(hạ)
—
Dư Bổn rời đi mấy năm nay, đã có những lúc Dư Ninh cảm thấy phi thường cô đơn, cũng có những lúc hắn nhàm chán tịch mịch, nhưng khi đó hết thảy đều có thể chịu đựng được. Hiện tại kỳ quái nhất chính là, hắn thậm chí không có cách nào chịu đựng được sau khi tan tầm chỉ có mình mình ở nhà. Hắn nhớ đến thanh niên ở cửa hàng tiện lợi, tâm tình không khỏi phình lên y như thằng nhóc mười mấy tuổi, một giây đồng hồ cũng không thể ngồi yên.
Dư Ninh đôi khi sẽ cảm thấy sợ hãi.
Hắn đã tuyệt vọng một lần, tư vị kia không phải không thể chịu được. Nhưng A Lê xuất hiện lại gieo cho hắn một hi vọng mới, nếu hi vọng này lại biến mất, thực sự —
Hắn không thể đảm bảo được liệu mình có còn có thể chịu đựng thêm lần nữa.
Nếu cứ đến mua đồ quá nhiều lần Dư Ninh cũng cảm thấy không tốt lắm. Có khi hắn thật sự không tìm được cớ để mua đồ nữa, lúc chạng vạng đành phải xuống lầu tản bộ, ngồi trên bãi cỏ của tiêu khu, ở góc độ này có thể nhìn thấy một chút quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi. Có hôm Dư Ninh ngồi thất thần tới tận lúc A Lê hết ca. Cậu đến trước mặt hắn, hỏi sao trễ thế này rồi mà chưa quay về.
Dư Ninh lúc này mới hồi thần, nhìn đồng hồ liền thấy đã là 9 giờ tối.
“Cậu tan muộn như vậy? Dư Ninh hỏi. Lúc hắn đi làm cậu đã đến cửa hàng, giờ muộn thế này mới được nghỉ, một ngày phải làm mười mấy tiếng, chịu thế nào được.
“Cửa hàng tiện lợi mà, không có cách nào khác.” A Lê cười nói.
Cậu cũng không vội vã rời đi mà ngồi xuống bên cạnh Dư Ninh, cùng hắn tán gẫu một hồi.
Lúc tạm biệt Dư Ninh lấy hết can đảm hỏi A Lê đến từ nơi nào, cậu cười trả lời, “Em là người thành phố này.”
Dần dần Dư Ninh phát giác, có lẽ, đại khái, có khả năng — A Lê có hảo cảm với hắn, không phải loại hảo cảm bằng hữu, mà là loại hảo cảm của tình nhân. Chỉ cần hắn ngồi ở bãi cỏ, sau khi tan ca A Lê sẽ đến nói chuyện với hắn, cho dù chỉ là nói mấy câu như thời tiết hôm nay thật nóng hay sinh ý trong tiệm hôm nay chẳng ra gì. A Lê cũng không phải người đặc biệt am hiểu việc nói chuyện với người khác, nhưng cậu luôn ôn hòa tươi cười, chỉ cần ở cùng cậu đã cảm thấy vô cùng thoải mái, cho dù chẳng cần nói gì.
Lúc Dư Ninh mua đồ có một vài lần không cẩn thận đụng vào tay A Lê, cậu luôn nhanh chóng rụt về, sau đó mặt đỏ bừng. Loại biểu tình ngây thơ lại đáng yêu này giống Dư Bổn như đúc. Không, hắn khẳng định là Dư Bổn!
Dư Ninh chỉ không rõ, vì sao Dư Bổn lại quên mất hắn? Vì sao cậu lại trở về thế giới loài người. Không dưới một lần hắn bóng gió hỏi tình huống trong nhà của A Lê, cậu nói cha mẹ mình đã qua đời, hiện tại đang thuê nhà sống một mình. Hoàn cảnh giống với Dư Bổn, nhưng tác phong của A Lê lại hoàn toàn là một nhân loại chân chính. Cậu có công việc, hơn nữa còn học thêm một khóa học làm bánh mì ban đêm.
“Em muốn mở tiệm bánh mì!” A Lê cao hứng kể, “Cần có rất nhiều tiền. Chờ em học xong lầm bánh, tích góp đủ tiền thì sẽ mở một tiệm. Anh tới ăn thì không cần trả tiền.”
Lời nói trẻ con như vậy làm tâm Dư Ninh chấn động, hắn phải áp chế thật lâu mới ngăn được mình đem hết thẻ ngân hàng ra đưa cho thanh niên, nói cho cậu hết cậu mau mở tiệm đi.
Không dưới một vài lần Dư Ninh muốn hỏi “Cậu có phải Dư Bổn không” nhưng hắn lại nhịn xuống. Dư Bổn sẽ không vô duyên vô cớ giả bộ không quen hắn, có lẽ là thật sự mất trí nhớ rồi. Nếu Dư Ninh nói cho thanh niên cậu vốn là một chú chó liệu có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt hiện tại của cậu hay không?
Một chút mạo hiểm hắn cũng không dám, như bây giờ là tốt rồi, đã rất tốt rồi.
Mấy năm nay Dư Ninh chưa từng vui vẻ như vậy.
Từ sau khi nói qua việc học làm bánh, hôm sau cách này A Lê lại đem một ít thành quả cậu làm được cho Dư Ninh ăn. Dư Ninh biết cậu rất thông minh, bánh kem hay bánh mì đều làm được thành công, vẻ ngoài xinh đẹp, hương vị cũng ngon miệng. Dư Ninh nhịn không được nói, “Cậu mở tiệm bánh đi, tôi đầu tư.”
A Lê chỉ thẹn thùng cười, “Còn không được, còn chưa học xong đâu.”
Dư Ninh biết hắn đối với thanh niên có vị trí đặc biệt, chiếc bánh kem đẹp nhất luôn được để lại cho hắn. Người khác trong cửa hàng chỉ được cho những chiếc bánh vụng về hơn. Có ban đêm sau khi tan ca, A Lê thế nhưng cầm một bông hoa hồng đưa cho Dư Ninh. Thật sự là một bông hồng, đỏ thắm, kiều diễm hoa hồng. Trong bóng đêm họ không thấy rõ biểu tình của nhau, Dư Ninh cầm đóa hoa kia, nhẹ giọng hỏi, “Vì sao lại tặng tôi hoa?” A Lê thở gấp nửa ngày, cuối cùng không nói được lời nào liền chạy mất.
Ngày hôm sau Dư Ninh chờ A Lê hết ca, đưa cho cậu một túi đồ rất lớn rồi rời khỏi. Trong túi đều là quần áo hắn mua cho Dư Bổn, mấy năm nay như bị cưỡng bách, thấy đồ gì Dư Bổn có khả năng sẽ thích liền nhịn không được muốn mua. Sau khi xuất hiện vì cậu không nhớ rõ Dư Ninh nên hắn vốn dĩ không nghĩ tới việc lấy những thứ kia ra. Nhưng đóa hoa kia đã phá vỡ quyết tâm của hắn, hắn thu thập vài thứ đưa cho A Lê thụ sủng nhược kinh.
A Lê kiên trì tặng Dư Ninh hoa, một tuần sau, cậu rốt cuộc mới ngượng ngùng đưa ra lời mời.
“Cùng nhau đi xem phim được không?”
A Lê muốn hẹn hò cùng hắn sao? Dư Ninh đoán không ra. Trước kia Dư Bổn không phải người hiểu được những điều đó. Làm quen, tặng hoa, mời, những hành động đó Dư Bổn đều sẽ không làm, nhưng A Lê thì có.
Dư Ninh đương nhiên đáp ứng đi xem phim, A Lê nhìn cao cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn có chút kích động.
Ngày xem phim đó hai người bọn họ giống như tụi con nít vừa mới yêu nhau, hẹn gặp ở cửa rạp chiếu phim. Dư Ninh không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự có sửa soạn qua một chút. Quần áo giày dép đều mua mới, thậm chí còn chạy đi cắt tóc. Mà A Lê thì mặc chiếc áo sơmi kẻ caro vuông màu xanh lục hắn mua, thanh xuân dào dạt. Dư Ninh nhìn thấy cậu hai mắt liền dán vào, chỉ nghĩ muốn nhào đến xé rớt quần áo của cậu.
Hai người gặp mặt nhưng ngượng ngùng không nói được câu nào, rầu rĩ vào rạp xem phim.
Nội dung phim là gì Dư Ninh cũng không nhìn nổi, hắn chỉ chú ý A Lê ở bên cạnh. Hình như là một bộ phim tình cảm, bên trong cũng nhiều cặp đôi nam nữ. Sau khi giải đáp khúc mắc khi xưa, nam nữ chính gặp lại nhau, cảm động sâu sắc. A Lê đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng chạm vào tay Dư Ninh. Một khắc kia Dư Ninh chợt cảm thấy mình như bị điện giật, bàn tay tê mỏi. A Lê nắm tay hắn, giống như thiếu niên vừa mới yêu đương khẩn trương đến mức tay toát đầy mồ hôi, hơn nữa lúc phim hết đèn bật còn lập tức buông ra.
Hai người ra khỏi rạp, Dư Ninh thấy mặt A Lê đỏ bừng, đáng yêu đến mức không thể rời mắt.
“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Dư Ninh nói. Hắn đã đặt chỗ trước, chỉ cần lái xe mười phút là tới.
Hai người lên xe, trong không gian hẹp không khí mạc danh bị ấp ủ lên men. Dư Ninh cảm thấy mình sắp không giữ được nữa, hắn không khác gì quái thú thèm nhỏ dãi con mồi bên cạnh.
Bọn họ rất nhanh đến nhà hàng. Nơi này ở ven hồ nên cảnh sắc hơi thanh tĩnh. Bãi đỗ xe xây trên bãi cỏ trống trải, giờ phút này bên ngoài đã tối, bóng người thưa thớt. Dư Ninh chậm rì rì dừng xe lại, thong thả rút chìa khóa làm người hoài nghĩ có phải hắn không muốn xuống xe không.
“Dư tiên sinh…”
Dư Ninh quay đầu nhìn A Lê, cậu đỏ mặt, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn. Cặp mắt kia giống như một lốc xoáy thật lớn, kéo Dư Ninh sa ngã vào. Từ trước tới nay hắn làm gì có tự chủ, vội vàng nhào qua áp thanh niên ở chỗ ngồi, hấp tấp gặm cắn đôi môi mềm mại của cậu.
Ngọn lửa bị dẫn châm, sau đó lập tức biến thành đám cháy che trời lấp đất.
Dư Ninh vói đầu lưỡi vào, hung mãnh càn quấy. Thanh niên ôm chặt đầu hắn, nhiệt tình đáp lại. Giữa dồn dập hoảng loạn đầu thanh niên “Đông” một tiếng đụng mạnh vào cửa sổ xe. Dư Ninh hơi dừng lại, duỗi tay xoa đầu thanh niên, tiến đến liếm ướt vành tai cậu, hỏi, “Đau không?”
Kích thích như vậy ai cũng chịu không nổi, Dư Ninh lập tức cảm thấy thân thể kề sát bên dưới mình cứng đờ, nóng rực lên.
Hắn cười nhẹ, chạm vào cậu để thanh niên cảm nhận được hắn cũng đang phát nhiệt. Nhất định đây là đổ thêm dầu vào lửa, thanh niên lập tức thống khổ rên lên một tiếng. Dư Ninh thì thầm, “Không ăn nữa, chúng ta —” Vừa nói vừa cởi quần áo thanh niên ra, lộ ra thân hình rắn chắc xích lõa, cùng với đồ vật mà hắn muốn nhìn thấy nhất.
Một sợi dây xích.
Dư Ninh cúi đầu hôn lên chiếc vòng cổ kia, bên trên gắn một miếng kim loại cong cong, khắc hàng chữ tinh tế. Không cần đọc hắn cũng biết là khắc cái gì, bởi chính hắn là người đưa cho thanh niên.
Động tác hôn nhẹ thong thả mà ưu nhã, giống như kỵ sĩ hôn lên đầu ngón tay của nữ thần. Nhưng động tác tiếp theo của Dư Ninh tấn công mạnh mẽ khiến người khác phải giật mình, hắn xé mở quần áo của hai người, trần trụi ghé vào trên người thanh niên, điên cuồng mà hôn cậu.
Thanh niên giãy giụa nói, “Không, không, không được, chủ nhân —-”
“Vì sao không được? Hửm?” Ngữ khí ung dung của Dư Ninh tương phản hoàn toàn với động tác điên cuồng của hắn. Hắn cúi đầu, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh bụng thanh niên. Thanh niên lại né khỏi tay của hắn.
“Còn không có —” Thanh niên thở dốc nói, “Còn chưa tới.”
Dư Ninh dừng lại, tò mò hỏi, “Còn chưa tới cái gì? Em nhận ra tôi, vì sao lại làm bộ không quen biết, lại gọi tôi là Dư tiên sinh?”
Hai mắt thành niên hồng lên, giống như ngày xưa khi bị chịu ủy khuất, đáng yêu đến mức làm người ta mềm lòng.
“Muốn tới từng bước một.” Thanh niên vuốt má Dư Ninh, nói, “Em muốn trước tiên theo đuổi anh, tặng anh hoa, hẹn anh đi xem phim, mời anh ăn cơm, đi ra ngoài chơi. Sau đó em sẽ tỏ tình, nói cho anh biết em thích anh. Rồi hai chúng ta ở bên nhau, khi đó em mới có thể nắm tay anh, lại qua một thời gian mới có thể hôn, cuối cùng mới làm đến việc hôm nay.”
Dư Ninh ngây ngẩn cả người, một lát sau mới hỏi, “Này là ai dạy em? Nói!”
Mấy năm nay thanh niên trải qua như thế nào kỷ thật chỉ có thể tóm tắt ngắn ngủi bằng mấy câu. Cậu thương tâm cùng mèo đen trở về, rất nhanh bị dạy dỗ cách khống chế năng lượng của cơ thể, cậu học hơn một năm mới tự mình làm chủ được. Nhưng cậu luôn muốn trở về tìm chủ nhân, cuối cùng chọn cách từ bỏ năng lực kế thừa của mẹ, trở thành một con người bình thường. Hiện tại cậu sẽ không biến thân nữa, tốc độ trưởng thành cũng khớp với nhân loại, thọ mệnh cũng chỉ vài chục năm. Mấy năm nay cậu học thêm rất nhiều thứ, thanh niên biết nếu muốn cùng chủ nhân ở bên nhau thì mình không thể chỉ là một con cẩu cẩu đơn thuần, cậu phải trở thành một con người độc lập. Cậu biết mình thích chủ nhân, yêu chủ nhân, hi vọng có thể cùng chủ nhân vĩnh viễn ở bên nhau, giống như cha và mẹ cậu. Mèo đen nói cho thanh niên biết, ở xã hội loài người hành động như thế gọi là “theo đuổi”.
“Cho nên em liền làm bộ không quen tôi, muốn một lần nữa nhận thức thôi?” Dư Ninh ngơ ngác hỏi lại.
“Vâng.” Thanh niên gật đầu, “Em phải làm tình nhân chân chính của chủ nhân, chúng ta không giống những người khác, chúng ta phải có tình yêu, không cần chỉ làm tình.”
Dư Ninh bật cười nghe thanh niên đỏ mặt, nói không rõ.
“Nhưng mà,” Dư Ninh cúi xuống hôn hôn nói, “Tôi hiện tại rất muốn làm, em không cần sao?”
Hắn một bên dụ hoặc thấp giọng thở hổn hển, một bên tự cởi quần mình, mông trần trụi tình sắc cọ xát thanh niên.
Thanh niên không có khả năng chống cự được, cậu rất mau đầu hàng, kéo Dư Ninh xuống hôn lên ngực hắn, mút mạnh khiến cho da thịt trắng nõn nổi lên vết tích. Dư Ninh động tình thở gấp, kéo xuống mảnh vải che đậy cuối cùng của thanh niên, vật cực nóng kia trực tiếp bật ra. Hắn dùng rãnh mông chậm rãi đưa đẩy tính khí cứng rắn của cậu, chờ không kịp chất lỏng dính nhớp bôi trơn động khẩu nhỏ hẹp đã vội dùng lực ngồi xuống.
Nơi phía sau không phải không đau đớn, nhưng đau đớn nhắc nhở hắn thanh niên đang tồn tại. Cậu chôn mặt trước ngực hắn, Dư Ninh ôm lấy đầu cậu, tự mình chuyển động.
Khoái cảm thình lình làm thanh niên thở dốc kinh ngạc, phía sau lưng run rẩy choán lấy đại não, mỗi sợi dây thần kinh đều tê dại.
Dư Ninh mới động vài cái, nơi phía sau đã bị một trận dung nham nóng rực tưới ướt. Hắn sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, thanh niên bắn.
Cho dù đơn thuần thế nào cũng biết ý nghĩa này là gì, thanh niên đỏ mặt, lầu bầu nói hôm nay vốn dĩ không nên làm việc này, hôm nay mới chỉ nắm tay a, cậu còn chưa tỏ tình, còn chưa hôn môi, sao có thể nhảy cóc đến làm tình rồi. Cậu vùi đầu vào lòng Dư Ninh, xấu hổ đến mức hai lỗ tai đều đỏ lên.
Dư Ninh cười ra nước mắt, làm lơ kháng nghị của thanh niên, ôm chặt lấy cậu cúi đầu hôn lên lỗ tai đỏ nục.
“Là em không đúng,” Thanh niên rì rầm nói, “Hôm nay lúc xem phim em không nhịn được muốn nắm tay anh, ở trong xe lại nhịn không được hôn anh. Em hẳn phải đợi một khoảng thời gian nữa, là tại em không có tự chủ…”
“Đồ ngốc.” Dư Ninh mỉm cười nói, “Muốn làm cái gì cũng được, chúng ta chậm rãi làm.”
Hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn môi, tất cả những thứ đó đều có thể chậm rãi làm, làm từng cái một.
Bọn họ có rất nhiều thời gian.
Trở thành tình nhân, ngọt ngào ôm hôn, cùng người yêu thân mật dây dưa — hết thảy mọi thứ bọn họ đều có thể từ từ làm. Hai người đã ở bên nhau, những điều đó không cần nóng nảy.
“Còn có một việc…”
Trong bóng đêm ôn nhu, trời sao lấp lánh, trong con xe màu bạc truyền đến tiếng tình nhân thủ thỉ nỉ non.
“Em vẫn còn việc không tốt lắm, năng lượng của mẹ em không dễ dàng tiêu trừ như vậy, còn có một khiếm khuyết…” Thanh niên uể oải nói.
“Khiếm khuyết?” Thanh âm khác sốt ruột vội hỏi, lộ ra lo lắng nồng đậm.
“Em…… em…… Mỗi tháng sẽ có một ngày biến về thành cẩu, không thể không… Em sẽ tận lực không gây phiền phức, chủ nhân anh không cần lo lắng —”
“Ai nói em sẽ gây phiền phức? Mỗi tháng có một ngày biến thành cẩu sao? Cũng không tồi.”
Trong xe truyền đến tiếng duyện hôn ướt át, ngọt ngào khiến người nghe phải đỏ mặt.
Đến lúc này, trong xe không còn truyền ra âm thanh nào nữa.
Người yêu nhau ở bên nhau, vốn không cần nói lời nào.
[Bổn văn kết thúc]/25.06.2020/