Vẫn thế. My chạy lon ton đằng trước, Duy đi sau. Bỗng My ngã xuống đất. Duy tưởng cô nàng này vô tình ngã. Đến trêu trọc
- Thấy chưa? Ai bảo chạy cho lắm vào
- Cậu là loại người gì vậy? Thấy con gái bị như vậy còn trêu trọc sao - My tức giận đáp
- Thế chị bị làm sao?
- Hình như tôi bị chật khớp rồi- My mếu máo trả lời vì đau
Những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã lăn xuống từng giọt
- Chị có phải trẻ con không mà đau một tý đã khóc
- Cậu thử xem có đau không mà nói như vậy hả - My gào thẳng vào mặt Duy
Duy thấy tình hình đã không ổn, đổi giọng ngọt ngào
- Thôi được rồi! để tôi cõng chị về.
- Không cần! - My thẳng thẳn trả lời
- Thế tôi để chị tự bò về nhé
My không nói gì nữa. Chỉ lẳng lặng bò lên lưng của Duy để cậu em này cõng.
My cảm thấy rất ngại vì chưa ai cõng cô như vậy trừ ba mẹ cô. Không gian giữa hai người rất kỳ lạ, yên tĩnh vô cùng. Để phá bỏ không gian này, Duy lên tiếng
- Chị đã chuẩn bị gì cho vòng loại chưa
My lơ ngơ đáp
- Cậu nói đến cuộc thi Vietnam Idol đó hả? Tôi đã tập hát xong rồi. Mà cậu cũng được vào vòng loại à.
Duy đáp
- Ừ! Lạ lắm sao
- Đúng! Rất lạ, Cậu hát dở như thế mà cũng được vào. Đúng là ban giám khảo không đủ trình độ
Duy cười thầm nói
- Dở sao? Chị đang chê tôi hát không hay à?
- Chứ còn sao nữa - My đáp
- Rồi chị sẽ thấy.
My không hiểu ý nghĩa của câu nói này đành im lặng không lên tiếng. Đến nơi để xe Duy mở cửa xe rồi nhẹ nhàng đặt My xuống
- Tôi đưa chị về nhà để hoàn thành trọng trách của tôi nhé!
- Ừm - My không cãi lại vì bây giờ chỉ có Duy mới đưa được cô về thôi
Về đến cửa nhà cô lại cảm ơn Duy nhưng không gọi cậu là Nhóc nữa
- Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay rất tuyệt
Duy mỉm cười, rất đẹp tựa như thiên thần vậy
- Nếu muốn cảm ơn thì chị làm cho tôi một việc
- Việc gì? - My hỏi
- Lúc cần tôi sẽ nhờ chị. Thôi chị vào nhà đi. Chắc chị tự đi vào được rồi.
- Ừm. Tạm biệt nhé. Good night - My chào tạm biệt ngọt ngào
- Chúc ngủ ngon.- Duy đáp