Bị Giang Nguyên nhìn chằm chằm hai giây, Lục Triếp chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ trên trời ập thẳng xuống, nhiệt độ cơ thể cũng tụt xuống mức giới hạn của loài người.

Cố Thanh Y chưa pha trà xong, trực giác đã thúc giục cậu xoay người chạy ra cửa.

Chờ đến khi Cố Thanh Y bê chén trà ra, trong phòng khách đã chỉ còn lại Giang Nguyên đang trừng mắt biểu thị sự tức giận.

“Người đâu rồi?” Liếc nhìn bốn phía, Cố Thanh Y đặt cái chén sứ trắng xuống “Thôi bỏ đi, anh uống đi này.”

Trà là trà ngon, do phụ huynh của lớp học sinh tốt nghiệp đầu tiên mà Cố Thanh Y dạy mang tới tặng. Nghe đồng nghiệp nói, một túi lá trà ước chừng phải trên trăm. Nhưng bởi Cố Thanh Y là một người khá qua loa dưới vẻ ngoài nghiêm túc, cho nên trình độ phẩm trà chỉ dừng lại ở hai thái cực là uống ngon và không ngon! Đối với giá cả gì đó thật chẳng quan tâm. Chỉ thỉnh thoảng lúc Lục Triếp qua chơi mới pha cho cậu ta một ít.

“Hm” Giang Nguyên bê chén lên thổi thổi, hơi nóng bốc lên khiến ánh mắt anh nhuộm một tầng hơi nước, cũng làm giảm đi chút ý lạnh.

Anh vừa nãy đúng là giận, nhưng cũng đúng là có ý muốn đùa, kể ra thì anh cũng không có ghét cái người tên Lục Triếp này.

Nói đùng hơn thì, người có quan hệ tốt với Cố Thanh Y, anh đều không ghét, đa số những người không hợp cũng sẽ cố tìm ra một ít ưu điểm. Thế nhưng lúc nãy, Lục Triếp lại khiến cho Giang Nguyên phải đối mặt với vẫn đề mà anh luôn cố trốn tránh mấy ngày qua. Không thể không nói, rất sợ!

Từ lúc anh tỉnh lại, cuộc sống vẫn luôn xoay quanh Cố Thanh Y. Lấy Cố Thanh Y là tâm, bận rộn mà mãn nguyện. Hiện tại đúng là đã khá hơn rất nhiều, lại cột được Cố Thanh Y về bên cạnh mình.

Thế nhưng sau đó thì sao?

Nhìn chằm chằm vào lá trà trong chén, vị đắng tràn vào trong mũi, trong não, khiến cho đại não luôn luôn mơ màng của anh trở nên tỉnh táo hơn bất kì lúc nào.

Thái độ của Cố Thanh Y không mặn không nhạt, có thể coi là miễn cưỡng. Bản thân mình giả vờ bất tỉnh, ngã xuống trước mặt Lục Triếp mới được Cố Thanh Y dìu về. Trước mặt cậu trở mặt mới mẹ để đổi lấy một cơ hội được sống lại đây.

Cố Thanh Y đúng y anh dự tính, cho dù có cảm thấy bất đắc dĩ cũng không từ chối anh.

Luôn luôn như vậy.

Xuyên qua làn khói nhìn Cố Thanh Y chuyên tâm đọc tài liệu, ánh mắt của Giang Nguyên dần dần mất đi tiêu cự, phía trước hiện lên khung cảnh không biết đã bao lâu về trước.

Anh sinh ra trong một gia đình giàu có, đông đúc và mỹ mãn.

Gia đình nhà họ Giang phú quý đến đời anh đã là đời thứ tư. Trong nhà hoàn toàn không áp đặt anh bất kì điều gì, khi bé được tự do phát triển, cha mẹ ân ái hòa thuận, bản thân anh cũng coi như ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên.

Nhưng lúc anh mười tuổi thì cha anh qua đời. Là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, từ lúc phát hiện cho đến khi qua đời còn chưa đầy hai tháng.

Chuyện sau đó cũng giống như rất nhiều bộ phim về gia đình quyền thế. Sau lễ tang, Giang thị trực tiếp bị giao cho bác cả, mà bác cả cũng mang theo gia đình đến chiếm đoạt toàn bộ nhà cũ.

Nói chiếm đoạt cũng không phải là nói quá. Bác dâu cả cùng người anh họ không may kia có lẽ đã phải chịu ấm ức rất lâu mới lấy lại được thể diện, liền sửa lại hoàn toàn ngôi nhà. Đồ chơi xếp gỗ và mô hình của anh bị đóng gói ném hết vào nhà kho, vườn hoa của mẹ cũng bị san đi xây đình nghỉ mát kiểu Châu Âu.

Không gian của mẹ con hai người các anh tất cả đều bị khóa lại trong một gian phòng chứa đồ hẻo lánh khuất ánh mặt trời trong khuôn viên nhà cũ.

Cô nhi quả phụ, không có từ nào có thể dùng để hình dung về cuộc sống mấy năm đó của hai người.

Mẹ anh cũng là con gái của gia tộc lớn, là người không có người giúp việc thì không biết phải sống sao, là người ngoại trừ chồng con ra thì chẳng còn biết đến thứ gì……

Cho nên từ năm lớp bốn cho đến đầu cấp hai (lớp 7), mỗi ngày về nhà ăn cơm trong bầu không khí nặng nề, xoay người lại đối mặt với hình ảnh mẹ mình khóc lóc thảm thiết, đã trở thành cội rễ cho chứng cuồng loạn (*) của anh sau này.

Thật ra đợi sau khi Giang Vĩ chết đi thì người thừa kế Giang thị vẫn là anh.

Tuy nhiên từ khi ấy, anh đã bắt đầu coi Giang thị như một cái nhà vệ sinh công cộng không hơn!

Yêu ai cần ai thì cứ cần đi thôi!

Lên cấp hai, anh không hề do dự mà chọn ở lại trong kí túc, cuối tuần cũng ở lại, nghỉ đông nghỉ hè đều tham gia đủ loại hoạt động cắm trại, nói chung là đánh chết cũng không chịu quay về.

Lên cấp ba anh cũng vẫn vậy.

Đại khái là một cuối tuần nào đó, anh giống như bình thường làm xong bài tập không còn chuyện gì liền ra chỗ bán nước tự động mua một bình nước có gas. Không ngờ tới, trên đường lại đâm phải giáo viên hướng dẫn của hội học sinh, nói là cuối tuần này có một hoạt động tiếp đón, nhưng có một lễ tân lại bị gãy chân trên đường tới hoạt động nên muốn anh đi thay.

Đúng là khó tin! Giang Nguyên mang vẻ mặt đau khổ đi vào nhà vệ sinh thay quần áo, thầm nghĩ.

Cởi áo khoác vắt lên thành cửa phía sau, Giang Nguyên ngang nhiên cởi áo T-shirt ra rồi lại bắt đầu cởi dây thắt lưng. Mới cởi được một nửa thì phát hiện có điểm là lạ, vài giọt nước lành lạnh bị vẩy đến trên lưng.

Khó hiểu quay đầu lại nhìn một cái.

Oa, thật là con mẹ nó!

Cửa nhà vệ sinh hỏng, nhà trường không sửa sao! Nhà vệ sinh nam để trưng ra cho người ta tham quan sao!

Giang Nguyên ở trần nửa thân trên, quần cũng mới cởi được một nửa, cứ như vậy mà lúng túng đối diện với cậu trai trẻ đang rửa tay trước tấm gương lớn bên ngoài.

Chiếc áo khoác vắt trên cánh cửa bên cạnh đã sớm không thể mặc được nữa, hiện đang cùng với cái áo T-shirrt của cậu lung lay ở trên cánh cửa.

Cố Thanh Y vẩy vầy nước trên tay, từ chỗ hở ra đó của anh thu hồi lại tinh thần. Xoay người đi đến bên cạnh anh kéo hai cái áo kia “Cửa ở đây bị hỏng lâu rồi.”

Thừa dịp này, Giang Nguyên vội vã khoác áo sơ mi trắng lên, cài lại dây lưng, trên mặt hơi ửng đỏ “Tôi học khoa tự nhiên….. Bình thường không hay đến tòa nhà bên này.”

“Ừm.” Cố Thanh Y không để ý lắm gật gật đầu, đưa quần áo cầm trên tay đưa cho anh “Giang Nguyên phải không? Thầy Vương bảo tôi đến tìm cậu.”

Sau khi ra khỏi WC, Giang Nguyên đi theo Cố Thanh Y quẹo quẹo rẽ rẽ một hồi.

Khoa văn hóa của trường cấp ba bọn họ khá đông học sinh, cho nên nhà trường cũng phân thành hai khu riêng biệt, không ảnh hưởng tới nhau.

Trừ khi là yêu đương, sinh viên khoa tự nhiên sao có thể biết rõ đường đi lối lại bên khoa xã hội, càng đừng nói đến cửa nhà vệ sinh phòng cuối cùng bị hỏng và cậu thanh niên có vẻ mặt nhã nhặn đang đi phía trước kia.

Cố Thanh Y không phát hiện ra ánh mắt phức tạp phía sau mình, chỉ chăm chăm đi trước dẫn đường. Cậu và Giang Nguyên đều mặc áo sơ mi trắng, nhưng chiếc quần bó màu sợi đay của Cố Thanh Y so với cái quần tây Giang Nguyên vừa thay thì có vẻ thuận mắt hơn nhiều.

“Lát nữa cậu đi cùng với bọn họ sang bên kia đăng kí trước nhé.” Cố Thanh Y dẫn anh tới trước cửa, nhận tấm thẻ người khác đưa cho đeo lên, quay đầu nói với anh.

“Ừ…. Được…..” Giang Nguyên chỉ mải nhìn đôi mắt gần như màu hổ phách của Cố Thanh Y, mơ hồ đáp trả hai tiếng.

Có đôi lúc, thần kinh Cố Thanh Y chậm đến mức khiến người ta hoài nghi cậu có phải hay không là một tên gay. Hoàn toàn không phát hiện ra ánh nhìn nóng bỏng của Giang Nguyên, Cố Thanh Y cứ thế mà giao anh lại cho người quản lí, còn mình chui vào phòng chuẩn bị bên cạnh.

Phía sau hậu trường bận muốn chết, xung quang đều là người này chạy qua chạy lại gọi tên người kia. Thế nhưng ánh mắt của Giang Nguyên vẫn chỉ đuổi theo tìm kiếm một bóng lưng cao gầy, đứng đơ ra như tĩnh vật!

“Giang Nguyên! Này!” Thầy giáo cầm một tập đơn tuyên truyền lớn, liếc mắt thấy dáng người cao to liền chạy tới lôi kéo, bắt anh khoác áo vest lên rồi dẫn anh đi về phía trước.

So với hậu trường bận rộn, bầu không khí ở đằng trước lại vui vẻ mĩ mãn vô cùng. Một bạn học đang đứng hát trên sân khấu, giọng hát có vẻ không hay lắm nhưng phát âm tiếng anh lại cực kì chuẩn. Giang Nguyên đứng trong chỗ khuất, tìm một hồi lâu mới nhìn thấy Cố Thanh Y đang lật lật đồ gì đó.

A, hóa ra là ở trước mắt mình nha!

Trong tay Cố Thanh Y cầm một microphone, kịch bản trên đùi có vài dòng được đánh dấu bằng bút dạ quang, có lẽ là một trong các MC.

Cố Thanh Y vẫn mặc áo sơ mi trắng, ánh mắt vẫn bình thản, không quá quan tâm đến chuyện xung quanh mình. Lúc cúi đầu, lông mi rũ xuống sẽ tạo ra một cái bóng nho nhỏ trên khuôn mặt cậu.

Thời gian luôn xót thương mỹ nhân. Giang Nguyên nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được Cố Thanh Y của bây giờ và mười năm trước có gì khác nhau. Bị đè nén quá lâu, ngón tay anh chợt run lên khe khẽ.

Cố Thanh Y cầm cái chén lên nhấp một ngụm nước, tay lại lật qua một trang khác.

Âm thanh lật giấy liền giấu đi tiếng hít sâu của Giang Nguyên.

Một giây sau, một ít tài liệu hoàn toàn bị vất vào góc phòng.

Dưới ánh đèn ấm áp, hai bóng người dính vào cùng một chỗ. Giang Nguyên giống như sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt, dán lên môi Cố Thanh Y, vừa hữu lực, vừa khó mà kháng cự được.

Chú thích:
  • Chứng cuồng loạn: Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị “hysteria” thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu. Trong bảng phân loại bệnh quốc tế lần thứ 10 (ICD-10), Hysteria được gọi là rối loạn phân ly. Tỷ lệ gặp ở 0,3-0,5% dân số, thường gặp ở nữ giới. Biểu hiện bệnh rất đa dạng: Những dấu hiệu dạng cơ thể như mệt mỏi hụt hơi, khó thở, đau nhức… nhưng không có bằng chứng xác đáng về bệnh cơ thể; Những biểu hiện về tâm thần kinh như khóc cười, sợ hãi vô cớ, la hét, mất hoặc tăng cảm giác…, ý thức chỉ bị ảnh hưởng. Đặc điểm quan trọng là bệnh nhân rất dễ tự ám thị và bị ám thị ly kỳ hóa hiện tượng, kịch tính hóa, thích được mọi người chú ý. Nói chung, các chuyên gia y tế hiện đại đã không còn coi hysteria như là một triệu chứng để chẩn đoán, mà xem như là một chứng bệnh được xác định chính xác.