Edit: Tieumanulk

Ngày thứ hai, Ngô Tang đang ngồi trong phòng dành riêng môn hạ tỉnh chờ tấu chương dâng đến, lúc đó vừa vặn Trung Thị đi đến báo cho Ngô Tang công việc khác đồng thời thỉnh cầu y không cần tự mình ngồi đây, tấu chương cứ để cho thị quan nhận nhận thay.

Thị Trung còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chúng ta là quan viên nhận bổng lộc của triều đình nào có việc cả ngày chỉ ngồi chờ một chuyện. Ngô Tang cảm thấy Trung Thị nói rất có lý liền đem tấu chương giao cho thị quan bên cạnh, bản thân thì đi làm việc Thị Trung giao ban nãy. Nhưng mỗi lần làm xong chuyện Trung Thị sẽ giao y một cái khác, hại y cảm giác bản thân muốn ngồi chút cũng không yên.

Hậu quả đưa đến mỗi ngày sau khi dân tấu chương xong y đều rãnh rỗi ở lại bên cạnh hoàng đế mà ngày càng có khuynh hướng nhiều hơn. Hoàng đế cũng có rất nhiều kiểu cách, hôm nay đưa Ngô Tang đi xem họa thạch ngọc, ngày mai lại nói có một món đồ hiếm quý muốn cùng Ngô Tang xem. Ngô Tang quả thực có cảm giác bản thân là lộng thần bị người đời mắng chửi ghi chép trong sử sách.

Không chỉ một lần mà nhiều lần Ngô Tang cố ý tránh né nhắc nhở bệ hạ nên để ý quốc sự, phê duyệt tấu chương. Hoàng đế lại xem thường nói buổi tối trẫm rất rãnh, Ngô Tang trong lòng rất buồn bực, ban đêm hắn hẳn đến chỗ hậu cung phi tần nào có thời gian rãnh chứ, bất quá đây là chuyện riêng trong cung, Ngô Tang không tiện mở miệng hỏi. Ngay sau đó, cuộc sống nhẹ nhàng khoan khoái của Ngô Tang khiến người ta hâm mộ lẫn đố kị.

Mồng một, triều nghị.

Sau khi hoàng đế ban bố một loạt chánh lệnh cùng ý chỉ, Phụng An bên cạnh liền cất giọng nói có việc thì khải tấu không thì bãi triều.

Ngự sử Viên Cương Chính chỉnh lại y quan bước ra khỏi hàng, nói: “Thần có việc cần khải tấu.”

Phụng An ngẩng đầu nhìn hoàng đế một chút, quay lại nói: “Tấu.”

“Môn Hạ Tỉnh Tả thị lang Ngô Tang tự ý dùng lửa hơ qua ấn chương, không những thế y còn tự duyệt tấu chương binh bộ.”

Lời này vừa nói ra cả đại điện đồng loạt ồ lên, bách quan dâng sớ thi khóa đều chờ ấn chương của bệ hạ, tấu chương của binh bộ lại càng phải cơ mật, thân là Môn Hạ Tỉnh Tả thị lang thế nhưng lén xem nghị sự binh bộ có tử hình cũng không sai.

Hoàng đế ngồi trên địa vị cao bị mười hai hàng chân trâu bạch ngọc che khuất không nhìn rõ mặt, mở miệng nói: “Truyền Ngô Tang.”

Ngô Tang là quan viên tứ phẩm nên không thể vào trong cùng mọi người nghị luận triều sự mà chỉ có thể đứng bên ngoài chờ bệ hạ tùy thời xét hỏi. Cho nên nội thị chỉ gần đi ra ngoài gọi tên, Ngô Tang rất nhanh nghe lệnh đi vào đại điện.

Ngô Tang quỳ xuống hành lễ, hoàng đế liền hỏi: “Ngô Tang, ngươi có từng dùng nến hơ qua tất ấn cùng duyệt quá tấu chương không?”

Ngô Tang suy nghĩ một chút, rất mau thừa nhận: “Hồi bẩm bệ hạ, thần quả thật có dùng lửa tất ấn. Bất quá thần chưa bao giờ tự duyệt tấu chương......”

“Không phải vì muốn duyệt tấu chương, vậy ngươi hơ tất ấn làm gì?” Viên Cương nhanh chưa ra chất vấn.

Viên Cương này vốn thuộc dạng người ngay thẳng không sợ quyền quý, lúc trước ở trước mặt hoàng hậu còn tại vị hắn cũng nhiều lần buộc tội người thân bên ngoại mà không hề kiêng kị.

Ngô Tang nói: “Hôm đó thần vốn muốn đem tấu chương đưa bệ hạ, trên đường đi lại phát hiện một phần tất ấn bị bóc ra. Thần lo lắng nếu lần nữa đắp ấn thì không kịp thời gian cho nên tự chủ trương đem tất ấn hơ trên lửa để nó mềm ra, sau đó lần nửa đắp lên.”

Hoàng đế rướn người thấp xuống, hỏi: “Ngô Tang, tấu chương đó của ai?”

Ngô Tang chần chừ một lát, bẩm tấu: “Là của Phiêu Kỵ tướng quân Đan Hoành Tâm.”

“Truyền Phiêu Kỵ tướng quân.”

Phiêu Kỵ tướng quân tuổi tác đã cao, gần đây thân thể không thoải mái nên rất ít vào triều, nghe được hoàng đế gọi liền gồng người đi vào. Phiêu Kỵ tướng quân nghe xong nguyên nhân, gật đầu nói: “Hồi bẩm bệ hạ, buổi sáng hôm đó Ngô Thị Lang quả thật có phái người thông báo cựu thần về chuyện này, chỉ là thần ở tại Tây giao, chờ thần mang theo con dấu chạy tới nơi đã đến trưa. Ngô Thị Lang nói với thần đã đem tất ấn hơ qua lửa cho mềm rồi đắp lên lại.”

“Vậy ngươi có từng thấy Ngô Tang tư duyệt tấu chương không?”

“Thần không biết, chờ thần chạy tới thì Ngô Thị Lang đã đưa tấu chương từ chỗ bệ hạ trở lại.” Phiêu Kỵ tướng quân ngừng lại một chút tiếp theo bổ sung: “Bệ hạ, cựu thần hôm đó đệ trình tấu chương là dùng tay phải phong ấn, lúc ấy thần quả thật cảm thấy lực đạo không đủ chẳng qua thần thấy không có vấn đề nên không quá để ý, xin bệ hạ thứ tội.” Tay phải của Phiêu Kỵ tướng quân khi đại chiến cùng đám người Khuyển Nhung đã bị chém mất ba đầu ngón tay.

“Bệ hạ, hai vị thị quan của thần tận mắt nhìn thấy thần đem tất ấn nướng mềm rồi mới phong lên.” Ngô Tang vẫn quỳ gối mở miệng nói.

“Thị quan là người hầu cận của ngươi đương nhiên sẽ bao che cho ngươi, không thể làm chứng.” Quen thuộc luật pháp, Viên Cương đưa ra lập luận của mình.

“Ngô Tang, ngươi còn người làm chứng nào nửa không?” Hoàng đế nhắc nhở.

Ngô Tang ngẩng đầu suy nghĩ một hồi sau đó lắc đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía hoàng đế, kiên trì nói: “Thần nguyện chịu tội mình đã tự ý hơ lửa qua tất ấn nhưng thần thực sự không hề tự ý phê duyệt tấu chương.”

“Viên Chương, vậy khanh có chứng cớ chứng minh Ngô Tang tư duyệt tấu chương à?”

“Môn hạ tỉnh có quan viên tận mắt nhìn thấy.” Viên Cương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đáp lại.

“Người nào?”

Viên Cương không e ngại mở miệng: “Thị tòng Lục Tốn.”

Ngự sử Đài từ trước đến giờ luôn có người giữ nhiệm vụ bí mật cung cấp thông tin nhưng bệ hạ đã hỏi, Viên Cương lại làm việc quan mình lỗi lạc cảm thấy điều này không có gì phải giấu, vì vậy dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người nói ra.

Lục Tốn là một nam tử có vóc người mập mạp, vẻ mặt ngây ngô chỉ có lúc vào điện đôi mắt đảo một vòng chung quanh lóe ra mấy phần tinh quang. Khi nội thị gọi hắn vào, Lục Tốn đã biết sự tình, vào điện liền khẳng định nói: “Bệ hạ, thần quả thật tận mắt nhìn thấy Ngô Thị Lang tư duyệt tấu chương.”

“Ngươi nói nhảm!” Ngô Tang ngẩng đầu, đôi mắt trong vắt hắc bạch phân minh giờ đã hừng hực lửa giận, phản bác: “Ta và ngươi đều là quan viên, vì sao ngươi lại muốn vu hãm ta!”

“Bệ hạ!” Phiêu Kỵ lão tướng quân cũng đứng ra thay Ngô Tang giải thích: “Ngô Thị Lang nếu có tâm tư riêng tại sao lại phí công phái người thông báo cho cựu thần, lão nghĩ Ngô Thị Lang sợ cựu thần đem tới tất ấn trễ bị bệ hạ biết được trách phạt mới phải ra hạ sách này.”

“Thần tuyệt đối không có tư duyệt tấu chương, xin bệ hạ minh giám!” Ngô Tang nói xong, dập đầu một cái thật mạnh.

Đầu của Ngô Tang cơ hồ dập vào lòng hoàng đế, hoàng đế không nhịn được ngồi thẳng người.

Giờ phút này rõ ràng mọi chứng cứ đều cực kỳ bất lợi cho Ngô Tang, nếu hắn quyết giữ lạnh Ngô Tang không phải không thể nhưng sẽ khiến thanh danh Ngô Tang lưu lại vết nhơ, đồng thời Ngô Tang sẽ nản lòng thoái chí với quan trường, không muốn tiếp tực ở lại đây.

“Bệ hạ, theo thần không bằng ngài đưa Ngô Thị Lang giao cho Đại Lý Tự để điều tra rõ chân tướng đi ạ.” Lúc này, có người bước ra khỏi hàng đưa ra nhận xét chung. Đại Lý Tự này đi vào một mạng đi ra chỉ còn nửa mạng a.

Thế nhưng Ngô Tang nghe xong lời của thiểu khanh Đại Lý Tự càng thêm quyết tâm: “Thần nguyện ý sống tại Đại Lý Tự cho đến chứng minh được bản thân thanh bạch mới thôi.”

Hoàng đế trầm tư đắn đo, một lúc sau hô lên: “Nếu đôi bên đều cho mình nói là sự thật, vậy trước hết đem Ngô Tang giam tại Đại Lý Tự đi.”