Edit:Tieumanulk

Trích

“Tề Điềm, trái tim của ngươi làm sao mà sống vậy! Hắn là ca ca ruột của ngươi đấy!”

Tề Điềm bị đá ngã trên mặt đất, ngực bị nước trà thấm ướt một mảnh, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tàn khốc, giọng khàn khàn sắc lạnh: “Tại sao phải cứu hắn! Hạ nhân đem Hoàng Hoàng dìm chết là do hắn sai đến, ta cùng muội muội cũng bị hắn đẩy xuống nước. Tề Ba đáng chết, ngươi nếu không giết hắn sẽ có một ngày ta tự mình đâm hắn!”

Hoàng đế có lòng muốn Tề Điềm mở miệng cầu xin, chỉ cần Tề Điềm chịu mở miệng hắn sẽ đồng ý tất cả, sau này Tề Điềm có thể nhớ mặt tốt của hắn, không nghĩ tới Tề Điềm lại cho ra đáp án thế này.

Hoàng đế nhìn Tề Điềm một hồi lâu chỉ thấy y vẻ mặt tự nhược, nâng chung trà lên súc miệng.

Hoàng đế chợt đứng dậy, một cước đá vào ngực Tề Điềm, biểu tình mang theo bi thương cùng kinh ngạc khó có thể tin gầm lên: “Tề Điềm, trái tim của ngươi làm sao mà sống vậy! Hắn là ca ca ruột của ngươi đấy!”

Tề Điềm bị đá ngã trên mặt đất, ngực bị nước trà thấm ướt một mảnh, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tàn khốc, giọng khàn khàn sắc lạnh: “Tại sao phải cứu hắn! Hạ nhân đem Hoàng Hoàng dìm chết là do hắn sai đến, ta cùng muội muội cũng bị hắn đẩy xuống nước. Tề Ba đáng chết, ngươi nếu không giết hắn sẽ có một ngày ta tự mình đâm hắn!”

Đây là lần đầu Tề Điềm mở miệng suốt ba tháng qua nói chuyện cùng hoàng đế, trong lời nói mang theo nồng đậm hận ý cùng tâm tư kìm nén chưa thể giải tỏa, nghe được tâm tư người nọ tay chân hoàng đế thoáng chốc lạnh như băng, cảm thấy tuyệt vọng, một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Tề Điềm, ngươi có phải ngay cả trẫm cũng ghi hận?”

Tề Điềm che bộ ngực, hai mắt kết băng lạnh lùng nói: “Tề Điềm không dám.” Ngươi không dám chứ không phải không có. Một cước của hoàng đế mặc dù giữ mấy phần cước lực nhưng trước ngực Tề Điềm vẫn có vết máu ứ đọng.

“Tề Điềm, ngươi đến già cũng đừng nghĩ tới chuyện xuất cung, ngươi muốn thế nào trẫm cũng sẽ cho ngươi chỉ có chuyện đó là không thể.” Hoàng đế vừa giúp y nhu nhu vừa nói. Tề Điềm nhắm mắt lại, tránh né không cho hoàng đế chạm vào người.

“Trẫm sẽ cho ngươi nghỉ ngơi ba ngày, ngươi xuất cung thăm mẫu thân ngươi đi.” Hoàng đế cuối cùng quyết định lui bước.

Sau khi xuất cung trở lại Tề Điềm vẫn như cũ rất lạnh lùng, quan hệ giữa hoàng đế cũng không chút hòa hoãn, thời điểm hoàng đế quay người lại phía sau liền truyền đến mũi nhọn lạnh lẽo. Cùng lúc đó nội thị theo y hồi tướng quân phủ chỉ bẩm báo, mới đầu Tề mẫu thấy Tề Điềm trở về thật cao hứng, sau nữa nhị công tử Tề gia tới, không biết nói cái gì cả hai bắt đầu cãi vả lại bị Tề Quát quát bảo ngưng lại.

Hoàng đế cảm thấy có cái gì không đúng, trước kia Tề Điềm chỉ hờ hững không quan tâm bất cứ đều gì, hiện tại lại bắt đầu lo âu, buổi tối nằm trên giường không phải trằn trọc thì chính là ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn nóc giường, mảnh vụn đáy mắt ngày càng mờ nhạt.

…………………………..

Hôm đó bầu trời sáng lại mang theo mờ mịt u ám.

Đầu tiên hoàng đế bị ngoài tiếng tranh luận đè thấp ngoài cửa đánh thức, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tề Điềm. Tề Điềm đã mở mắt, ánh mắt trống rỗng giống như lão tăng ngồi thiền.

Hoàng đế cau mày hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Phụng An khom người đi vào: “Là Tề Quát tướng quân, ngài ấy nói mẫu thân Tề xá nhân bệnh tình nguy kịch, nội thị nói phải chờ trời sáng mới bẩm tấu nhưng Tề tướng quân không chịu......”

Phụng An lời còn chưa nói hết, thân thể Tề Điềm đột nhiên bật dậy, vẻ mặt như đã biết trước vừa thấu hiểu vừa sợ hãi. Hoàng đế không biết cho rằng y lo lắng mẫu thân mới dịu dàng an ủi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì......”

Tề Điềm rụt lại thân thể, hai mắt nhắm chặt, một cổ tuyệt vọng khí nhanh chóng trào dâng, ngay cả hoàng đế đem y ôm vào trong ngực cũng không phát giác.

Hoàng đế hét lên: “Cho Tề Quát vào.”

Vào điện, Tề Quát y phục chật vật có thể do vừa rồi cùng nội thị lôi kéo mà ra, thấy hoàng đế cùng Tề Điềm bị hoàng đế ôm trong ngực, ông không chút kinh ngạc, chỉ quỳ bẩm báo:: “Xin bệ hạ thứ tội, tiện thiếp bệnh nặng, cầu xin muốn gặp Tề Điềm lần cuối.”

Tề Điềm nghe được lời phụ thân thân thể chấn động, đôi môi run rẩy, sắc mặt buồn bã giống như thủy triều mãnh liệt cuộn trào phủ đến, nỉ non: “Phụ thân......”

Một tiếng gọi bao hàm cầu khẩn cùng bất lực như ấu dê bị lạc mất bầy không chỗ nương tựa. Tề Quát cúi thấp đầu,mặt mũi nghiêm nghị nhìn không ra hỉ nộ tiếp tục mà rằng: “Theo ta trở về.”

Tề Điềm mờ mịt đứng dậy, trên người chỉ mặc mỗi áo trong liền đi ra ngoài. Hoàng đế kéo y lại, cầm qua áo bào xanh mặc vào còn giúp y khấu trừ y phục, vừa gặp thần sắc buồn thảm liền an ủi: “Chỉ trở bệnh một chút thôi chứ không nguy hiểm như thế đâu......”

Tề Điềm dùng sức đẩy hoàng đế lui về phía sau mấy bước, chán ghét nói: “Tránh ra!”

Hoàng đế bị thái độ y sợ tránh không kịp khiến cho phiền não, hắn cưỡng chế không muốn phát tác vào lúc này.

……………..

Phía Đông đã lấp ló tia sáng, Tề Điềm cùng phụ thân thần sắc vội vã lao ra khỏi điện, vạt áo bào theo gió vung lên giống như bươm bướm bay về phía hoa cỏ quyết tuyệt lạnh lùng.

Trong lòng hoàng đế bỗng dưng hoảng sợ, quay sang Triệu Thạch nói: “Mang mấy nội thị đi cùng còn phải gọi Tông Bạc Minh đến, bất kể dùng dược quý cỡ nào cũng phải cứu sống cho ta.”

Ngày đó, giờ Dậu, Triệu Thạch trở về báo lại: Tề mẫu đã ra đi, Tề Điềm quỳ tại đầu giường khóc nức nở nhưng không nói.

Tề mẫu là “Trương Vương bài” cuối cùng trong tay hoàng đế, hoàng đế biết mặc dù Tề Điềm đối với hắn thờ ơ lạnh lùng nhưng vẫn chưa đoạt tuyệt với hắn vì kiêng kỵ điểm này, trên mặt hai người kia tuy không có biểu tình nhưng cả hai đều sợ ném chuột vở đồ. Lá bài chủ chốt cuối cùng cũng đã mất, hoàng đế biết sự nhẫn nại của Tề Điềm dành cho mình rơi xuống linh điểm.

Ngoài điện ráng đỏ tươi đẹp hừng hực khí thế, bên trong hoàng đế đem tờ giấy Triệu Thạch gửi về nắm trong lòng bàn tay, tim như bị siết chặt, tay rỉ mồ hôi lạnh, một lát sau mới trầm giọng nói: “Nhắn lại cùng Triệu Thạch, trẫm muốn Tề Điềm không mất một cọng lông hồi cung.”

Lại trôi qua mấy ngày, tin tức Triệu Thạch đưa về đều là Tề Điềm đau đớn vô cùng không ăn không uống. Đến ngày thứ năm, tin tức truyền đến lại là Tề Điềm bất tỉnh được Tông thái y trị liệu, tâm mạch đã trở lại bình thường không có gì đáng ngại.

Ở Tề Điềm buồn bã bi thương trong thâm cung hoàng đế đã ngầm hạ quyết định, sau này bất kể Tề Điềm vượt khuôn phạm thượng thế nào hắn cũng sẽ không truy cứu chỉ cần người này sống tốt vui vẻ ở lại bên cạnh hắn là đủ rồi. Huống chi Tề Điềm có thể gây làm cái gì đâu, hắn chỉ cần dụ dỗ một chút, nhường nhịn một chút,qua một khoảng thời gian không phải sẽ tốt trở lại sao.

Ôm ý nghĩ như vậy, mỗi ngày Tề Điềm làm việc gì và nghỉ ngơi ra sao đều được thủ hạ cặn kẽ báo lại từ một ngày bẩm báo một lần biến thành một ngày báo ba lần. Thậm chí có lúc hoàng đế nhất thời tư niệm sai ẩn vệ xuất cung đến phủ tướng quân tìm hiểu Tề Điềm đang làm gì rồi trở lại hồi báo.

Ngày đó đưa tang Tề mẫu, Tề Điềm vì đau đớn tột độ bệnh tình tái phát nên không cách nào đi theo đưa tang. Đợi đến ngày thứ ba sau khi đưa tang Tề mẫu, tin tức truyền đến vẫn là Tề Điềm bệnh nặng nằm lỳ trên giường, lúc này bỗng dưng hoàng đế cảm thấy không đúng.

Tề Điềm là đứa con nổi tiếng có hiếu, ngày đưa tang mẫu thân sao có thể không đi, lấy tính tình y cho dù bệnh nặng y cũng sẽ lê thân đi theo huống chi chỉ là bệnh nhẹ tái phát sao lại nằm trên giường nhiều ngày không ra ngoài dù chỉ một bước.