TRẬN CHIẾN CUỐI CÙNG TRONG KHỐI LẬP PHƯƠNG ĐẦU TIÊN

"Răng sói, ta ra lệnh cho ngươi, công kích..."

Lời đã nói được nửa câu, nhưng cái tên quan trọng nhất lại chậm chạp thốt không nên lời.

Cậu có thể cảm nhận được, có một sức mạnh thần bí thúc đẩy cậu nói ra tên của Hạ Lẫm.

Nói đi nào, nói đi, mau công kích Hạ Lẫm, tấn công Hạ Lẫm......

Nhưng mà lý trí của cậu vẫn có thể chống chọi được với lời mời gọi kia, mệnh lệnh cuối cùng thốt ra vẫn là ---

"Răng sói, ta ra lệnh cho ngươi, công kích Vương Diệc."

Răng sói tiếp nhận mệnh lệnh của Vương Vân Chi, lập tức đem mệnh lệnh truyền đạt cho bầy sói.

Trong nháy mắt, bầy sói bất động, sau đó lại lần nữa xao động.

Bọn chúng càng hung hãn hơn nhào về phía Vương Diệc, dùng bộ hàm cắn lấy tứ chi hắn, đè hắn đến không thể cục cựa nổi, răng nanh sắc nhọn đã gần ghim vào cổ hắn.

Vương Vân Chi đạp trên đống tuyết loạn đi đến, không hề sợ hãi mà bước vào chỗ bầy sói, cúi đầu nhìn xuống Vương Diệc đang vô cùng chật vật kia, nói: " Kẻ hiện tại điều khiển bầy sói không còn là Hạ Lẫm nữa, mà là tôi, biết sao tôi lại muốn giết anh không?"

"Mày điên rồi! Đồ khốn.... Mày vậy mà không màng đạo nghĩa, theo phe của Lãnh Chúa Hắc Ám." Biểu lộ của Vương Diệc ngày càng méo mó, tức tối chửi rủa.

"Không hề." Vương Vân Chi lắc đầu: " Anh cần phải chết vì anh đã giết quá nhiều người vô tội."

"Ai? Tao đã giết ai?"

"Không chỉ một người, mà tận hai." Vương Vân Chi thở dài: " Dư Lệ và Lục Sóng, tất cả đều là do anh giết."

" Đừng có đùa, tao không phải đã nói rõ ràng với mày rồi sao? Ngu đến đâu cũng nhận ra là Hạ Lẫm giết bọn họ! Đó chính là cục diện đã được bố trí!" Vương Diệc nghiến răng chịu đựng nói.

" Không phải do Hạ Lẫm bày trò, mà là anh mới đúng." Vương Vân Chi lắc đầu: "Có đúng không, Thiên Sứ Quang Minh?"

Thiên Sứ Quang Minh?

Dương Vũ Tinh không dám tin sờ lên mặt mình, ngỡ là mình nghe lầm.

"Năng lực của Thiên Sứ Quang Minh, là thúc đẩy mọi người cùng nhau hợp tác." Vương Vân Chi nói: "Anh dùng năng lực này khống chế Dư Lệ và Lục Sóng, ra lệnh cho bọn họ cùng hợp tác đối đầu với đàn sói, khiến bọn họ cùng đi vào trong khu rừng, chủ động đối mặt với đàn sói kia, cùng lúc đó anh lại cố ý không cho họ đủ sức mạnh để đánh lại đàn sói ấy, sau khi bọn họ chết, anh lại lặng lẽ đến xem, còn thừa cơ hội đổi thẻ ID của mình với Lục Sóng, làm cho mọi người nhầm Lục Sóng là Thiên Sứ Quang Minh, thân phận của anh liền được che giấu."

"Nói hươu nói vượn, mày suy luận sai rồi, nhất định là suy luận sai! Tao không hề làm những chuyện như vậy!" Vương Diệc biết tính mệnh hắn đang nằm trong tay Vương Vân Chi, liều mạng giằng co, kiên quyết không chịu thừa nhận hắn giết người.

"Anh đã để lộ sơ hở lớn như vậy rồi, còn tốn sức ngụy trang làm gì chứ?" Vương Vân Chi nói: " Ngay vừa rồi, anh có nói --- Dư Lệ chết thật là oan uổng, rõ ràng Thiên Sứ Quang Minh là Lục Sóng..."

" Tao nói có sai sao? Mọi người ai chả biết!" Vương Diệc cả giận nói.

"Không, mọi người không biết!"

Dương Vũ Tinh và Từ Siêu mù mờ nhìn sang: "Sao? Thiên Sứ Quang Minh là ai?"

"Chỉ có tôi và cặp song sinh biết, thẻ bài Thiên Sứ kia tìm thấy trên người Lục Sóng mà thôi." Vương Vân Chi nói: "Sau khi mọi người tới, cặp song sinh cũng không có nói ra ai là Thiên Sứ Quang Minh, chỉ nói cả hai đều đã chết, sau đó bọn chúng lại bị nhốt trong lồng, cũng không nói gì thêm. Cho nên, anh sao lại có thể biết Lục Sóng là Thiên Sứ Quang Minh chứ?"

" Chết tiệt..." Vương Diệc nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành tức giận mắng vài câu thô tục, hắn thấy không thể lừa được Vương Vân Chi nữa, đành nhắm mắt lại, tiến hành phát động năng lực.

Kim quang rực rỡ xuất hiện giữa không trung, soi rọi toàn bộ cánh đồng tuyết giữa đêm tối.

Vương Vân Chi lui lại mấy bước, thầm nghĩ không ổn --- Năng lực Thiên Sứ Quang Minh quá mức cường đại, tựa như ánh nắng hòa tan băng tuyết, thâm tâm vốn tràn đầy sát khí lập tức bị ánh sáng ấm áp làm tan biến, cậu hiện tại nhìn thấy Vương Diệc đang bị đàn sói đè xuống đất, cũng cảm thấy đó là bạn của mình, rất đáng thương, cần cứu giúp...

Trước đó Vương Diệc vốn đã phát động năng lực của mình, trong tình huống không ai phát giác, khiến mọi người vô tri vô giác dao động,thúc giục cùng nhau tấn công Hạ Lẫm, còn dao động " quân tâm " thủ hạ Lãnh Chúa Hắc Ám, khiến Dương Vũ Tinh và cặp song sinh có ác ý với Hạ Lẫm, vì Vương Diệc một mực chối bỏ thân phận Thiên Sứ Quang Minh của mình, chiêu thức này lại rất có ảnh hưởng với những người giữ im lặng kia.

Nhưng hiện tại rõ ràng là hắn đã bày ra đại chiêu.

Đã bại lộ thân phận, Vương Diệc không cần thiết phải che giấu thân phận chi nữa, cũng không cần phải tiếc rẻ năng lực của mình nữa, cũng không sợ phô trương quá mức, trực tiếp sử dụng Thánh Quang.

" Ha ha ha ha ha ha ha ha.....Thế nào?" Vương Diệc điên cuồng cười vang: "Đúng vậy, chính lão tử là kẻ giết đôi cẩu nam nữ kia, nguyên nhân rất đơn giản, lão tử có thù cũ với tên tiểu nhân Lục Sóng kia! Nhiều năm trước, hắn cướp cơ hội làm MC của tao... Còn Dư Lệ, không phải là giữa cô ta và Lục Sóng có chút mập mờ à, lợi dụng tình cảm giữa bọn họ, lại càng dễ dàng đạt được mục đích hơn, là lão tử giết Lục Sóng, còn đem Dư Lệ chôn cùng, Vương Vân Chi, mày hiện tại đã biết rõ rồi, nhưng còn có thể ra tay giết tao sao? Chỉ cần mày như vậy, lão tử liền có thể nắm được thắng lợi trong tay!"

E rằng....không được rồi.

Vương Vân Chi lảo đảo từng bước lùi lại, cơ hồ không thể đứng vững nữa, cuối cùng bất lực quỳ xuống nền tuyết.

"Tao biết mà, loại người như mày, là tên dễ dàng bị lợi dụng nhất." Vương Diệc giãy dụa thoát khỏi bầy sói, ung dung khoa tay múa chân: " Trong tâm mày thiện niệm nhiều như vậy, với tao mà nói thì quả là tài nguyên phong phú....Chỉ cần phóng đại thiện niệm trong lòng mày, hòa hợp với lối suy nghĩ...Mày liền bị cảm giác tội lỗi ép đến không thể ngẩng đầu.."

Thế này không ổn...

Vương Vân Chi nhắm mắt lại, nhưng trước mắt không có bóng tối khiến người ta có thể yên lòng, tất cả chỉ có ánh sáng chói lòa.

Yêu hắn, tha thứ hắn, giúp đỡ hắn, không giết hắn...

Lãnh Chúa Hắc Ám mới là tên gian ác, mới là nguồn gốc phát sinh mọi vấn đề, giết y giết y giết y...

Cho đến khi trên cổ có cảm giác mát lạnh -- bàn tay của ai đó đang khoác lên bả vai cậu, còn hơi xê dịch chạm đến cổ, viên bảo thạch băng lãnh cấn đến làn da nơi đó, khiến cậu tỉnh táo hơn một chút.

"Lão sư, mau tỉnh lại đi." Có ai đó đang nhẹ nhàng thì thào bên tai cậu: "Anh thật sự muốn nghe theo lời nói của Thiên Sứ Quang Minh sao?"

Không, đương nhiên không.

Lòng tốt và nguyên tắc, trước giờ chưa hề chung đường.

Trong tâm dù có nhiều thiện niệm, đối mặt với kẻ tội đồ thực sự cũng sẽ không thật sự bị lợi dụng, Thánh Quang của Thiên Sứ Quang Minh cùng lắm chỉ khiến cậu khổ sở, căn bản không có cách nào thay đổi suy nghĩ của cậu.

Vương Vân Chi nâng lên bàn tay đang run rẩy, véo một cái trên mặt mình.

Cậu muốn ra lệnh cho đàn sói hoàn thành công việc, nhưng cậu đã hao phí toàn bộ thể lực để loại bỏ ảnh hưởng của Thiên Sứ Quang Minh, ý nghĩ và động tác hiện tại trở nên vô cùng chậm rãi.

Nhưng dù chậm chạp, cũng không dừng lại.

"Tôi lên cho." Hạ Lẫm bóp nhẹ vai cậu.

Một tiếng còi vang lên sau lưng, phá vỡ Thánh Quang chói lòa của Thiên Sứ Quang Minh.

Vương Vân Chi mở to mắt, quay đầu nhìn thấy Hạ Lẫm giơ tay lên đem chiếc nhẫn đặt bên miệng, thổi ra một âm thanh quen thuộc.

Theo tiếng còi, một con sói nhào tới dứt khoát cắn đứt cổ Vương Diệc.

Máu tươi như nước phun ra tung tóe, tạo thành một cột máu trên cánh đồng tuyết mênh mông, Vương Diệc ngã xuống nền tuyết, co quắp mấy lần rồi bất động. Đàn sói nghe thấy mùi máu, liền bộc phát dã tính nguyên thủy, nháo nhào đến cắn xé thi thể Vương Diệc thành mảnh nhỏ.

" Thật không khéo, trong lòng tôi chẳng có chút thiện niệm nào cả, hào quang của anh vô dụng với tôi." Hạ Lẫm lạnh lùng nói.

.....

Trơ mắt nhìn đàn sói nuốt toàn bộ huyết nhục và xương cốt của Vương Diệc vào bụng, Vương Vân Chi hoạt động tay chân đang đau nhức, đứng lên từ trong đống tuyết.

Cậu nhìn thấy những người khác cũng như vừa tỉnh mộng--

Dương Vũ Tinh khó tin lắc đầu, thì thào nói: "Tôi vừa rồi lại muốn tuân lệnh Vương Diệc? Vì sao chứ? Những năm gần đây tôi chỉ muốn báo thù, thế nhưng Vương Diệc lại khiến tôi nhớ đến nhiều sự việc khác..." Cặp sinh đôi cũng đang phát ngốc trong lồng.

Mà Từ Siêu bên kia vẫn còn đang đắm chìm trong Thánh Quang ban nãy, lại liên miên niệm kinh: "A~ xuân thủy vừa sinh, xuân lâm tươi tốt, gió xuân vạn dặm không bằng cậu, không bằng cậu...."

Dựa vào biểu hiện của bọn họ cũng có thể thấy được rằng năng lực của Thiên Sứ Quang Minh rất mạnh, Khối Rubik Tử Vong rất công bằng, cho năng lực của Lãnh Chúa Hắc Ám và Thiên Sứ Quang Minh mạnh như nhau, quyền hạn cao như nhau.

Chỉ tiếc, Vương Diệc là một kẻ không xứng với tấm thẻ này.

Hạ Lẫm bước đến, không nói lời nào kéo Vương Vân Chi đến chỗ lỗ khóa.

"Ơ? Khoan đã..." Vương Vân Chi quay đầu nhìn thoáng qua bọn Dương Vũ Tinh vẫn còn luống cuống tay chân, bất đắc dĩ nói: "Sao lại lôi kéo tôi thế này?"

"Hy vọng lão sư có thể ngoan một chút, với tư cách là phần tử nguy hiểm duy nhất tại đây, đừng nỗ lực chống lại tôi nữa." Hạ Lẫm làm ra vẻ uy hiếp bóp bóp ngón tay Vương Vân Chi.

Vương Vân Chi thiếu chút nữa là hiểu lầm Hạ Lẫm chuyện này, nghĩ đến ban nãy -- nếu năng lực của Thiên Sứ Quang Minh mạnh hơn một chút, nếu nguyên tắc của mình không đủ kiên định, suy nghĩ không rõ ràng... có thể đã khiến Hạ Lẫm phải chịu oan rồi.

Suy nghĩ như vậy khiến cậu trở nên áy náy, thái độ đối với Hạ Lẫm cũng hòa hoãn không ít, không ngờ tiểu Diêm Vương lại gây sự, khiến cậu càng cảm thấy ray rứt hơn.

"Vừa rồi đều là có chung một kẻ địch, như thế còn muốn xem tôi là thành phần nguy hiểm sao?" Vương Vân Chi ngày càng gần lỗ khóa nói.

" Thế nhưng đến cuối lão sư không có giết Thiên Sứ Quang Minh." Hạ Lẫm quay đầu, mang theo nụ cười trêu tức nhìn về Vương Vân Chi: "Đương nhiên, là do tôi đã làm trước khi lão sư ra tay....Tôi rất hiếu kỳ vì sao anh lại có thể điều khiển bầy sói, mặc dù không biết làm cách nào, nhưng tôi để ý thấy anh cầm cái này."

Y nhẹ nhàng chạm vào túi áo của Vương Vân Chi, cầm lấy một cái răng sói nhỏ.

"Có lẽ đây là một loại đạo cụ nào đó? Vào anh dùng nó, tôi cảm giác được anh cũng có thể chỉ huy đàn sói." Hạ Lẫm nói: " Mà trong nháy mắt kia, anh vốn có thể trực tiếp hạ lệnh cho Lang Vương cắn đứt cổ hắn kia mà."

"Giết người là một chuyện phải hết sức cẩn trọng, dù cho tôi có nắm chắc chín phần suy đoán hắn đáng chết, nhưng cũng không dám xem nhẹ một phần khả năng còn lại."

"Cho nên phải thấy hắn chính miệng thừa nhận sao?"

"Đúng vậy."

Phía sau bọn họ truyền tới lời xì xào bàn tán của Dương Vũ Tinh và Từ Siêu.

" Vương Diệc là Thiên Sứ Quang Minh? Thật không ngờ." Dương Vũ Tinh cảm thán: "Không gạt anh, vừa rồi tôi còn cảm thấy Vương Vân Chi nhất định là Thiên Sứ Quang Minh."

"Đồng ý." Từ Siêu nói.

"Đồng ý..." Cặp song sinh đồng thanh.

....

" Chậc chậc, lão sư, anh ban đầu không phải rất tin tưởng, còn suy nghĩ rất nhiều điều tốt đẹp về Thiên Sứ Quang Minh sao, không nghĩ đến Thiên Sứ Quang Minh vậy mà là Vương Diệc nhỉ?" Hạ Lẫm cười nói.

"......" Bị y nói trúng, Vương Vân Chi đúng là từng có loại suy nghĩ này, trong tiềm thức luôn cho rằng Thiên Sứ nhất định là người xúc tác mọi người hòa bình cùng hợp tác....Nhìn lại toàn bộ quá trình, Vương Diệc từ đầu đến cuối chỉ nghĩ làm sao có thể thừa cơ giết chết Lục Sóng, làm sao để có thể chạy khỏi thủ hạ của Lãnh Chúa Hắc Ám, thậm chí, Vương Vân Chi nhớ lại, lúc Hạ Lẫm công khai thân phận,Vương Diệc cũng đã từng cầu xin trở thành thủ hạ Lãnh Chúa Hắc Ám, giành được cơ hội giết chết Lục Sóng, nhưng bởi vì lý do báo thù không đủ, bị Hạ Lẫm từ chối.

" Cái này cũng không trách tôi." Vương Vân Chi cười cười: " Lãnh Chúa Hắc Ám đã là cậu.. Vậy tôi đương nhiên có lý do để suy đoán, Thiên Sứ Quang Minh sẽ là người có dáng vẻ của Thiên Sứ Quang Minh."

Hạ Lẫm nguy hiểm híp mắt lại: "Lão sư.. Anh đây là đang khen tôi rất xứng với cái danh Lãnh Chúa Hắc Ám sao?"

Trong bầu không khí hết sức nhẹ nhõm, tất cả mọi người đều đứng trước lỗ khóa kia. Hạ Lẫm xoay chìa, cửa to từ từ mở ra, nhưng chỉ thấy một khu tăm tối.

Hệ thống vang lên:

"Chúc mừng người chơi Hạ Lẫm, Vương Vân Chi, Dương Vũ Tinh, Từ Siêu, Lâm Tuyết Nhi, Lâm Đồng Nhi. Chúc mừng mọi người hoàn thành khối lập phương đầu tiên 【 băng tuyết thế giới 】, hoan nghênh tiến vào khối lập phương kế tiếp!"

Là khối lập phương kế tiếp, không phải về nhà.

Nỗi thất vọng vẫn nằm trong dự liệu, Vương Vân Chi hít sâu một hơi, đi vào cửa lớn.

Cậu có thể cảm giác được, Hạ Lẫm vẫn luôn nắm lấy tay mình không buông.

...

Tăm tối ngắn ngủi qua đi, trước mặt là một cái thế giới mới đã lâu không gặp.

Điều đầu tiên đập vào mắt là bầu trời xanh thẳm và bãi cỏ mơn mởn, ánh sáng mặt trời soi rọi trên tán lá, làn gió ấm áp thổi vào mặt, bên tai tựa như còn truyền đến tiếng chim hót dễ nghe.

"Oa.." Phía sau truyền đến vài tiếng cảm thán mê say.

Chịu đựng vài ngày trong cái thế giới lạnh lẽo kia, chợt nhìn thấy cảnh tượng tràn ngập sắc xuân như vậy, là ai thì cũng sẽ hơi rung động một chút.

Vương Vân Chi cởi bỏ y phục lông thú dày cộm kia ra, lộ ra lễ phục màu trắng bên trong, liên tục bị dày vò trong băng tuyết thế giới, lễ phục màu trắng có hơi rách vài chỗ, còn dính một ít máu, nhìn giống như nhân vật trong phim ảnh bị tổn thất sau khi chiến đấu lâu dài. Sói con không còn chỗ ẩn thân, lập tức nhảy xuống khỏi người cậu, tò mò lăn lộn trên mặt cỏ, một chốc sau liền thấy nóng vươn cái lưỡi ra.

Nơi này, thoạt nhìn như là một công viên vui chơi.

Bãi cỏ xanh rất rộng, phía trên có rất nhiều căn phòng đang đóng nhìn rất đẹp mắt, một lâu đài nhỏ, bốn phía còn có rừng rậm, tạm thời không thấy ai ngoài bọn họ, nhưng có thể thấy vài cửa hàng nhỏ các loại: cửa hàng khí cầu, cửa hàng bán đồ ăn vặt thức uống và bắp rang, quầy lưu niệm,... Khắp nơi được trang trí bằng hoa tươi và dải lụa có màu, trung tâm bãi cỏ còn có đài phun nước và bức tượng tráng lệ, vòng ngoài cùng là một bức tường, tường vây rất cao, bao quanh công viên thành một hình vuông, đoán chừng mỗi góc cạnh đều cách một cây số.

Hệ thống vang lên:

" Hoan nghênh mười vị người chơi, hoan nghênh đến với khối lập phương -- Hắc ~ Ám ~ Đồng ~ Thoại ~ Nhạc Viên ( khu vui chơi trẻ em thần bí), hướng dẫn viên nơi này là Thỏ Tử Tiên Sinh và phục vụ là Miên Dương Tiểu Thư, phương thức rời khỏi cửa là tìm được chìa khóa, chúc mọi người may mắn."

Mười người chơi?

Vương Vân Chi nghi ngờ nhìn lướt qua --Hạ Lẫm, mình, Dương Vũ Tinh, Từ Siêu, cặp song sinh. Tất cả chỉ có sáu.

Còn có, Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư là sao?