Edit: Phúc Vũ
Tô Tiểu Khuyết mấy năm nay trải qua đủ chuyện, Trình Tử Khiêm chỉ miệt mài với dược kinh, hai người đối đầu, Trình Tử Khiêm làm sao là đối thủ của Tô Tiểu Khuyết? Lại nghe Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Hắn có khỏe hay không, chỉ liên quan tới ta. Trình sư huynh đường xa đến đây, không ngại cứ ở lại vài ngày.”
Trình Tử Khiêm thoáng trầm ngâm, từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình gỗ, mở nắp, nghiêng bình, miệng bình hướng xuống phía hồ nước, cắn răng nói: “Thuốc trong bình này, có thể trị được chứng bệnh hạ tiện không thể nhìn người kia của ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết đuôi mày hơi nhướn, nụ cười không đổi: “Chứng bệnh đó của ta cũng đâu có gì không thể nhìn người, cung chủ Thất Tinh Hồ không bao giờ rời nam nhân, có gì hiếm lạ?”
Lười biếng phất nhẹ tay áo, tay áo đỏ thẫm bằng gấm thêu mây, càng tôn lên nước da như băng tuyết của hắn, để lộ nét dụ hoặc như gió thoảng trên nước, tự nhiên vô cùng: “Trình sư huynh, nói vậy tức là ngươi muốn dùng bình dược này đổi lấy Tạ Thiên Bích? Nếu ta không đáp ứng, ngươi sẽ trút xuống hồ?”
Trình Tử Khiêm trên lớp mi mắt mỏng manh thanh lãnh còn thêm một phần ngoan tuyệt, thấp giọng nói: “Ngươi có đáp ứng hay không?”
Tô Tiểu Khuyết mỉm cười lắc đầu, chém đinh chặt sắt: “Tạ Thiên Bích đáng giá hơn nhiều so với bình dược này, sư huynh nghĩ ta là kẻ coi tiền như rác chấp nhận mua bán thua lỗ sao?”
Trình Tử Khiêm ngón tay vẫn cố định, nhưng thanh âm đã có vài phần run rẩy, vẫn chưa bỏ cuộc nói: “Hắn vì ngươi, bao năm qua mới lần đầu tiên mở miệng cầu xin ta… Một người như hắn, cư nhiên cầu xin ta… Suốt một năm nay ta chẳng làm gì ngoài một lòng phối ra thứ dược nước khó chịu này… Hắn chỉ toàn vì ngươi, ngươi… Nếu ngươi còn chút lương tâm, thì đừng đả thương hắn, thả hắn theo ta về.”
Có gió lướt qua mặt hồ, nhẹ nhàng thổi tung tay áo lẫn đuôi tóc của Tô Tiểu Khuyết, hắn nheo mắt lại, chắp tay sau lưng, nói: “Ngươi đổ hết đi.”
Trình Tử Khiêm nhãn thần chuyển lạnh, lật cổ tay, định trút nước thuốc xuống hồ.
Cổ tay vừa động, lại nghe tiếng cười khẽ vang lên, đột nhiên hồng y đập vào mắt, là Tô Tiểu Khuyết vọt tới, hai tay đã mang bao tay chỉ bạc, phất qua trong gang tấc, một phen linh xảo đoạt lấy bình dược.
Trình Tử Khiêm võ công thua xa, nhưng không hoảng loạn, tay áo rung lên, một làn khói phấn màu vàng bắn ra, nhất thời tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt, hiển nhiên là dược phấn kịch độc.
Tô Tiểu Khuyết một tay cầm bình thuốc, một tay tùy ý hoạt động, nội lực ở đầu ngón tay lòng bàn tay ngưng tụ mà không phát, đã giam hãm khói phấn vàng kia trong vòng một tấc vuông, đột nhiên bàn tay vung lên, khói phấn thẳng tắp như dây thừng, nhắm ngay hướng Trình Tử Khiêm bay tới, còn mình một thức đảo người, đã trở về chỗ cũ.
Trình Tử Khiêm không ngờ võ công hắn lại cao như vậy, nhất thời vô ý, giơ tay áo che chắn, nhưng mu bàn tay đã dính phải một ít bột phấn, lập tức sắc mặt thảm biến, lui liền mấy bước, vội vàng lấy thuốc giải từ trong ngực ra nuốt vào, ngồi xuống đất điều tức thật lâu.
Tô Tiểu Khuyết cũng không nóng lòng, chỉ đứng một bên lẳng lặng quan sát, hắn cực kỳ cẩn thận, tuy ban nãy thấy Trình Tử Khiêm tay không cầm bình, vẫn không tháo bao tay, ngón tay cách lớp tơ ngân tằm tinh mịn, chậm rãi vuốt ve thân bình.
Đợi Trình Tử Khiêm khí sắc phục hồi, biết hắn không có gì đáng ngại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại cười nói: “Sư huynh, ngươi đường xa đến đây, có chút đạo lý, không ngại nói cho ngươi nghe.”
“Thứ ngươi biết, ta hiểu được sáu bảy phần, thứ ta biết, ngươi vĩnh viễn không phải đối thủ. Cho nên ngươi không uy hiếp được ta.”
Tiện tay ném bình thuốc xuống hồ, không chút để tâm như thể chỉ vứt đi một cái phao câu gà, gỡ bao tay ra cất vào ngực, thản nhiên nói: “Thuốc người khác đưa tới, ta không bao giờ uống. Ta rất thận trọng.”
“Chuyện mà cung chủ Thất Tinh Hồ muốn làm, không riêng gì ngươi, ai cũng không ngăn được.”
“Nơi ngươi nên ở, là Bạch Lộc Sơn, hoặc là Hoạ Mi cốc, giang hồ phong ba tà ác, ngươi tốt nhất đừng đặt chân vào hiểm cảnh.”
Trình Tử Khiêm nghe xong, cũng không nổi giận, chỉ nhỏ giọng kiên trì: “Cho ta gặp Thiên Bích.”
Tô Tiểu Khuyết thấy hắn vẫn cố chấp, thở dài: “Trình sư huynh, ngươi gặp hắn rồi có ích gì? Y thuật ngươi hơn xa ta, ta tự nhiên nghiêm ngặt đề phòng ngươi, sao có thể để ngươi đi gặp Tạ Thiên Bích? Trị hắn khỏi hẳn, há chẳng phải tự chuốc thêm phiền phức cho mình?”
Trình Tử Khiêm cúi đầu trầm tư, khuôn mặt ẩn dưới bóng của mũ trúc, chỉ thấy cằm hắn nhọn đến đâm chết người, nửa ngày, Trình Tử Khiêm từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản đao thoạt nhìn rất tầm thường, rút khỏi vỏ, tay trái cầm đao, khinh ngôn mạn ngữ: “Ta tự chặt hai tay, không thể trị cho hắn được nữa, để ta gặp hắn một lần đi.”
Tô Tiểu Khuyết chăm chú nhìn hắn, không hề có động tĩnh, mục quang thâm thúy mà hoa mỹ, mang theo chút nghi kỵ không tin, chỉ khẽ mỉm cười, cũng không đáp ứng.
Trình Tử Khiêm trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, mũi đao đột nhiên rạch xuống, hung hăng cắt vào gân mạch tay phải của mình, máu tươi bắn tung toé, đã đâm sâu đến thấy cả xương.
Lúc mũi đao vừa kề da thịt, Tô Tiểu Khuyết thoáng nhíu mày, tựa hồ định ngăn lại, nhưng phát hiện thủ pháp dùng đao của Trình Tử Khiêm có chút do dự trong khoảnh khắc, đợi huyết sắc hiện ra, chỉ cười lạnh, thân hình vẫn đứng yên, tay áo thoắt động, mới bay tới, một tay đoạt lấy lưỡi đao.
Trình Tử Khiêm thấy hắn xuất thủ, trong lòng cuồng hỷ, ngẩng đầu thật mạnh, chỉ thấy trên tay hắn lấp lánh ngân quang, vui được một nửa, lòng đã trầm xuống. Thì ra vừa rồi Tô Tiểu Khuyết chần chờ trong chốc lát, là để mang bao tay chỉ bạc kia vào trước, mới đoạt đao cứu người.
Tô Tiểu Khuyết nhìn vết máu dính trên bao tay chỉ bạc, lắc đầu nói: “Ba năm không gặp, Trình sư huynh cư nhiên không biết dùng đao… Chặt cổ tay thôi, cũng làm cho máu me vung vãi như đồ tể mổ heo, này rất không xứng với danh tiếng dược thần của ngươi.”
Trình Tử Khiêm sắc mặt trong trắng bệch lại thêm tím tái, môi như bị bốc hết hơi nước nhanh chóng khô nứt nhăn nheo, thấp giọng nói: “Ngươi nhìn ra được sao?”
Tô Tiểu Khuyết cười khổ nói: “Muốn kết giao với Trình sư huynh quả là không dễ, thời thời khắc khắc đều phải đề phòng sư huynh hạ độc hại ta…”
Vết máu trên bao tay mơ hồ lộ ra màu thâm tím quỷ dị, cũng may Tô Tiểu Khuyết đã gạt bỏ bản tính khờ dại không biết cảnh giác thời thiếu niên, thấy Trình Tử Khiêm lúc tự rạch mình, thủ thế dùng đao có chút cổ quái, không phải nhắm thẳng khớp xương tách gân tách cốt, mà là đâm vào huyết mạch trước, khiến máu tươi tứ tán, Trình Tử Khiêm một đời thánh thủ, sao có thể vô duyên vô cớ hại mình mất máu quá nhiều, còn phải chịu đau đớn không cần thiết?
Thành thử nghi ngờ trỗi lên, đến khi nhìn thấy dưới ánh mặt trời huyết sắc mơ hồ thâm tím, càng thêm xác định, Trình Tử Khiêm đã sớm hạ “Kiến huyết phong hầu” (*) trên lưỡi đao, nếu mình tay không đoạt đao, bàn tay ắt sẽ bị vấy máu, cho dù chỉ một giọt, loại “Kiến huyết phong hầu” này cũng sẽ nhanh chóng xâm nhập vào da thịt lan khắp huyết mạch, trừ phi mình ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của Trình Tử Khiêm, nội trong một canh giờ sẽ có thuốc giải, bằng không trong vòng ba ngày, chắc chắn máu đông mà chết.
Trước mắt mình nhờ bao tay chỉ bạc tránh được một kiếp, nhưng Trình Tử Khiêm lấy thân làm mồi không thành, ngược lại tự làm tự chịu, đã trúng phải kịch độc Kiến huyết phong hầu.
Vừa nghĩ tới Trình Tử Khiêm bản tính cố chấp vì muốn chế nhân không tiếc tự đả thương, tâm cơ âm độc lợi dụng mình không đành lòng nhìn hắn chặt tay tại chỗ, mi tâm Tô Tiểu Khuyết lóe lên một tia ác ý: “Ta ghét nhất là bị người khác tính kế, Trình sư huynh, nể tình cha ngươi, mọi chuyện hôm nay coi như bỏ qua, ngươi về đi.”
Trình Tử Khiêm cũng không vội giải độc, chậm rãi quỳ xuống, sắc mặt như bông tuyết đã khô, ảm đạm không chút sức sống: “Ta không dám uy hiếp ngươi, cũng không dám tính kế ngươi nữa, chỉ xin ngươi… xin ngươi cho ta gặp hắn một lần thôi.”
Nếu là dĩ vãng, Tô Tiểu Khuyết thấy hắn quỳ xuống, nhất định sẽ bị dọa cho hồn phi phách tán quỳ xuống theo thành tư thế phu thê giao bái, nhưng bao ngày qua ở Thất Tinh Hồ nhận mọi tôn sùng, nên cũng không cảm thấy mất tự nhiên, trong lòng chỉ đạm đạm một trận khổ sở, có chút không rõ tư vị, một lát sau hòa nhã nói: “Trình sư huynh, ngươi đứng lên…”
Trình Tử Khiêm lắc đầu, dưới độc tính của Kiến huyết phong hầu toàn thân đều vô lực, chỉ ủ rũ quỳ sụp dưới đất.
Tô Tiểu Khuyết thấy hắn đột nhiên héo hon, ngón tay chỉ còn da bọc xương, một thân y sam khiết tịnh như tuyết đã loang lổ vết máu, không khỏi mềm lòng, thật lâu sau hít sâu một hơi, nói: “Sư huynh, ngươi giải độc trước, ta dẫn ngươi đi gặp Tạ Thiên Bích.”
Trình Tử Khiêm cuồng hỷ, vẫn chưa dám tin, run giọng nói: “Thật sao?”
Tô Tiểu Khuyết gật đầu: “Ngươi là sư huynh của ta, ta sẽ không gạt ngươi.”
Trình Tử Khiêm trong đôi mắt thanh thủy hiện lên vẻ hổ thẹn, lại cắn chặt răng, thầm nghĩ, ngươi dám hại Thiên Bích, cho dù có tốt với ta đến đâu, ta cũng không cảm kích, sau này có cơ hội, nhất định phải trả lại gấp đôi những gì ngươi đã gây cho Thiên Bích.
Tạ Thiên Bích đang ngồi ngay ngắn điều tức, ngân châm nhập cốt tuy đau, nội lực không còn như sắp chết, nhưng cũng may mấy năm qua chuyên tu Thái Nhất Tâm Kinh không khắc nào xao lãng, thành thử tuy chân khí tán loạn, vẫn có thể từng tia từng tia một nỗ lực hội tụ, ngưng lại ở những yếu huyệt, từng li từng li một chậm rãi đẩy ngân châm ra.
Phương thức này nói nghe đơn giản, nhưng chân chính áp dụng lại đau đớn như chịu đựng kinh mạch đứt đoạn, còn phải nhẫn nại với chân khí tán loạn. Cũng may Tạ Thiên Bích không ngại nhất chính là dốc lòng kiên trì, am hiểu nhất chính là nắm bắt thời cơ.
Cho nên hôm đó ngân châm đâm vào chừng một tấc, quãng thời gian qua âm thầm vận huyền công, cố nén cơn đau như moi móc tâm can, đã rút ra được hơn ba phân. Còn Thái Nhất chân khí dưới một phen mài luyện như thế, cũng cảm ngộ nhiều hơn, càng thêm tinh thuần hùng hậu, chân khí mà Tạ Bất Độ dốc hết công lực truyền vào thân mình, cũng đã dung nhập thần kỳ không chút trở ngại.
Hôm nay chân khí tán loạn tựa hồ đã vận hành có chút kết cấu, không còn khó nắm bắt như trước nữa, Tạ Thiên Bích mừng thầm trong bụng, đang tuần tự đảo nhập, chợt nghe ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, vội nằm lại trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Tiểu Khuyết đi lại vốn vô thanh vô tức, nhưng mỗi lần hắn trở về, đều có loại tâm linh tương thông gần như kỳ diệu, lần này người tới, tiếng bước chân lại không thể che giấu, có lẽ võ công cực kém, đang suy đoán, lại nghe cửa bị đẩy ra, một thanh âm thập phần quen thuộc gọi: “Thiên Bích!”
Thanh âm này trong băng lãnh thường thấy đã mang theo vài phần ôn nhu riêng biệt, Tạ Thiên Bích mở mắt nhìn, vui mừng nói: “Tử Khiêm, ngươi đến rồi sao?”
Tô Tiểu Khuyết vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt bên môi, kéo một cái ghế qua, tự động ngồi xuống, xem màn Ngưu Lang Chức Nữ trùng phùng nơi cầu Ô Thước.
Trình Tử Khiêm tiến lên vài bước, tỉ tỉ quan sát sắc mặt Tạ Thiên Bích, vội hỏi: “Ngươi sao vậy? Bị thương chỗ nào?”
Tạ Thiên Bích không đáp, chỉ nói: “Thuốc giải đâu?”
Trình Tử Khiêm đang định dùng tay trái bắt mạch cho hắn, nghe vậy ngạc nhiên, nhất thời không phản ứng kịp: “Thuốc giải gì?”
Tạ Thiên Bích thu hồi cổ tay, thanh âm mơ hồ có ý trách cứ: “Là thuốc giải ta nhờ ngươi phối… Chẳng lẽ ngươi tới không phải để đưa thuốc giải?”
Đau lòng cực độ, trái lại hóa thành đạm nhiên, Trình Tử Khiêm chỉ cảm thấy như có một trận gió lạnh thổi bên tai, cả người buốt giá một lúc, không có gì khác thường, trầm mặc hồi lâu, thản nhiên nói: “Bị hắn ném rồi. Hắn không tin ta, càng không tin ngươi.”
Tạ Thiên Bích chấn động, nhìn về phía Tô Tiểu Khuyết, nhưng mục quang không có vẻ tức giận, chỉ có minh bạch thấu hiểu, thậm chí còn có vài phần vui mừng. Tô Tiểu Khuyết làm như vô sự né tránh ánh mắt của hắn.
Trình Tử Khiêm kéo cổ tay Tạ Thiên Bích, ngón út hơi vểnh lên, hắn ngôn hành tuy đều ở thế hạ phong so với Tô Tiểu Khuyết, nhưng hễ chẩn trị bệnh nhân, liền là cao sơn ngưỡng chỉ, không thể vượt qua.
Một lát sau, Trình Tử Khiêm chậm rãi thu hồi ngón tay, nói: “Ngươi bị thương rất nặng, sáu yếu huyệt đều hư tổn, chân khí bị phong bế, muốn khôi phục như lúc trước, ít nhất phải mất nửa năm.”
Đảo mắt nhìn về phía Tô Tiểu Khuyết: “Ngươi cho hắn dùng thuốc gì?”
Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra những vết thương đó là do ta làm? Ngân châm thấu cốt, thủ pháp xảo diệu như thế, trong thiên hạ, còn ai ngoài ta?”
Nghĩ nghĩ, vô cùng khiêm tốn nói: “Đương nhiên, ngươi và cha ngươi cũng biết.”
Trình Tử Khiêm lạnh lùng nói: “Đương nhiên đều là nhờ ngươi ban, nhưng thương thế kéo dài không trị, chẳng lẽ ngươi muốn hắn mất hết võ công?”
Tô Tiểu Khuyết lười biếng nói: “Người chết cần võ công làm gì?”
Liếc nhìn Tạ Thiên Bích, cười nhạo một tiếng: “Đừng nói muốn xuống điện Diêm La làm giáo chủ?”
Trình Tử Khiêm giận đến không kiềm được, trong mắt gần như phun ra lửa, quả quyết nói: “Ngươi không trị, ta trị!”
Tô Tiểu Khuyết lười nói lý với hắn, thần thái phi thường tùy hứng: “Mạng hắn là của ta, không tới phiên ngươi trị.”
Trình Tử Khiêm trầm mặc một lát, cầu xin: “Tô cung chủ, ta biết xưa nay ta luôn đắc tội với ngươi, ngươi cho ta ở lại đây, trị hắn khỏi hẳn, ta liền lấy cái chết báo đáp.”
Tô Tiểu Khuyết nghe hắn nói đến loạn thất bát tao, cực kỳ mất kiên nhẫn: “Ngươi không làm gì sai, mạng của ngươi ta cũng không hứng thú, lấy rồi có lợi ích gì? Vừa không ăn được lại không uống được.”
Thấy hai người cứ dây dưa không dứt, giống như đang tranh giành một mẩu bánh ngô, Tạ Thiên Bích nhịn không được cười khổ, hòa nhã nói: “Tử Khiêm, ngươi về Hoạ Mi cốc đi.”
Trình Tử Khiêm cắn môi, nói: “Ngươi đang trọng thương, ta không thể đi.”
Tạ Thiên Bích thanh âm ôn hòa, nhưng từng chữ nói ra đều như đao: “Ta nguyện ý ở lại đây, không muốn bị ai quấy nhiễu.”
Trình Tử Khiêm vẫn ôm một tia nỗ lực cuối cùng, nhẹ giọng mà tuyệt vọng: “Hắn sẽ giết ngươi.”
Tạ Thiên Bích cũng không nhiều lời, cười nói: “Ngươi cũng biết, ta nguyện ý.”
Trình Tử Khiêm thẫn thờ trầm tư thật lâu, thấp giọng cười: “Phải, ta vốn đã biết…”
Tư thái đứng lên như áng mây rời núi, nhưng mang theo chút gió không thể níu giữ: “Ta nghe lời ngươi, hôm nay trở về, ngươi còn sống, nhất định phải quay lại Xích Tôn Phong, nếu ngươi chết, ta sẽ khiến hắn đi theo ngươi.”
Thất Tinh Hồ non xanh nước biếc như thế ngoại đào nguyên, tháng ngày trôi qua đặc biệt du dương tùy ý, quãng thời gian này Tạ Thiên Bích cùng Tô Tiểu Khuyết ở chung càng tự nhiên, tuy nói chuyện không nhiều, nhưng giữa thân thể ánh mắt tiếp xúc, là thân mật nhẹ nhàng mỗi ngày một khăng khít, an lòng như chim về tổ.
Dâm độc trong cơ thể Tô Tiểu Khuyết dần dần lui đi, thi thoảng phát tác về đêm, nhưng không còn thống khổ khó chịu muốn sống không được muốn chết không xong như dạo nọ, tuy vậy, vẫn quen được Tạ Thiên Bích ôm ngủ hàng đêm, hai người ngầm hiểu nhau, đều không nhắc tới chuyện dâm dược.
Sáng sớm hôm nay, theo thường lệ cùng ăn điểm tâm, Tạ Thiên Bích nuốt xuống hớp cháo cuối cùng, đột nhiên nói: “Ngươi không cần thuốc giải của Trình Tử Khiêm, là vì không nỡ giết ta, muốn ta sống thêm mấy tháng.”
Nói chắc như đinh đóng cột xác thực không cần nghi ngờ, Tô Tiểu Khuyết nhất thời hoài nghi lẽ nào lúc này mình đang ở Xích Tôn Phong, bởi vì biểu tình ngữ khí khi Tạ Thiên Bích nói câu đó, hoàn toàn giống hệt thời điểm hắn còn ở Xích Tôn Phong, đủ loại kiêu ngạo phi dương, tự tin dứt khoát, không e không thẹn, mặt dày vô song.
Nghi ngờ vừa nổi lên, Tô Tiểu Khuyết không khỏi nhìn dáo dác xung quanh, hết trong phòng rồi ngoài cửa, rõ ràng vẫn là Thất Tinh Hồ, lập tức cảm thấy Tạ Thiên Bích nhất định trong đầu bị giã tỏi dồn đậu hủ non, tùy tay vơ lấy một cái bánh bao, một bên gặm, một bên cười hì hì: “Phải a, ngươi nói rất đúng.”
Tạ Thiên Bích thấy hắn thần sắc như thường thuận miệng thừa nhận, trái lại mâu quang ảm đạm, vẻ thất vọng muốn giấu cũng giấu không được, vẫn chưa từ bỏ, kiên trì nói: “Ngươi cũng tinh thông y thuật, Trình Tử Khiêm có động tay động chân trong thuốc giải hay không, ngươi chỉ cần tử tế quan sát sẽ biết ngay, hà tất thật sự ném thuốc không cần?”
Tô Tiểu Khuyết chuyên tâm ăn bánh bao nhân đậu xanh, dường như bị nghẹn, vỗ vỗ ngực, mới cười nói: “Trình Tử Khiêm độc thuật hơn xa ta, dược mà hắn mất một năm bào chế, ta làm sao nhìn ra được bên trong rốt cuộc có mưu ma chước quỷ gì.”
“Bất tri bất giác bị người hạ độc một lần, đã đủ ngu xuẩn, chẳng lẽ ta còn để mắc bẫy lần thứ hai? Giải được dâm độc lại thêm độc mới? Bị Trình Tử Khiêm khống chế khác nào bị ngươi khống chế? Đám cung chủ mỹ nhân quá cố của Thất Tinh Hồ, cho dù nằm dưới đất nhìn lên nhất định cũng không vui.”
Tạ Thiên Bích nhìn chằm chằm nửa cái bánh bao trong tay hắn, hai mắt đột nhiên sáng lên, cười nói: “Vậy sao?”
Tô Tiểu Khuyết ăn nốt cái bánh, ợ một hơi, no bụng rồi càng thêm độc miệng: “Tạ Thiên Bích hiện tại, chỉ là một kẻ bán sống bán chết, chẳng lẽ còn có tư cách để ta hao phí tâm tư gạt ngươi?”
Tạ Thiên Bích không đáp lời, dùng trà súc miệng, đứng dậy mỉm cười: “Tiểu Khuyết, ngươi giờ đã biết nói dối hơn trước kia, cũng trầm tĩnh hơn trước kia… Quả là bất động thanh sắc a, ta cư nhiên thiếu chút nữa bị ngươi gạt thật.”
Tô Tiểu Khuyết đuôi mày nhướn cao, tay áo đỏ thẫm khẽ lay động, bá đạo cảnh cáo: “Tạ Thiên Bích, ngươi còn ăn nói lung tung nữa ta sẽ tát ngươi.”
Tạ Thiên Bích tươi cười với vẻ ‘mời ra tay’: “Ta nhớ rất rõ, ngươi xưa nay không biết ăn đậu xanh… Nhưng không hiểu sao cái bánh bao nhân đậu ban nãy, ngươi lại nuốt hết.”
———-
(*) Kiến huyết phong hầu: Trong rừng rậm ở Vân Nam Trung Quốc có một loài cây cao to tên là “Tiễn độc mộc” (cây mang độc tố để tẩm vào mũi tên). Loài cây này có dịch lỏng kịch độc, nếu người hay động vật dính phải chất này ở vùng da bị rách hoặc trầy xướt sẽ nhanh chóng tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là “Kiến huyết phong hầu” (thấy máu liền đóng yết hầu => dán cáo phó).