Đi trong gió lạnh mùa thu, giám đốc Phan – Phan Duy rất hiu quạnh.

Anh nghĩ thế giới đã biến thành màu xám xịt mất rồi, thậm chí là cô nàng minh tinh đòi mấy hôm nữa dọn đến ở chung gửi qua cho anh một tấm ảnh quấn khăn lụa nằm trên giường đầy gợi cảm, anh cũng cảm thấy không hứng thú nổi.

Phan Duy nhịn không được mà hồi tưởng lại xem Giang Nguyên rốt cuộc là tuýp đàn ông như nào.

Bọn họ biết nhau từ lúc vừa mới sinh, nói đến Giang Nguyên, Phan Duy liền nghĩ đến việc chỉ cần một chén trà, vỗ quạt bộp bộp xoạch xoạch là hai người bọn họ có thể nói chuyện với nhau hết một ngày một đêm. Giang Nguyên đó đang ở đâu rồi?

Bọn họ chính là những đứa con nhà giàu, vừa sinh ra đã quần áo lụa là nha!

Giang Nguyên từ nhỏ đã là một ông trời con, có thể thu thập được toàn bộ trẻ con cùng tuổi hay không cùng tuổi trong khu phố… Sau này mất cha thiếu mẹ, lại càng trở lên càng đáng sợ. Năm lớp sáu tiểu học, đã có thể quật ngã một tên hàng xóm cấp ba, chỉ vì thằng đó nói một câu là mẹ anh bị điên. Sau này lên cấp ba thì quả là… Chỉ cần đáp cặp liếc mắt một cái cũng có thể úp ngã cả một nhóm người.

Cái khí thế đó, có thể sánh ngang với mười khẩu pháo cối!

Nhưng giờ thì sao? Mười khẩu pháo cối đó đã nhuyễn đến vô hại, tiến nhập vào quần thể các cô dì chị em. Cúi đầu bước theo Giang Nguyên vào bệnh viện thú cưng, Phan Duy cảm thấy ngực mình mơ hồ phát đau.

Bên cạnh có một cô gái dẫn chó đến tạo hình, vốn đang selfie up lên mạng xã hội khoe bạn bè, thấy hai người bước vào cửa thì máy anhe ngay lập tức đổi chiều.

Quá đẹp trai luôn! Cô gái nhịn không được, lôi kéo người tạo hình cũng mắc bệnh mê giai bên cạnh, cùng nhau cắn môi thấp giọng gào thét.

Hai người đàn ông đẩy cửa bước vào đều cao to, eo thon chân dài. Người đi trước mặc áo khoác phi công và quần bò bó màu đen, trên mặt đeo một chiếc kính râm, khí thế to lớn, tuy ôm mèo nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng. Con mèo hai màu mắt trên tay anh ngoan ngoãn đặt một cái vuốt lên lòng bàn tay anh, con mắt màu vàng và xanh trong veo như nước nhìn thẳng về phía trước. Người đi sau thì khoác một cái áo khoác dài bên ngoài áo len cổ chữ V màu vàng nhạt, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, thân hình cao to nhưng lại tỏa ra sự dịu dàng hơn rất nhiều.

Cô nàng đứng ở quầy đỏ mặt “Chào anh, xin hỏi, anh cần gì?”

Giang Nguyên tháo kính đeo lên ngực, chỉ chỉ con mèo nhỏ trong tay “Nó, tiêm và tắm.”

“Vâng, mời theo tôi sang đây.” Cô gái xoắn hai tay đi vào trong. Người làm ca chiều không nhiều, Giang Nguyên đứng ở quầy thanh toán xong, liền đi vào bên trong giao mèo cho bác sĩ. Con mèo nhỏ rời khỏi ngực anh, bị người lạ ôm lấy, cho là mình lại bị đem đi vất vào thùng rác, liền dùng móng vuốt mắc lấy quần áo của Giang Nguyên, hai mắt ươn ướt. Giang Nguyên đang nói chuyện với Phan Duy nên không để ý, chỉ cảm thấy không biết tại sao móng vuốt của con mèo lại bị mắc lại, cho nên dùng tay gỡ ra.

Lúc chạm phải cái móng vuốt, lại thấy con mèo đang toàn thân run rẩy, lúc này mới thấy không đúng.

Quay đầu nhìn, con mèo treo lơ lửng giữa tay mình và tay của người nhân viên, người kia ngại ngùng nhìn anh xin lỗi, nỗ lực vuốt ve để giảm bớt sự sợ hãi của nó. Giang Nguyên khoát tay “Đi đâu, tôi đi với.”

Nói xong, ôm mèo về trong lòng, cảm giác được nó nhỏ giọng nức nở, liền đổi thành kiểu ôm dành cho trẻ con, bàn tay to lớn xoa xoa cái đầu nhỏ dụi vào ngực mình, nhẹ giọng nói “Thật là sợ chết đi được, tắm mà cũng bắt ba đi theo.”

Tắm cho mèo rất phiền phức, người của bệnh viện thú cưng vốn đã chuẩn bị đầy đủ, không ngờ được khi Giang Nguyên đặt con mèo nhỏ xuống đất, dùng nước nhỏ xả lên người nó, con mèo lại hoàn toàn không giãy dụa, chỉ có hai con mắt là nhìn chằm chằm anh. Lúc giao lại cho nhân viên, Giang Nguyên cũng ngồi lại, im lặng đối diện với con mèo.

Phan Duy đứng sau cảm thấy mình thật dư thừa, lấy điện thoại ra chụp một tấm, không vòng vèo đăng lên weibo kèm theo bốn chữ “phụ từ tử hiếu”. Vừa đăng đã nhận được vô số bình luận – vì dù sao giám đốc Phan nhà chúng ta cũng được coi như một người nổi tiếng không lớn không nhỏ trên mạng xã hội mà.

Anh tự mình làm chủ một công ty giải trí, số người nổi tiếng quen biết còn nhiều hơn cả thím giúp việc trong nhà, cho nên cũng rõ không ít chuyện trong giới. Từ đó, anh quyết định lập hẳn một tài khoản riêng lấy tên là “ba ba giới giải trí”, không có chuyện thì đăng vài tấm ảnh trai xinh gái đẹp thu hút đạo diễn và dư luận, tuy không phải quảng cáo nhưng cũng là một trong những mẹo làm ăn trong sạch.

Tấm hình vừa đăng đã khiến người trên weibo nổ tung, bình luận bên dưới đều nghiêng về giả thuyết đây là người mới của công ty, sôi nổi bàn luận xem tương lai có thể nổi tiếng hay không.

Lẫn trong đám bình luận hỗn loạn, có một bình luận lấy tốc độ hỏa tiễn phi lên top bình luận đầu. Phan Duy nhìn lướt qua, quyết định trả lời.

—– Follow anh lâu như vậy, không ngờ anh cũng là gay, nói nhanh anh tóm được cậu nhóc đẹp trai này lúc nào nha! Sinh hoạt tốt hay không nha!

—– Gay cả nhà cậu, tóm được từ lúc còn cởi truồng đó!

Cùng ngày hôm đó, cụm từ “ba ba giới giải trí gay” đã trở thành cụm từ hot nhất trên thanh tìm kiếm, khiến cho đoàn làm phim vốn đang định dùng chiêu tung ra chuyện lùm xùm của nữ chính để câu khách cũng bị rớt đài!

Chờ người ta lăn qua lăn lại con mèo xong cũng đã bốn giờ chiều.

Cả tinh thần và cơ thể Phan Duy đều uể oải, lại bị Giang Nguyên kéo theo đến siêu thị. Nhìn Giang Nguyên quen thuộc đi đến khu rau thịt, Phan Duy ngồi xổm xuống cạnh thang máy gọi điện.

“Con trai à, cò chuyện gì vậy?” Mẹ Phan đang chơi mạt chược, không khí có chút ầm ĩ.

“Không ạ, con chỉ muốn hỏi nhà mình có thiếu gì không thì để con mua mang về.”

“Ôi trời ơi, con trai của tôi ơi, con quản chuyện này làm gì chứ, chuyện này đâu đến lượt con làm đâu, mấy người giúp việc trong nhà làm hết rồi. Con đói thì về ăn cơm là được, sao mà tự nhiên khách khí với mẹ con thế hả!” Mẹ Phan giống như giật mình, Phan Duy còn nghe thấy cả tiếng vỗ ngực.

Đây mới là phản ứng bình thường của người lớn trong nhà nha! Đây mới đúng là thái độ chính xác trong lòng quần chúng nha!

Quả nhiên, Giang Nguyên mới là người không bình thường! Là anh em của anh, anh không thể để Giang Nguyên cứ đắm chìm như vậy mãi được!

Sau khi nói với mẹ là không sao, không có chuyện gì, con đùa, hôm nay con không về, Phan Duy cúp máy, cất điện thoại vào trong túi, dựng cổ áo khoác lên, đi đến chỗ Giang Nguyên đang chọn rau. Tựa vào quầy tính cân, Phan Duy dùng một tay kéo kính râm của mình xuống, lộ ra ánh nhìn tự cho là quyến rũ “Hôm nay, tôi mời các cậu ăn cơm, muốn đi đâu thì chọn đi, tôi bao.”

Giang Nguyên ôm chặt con mèo trong lòng, một người một mèo đều ngẩng lên nhìn Phan Duy, song song phát ra âm thanh cười nhạo “Thiểu năng!”

“Hầm xương, dùng củ cải hay cà rốt?” Giang Nguyên đi tới bên cạnh chọn củ cải, quay đầu hỏi.

“…. Củ cải.”

Phan Duy vs Giang Nguyên, hiệp một, lose!

[hầm xương dùng cả hai]

Lúc chen chúc với một đám cô dì thanh toán tiền thức ăn, Phan Duy ra khỏi siêu thị trái tim liền vỡ tan “Vừa nãy mấy bà cô đó sàm sỡ tôi!”

“Ai bảo cậu câu dẫn người ta!” Giang Nguyên kéo áo, sợ con mèo ở trong nhảy ra, giơ chân đá Phan Duy ở bên. Lúc nãy tính tiền, bị một đám các cô bao vây, hai người rất tự nhiên mà hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Giang Nguyên còn tốt, cúi đầu lạnh mặt không nói gì, cho dù không đeo kính cũng sinh ra một loại khí thế khiến người ta không dám nhìn. Thế nhưng Phan Duy bên cạnh thì lại tương đối xui xẻo, hai tay chống vào thành quầy, quay đầu nhìn Giang Nguyên, còn chưa kịp nở nụ cười thì đã bị một bác gái bên cạnh sán tới “Chàng trai, cái áo này của cậu chất liệu thật là tốt, có phải là lông dê không?” Bác gái kia sờ sờ cổ áo mình, như để chứng minh lời nói là thật, còn kéo thêm hai bác gái khác đến sờ sờ. Một lúc sau liền biến thành không thể ngăn cản nổi! Nào là chất liệu quần áo tốt, kiểu dáng áo lông đẹp, rồi nào là nước hoa trên người cậu thật thơm, vừa hay tôi muốn mua nước hoa cho chồng tôi bla bla thật là trùng hợp.

Hợp cả nhà thím!

Phan Duy giận bừng bừng đi sau Giang Nguyên, càng nghĩ lại càng tức, cảm thấy như mình bị xúc phạm, lúc đến cửa còn chưa kịp đợi Giang Nguyên mở cửa đã đạp một cái để xả giận, cho là cửa cứng không hỏng cho nên đạp rất mạnh.

Không ngờ là cửa lại cứ thế mà mở ra….

Cố Thanh Y đang cầm một con dao nhỏ mở hộp giấy chuyển phát nhanh, thấy cửa mở thì cầm dao quay người lại “Về rồi à? A… Đây là… Phan Duy?”

“Thầy…. Thầy Cố…”