Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 38: Em Không Thích Bạn Trai Gọi Mình Là Chị

-----

Sau khi rời khỏi Royal City, Bảo Duy đưa My đến một nơi đẹp đẽ. Xe vừa dừng, Duy đã lấy tay che mắt cô lại.

- Anh sẽ cho em một bất ngờ. Giờ thì cứ đi theo chỉ dẫn của anh - Duy nói

My không nói gì chỉ chậm rãi bước đi, sợ bị vấp ngã. Càng tiến đến gần, My càng cảm thấy dễ chịu, nhưng làn gió thoang thoảng mùi thơm của hoa, gió len lỏi từng lọn tóc My.

- Em mở mắt ra đi. - Duy 

.

My từ từ mở đôi mắt to tròn của mình ra, ngắm khung cảnh xung quanh. 

Vừa mở mắt cô đã bất ngờ, cứng đơ trước toàn cảnh ngay trước mặt. Một cánh đồng hoa cúc trắng hiện rõ trước mặt cô. Một nơi rộng lớn, chứa đựng loài hoa mà cô thích nhất. Bỗng cô quay sang nhìn Duy nhưng tay lại chỉ về hướng hoa cúc trắng.

- Sao anh biết một nơi đẹp như vậy? - My hỏi

Duy mỉm cười.

- Nơi đây là do anh trồng từ mùa xuân. Có phải đây là loại hoa em thích nhất. - Duy hỏi

My bàng hoàng

- Anh trồng được một cánh đồng rộng lớn rải rác hoa như vậy sao? Lại còn biết đây là hoa em yêu thích nhất. 

- Vì em nên anh mới bỏ một khoản tiền lớn ra để mua nơi này, trồng một rừng hoa đấy - Duy nói

Sau khi nghe thấy câu nói này. My ôm chầm lấy Duy

- Đẹp quá đi! Em thực sự rất thích. - My xúc động

Duy đưa tay ra sau, vỗ vỗ vào lưng My

- Vì Chị tôi có thể làm tất cả - Duy nói.

My đẩy Duy ra.

- Này! Em không thích bạn trai gọi mình là chị đâu nhé. 

Duy bật cười.

- Được Rồi!

Nói xong My chạy thật nhanh ra phía trước, hòa mình vào nhưng bông hoa cúc trắng tinh khiết. 

-----

Tại một nơi khác.

- Mua sắm lâu chán quá à! Anh đi với tôi đến nơi khác được không? - Thảo hỏi

Nhật Anh đưa mắt sang nhìn Diệp Thảo

- Hai người là bạn thân. Quả là giống  y hệt nhau. Trẻ con - Nhật Anh nói rồi bước đi trước

Thảo sững sờ, mồm chữ "a" miệng chữ "o" đi theo Nhật Anh

- Này! Anh cứ phải gây sự với tôi mới chịu được à 

Nhật Anh dừng lại nói

- Đó là môt lời khen. 

Nhật Anh chỉ nói vậy không giải thích gì thêm, Thảo không thể hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó. Đứng im bất động.

.

Sau một lúc bước đi một mình, Nhật Anh mới quay lại thấy Thảo không hề di chuyển mà đang cách mình rất xa. Nhật Anh thở dài rồi tiến lại gần.

- Đi thôi! Tôi đưa cô đến một chỗ vui lắm. - Nhật Anh nói.

Thảo vừa nghe vậy như nạp đầy năng lượng.

- Chỗ não? bây giờ đi luôn chứ - Thảo hỏi

Nhật Anh thấy tình hình ổn hơn, nên đi trước. Diệp Thảo nhảy chân sáo đi đằng sau. Ở đâu cũng tỏ ra đáng yêu được. Bên ngoài là đám fan cứ nhìn chằm chằm vào cô. Thảo hòa đồng nơi nào cũng vẫy tay chào fan thân thiện.

-----

Lát sau.

- Anh đưa tôi đi trượt Patin sao? - Thảo hỏi.

- Thì như cô thấy đấy. Đến rồi còn không mau vào đi - Nhật Anh nói, cằm hất lên về phía sân trượt. Anh đi vào trước, Thảo kéo anh lại.

- Nhưng tôi không biết trượt - mặt nhăn nhó.

Nhật Anh bật cười

- Lắm chuyện! Cứ vào đi. Tôi sẽ dạy cô.

Diệp Thảo miễn cưỡng bước vào. Nhật Anh đi thuê giày trượt

- Cô đi vào. Rồi bắt đầu học - Nhật Anh nói

Thảo ngồi xuống đi đôi giày trượt màu hồng phấn vào. Nhưng khi đi xong cô gặp chút khó khăn, không đứng lên được. Ánh mắt van lơn nhìn sang Nhật Anh.

.

Anh thở dài, đưa tay ra kéo cô dậy. 

- Đứng thẳng! Rồi cố gắng bước đi vài bước nhỏ. - Nhật Anh

Thảo làm theo, nhưng vừa di chuyển một chân đã mất thăng bằng và lại ngã xuống đất. Nhật Anh đang trượt nhìn thấy cảnh đó bật cười. Thảo nhìn Nhật Anh trượt, rất đẹp mắt, anh trượt theo vòng tròn, điêu luyện. Đến gần cô, anh ấn giày xuống để dừng. 

- Phải kiên trì thử nhiều lần mới được - Nhật Anh nói rồi lại đưa tay ra kéo cô lên.

Một lúc sau.

Đã thử năm, sáu, bảy,...lần rồi mà vẫn thất bại. Do bị ngã nhiều quá Thảo bực dọc.

- Không trượt nữa! Đi về. - Thảo kiên quyết.

Nhật Anh nhìn xuống.

- Cô mất kiên nhẫn như vậy sao? 

Thảo tức giận

- Anh thử xem. Rất đau đó. 

Nhật Anh thở dài. - Được rồi! Tôi sẽ giúp cô. Lần đầu tiên cũng là lần cuối đấy.

Thảo được Nhật Anh đỡ dậy. Đứng lên, cô không phải tự mình giữ thăng bằng nữa. Bàn tay của Nhật Anh để ở hai bên bắp tay Thảo, giữ thăng bằng cho cô. Rồi nhẹ nhàng ẩn đi. Anh bước theo từng bước. Thảo trượt từng bước nhỏ rồi lớn dần lớn dần. Nhật Anh bỏ tay ra, Thảo tự trượt hăng say, không còn ngã nữa. 

.

Thảo không biết là không ai đỡ mình. Lúc để ý mới biết Nhật Anh đã đứng rất xa mình, cô sững sờ, mất thăng bằng rồi ngã. Nhật Anh tiến đến gần

- Anh không giữ tôi sao? - Thảo

- Cô tự trượt được rồi thì tại sao tôi phải giữ? - Nhật Anh

My bất ngờ, reo lên sung sướng

- Thật vậy sao? Tôi biết trượt patin rồi. Vui quá - Thảo tự đứng dậy rất nhanh, ôm chầm lấy Nhật Anh cảm kích.

Anh muốn đẩy cô ra, nhưng cô ôm anh chặt quá. Đành phải chịu đựng đến khi cô buông anh ra.

- Cô là người nổi tiếng không nên ôm tôi ở trốn đông người này

Thảo vô thức đẩy anh ra, khuôn mặt vẫn hiện lên nét vui sướng. 

- Dù sao cũng cảm ơn anh.

Nhật Anh mỉm cười.

- Nếu cô muốn cảm ơn thì có thể đưa tôi đến nơi nào yên tĩnh một chút được không? - Nhật Anh hỏi.

- Ok! Tôi biết rất nhiều. - Thảo nói

Sau khi ra khỏi sân trượt. Chiếc xe lexus lại chuyển bánh.