Bữa tiệc kết thúc. Ai nấy đều trở về phòng. Nằm xuống và đánh một giấc thật sâu.
Nhật Anh kéo Duy ra ngoài. túm lấy cổ áo cậu, và tặng cho cậu một cú đấm giáng trời. Duy bất ngờ về cú đấm này, ngã lăn ra đất. Duy vẫn cố lấy lại sức đứng lên.
- Anh đang làm gì vậy? Sao dám đánh tôi
Nhật Anh nhìn Duy bằng ánh mắt sắc lạnh.
- Tôi cảnh cáo cậu một lần. Không được động vào người con gái của tôi. Không thì dù cậu có là em họ tôi cũng không tha đâu.
Nghe xong, Duy nhếch mép. - Anh có thể khiến chị ấy hạnh phúc sao?
- Tất nhiên! Cô ấy thích tôi? không phải cậu. - Nhật Anh tự đắc ý
- Được thôi! Nếu chị ấy hạnh phúc khi ở bên cạnh anh thì tôi sẽ từ bỏ - Duy đáp
Nhật Anh nhếch mép thỏa mãn
- Nhưng nếu chị ấy phải đau khổ, phải khóc. thì tôi sẽ cướp lại chị ấy bằng bất cứ giá nào. - Duy nói giọng đáng sợ
- Dĩ nhiên! Cô ấy sẽ không phải khóc
Duy quay người ra đi trong lòng nặng trĩu. Như vừa từ bỏ một thứ quan trọng với cậu ấy.
Đằng sau là Nhật Anh nham hiểm đầy mưu mô. " Em trai à! Đừng dây dưa vào làm gì. Không em sẽ chịu khổ như con bé đó thôi! Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cảnh báo nhé!". Nhật Anh rút điện thoại bấm số.
------
Ở bên bờ hồ Hoàn Kiếm. Một chàng trai mái nâu rủ xuống che một bên mắt. Cậu ấy rất đẹp, cô gái nào đi qua cũng mở miệng khen. Ngồi đã lâu ở nơi này suy nghĩ miên man. Duy bước đến xe moto của mình. Phi hết tốc lực đến quán Bar.
Cậu đến đây uống rượu. Mặc dù cậu là người rất ít khi uống rượu. Chỉ có chuyện gì thật buồn cậu mới uống. Có lẽ trong lòng cậu, My đã chiếm một vị trí quan trọng nào đó.
- Anh đẹp trai. Em ngồi cạnh anh được không - Một cô gái đẹp ở quán bar lại gần ngỏ lời
- Cút! - Duy lạnh lùng đáp
Cô gái sợ hãi đứng lên, tránh xa khỏi Duy. "Một con người lạ lùng"
Duy cứ thế uống, cậu uống rất nhiều. Uống đến khi ngất đi.