Nhặt Được Siêu Cấp Soái Ca

Chương 33: 33 Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm

Sau một ngày vờn nhau thì Tô Nhiễm cũng ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh Phó Thiêm Dục, anh cũng chỉ đưa mắt nhìn cô gái nhỏ của mình, có lẽ anh đã biết được Tô Nhiễm vẫn còn giấu anh rất nhiều chuyện, nhưng anh cũng không muốn vạch trần, dù sao thì đó cũng là quyền riêng tư của cô, nếu như cô không nói gì anh cũng sẽ không hỏi đến.

Trong khi Phó Thiêm Dục đang trong tình trạng simple vợ mình thì lại có tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hàn An gọi đến.

Vốn dĩ anh còn định sẽ ra ngoài nghe, nhưng có vẻ như cô đã ngủ say rồi, nên cũng không có chút phòng bị mà nhận máy.

- Có chuyện gì vậy?

- [Thiêm Dục, cậu biết tin gì chưa.

Vừa rồi có người báo với đồn cảnh sát gần chỗ của cậu, nói là tìm được thi thể một người đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi, phỏng đoán ban đầu thì chính là Alan]

- Cái gì chứ?

Phó Thiêm Dục cảm thấy giọng mình có chút kích động và còn hơi lớn tiếng, nên đã nhẹ nhàng bước xuống giường rồi đi ra ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng lại thì anh mới nhíu mày, nói:

- Có chắc là Alan không?

- [Cũng không chắc chắn, nhưng dáng vẻ của tên đó rất giống Alan.

Hơn nữa, nghe nói trước khi chết còn lén ăn lấy vũ khí ở đâu đó...!Có rất nhiều đạn dược được phát hiện cuối con sông, nơi tìm được thi thể.

Thiêm Dục, cậu nghĩ sao?]

Phó Thiêm Dục cảm thấy không đúng lắm, vì rõ ràng Tô Nhiễm nói rằng Alan không phải người xấu, nếu như thi thể kia là Alan...!Vậy chẳng lẽ những gì Tô Nhiễm nói đều là giả dối sao? Cô đang lừa anh?

- [Thiêm Dục, cậu còn nghe tôi nói không?]

- Tạm thời cứ tung tin như vậy ra ngoài đi.

Tôi muốn xem bang Mật Thước đó sẽ phản ứng như thế nào.

- [Cậu...!Không tin chuyện này đúng không?]

Phó Thiêm Dục im lặng, vì nếu như anh tin thi thể kia là Alan thì người nói dối sẽ là Tô Nhiễm.

Còn nếu như anh tin Tô Nhiễm, thì Alan vẫn còn sống, hiển nhiên thì anh sẽ chọn tin tưởng vợ sắp cưới của mình, dù sao thì cô ấy cũng nói là sẽ chứng minh, hiển nhiên anh sẽ lựa chọn chờ đợi vợ mình chứng minh rồi.

Sau đó thì Hàn An cũng nói là vì anh đã tiếp nhận chuyên án này rất lâu rồi, nên cấp trên quyết định tăng thứ bậc cho anh, từ Trung Tá thành Thiếu Tướng, còn Thiếu Tướng Phó Cát Tùng cũng được đặt cách thăng lên làm Trung Tướng.

Khi nghe được thăng cấp bậc thì Phó Thiêm Dục rất vui, nhưng mà nói thế nào thì anh cũng không phải người bắt được Alan, nếu thật sự thăng cấp như vậy thì sẽ làm cho lòng dân phẫn nộ, nên anh đã xin từ chối.

Hàn An nghe vậy cũng kinh ngạc, nhưng rồi vẫn nghe theo và báo lại với Thủ Trưởng, tuy nhiên Thủ Trưởng khá thích tính cách của Phó Thiêm Dục, nên vẫn cho anh cấp bậc Thiếu Tướng, ông ấy hi vọng sang năm mới thì anh có thể đạt được nhiều thành tích hơn.

Sau khi nói chuyện với Hàn An xong thì anh cũng đi vào phòng, lúc này Tô Nhiễm đã mở mắt rồi, anh có chút lo giật mình, nhưng sau đó cũng bước đến ôm cô, dịu dàng nói:

- Anh làm em tỉnh sao?

- Không có, vừa rồi ai gọi cho anh vậy?

- Là Hàn An, cậu ấy muốn cùng anh nói chút chuyện thôi.

Em đừng quan tâm bây giờ thì ngủ thôi.

Mặc dù bên ngoài Tô Nhiễm cũng mỉm cười rồi ôm anh ngủ, nhưng thật chất thì vừa rồi cô đã nghe hết rồi, kể cả chuyện tên Alan giả mạo kia chết, đến chuyện anh được thăng cấp bậc...!Bây giờ, càng lúc cô càng thấy mình và anh là hai đường thẳng song song, mãi mãi cũng không thể giao nhau được.

Bất chợt, trong lòng của Tô Nhiễm lại dáy lên một tia sợ hãi, cô sợ rằng sẽ phải rời khỏi anh...!Cô sợ rằng sẽ phải chia cách...!Cô sợ...!Cô rất sợ...

Có lẽ Phó Thiêm Dục cũng cảm nhận được cái ôm của Tô Nhiễm có chút dùng lực mạnh, nên anh liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô, nói:

- Em lạnh sao?

Tô Nhiễm cũng gật đầu, lúc này Phó Thiêm Dục liền ôm chặt lấy cô gái nhỏ, đem hết hơi ấm truyền cho cô.

Tại khoảnh khắc này, Tô Nhiễm chỉ muốn thời gian ngừng lại...!Dừng lại mãi mãi ở lúc này.

- Nhiễm Nhiễm, em sao vậy? Anh thấy em rất lo lắng, có chuyện gì sao? Hay em không khỏe ở đâu?

- Không có, chỉ là em có chút lạnh thôi.

Anh ôm em chặt một chút là được rồi.

Nghe vậy thì Phó Thiêm Dục cũng nở một nụ cười sủng nịnh, sau đó liền ôm chặt hơn một chút, còn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô, sau đó liền nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cô đi ngủ.

Có lẽ sau khi mọi người được phơi bày thì Phó Thiêm Dục sẽ hận cô lắm, vì thế nên bây giờ cô phải cố gắng tận hưởng một chút...!Cảm nhận cho rõ cái ấm áp này, vì biết đâu được sau này khi gặp lại nhau thì cả hai sẽ biến thành kẻ thù...

Nực cười...!Rõ ràng ngay từ đầu họ là kẻ thù không đội trời chung rồi mà, làm gì có chuyện sau này nữa chứ.

Cô đúng là điên rồi, tại sao lại nghĩ đến chuyện này, nhiệm vụ...!Cô chỉ là vì nhiệm vụ mới làm như vậy thôi!

Tô Nhiễm, nên làm nhiệm vụ rồi!.