xem từ nhật ký, về sau cô ấy mới biết, cho nên tâm tình mà cô ấy giải bày trong nhật ký chính là ngạc nhiên."

Cha và mẹ kế đã chết, Alice sẽ từ bỏ ý đồ sao? Tiếp theo cô ta sẽ làm gì đây?

Lại nhìn mảnh báo cắt rời tiếp theo, các người chơi cũng có chút bất ngờ -- không nghĩ đến, người ra tay trước không phải Alice, mà là em trai em gái của Alice.

Bọn chúng là hai đứa con được Triệu Nghiêu Sinh thừa nhận, chính là người thừa kế hợp pháp, sau khi mất đi người mẹ, bọn chúng đều sở hữu tài sản lẫn quyền lực, bắt đầu không chờ được muốn gạt bỏ chị cả.

Mảnh tiếp theo là được cắt xuống từ một tờ báo lá cải, chất liệu thứ phẩm, mực in lại nhòe, dù sao cũng không phải là tin tức lớn gì, những nhà truyền thông khác cũng không muốn đăng.

Tiêu đề to đùng còn được in đậm, đống dấu chấm than vô cùng bắt mắt --  KINH ĐỘNG! BẢO MẪU LÂU NĂM CỦA NHÀ HỌ TRIỆU BỊ ĐUỔI, BÊN TRONG CHẮC CHẮN CÓ ẨN TÌNH!!!!

Lời bình của biên tập viên: Sau khi Triệu Nghiêu Sinh và vợ bất ngờ bỏ mình, để lại cô Triệu Gia Tuệ, cậu Triệu Gia Hào, bọn họ tuy tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng lại không chút do dự tiếp nhận gia sản của nhà họ Triệu, có thể nói là vừa thông minh lại vừa gan dạ, thế nhưng gần đây, nghe nói quản gia trung thành phục vụ đã nhiều năm là bảo mẫu Trịnh đã bị đuổi, không biết nguyên nhân vì sao?

Bên dưới kèm vài tấm ảnh chụp của bà Trịnh, thoạt nhìn bà như già hơn 10 tuổi, tóc đã bạc trắng, dáng người gầy nhom, lưng cũng đã còng, nhưng do làm việc nhiều, so với những người già khác thì trông bà kiên cường hơn rất nhiều, cũng không cần ai dìu dắt.

Phóng viên: Xin chào bà Trịnh, xin hỏi lần này bà làm sai chuyện gì nên mới bị đuổi ra ngoài sao?

Bà Trịnh: (vô cùng phẫn nộ) Không thể nào! Già đây tuy nghèo, nhưng trước nay chưa hề làm chuyện gì trái lương tâm!

Phóng viên: Vậy thì lý do là vì sao....

Bà Trịnh: (sợ hãi nhìn xung quanh) Quên đi, đừng có hỏi nhiều làm chi, cậu chủ bảo đi thì phải đi, chuyện chỉ có thế thôi!

Phóng viên: Vậy bà có lưu luyến vật gì hay ai đó không?

Bà Trịnh: Ôi....

Phóng viên: Bà có phải vẫn không thể rời khỏi vị tiểu thư kia?

Bà Trịnh: Vị nào? Cô Gia Tuệ đã không cần già nữa, thì già cần phải lưu luyến làm chi.

Phóng viên: Bà hiểu người tôi muốn nói không phải là cô Gia Tuệ mà.

Bà Triệu: Chẳng hiểu cậu đang nói cái gì! Đừng nên hỏi nữa.

Phóng viên: Chúng tôi nghe nói, vài ngày qua bà có trở về nhà họ Triệu một chuyến, chuyện đó là sao?

Bà Trịnh: Già bỏ quên chút hành lý ở đó, chỉ muốn quay lại lấy mà thôi, không có nguyên nhân nào khác hết.

Phỏng vấn sặc mùi báo lá cải không chính quy đến đó thì hết, nhưng bên dưới vẫn còn thêm vài dòng chữ, như thể biên tập viên không buông tha mà viết:

Bà Trịnh sống ở vùng nông thôn ở ngoại thành, xuất thân nghèo khó, bây giờ bị đuổi đi chỉ sợ là áo không đủ mặc cơm không đủ ăn. Trong lúc làm bảo mẫu ở nhà họ Triệu, nghe đồn bà chính là người phụ trách chăm sóc người con cả thần bí kia.....

Tiếp đến, lại là một trang nhật ký nữa của Alice, thời gian so với trước kia đã hơn mấy ngày:

Ngày X, tháng X, năm XXXX

Bọn chúng đã làm ra chuyện không thể tha thứ được nữa, khiến cho tôi phải lâm vào cảnh cô độc thế này, tôi sắp mất cả lý trí rồi.

Chúng cứ chờ xem.

.....

Đáy hộp trống, tất cả những trang giấy đều được xem qua.

"Tiến triển không hơn được bao nhiêu." Cao Hâm nhíu nhíu mày.

"Tôi ngược lại thấy tiến triển lớn đấy chứ, xảy ra không ít sự tình." Từ Siêu vất vả lắm mới hết kinh tâm động phách trong tiệc táo, điều chỉnh mạch suy nghĩ sang đầu mối chính, anh có chút đồng tình nói: " Cha của Alice và mẹ kế đã chết, nhưng thế cục cũng không tốt hơn là bao, em trai em gái vì muốn cô lập cô ấy mà đuổi người bảo mẫu thân cận với cô ấy nhất... Alice nói mình lâm vào cô độc, thật khó chịu."

"Đừng quên còn câu cuối cùng kia -- chúng cứ chờ xem." Dương Vũ Tinh ngược lại cười cười: "Tôi thật ra cảm thấy, sau khi Alice nói câu này, nhất định là đã bạo phát, bắt đầu báo thù rồi."

"Chà, vừa nghe như thế, tôi thật muốn biết kế tiếp lại xảy ra chuyện gì." Lý Tử Thuần tiếc nuối nói: "Chuyện sau đó nhất định rất thú vị."

"Thỏ Tử Tiên Sinh, Miên Dương Tiểu Thư, khi nào thì chúng tôi mới có thể xem tình tiết kế tiếp đây?" Lâm Đồng Nhi hỏi.

"Cái này sao, các người chơi phải hoàn thành buổi diễn tiếp theo chứ sao." Miên Dương Tiểu Thư nhẹ nhàng nói: "Tối ngày mốt, ở hội trường này, không gặp không về nha!"

"Buổi diễn kế tiếp sẽ là cái gì đây? Có còn bao nhiêu người để biểu diễn đâu, mà cũng đều thuộc cốt truyện cổ tích khác còn gì." Lâm Tuyết Nhi hỏi.

"Tạm thời bảo mật, các vị đến lúc đó sẽ biết thôi!" Miên Dương Tiểu Thư thần bí trừng to mắt nhìn.

.....

Mọi chuyện kết thúc, có thể tạm thời nghỉ ngơi một đêm, các người chơi đều thở dài một hơi.

Vương Vân Chi giữ lấy đống tư liệu vừa rồi, cảm thấy bên chân có một nắm lông mềm mềm cọ tới cọ lui, vừa cúi đầu, liền thấy sói con.

Lần này cậu không mang theo sói con, mà thả nó ở bên ngoài, không nghĩ đến sói con đã nhớ chủ của nó, lúc này đang vô cùng có tinh thần cọ cọ, còn dùng đôi mắt ướt át nhìn chủ nhân.

"........Mày không phải sói à, sao lại dính người như vậy?" Vương Vân Chi bị bộ dáng tội nghiệp của nó làm cho mềm lòng, vươn tay bế lên, ôm vào ngực.

Sói con ngáp một cái thật to, lộ ra cái răng bén nhỏ đáng yêu.

Lúc này đã muộn, đám người không biết đã trong kết giới của Bạch Tuyết qua bao lâu, hiện tại đã là nửa đêm.

"Đi nào, lão sư, đi về nghỉ ngơi." Hạ Lẫm kéo kéo ống tay áo Vương Vân Chi, lôi kéo cậu cùng đám người rời khỏi hội trường, hướng về phía tòa biệt thự màu trắng.

...

Chắc là lần này thật sự quá mệt mỏi, sáng hôm sau, lúc ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ, Vương Vân Chi vẫn còn đang trong mộng, không muốn tỉnh dậy.

Là tiếng cào cửa của sói con đánh thức cậu.

Từ trên giường ngồi dậy, thì thấy sói con đang nhe răng trợn mắt nằm úp sấp ngay cửa, dùng đôi vuốt cào cào trên cửa, dường như rất muốn công kích thứ bên ngoài cánh cửa.

Không thể nào, chẳng lẽ Death đến gõ cửa?

Vương Vân Chi xuống giường, đi đến bên cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài thì thấy bên kia truyền đến tiếng sói tru trầm trầm: "Áu--"

Âm thanh rất êm tai, nhưng cảm nhận được rõ ràng vẽ bỡn cợt bên trong.

Sói con không biết có nghe hiểu hay không, lập tức ngước cổ không phục kêu lên một tiếng: "Áu ---"

"Hạ Lẫm, cậu mấy tuổi?" Vương Vân Chi không nhịn được phun tào: "Sói con mới được mấy tháng, tôi thấy cậu không hơn nó bao nhiêu đâu..."

"Anh tỉnh rồi?" Ngoài cửa truyền đến âm thanh kinh ngạc vui mừng của Hạ Lẫm, sau đó lại lập tức ngựa quen đường cũ mà làm nũng: "Tại cũng đâu còn biện pháp nào đâu ~ tôi lại không muốn làm anh tỉnh, chỉ có thể chơi trước với nó thôi."

"Phì." Vương Vân Chi nhìn sói con một chút, lại tưởng tượng đến dáng vẻ Hạ Lẫm ngồi ngồi xổm ngoài cười, chỉ cảm thấy cực kì buồn cười, nhịn không được nói: "Cũng dễ nghe lắm."

"Lão sư muốn nghe tiếp không?" Hạ Lẫm cười.

"Ừm."

Hạ Lẫm lập tức chỉnh giọng kêu một tiếng: "Me~o~"

"Sao lại thành tiếng mèo rồi?" Vương Vân Chi cảm thấy mình cũng thật trẻ con, cư nhiên lại cùng Hạ Lẫm ở đây chơi đến quên trời quên đất.

Cậu mở cửa, mang sói con ra ngoài, sói con lập tức hung dữ nhìn Hạ Lẫm đang trợn mắt đứng đó, thiếu chút nữa là như hai con cún đang kêu ăng ẳng.

Hai người lại lần nữa hướng ra ngoài bãi cỏ,  chậm rãi tản bộ.

Xác nhận đây là nơi không ai nghe ngóng gì được, Hạ Lẫm mới mở miệng: "Lão sư, anh tối qua có kiểm tra lại thẻ của mình chưa."

"Chưa, sao vậy?" Tối qua thật sự quá mệt mỏi, Vương Vân Chi về phòng rửa mặt xong lập tức đi ngủ, thẻ bài vẫn đặt trên người, chưa hề nhìn tới.

"Có biến hóa." Hạ Lẫm cười híp mắt: "Nhưng là chuyện tốt."

"Vậy sao." Vương Vân Chi dùng ngón tay chạm vào tấm thẻ The Hanged Man trong túi áo, văn tự quen thuộc lại nhảy ra ngoài.

Nhưng lúc này, phía trước có thêm một hàng chữ:

Xin chào người nhận được thẻ bài The Hanged Man, bởi vì số lần hợp tác giữa ngài và The Emperor đã vượt qua ngưỡng nhất định, độ ăn ý lại khá cao, chú thích thứ ba đã được mở khóa.

Chú thích thứ ba trước đây thì có, nhưng đều bị đánh mã, một chữ cũng không nhìn ra được, hiện tại, những mã hiệu kia đã biến mất, hiện ra một dòng chữ rõ ràng.