Hắn chẳng qua là cảm thấy ủy khuất, nói láo bị đánh, nói thật cũng bị đánh ! Cái đó phu nhân tướng quân, rõ ràng cùng bà nương của hắn dáng dấp giống nhau như đúc ! Hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm ! Chẳng lẽ trên đời thật có người giống nhau như vậy ?!

Đang ở trong lòng âm thầm phỏng đoán, bỗng dưng, nghe thanh âm cửa mở, ngẩng đầu lên, “Hoắc đại ca, ngươi trở về.... ......Nha nha !” Kinh ngạc trợn to hai mắt, hắn.... .....Hắn bà nương ! Không đúng ! Tướng quân phu nhân !

“Phu, phu nhân.......” Đang muốn nhịn đau bò dậy chào hỏi.

“Ngốc tử !” Thư Nhan nhấc chân, đạp cửa.

“A.... ........Bà nương !” Một tiếng ngốc tử này để cho Trần Đại Dũng mới vừa nâng thân thể, lại lần nữa ngã xuống, “Ngươi.... .....”, đến tột cùng là người nào a !

Thư Nhan đi tới mép giường ngồi xuống, “Ngốc tử ! Ngươi quả nhiên còn nhớ rõ ta a !” Nói xong đột nhiên cúi người xuống, bên tai Trần Đại Dũng nhẹ giọng nói thầm mấy câu.

“Cái gì ? Ngươi nói gì ?” Trần Đại Dũng không hiểu nhìn nàng.

Thư Nhan mở to hai mắt, “Ngốc tử ! Ngươi bây giờ còn nhớ rõ ta không ?”

“Nhớ cái gì ?” Hắn ngây ngốc hỏi, “Ngươi đến tột cùng là vợ tướng quân, còn là ta.... ....” trước kia bà nương.

“Còn nhớ rõ ! Chẳng lẽ ta đọc sai chú ngữ ?” Thư Nhan cau mày, tự lẩm bẩm, “Sẽ không a ! Những người khác đều có tác dụng !” Rồi nàng lại cúi đầu, bên tai Trần Đại Dũng nói nhỏ, lần này lâu hơn lần trước.

Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy bên gò má một cỗ hơi ấm áp thổi thổi, càng thổi mặt càng hồng, càng thổi khí càng suyễn, cuối cùng không chịu nổi, hét lớn một tiếng, “Ngươi.... .....tránh ra !”

Thư Nhan quả nhiên ngẩng đầu lên, trực trực nhìn hắn, “Ngươi bây giờ còn nhớ rõ ta không ?”

“Ngươi, ngươi.... .......Điên rồi ! Vào phòng ta ! Còn.... ...” Hắn hướng cửa liếc một cái, còn đóng cửa lại, “Ngươi.... ........” Hắn xê dịch thân thể lùi về phía trong giường, mùi thơm trên người Thư Nhan khiến đầu hắn choáng váng.

Thư Nhan lần này chân mày nhíu chặt hơn ! Lại đọc sai rồi, không thể nào ! Nàng nhớ rất rõ ràng ! Đột nhiên nàng há mồm hướng về phía Trần Đại Dũng phun ra sương mù màu tím, sau đó nhìn phản ứng của hắn.

Trần Đại Dũng hắt xì mấy cái, quơ quơ đầu, “Ngươi........muốn làm gì ?”

“Làm sao ! Ăn ngươi ! Đáng chết, lại vẫn nhớ ta !” Thư Nhan đập vào ót hắn một cái, tay nắm cổ áo hắn, hơi dùng lực, chỉ nghe một tiếng.... .......