Edit: Tieumanulk

P.S: Sau bao ngày lăn lộn, bộ này edit gần hoàn rồi, TMN sẽ post liên tục nhé!

Từ ngự chính điện trở lại, hoàng đế vừa vào đã trông thấy Ngô Tang ngồi trước bàn đang chấp bút viết cái gì đó. Mặc một thân trường bào lục sắc, cuộn quanh cổ áo là bộ lông hồ ly hắc sắc, nổi bật khuôn mặt như ngọc xuất chúng, khiến hoàng đế nhìn mà ngây ngẩn cả người.

Ngô Tang thấy hoàng đế trở về, mừng rỡ cười khẽ, đặt bút xuống, đi đến nghênh đón: “Bệ hạ, sao sao lại ngài trở về sớm thế?” Dứt lời liền duỗi tay phải muốn giúp hoàng đế cởi lớp áo choàng đen bên ngoài.

Hoàng đế vội vàng ngăn lại: “Để trẫm.” Cởi xuống lớp áo choàng bên ngoài đưa cho nội thị bên cạnh, vừa thăm dò nhìn mấy thứ linh tinh trên bàn: “Đang viết gì thế?” Chữ pháp Ngô Tang mạnh mẽ lại có lực một chút cũng không giống như vẻ ngoài nhu nhược của chủ nhân nó, ngược lại để lộ một cỗ khí độ khoan thai.

Ngô Tang cười nói: “Không phải thần bị bệ hạ phạt chép mười lăm ngày thánh huấn, đến lúc đó quan viên tới tra xét thần phải thứ gì đó đưa cho người ta chứ.”

Hoàng đế liếc xem thường: “Chép cái gì, người đến kiểm tra không phải đều người của trẫm, ai dám nhiều lời nửa chữ!”

Hoàng đế lúc nói mang theo uy nghiêm khi đối mặt cùng đám quần thần, Ngô Tang nghe được hơi sửng sốt, sau đó ngượng ngùng nói: “Nhưng dù sao thần cũng có tội......”

Nghe được Ngô Tang ăn nói khép nép, hoàng đế biết giọng nói hắn quá mức lãnh khốc, khụ khụ vài tiếng mềm giọng nói: “Ngươi tạm thời chép một ít đi, cẩn thận tay đau, không cần quá thật tình chỉ ứng phó là được.”

Nói xong lại đem tay Ngô Tang ôm vào lòng bàn tay mình, quả nhiên cầm quá bút đến tay cũng lạnh rồi. Mỗi ngày trước khi ngủ, thân thể Ngô Tang luôn phải ủ một hồi mới có thể ấm. Vậy mà đêm qua Ngô Tang nửa đêm giật mình tỉnh lại, chui chui vào trong ngực hắn, vừa chui còn vừa lầu bầu nơi này ấm áp thật. Nghĩ đến lời này, ngũ quan rõ nét trên mặt hoàng đế nhất thời trở nên nhu hòa.

Ánh mắt dừng lại trên thánh huấn Ngô Tang sao chép lại nghĩ tới mười lăm ngày ắt sẽ xong, trong lòng muôn vàn không nỡ, kéo đầu Ngô Tang đặt tại trên bả vai, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nói: “Môn hạ Tỉnh Thị Lang Ngô Tang đêm qua ở tại Thủy Môn điện, vô ý đụng vào ánh nến làm cháy tất cả bản sao chép thánh huấn, trẫm muốn phạt y chép thêm mười lăm ngày, ngươi thấy có được không?”

Ngô Tang im lặng không nói, quay đầu lại nhìn hoàng đế.

Hoàng đế chịu không nổi ánh mắt ép hỏi, thấp giọng hỏi: “Theo trẫm mười lăm ngày nửa được không, người rời khỏi đây sẽ không còn ai phụng bồi trẫm nửa rồi......”

Trước kia dù trong lòng hoàng đế rất muốn thổ lộ tâm sự nhưng ngại mặt mũi thiên tử luôn ém nhẹ không mở miệng. Hiện tại biết được mặt yếu ớt Ngô Tang, thỉnh thoảng muốn đem suy nghĩ của mình nói ra.

Quả nhiên trên mặt Ngô Tang lập tức lộ vẻ khó xử: “Bệ hạ, thần lâu vậy không về sợ rằng sư huynh sẽ lo lắng.”

Nhìn hoàng đế mất mác dật vu ngôn biểu lại không đành lòng nói tiếp: “Thần sau này vẫn sẽ đến......”

Ánh mắt Hoàng đế sáng lên, hỏi thêm một câu: “Cũng sẽ ngủ lại trong cung?” Không hiểu sao nghe đến hai chữ ngủ lại, mặt Ngô Tang bất giác đỏ rần, sau đó khẳng định gật đầu.

Hoàng đế tâm nhất thời cao hứng như nai con nhảy loạn, vốn đang ở đáy cốc lập tức vọt lên không trung. Vui đến đưa tay sờ eo Ngô Tang, sờ soạng vài bả, hai lòng du tẩu mảnh đất trơn mịn, miệng cũng ngậm lấy vành tai Ngô Tang.

Ngô Tang vội vàng ngăn cản: “Bệ hạ, ban ngày không thể tuyên ***.”

Bàn tay hoàng đế vẫn còn du tẩu trên người Ngô Tang, giọng nói đã khàn khàn: “Trẫm biết, trẫm chỉ sờ một chút chứ không ôm ngươi.”

“Nhưng có người nhìn nha.” Ngô Tang cố gắng đẩy ra hoàng đế, trốn ra phía sau.

Ánh mắt hoàng đế chợt thay đổi sang lạnh lùng quét mắt nhìn sang đám nội thị trong phòng. Chỉ thấy đám nội thị mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm không ai dám lén nhìn. Người nào nếu dám ngẩng đầu nhìn quanh, thứ khác không nói chỉ đôi mắt thôi nhất định không giữ được.

Nội thị cũng không phải kẻ ngốc, thấy bệ hạ ở trước mặt Ngô Tang lúc nào cũng sợ không đủ quan tâm, nhún nhường mấy phần, nào có ai dám làm trái lời y

Hoàng đế nhìn một vòng, khẳng khái nói: “Không ai nhìn hết a.”

Ngô Tang liếc mắt nhìn sau lưng hoàng đế, ý bảo hắn quay đầu lại đi. Hoàng đế vừa quay đầu lại chỉ thấy có một đứa bé ghim hai tóc để chỏm, đứng ở phía sau mở đôi mắt thật to nhìn hắn.

“Đứa bé này ở đâu ra vậy?”

Hoàng đế giọng vốn đã lạnh lại hàm chứa tức giận, đứa bé nghe thấy nước mắt liền đảo quanh hốc mắt, miệng chau lại, sau đó oa oa khóc ròng lên. Ngô Tang vội vàng ôm lấy đứa bé, oán giận trừng hoàng đế: “Bệ hạ, ngài dọa điện hạ đấy.”

Điện hạ? Hoàng đế sửng sốt mới nhớ ra đây là con của phế hậu Trương thị. Bình thường hoàng đế căn bản không đến thăm hỏi, mấy ngày trước tại lễ Tế Tự gặp được mấy lần, đứa bé lớn quá nhanh làm hoàng đế cũng không nhớ ra được.

Ánh mắt lãnh đạm của hoàng đế liếc sang nhi tử của mình, đôi mắt to tròn ngấn nước, biểu tình vô tội nhìn thôi đã biết giống như mẫu thân của nó hạng người bề ngoài dịu hiền bên trong xảo trá.

Hoàng đế trong lòng thầm ra quyết định, nhíu mày nói: “Không phải đã giao cho Minh phi ư, người nào đưa nó tới đây?”

“Bệ hạ tha mạng, nô tài biết sai rồi! Nô tài không dám!” Nghe hoàng đế đặt câu hỏi, hai nội thị vẫn quỳ gối tại cửa lập tức dập đầu không ngừng.

Tiểu điện hạ ầm ĩ muốn gặp phụ vương, bọn họ vốn tưởng rằng buổi chiều hoàng đế đến đình nghị mới dám len lén mang tiểu điện hạ tới xem một chút noãn các, ai ngờ Ngô Tang đang ở bên trong, tiểu điện hạ không chịu đi, Ngô Tang cũng giữ bé ở lại.

Không phải bọn họ không muốn kéo đi tiểu điện hạ nhưng nội thị bên cạnh hoàng đế luôn phải tuân thủ chức tránh, Ngô Thị Lang muốn làm gì bất luận kẻ nào cũng không thể trái lệnh, hai người gấp đến độ thiếu chút bật khóc. Khi tiểu tổ tông được Ngô Tang dẫn vào, hai người liền quỳ gối ngay cửa không dám ngẩng dậy.

Ngô Tang vội vàng mở miệng: “Bệ hạ, không nên trách bọn họ, là thần nhìn thấy tiểu điện hạ đứng bên ngoài lén lén nhìn vào đây mới đưa hắn tiến vào, bệ hạ muốn phạt thì cứ phạt thần, không liên quan đến bọn họ.”

Hoàng đế đối với Ngô Tang ngay cả miệng hùm gan sứa cũng làm không được, nhiều nhất làm mặt lạnh nén giận trong lòng chứ sao nỡ phạt y.