Edit: Tieumanulk

Bữa ăn tối rất đơn giản, một cái lẩu, hai cái chén, bốn dĩa đựng rau cùng thức ăn. Ngô Tang nhìn lướt qua một lượt, quả nhiên đều là những món y thích ăn.

Trong bữa tiệc, hoàng đế không ngừng gắp thức ăn cho y, Ngô Tang vốn định nói mình ăn không vô nhưng khi nhìn thấy tròng mắt mang theo nét vui sướng, xen lẫn nhiều màu sắc có cả lấy lòng. Ngô Tang cúi thấp đầu, im lặng không nói.

Dùng xong thiện, uống thêm một chung trà, Ngô Tang chuẩn bị đứng dậy cáo từ, mới động cái liền phát hiện có cái gì không đúng, cả người mềm nhũn như bị rút hết khí lực.

Hoàng đế nhìn Ngô Tang, dịu giọng nói: “Ngô Tang, trẫm tối nay không muốn ngươi đi.”

Ngô Tang muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng không thể phát ra âm thanh, đành phải đem ánh mắt nhìn chằm chằm hoàng đế, cảnh cáo hắn không nên có cử chỉ không an phận.

Hoàng đế hôn lên vần trán Ngô Tang, nỉ non: “Ngươi khoan hãy tức giận, hôm nay trẫm nhất định sẽ khiến ngươi thoải mái đến quên cả đất trời.”

Hoàng đế ôm lấy Ngô Tang, nhẹ nhàng đặt trên giường. Lại đem nút áo trên y phục Ngô Tang từng cái từng cái cởi ra. Nhìn đôi mắt Ngô Tang tức đến nổi lửa, cũng không nói chuyện, cười cười tiếp tục động tác.

Nụ hôn của hoàng đế từng chút một rơi vào trên người Ngô Tang, mỗi một tấc da thịt đều không bỏ sót, giống như tín đồ thành kính sung bái tuyên bố quyền sở hữu.

Ngô Tang hít thở dần trở nên ồ ồ, thân thể phủ một màu hồng phấn lặng lẽ nở rộ dưới lòng bàn tay hoàng đế.Hài lòng nhìn phản ứng của Ngô Tang, sau đó mới trút đi quần áo trên người mình. Đưa tay thấm chút ít đồ bôi trơn, lung tung bôi tại phía sau chính mình, tiếp theo cúi đầu nhìn món đồ duyên dáng ngẩng cao đầu của Ngô Tang, rồi chậm rãi ngồi xuống.

Hạ thể hoàng đế chưa từng dung nạp qua bất cứ thứ gì, huống chi đây lại là ần đầu, mặc dù thứ đó của Ngô Tang không tính thô to nhưng cũng sức khó khăn, những kỹ xảo hắn từng dùng trên người Ngô Tang, lúc này lại không muốn dùng trên người chính mình, cắn răng hạ quyết tâm rồi dứt khoát ngồi xuống.

Con ngươi của Ngô Tang co rụt lại, trong đó tỏa ra tia hoảng sợ vạn phần. Nếu còn chút sức y nhất định nhảy dựng lên, cơn sóng cuộn trào dâng đến mép lại hóa thành tiếng rên rĩ khe khẽ: “Bệ hạ......”

Bàn tay của hoàng đế đặt nhẹ lên môi Ngô Tang, luyến tiếc dùng lực xoa xoa, ánh mắt ôn nhu lại lưu luyến trên người y: “Đừng phí sức, trẫm biết ngươi muốn nói gì, nhưng ngươi không cần để ý, trẫm tự nguyện.”

Ngô Tang không cam lòng, muốn nói lại chỉ có thể phát ra thanh âm nho nhỏ. Hoàng đế hạ quyết tâm, không quản có tổn thương đến thân thể hay không, ngồi xuống tận gốc.

Hai mắt Ngô Tang mở trân trân nhìn hoàng đế, cầu khẩn hắn dừng tay. Hoàng đế lại đưa tay ôm lấy Ngô Tang, mình như cũ ngồi trên người y. Tư thế cơ thể thay đổi đồng thời siết chặt thứ cầm cự bên trong.

Hoàng đế há mồm thở dốc, nghỉ ngơi một chút, trịnh trọng nói: “Ngô Tang, trẫm không hề xem ngươi là luyến sủng.” Nói xong thuận theo chất lỏng dính nị bên trong lay chuyển thân người.

Trong đầu Ngô Tang ầm ầm một tiếng, như pháo hoa nở rộ chiếu sáng cả vòm trời, khoái cảm len đến tứ chi bách hài. Sau đó hoàng đế ôm lấy Ngô Tang đi tắm. Thời điểm hoàng đế giúp Ngô Tang thanh tẩy, không ngờ y lại có phản ứng. Ngô Tang nan kham nhắm lại hai mắt, mặt đỏ như trứng tôm.

Hoàng đế cười vui vẻ, chủ động phủ lên an ủi: “Do thuốc trẫm trộn trong thức ăn chứ không liên quan đến ngươi.”

Ngày thứ hai hoàng đế tỉnh lại, thấy Ngô Tang biết điều nằm trong ngực của mình, hoàng đế khẽ nghiêng người, một tay vòng qua cổ, một tay vòng quanh hông y.

Người trong ngực bất kể nhìn bao nhiêu lần cũng thấy không chán, vần trán trơn bóng, lông mi vừa dài vừa rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi lúc nào cũng đỏ mọng, nhất là đôi mắt tốt nhất không nên mở ra, một khi mở ra nhìn vào ngươi, sẽ làm ngươi không nhịn được muốn đem cả giang sơn xinh đẹp đưa đến chân y.

Trong lòng hoàng đế thở dài một hơi, cảm thấy bản thân thật may mắn, may người trong ngực hắn vừa hiền lương lại hiểu lễ nghĩa, bằng không có ngày hắn sẽ vì y mà làm những chuyện hại nước hại dân.

Nghe được tiếng thở dài của hoàng đế, người trong ngực ngưởng đầu lên, thấp giọng nói: “Bệ hạ nếu đã tỉnh thì buông thần ra, thần bị bệ hạ xiết đến phát đau.”

Hoàng đế vội vàng buông lỏng sức tay một chút nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm người trong ngực, trong lòng vì Ngô Tang tỉnh lại không ầm ĩ với hắn mà ngọt lịm. Như sựt nhớ ra chuyện gì, Hoàng đế lại kề sát bên tai Ngô Tang, nỉ non: “Nói cho trẫm biết, đêm qua thoải mái không.” Ngô Tang đỏ mặt lên, ánh mắt chăm chăm nhìn xuống phía dưới không nói lời nào. Hoàng đế biết y xấu hổ nên không vội vả hối thúc y, khẽ mỉm cười, hôn vài cái lên vành tai khéo léo. Ngô Tang vẫn cúi đầu, không có phản kháng.

Hoàng đế biết trong lòng y đang vừa thẹn vừa mắc cở chuyện đêm qua mới đặc biệt biết điều thế này, trong lòng dấy lên tia mừng thầm, đưa tay vuốt ve sống lưng bóng loáng, đau lòng than thở: “Thân thể ngày càng gầy.”

“Bệ hạ cũng gầy.” Người trong ngực bỗng nhiên mở miệng.

Hoàng đế hơi sửng sốt, rồi thuận thế mà tiến thẳng: “Tất cả không phải do ngươi mà ra à, không quan tâm hờ hững với trẫm, trẫm vì thế ăn ngủ bất an.” Biểu tình ủy khuất trung mang theo ai oán, nào còn nửa phần uy nghiêm cùng quyết đoán ngày thường.

Ngô Tang tim đập bình bịch, nằm trong ngực hoàng đế thêm một hồi, sau đó nhắc nhở: “Bệ hạ, thần muốn đi đón tiểu điện hạ.”

Hoàng đế ừ hử một câu, mới lưu luyến buông tay: “Trẫm đi truyền lệnh.”

Hoàng đế muốn ngồi dậy, có lẽ động đến vết thương phía dưới mà hít một ngụm khí lạnh. Lúc ngẩng đầu vừa vặn chạm vào ánh mắt Ngô Tang, Ngô Tang mất tự nhiên quay đầu sang nơi khác, ngập ngừng một hồi, mở miệng nói: “Bệ hạ, muốn thần bôi thuốc cho ngài không?”

Mặc dù hoàng đế chưa từng tổn thương Ngô Tang nhưng bên trong noãn các vẫn luôn chuẩn bị sẳn thuốc mỡ, thỉnh thoảng có thể dùng. Chỉ là người mở miệng là Ngô Tang khiến hoàng đế rơi vào tình trạng khó xử, bèn giả vờ bình tĩnh đứng dậy, nói: “Không cần, trẫm rất tốt.”

Mà sau việc đêm qua, Ngô Tang không còn kháng cự hoàng đế như lúc trước. Thỉnh thoảng hoàng đế có vài động tác thân mật, y đều bình tĩnh mà cho qua. Nhưng hễ nội thị dâng trà nước,cao điểm đến Ngô Tang sẽ quăng ánh mắt hoài nghi về phía hoàng đế. Đến khi hoàng đế bị nhìn đến nhức nhối cả người mới lần nữa bảo đảm chuyện đêm đó sẽ không phát sinh, Ngô Tang mới an tâm dùng.