Edit: Ink, Tô

Beta: 豬豬

- --

Hôm sau, Kiều Trì ngồi trong phòng làm việc yên lặng đọc kịch bản, ngày mai cô sẽ đi thử vai bộ phim mà trước đó cô và Tiểu Tiểu chọn.

"Cộc cộc cộc." Tiểu Tiểu đứng ở cửa gõ vài cái, Kiều Trì giương mắt nhìn, Tiểu Tiểu mới từ bên ngoài cầm salad đi tới, cô đặt salad ở trên bàn làm việc: "Cơm trưa tới rồi ạ."

Kiều Trì ồ một tiếng, để kịch bản qua một bên, dựng thẳng ghế lên mở nắp hộp salad.

"Ồ cái gì mà ồ chứ. " Tiểu Tiểu giơ tay kia lên, cô cố ý đi mua cà phê cho Kiều Trì.

Kiều Trì nhìn thoáng qua sau đó, Tiểu Tiểu nói: "Buổi tối đừng uống cà phê nhé, uống rồi lại không ngủ được."

Tiểu Tiểu nói xong Kiều Trì mới nhớ lại, cô dùng nĩa xiên rau quả, đại não đang muốn phản bác, cân nhắc một chút hỏi: "Làm sao em biết buổi tối chị muốn uống cà phê?"

Tiểu Tiểu tới ngồi đối diện bàn làm việc, trả lời: "Tối qua em ở quán cà phê vừa hay gặp phải Tống tiên sinh và Ngụy tiên sinh, Tống tiên sinh nói chị muốn uống cà phê nên ra ngoài mua cho chị."

Kiều Trì hơi nghi hoặc, cô đâu có bảo Tống Nhất Tự mua cà phê cho cô, cô mặt không đổi sắc dùng nĩa chọc chọc salad, cực kỳ tự nhiên hỏi: "Trùng hợp vậy à? Bọn em gặp nhau mấy giờ? Anh Tự không có nói với chị."

Tiểu Tiểu nhớ lại, trả lời: "Tối qua chừng bảy giờ rưỡi, ngẫu nhiên gặp cũng không nói gì nhiều."

"Ngụy tiên sinh là ai?" Kiều Trì bỏ salad vào miệng bên, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, tối qua lúc cô gọi, Tống Nhất Tự rõ ràng nói hắn đang thi đấu với đội tuyển khác.

"Ngụy tiên sinh là Ngụy Duy đó, anh ấy không phải là bạn của Tống tiên sinh sao? Chị không biết à?" Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn Kiều Trì.

Ngụy Duy.

Trong lòng Kiều Trì nhẩm qua cái tên này một lần, thấy Tiểu Tiểu hơi nghi hoặc một chút, hứ một tiếng: "Thì ra là anh ấy hả, chị biết, em nói Ngụy tiên sinh nên chị không kịp phản ứng ra là anh ấy."

Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu: "Buổi thử vai ngày mai bắt đầu từ buổi sáng, chúng ta đi sớm để làm quen hoàn cảnh một chút, chị cũng sớm chuẩn bị đi, có thể làm đạo diễn có ấn tượng tốt."

Kiều Trì nhẹ gật đầu: "Em cứ sắp xếp đi."

Tiểu Tiểu vâng một tiếng, lại nhìn cô một lát, rồi đứng lên đi ra ngoài.

Đợi cô ấy vừa đi, sắc mặt Kiều Trì lập tức xụ xuống, đẩy cơm trưa sang một bên, hiện tại không có tâm tình ăn.

Trong đầu luôn nghĩ về chuyện Tống Nhất Tự đang gạt cô.

Càng nghĩ càng rối, Kiều Trì cầm lấy cà phê Tiểu Tiểu mua uống một ngụm, vị đắng của cà phê lan ra trong miệng, Kiều Trì mới hơi tỉnh táo chút, cô nhìn đồng hồ dưới góc phải máy tính, giữa trưa 11:30, bây giờ nếu như về nhà ngay có lẽ sẽ là 11:45.

Cô muốn trở về nhìn xem thử Tống Nhất Tự có nhà hay không.

Kiều Trì quyết định, cô đứng khỏi ghế, đóng nắp salad lại bỏ vào túi xách, sau đó cất điện thoại và một vài thứ linh tinh bỏ vào trong túi.

Rồi xách túi đi ra ngoài.

"Chị Kiều Trì, hôm nay sớm vậy đã về rồi à?"

Kiều Trì ngẩng đầu nhìn lại, nhân viên lễ tân nhìn cô, Kiều Trì nhẹ gật đầu, "Quên cho  mèo ở nhà ăn, phải trở về nhìn xem thử."

Nhân viên lễ tân nhẹ gật đầu, ngọt ngào cười nói: "Vậy chị nhớ chú ý an toàn nha."

Kiều Trì cũng cười lại, cô đẩy cửa phòng làm việc ra, khí thế có chút hung hăng đi đến chỗ thang máy.

Nhân viên lễ tân sờ lên cằm của mình, cảm giác hôm nay chị Kiều Trì có gì đó hơi khác nha.

Kiều Trì sốt ruột chạy về nhà, lộ trình rõ ràng chỉ có mười lăm phút, bị cô rút ngắn thành mười phút, cô đến cửa nhà còn có chút thở hồng hộc, đứng ở cửa cố gắng bình tĩnh, làm bản thân trông không giống đang vội sau đó mới nhập mật mã mở cửa.

Kiều Trì đổi giày, đặt túi xách phía trên tủ giày, vừa đi vừa dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Tống Nhất Tự.

Không có trong phòng khách và phòng bếp.

Kiều Trì đứng bên ghế sofa, nhìn cửa phòng khách đóng chặt, đi qua gõ vài cái lên cửa, ho nhẹ vài tiếng: "Anh ơi?"

Trong phòng rất nhanh vang lên âm thanh, Kiều Trì nghe thấy tiếng bước chân Tống Nhất Tự từ bên trong truyền ra, ngay sau đó cửa đang đóng chặt được mở ra, Tống Nhất Tự mặc quần áo ở nhà đứng ở trong phòng, đầu anh có nước chảy xuống, trên  vai có một cái khăn, nhìn Kiều Trì đang thất thần trước cửa, tay đặt lên nắm cửa buông xuống, nói: "Tỉnh lại đi."

Kiều Trì à một tiếng, Tống Nhất Tự vừa cầm khăn trên vai lau tóc của mình vừa quay người đi vào phòng, đi hai bước thấy sau lưng không có người đi cùng, quay đầu lại nói: "Sao em lại thất thần nữa vậy?"

Kiều Trì chần chờ một chút, vẫn đi vào, từ khi Tống Nhất Tự chuyển vào đây ở, cô rất ít khi không bước vào đây, lần vào gần nhất cũng là tháng trước, Kiều Trì nghiêng đầu nhìn vào phòng, không khác mấy so với lúc trước, chỉ là trong góc có thêm một cái ổ cho mèo.

Tiểu khả ái đang ngủ ở trong đó.

Gần như ngày nào Kiều Trì cũng đi ra ngoài, phần lớn thời gian mèo con đều do Tống Nhất Tự chăm sóc, từ lúc nó còn nhỏ, đến bây giờ đã trở thành một con mèo mướp trưởng thành, nó nhìn thấy Kiều Trì đến, lười biếng meo meo với cô, sau đó vừa vẫy vẫy đuôi vừa nhắm mắt lại.

"Nó vừa mới ăn xong, có lẽ buổi chiều lại muốn ngủ, hôm nào lại dẫn nó xuống dưới vận động một chút mới được." Tống Nhất Tự ngồi trước bàn vi tính, kéo ghế, nhìn mặt Kiều Trì, hôm nay Kiều Trì sao lại nói ít vậy nhỉ?

"Hôm nay em làm sao vậy, cứ thất thần mãi." Tống Nhất Tự dừng lau tóc, Kiều Trì lắc đầu, đến chỗ ghế lười (1) ngồi xuống. Tống Nhất Tự nhíu mày, kỳ lạ thật, Kiều Trì thế mà lại ngồi trong phòng của hắn.

"Em đâu có thất thần." Kiều Trì ngửa ra sau, Tống Nhất Tự hứ một tiếng, tầm mắt rủ xuống tiếp tục lau tóc.

"Anh không cần máy sấy sao?" Kiều Trì thấy hắn lau tóc lúc nào cũng không khô, cô nhớ đã mua cho Tống Nhất Tự một cái máy sấy rồi mà.

"Hôm nay nóng, đợi lát anh sấy sau."

"Anh ăn cơm chưa?"

"Hôm nay em ở nhà..."

"Rốt cuộc em muốn nói gì?" Tống Nhất Tự cắt lời Kiều Trì, hôm nay Kiều Trì thật kỳ lạ.

Hai mắt Kiều Trì nhìn Tống Nhất Tự đặt khăn mặt lên trên ghế, vẫn như cũ lắc đầu: "Không có gì."

"Có phải trong công việc xảy ra vấn đề gì rồi không? Nếu như em không giải quyết được có thể nói với anh, đừng giữ lại trong lòng." Mặc dù ngoài miệng  Tống Nhất Tự nói như vậy, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm nhắn tin cho Ngụy Duy để anh đi hỏi người đại diện của Kiều Trì.

"Nếu trong công việc có chuyện đi nói với anh thì không phải để anh lo lắng theo em à." Kiều Trì nhìn thẳng vào mặt Tống Nhất Tự, muốn nhìn thử có thể nhìn thử dấu vết gì trên mặt hắn không.

Nhưng Tống Nhất Tự lại hết sức bình tĩnh, hắn từ trên ghế đứng dậy đi đến bên cạnh Kiều Trì, ngồi ở mép giường, mắt nhìn Kiều Trì cong người trên ghế lười, "Anh có thể giúp em nghĩ biện pháp."

Kiều Trì bĩu môi: "Cách hàng như cách sơn."

(1)隔行如隔山呢: khác nghề như cách núi, ý chỉ người không trong nghề thì không biết tình hình nghề đó như thế nào.

Cách núi nào chứ, chúng ta chỉ cách có vài con đường.

Tống Nhất Tự cười cười: "Em chưa từng nghe câu đương cục giả mê, bàng quan giả thanh(2) sao, bạn trai em thông minh như vậy nhất định có thể giúp em nghĩ ra giải pháp tốt, sao lại không tin anh chứ?"

(2)当局者迷旁观者清: Người trong cuộc thì mờ tối, người đứng ngoài xem thấy rõ ràng.

Tống Nhất Tự hơi xoay người, bàn tay để lên mép ghế  "Thế nào? Nói anh nghe thử?"

Kiều Trì từ trên ghế đứng dậy, nhìn hắn cười cười: "Thật ra cũng không có chuyện gì, ngày mai có buổi thử vai nên hơi lo lắng thôi."

Tống Nhất Tự nhìn cô chằm chằm một hồi, Kiều Trì hơi nghiêng người hai tay duỗi ra nhéo mặt Tống Nhất Tự, làm biểu cảm trên gương mặt hắn thay đổi.

Tống Nhất Tự  cũng không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế tùy ý để Kiều Trì chà đạp, nhéo mặt mình.

Chờ Kiều Trì dừng lại, hắn mới hơi bất đắc dĩ nói: "Lần trước cũng đâu thấy em lo lắng gì."

"Lần trước không giống." Kiều Trì thu tay lại, thuận miệng hỏi: "Tối qua bọn anh thi đấu sao rồi? Thắng không?"

"Một ván đấu hữu nghị nhỏ mà thôi, không có gì gọi là thắng thua cả." Tống Nhất Tự mặt không đổi sắc: "Sao em lại hỏi chuyện này?"

"Quan tâm anh không được sao? Mấy ngày trước em còn nhận được kịch bản bên SY đưa tới." Kiều Trì vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của Tống Nhất Tự.

Nhưng Tống Nhất Tự lại không có phản ứng gì, thậm chí trên mặt còn xuất hiện nghi ngờ: "SY?"

... Giả vờ như thật vậy.

Thật ra Kiều Trì đã nghĩ thông suốt toàn bộ, cô có chút bất đắc dĩ, rõ ràng từ lúc Tống Nhất Tự thành phố S trở về, đã khiến cô rất nhiều lần cho rằng hắn đã nhớ lại, nhưng cô lại nhắm mắt làm như không thấy, tin vào thời gian khôi phục ký ức tác giả viết.

Dưới ngòi bút của tác giả Tống Nhất Tự cũng là một nhân vật mà thôi, mà trước mặt cô lại là một người sống sờ sờ, một người biết vui, biết buồn và có những bất ngờ của mình.

Kiều Trì nhớ lại thời gian lúc trước, rất có thể Tống Nhất Tự cứu cô ở đoàn làm phim lần đó bị sách đập đầu đã khôi phục ký ức.

Khó trách lúc ấy ở bệnh viện tỉnh lại thái độ đối với cô đúng thật là quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ.

Nhưng nhìn dáng vẻ Tống Nhất Tự bây giờ, Kiều Trì không hiểu, cô không cho rằng  suy đoán của bản thân là sai, nhưng Tống Nhất Tự vì sao khôi phục ký ức rồi còn muốn giả bộ giống như trước kia?

Kiều Trì cảm thấy đau đầu, lại không thể trực tiếp chất vấn, chỉ có thể uyển chuyển thăm dò.

"Nghĩ gì vậy?" Tống Nhất Tự ở trước mắt cô vẫy vẫy tay, Kiều Trì lấy lại tinh thần, bỏ những suy nghĩ kia qua một bên trước: "Không có gì, công ty giải trí kinh tế SY, bây giờ là công ty lớn nhất trong giới giải trí, lúc trước em hủy hợp đồng thật ra có nghĩ đến việc nói chuyện với công ty này."

"Thật sao?" Tống Nhất Tự có chút ngạc nhiên.

Kiều Trì nhẹ gật đầu, nhún vai có vài phần tự giễu nói: "Về sau em nghĩ lại, em đến tuyến mười tám còn chưa đến, SY là công ty lớn như vậy, có lẽ em đến cửa còn không thể nào vào được lúc đó lại mất mặt thêm, liền từ bỏ."

Tống Nhất Tự như có điều suy nghĩ, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nghe Kiều Trì nhắc qua, bây giờ studio của Kiều Trì đang ở giai đoạn khởi sắc, nếu như cùng công ty nhà mình hợp tác cũng không tệ, tài nguyên trong công ty cô đều có thể tùy ý chọn, mà lại có SY làm chỗ dựa cũng sẽ không bị người trong giới khi dễ.

Mà hợp tác về sau, hắn cũng không cần tìm người đến báo cáo hành tung của Kiều Trì nữa, chính hắn liền trực tiếp có thể tham dự.

Tống Nhất Tự liếm liếm môi, càng nghĩ càng thấy có lời, đợi lát nữa để Ngụy Duy sắp xếp, viết hợp đồng ra.

Kiều Trì nhìn dáng vẻ Tống Nhất Tự đang chu du ngoài vũ trụ, nhíu mày, hôm nay vẻ mặt lão đại sao trông ngốc quá vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Trì: Đào hố...

Tống Nhất Tự: Chuẩn bị nhảy...

Tôi đến rồi đây!

Đây là một chương ~

Còn một chương buổi tối nữa~

Tối gặp lại mọi người nhé!

Buổi trưa tốt lành hen! Cảm ơn các thiên sứ đã vì tôi mà tặng phiếu bá vương với tưới dịch dinh dưỡng cho tôi nhé ~

Cực kỳ cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

___