Edit: Tieumanulk

Ngô Tang giúp Lăng Diễm ôn tập đến giờ Dậu liền đứng dậy rời đi. Trước khi đi còn không quêndặn dò Lăng Diễm nhớ làm xong bài tập, Lăng Diễm ngoan ngoãn gật đầu, tiễn Thái Phó đưa đến cửa. Thật ra bất luận Tề Điềm hay Ngô Tang đều là dạng người ôn hòa, tấm lòng thiện lượng dễ hương lượng, không nỡ nhìn người khác chịu khổ. Dù bị chiếm đi tiện nghi cũng không để trong lòng.

Hết lần này tới lần khác một người đối với nhiều chuyện không thèm để ý, môt khi bị xúc phạm giới tuyến tất nhiên sẽ chống lại quyết liệt. Mặc dù khoảng thời gian Ngô Tang cùng Lăng Diễm chung đụng không nhiều lắm nhưng cũng để y cảm nhận được Lăng Diễm lệ thuộc vào mình.

Yêu cầu của tiểu hài tử vốn đã khó cự tuyệt huống chi mỗi khi Lăng Diễm chớp chớp đôi mắt long lanh, Ngô Tang sẽ nhớ tới muội muội vì y mà ngạt nước chết. Nếu như con bé không mất sớm chắc chắn ánh mắt cũng lóng lánh như sao trên trời. Loại áy náy này chuyển dời lên người Lăng Diễm, nhất là sau khi Lăng Diễm tuyệt thực ba ngày xuất hiện trước mặt Ngô Tang, dù có chán ghét tột độ chỉ muốn rời đi, Ngô Tang vẫn có thể đặt xuống.

Lăng Diễm đứng ở cửa nhìn Ngô Tang đi xa, mới đi đến bên phải trước cửa gỗ, theo quy cũ mở miệng: “Phụ vương, Thái Phó đã đi rồi.” Trước mặt Ngô Tang cũng theo quy củ chẳng qua thêm mấy phần nịnh nọt lấy lòng còn đứng trước hoàng đế lại mang theo mấy phần sợ hãi. Kẽo kẹt một tiếng cửa gỗ lập tức bị mở ra, từ bên trong đi ra quả nhiên chính là hoàng đế bệ hạ Đại Đức.

Hoàng đế thất thần biết rõ người đã đi xa vẫn dõi mắt nhìn theo hướng đó một hồi lâu. Kể từ hôm Ngô Tang nói không muốn nhìn thấy mặt hoàng đế, hoàng thật không xuất hiện lần nào nửa trước mặt Ngô Tang. Chẳng qua mỗi ngày Ngô Tang xuất nhập cung, đứng trong cửa gỗ nhìn lén một chút. Thật ra nếu ở bên trong ám thất có nhìn thấy rõ hơn nhưng hoàng đế lo lắng trong phòng quá tĩnh lặng nhỡ gây ra tiếng động Ngô Tang sẽ phát hiện nên mới không thực hiện.

Hoàng đế biết mình trúng độc rất nặng, một loại độc đó có tên Ngô Tang. Mỗi ngày hai mắt như dùng rượu độc để giải khát, đứng phía sau cửa gỗ hoàng đế vừa xoắn xít lại mâu thuẫn. Một mặt rất muốn xông ra đem người nọ ôm chặt vào trong ngực mặc kệ y giãy dụa phản kháng thế nào cũng đem y giam cầm ở bên người, đặt y trong ngực mình để y muốn tránh cũng tránh không được.Mặc khác lại chần chừ do dự, tuy biết có thể làm như vậy nhưng không biết có đủ dũng khí đến đối mặt tất cả hận ý cùng tức giận của Ngô Tang hay không. Những điều tốt đẹp luôn dễ dàng khiến người ta sa vào thói quen.

Đoạn thời gian trước, mỗi đêm yên tĩnh nằm trên giường chỉ cần hắn giơ tay ra, thân thể cân xứng gầy gò kia sẽ lập tức sà vào lòng, da thịt nhẵn nhụi trơn bóng cọ sát vào cánh tay. Nếu người trong lòng tâm tình tốt sẽ ngước lên đôi mắt mê mơ màng nhìn hắn cười, dáng điệu thơ ngây khả ái chí cực. Nhưng sau ngày đầu tiên gặp lại Ngô Tang, mỗi lần nhớ tới tròng mắt xinh đẹp lại mang theo hận ý nhìn hắn, hoàng đế liền sững sốt không nhịn được run rẩy sợ hãi. Nên hoàng đế chịu đựng, nhịn đau đến vạn tiễn xuyên tâm, núp sau cửa gỗ nhìn trộm y, không dám có thêm bất kỳ hành động dư thừa. Nhìn khuôn mặt ôn hòa mang theo nụ cười chào từ biệt Minh phi mà hy vọng xa vời giọng nói ôn hòa kia có thể lần nửa trả lời bên tai. Nhìn ánh mắt sủng nịch trìu mến nhìn vào Lăng Diễm, xoa xoa đầu nó, trước khi đi còn ôm nó một cái.Hắn bản năng nhìn mình hai cánh tay trống rỗng, mùi thơm tươi mát kia đã bao lâu không được ôm rồi.

Đôi khi Tống Thư sẽ ở ngoài điện chờ y. Trải qua sự việc kia, Tống Thư không đệ đơn từ chức, vì Ngô Tang không đi hắn biết hoàng đế không dám động đến mình nên cũng lưu lại.

Dọc đường đi Tống Thư cười đùa, vừa quan sát sắc mặt Ngô Tang vừa liên tục nói xin lỗi. Lúc ấy sư huynh không nói vì sợ đệ sau khi biết được sẽ khổ sở ; Sư đệ đừng giận nửa, sư huynh biết sai rồi, sau này sẽ không giấu đệ nửa; Buổi tối sư huynh làm một bàn ăn bồi tội với đệ được không, nấu thịt bò hầm măng đệ thích ăn nhất thế nào? Hay phạt sư huynh giặt quần áo cho đệ một tháng? Ba tháng?

Ngô Tang mặt vẫn xám xịt, ngậm miệng không nói. Tống Thư chán nản không tiếp tục nhắc lại, chậm rãi đi theo. Hoàng đế cũng muốn giống Tống Thư có thể ở bên cạnh lấy lòng y. Ba năm, năm năm, mười năm, thậm chí cả đời miễn có thể làm y từ từ nguôi giận. Dù không chịu nguôi giận cũng sao chỉ cần chịu để hắn tới gần là đủ. Nhưng hắn biết bản thân không thể giống Tống Thư, vì Ngô Tang chỉ giận Tống Thư còn với hắn là hận.

Bên trong hoàng cung thì không khí nặng nề, bên ngoài Lục vương phủ lại phong sinh thủy khởi thuận buồm xui gió.Từ ngày ngoài đình viện cách đây mười dặm, Lục Vương đem Ninh Tư Tu đến kinh thành báo cáo công tác đón về phủ, cuộc sống Lục Vương từ đó vô cùng hòa thuận, ngay cả nô tài trong phủ cũng cảm thấy hài lòng. Chẳng qua nhìn thấy Ninh Tư Tu bị hắn giữ lại trong phủ cả ngày mà rầu rĩ không vui, trong lòng Lục Vương vốn trong xanh thoáng mát bỗng nhiên bay đến một rặng mây đen.

“Phúc Thuận.”

Hạ nhân bên cạnh Lục vương tiến lên một bước, nói: “Vương gia, ngài cần gì ạ?”

“Đến Tú Thực đặt một nhã gian, tối nay Bổn vương sẽ đến.” Híp mắt nhìn Phúc Thuận chạy đi xa. Lục vương vui mừng đứng dậy hướng gian phòng Ninh Tư Tu đi tới.

Lục Vương đã lên tiếng mời, người được mời đương nhiên không dám không tới. Bệ hạ không thích thần công lén kết giao, chưa kể chỗ nào cũng có ám vệ, bởi vậy đám đại thần có gan cũng không dám dám kết bè kết cánh. Huống chi người nọ mà là vương gia thì càng tối kỵ nhưng Lục vương lại ngoại lệ.Mặc dù ngoài mặt hoàng đế luôn là trên mặt đả kích sáu Vương, thật ra lại rất dè chừng vị đệ đệ này. Năm đó bệ hạ bệnh nặng, Lục vương phụ chính. Khoảng thời gian đó Lục vương bị chính sự khiến cho bể đầu sứt trán mà chính sự cũng bị y khiến cho bám đầy chướng khí, nếu không phải Mạnh Nguyên Chi đứng ra giải quyết, đoán chừng hoàng đế sẽ khó mà sớm khỏi bệnh.

…………

Tú Thực các, bên trong nhã gian.

“Tư Tu, ăn nhiều một chút.” Lục vương đem món ăn gắp vào trong chén Ninh Tư Tu.

Ninh Tư Tu nhìn thức ăn đã tràn ra khỏi chén, nhịn rồi lại nhịn nói: “Đa tạ Lục vương, thần có thể tự gắp.”

“Ừm.” Lục vương mất mác gật gật đầu, lại chỉ vào quả dưa có khắc chữ hỉ chính giữa: “Tư Tu, món này ngươi nhất định phải nếm thử, món này nổi tiếng tại nơi đây lắm.” Nói xong lại vươn tay muốn gắp.

Mặt Ninh Tư Tu đã đen hơn đáy nồi, cứng ngắc đáp: “Lục vương, thần đã no rồi.” Lục vương đang định gắp lại nhìn thấy sắc mặt y không đúng, phẫn nộ đem chiếc đũa đã vươn ra thu hồi lại.

Hôm nay Binh bộ Thượng thư Phương Bác Minh cũng được mời đến. Hiển nhiên hỏa hầu của hắn nói nhiều hơn Lục vương, sau khi hắn tự gấp mấy món ăn Trương Độn Tuyết thích ăn, rồi quay sang tiếp tục nói chuyện.

Trường hợp mở tiệc chiêu đãi thường phải chú ý không để có những cử chỉ quá thân mật, để người bên cạnh cảm thấy dễ chịu. Trương Nghị kỳ quái nhìn hướng Lục vương, sau đó lại quay sang Phương Bác Minh, cuối cùng nhìn sang Ngô Tang đang ngồi bên cạnh mình. Do dự một hồi cảm thấy mình không phải cũng nên gắp thức ăn cho Ngô Tang, nghĩ tới lại thấy hơi kỳ lạ, vì vậy dẹp sang một bên.

“Vương gia, nghe nói Tú Thực Các này có ủ một loại rượu trái cây, không biết thần có thể cùng Lục vương uống một chén hay không?” Binh bộ Thượng thư Phương Bác Minh cười sảng lãng giảng hòa.

Lục vương chuẩn bị sai người đi gọi. Lại thấy rèm bị vén lên, có một người tiến vào. Mọi người nhìn thấy đều sửng sốt, vừa vội vàng đứng dậy hành lễ. Người tới không phải ai khác mà chính là hoàng đế