Edit: Phúc Vũ

Còn chưa ý thức được mình đang làm gì, thân hình đã vọt tới trước giường, một tay đoạt bát, thuận tay một chiêu Dao Chỉ Sanh Ca, đột ngột không kịp phòng bị, Sùng Quang lập tức văng ra xa, cũng may Tô Tiểu Khuyết hạ thủ không dùng nội lực, cú ngã này, cùng lắm chỉ sưng mông đau xương cụt, không có gì đáng ngại.

Tuy không đáng ngại, nhưng Sùng Quang bị đánh cho sửng sốt, giả vờ mếu máo, ủy khuất nói: “Ngươi…”

Tô Tiểu Khuyết không đếm xỉa tới hắn, vén góc bào, ngồi xuống, dùng đũa cuốn mỳ, đưa đến miệng Tạ Thiên Bích, mới lạnh lùng nói: “Người này ngươi không nên động vào.”

Hắn chưa từng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với Sùng Quang, nhất thời Sùng Quang vừa cuống vừa sợ, bèn biện minh: “Ngươi đã nói là muốn giết hắn!”

Tô Tiểu Khuyết không nhìn hắn, chỉ tỏ vẻ chuyên chú với bát mỳ: “Mạng hắn là của ta, muốn chém muốn giết chỉ có thể do ta quyết định… Về phần người khác, ai cũng không được lăng nhục hắn.”

“Cả ngươi cũng vậy, nếu còn lần sau…” Đôi mắt đen nhánh thâm trầm chuyển hướng Sùng Quang, nhãn thần sâu mà lạnh dị thường, Sùng Quang bất giác run lên, chỉ nghe hắn từng chữ một chậm rãi nói: “Ta thật sự không muốn giết ngươi.”

Sùng Quang nghe hắn động sát niệm, trong lòng nhất thời hoảng loạn trống rỗng, cũng không dám làm nũng hay dỗi hờn, cắn chặt răng, đứng dậy nói: “Ta hiểu rồi.”

Tô Tiểu Khuyết phất tay, ra ý tiễn khách, Sùng Quang hết cách, hung ác trừng mắt liếc Tạ Thiên Bích, không cam tâm mà bỏ đi, trong lòng sục sôi những toan tính lưu manh, còn có si vọng cuồng niệm bất chấp, thầm nghĩ dù sao Tạ Thiên Bích cũng sắp chết, tiểu gia ta nhường ngươi vài ngày cũng chẳng có gì to tát, hơn nữa Tô Tiểu Khuyết đã là cung chủ Thất Tinh Hồ, tự nhiên sẽ luôn ở bên ta, ba năm năm năm, tám năm mười năm, cả đời cả kiếp, dòng thời gian rộng lớn như vậy, cũng đủ cuốn trôi một hạt cát nhỏ bé như ngươi.

Suốt dọc đường, tà hỏa trong lòng Sùng Quang không chỗ phát tiết, chân khí của Nhập Bát Tinh Kinh cuồn cuộn bành trướng, cực kỳ khó chịu, đúng lúc có một con chim đi ăn đêm xúi quẫy bay ngang, Sùng Quang nhướn mày, đột nhiên phi thân, nhẹ nhàng bắt lấy con chim đó, một phát siết chặt trong tay, chấn thành một khối thịt nát, ngửi thấy mùi máu tanh, khí Quỷ tú thiên về tàn sát mới bình phục lại.

Tạ Thiên Bích từng đũa từng đũa một ăn hết bát mỳ, đôi mắt ngời sáng như sao, tràn ngập vui mừng không thể che giấu, chỉ chăm chú nhìn Tô Tiểu Khuyết mỉm cười.

Tô Tiểu Khuyết buông bát xuống, thấp giọng nói: “Nước này quá nhiều dầu mỡ, không tốt cho thương thế, ta bảo Tiểu Miên nấu canh khác cho ngươi.”

Nói xong định đứng lên, Tạ Thiên Bích cũng không biết lấy đâu ra khí lực, trở tay bắt lấy cổ tay Tô Tiểu Khuyết, trong thanh âm tràn đầy bất an nồng liệt: “Đừng đi…”

Cổ tay Tô Tiểu Khuyết mát lạnh, còn lòng bàn tay Tạ Thiên Bích lại ấm sực, vừa chạm vào nhau, liền mang đến chút hạnh phúc sống động mà mấy năm qua chỉ xuất hiện trong mơ.

Tạ Thiên Bích thấp giọng thở dài mãn nguyện, Tô Tiểu Khuyết im lặng một lát, nhu hòa nói: “Ta không đi…” Nhìn vết bỏng trên mu bàn tay hắn, vươn ngón tay ấn nhẹ, “Để ta thoa chút thuốc cho ngươi.”

Nói xong dùng khăn ướt lau đi dầu mỡ trên mu bàn tay, lấy ra hộp ngọc chứa đầy dược cao, thoa một lớp thật dày lên da hắn, mu bàn tay bỏng rát của Tạ Thiên Bích lập tức một trận mát lạnh, thấy hộp ngọc kia cũng có hình dẹt, lập tức hỏi: “Là Hàn Ngọc Thiềm Thừ cao sao? Ngươi vẫn còn giữ nó?”

Tô Tiểu Khuyết ngón tay dừng lại, thanh âm không gợn sóng: “Mất lâu rồi.”

Tạ Thiên Bích trầm mặc, nửa ngày nói: “Tiểu Khuyết, ta đã biết sai.”

Tô Tiểu Khuyết nhìn vào đôi mắt ưu thương đã mất hơn phân nửa thần thái của hắn, nhưng lại chân thành khẩn thiết như người đang chết đuối dưới dòng nước sâu, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu: “Ân… ngươi bôn ba đến Thất Tinh Hồ, còn bất chấp tính mạng cứu ta, ta hiểu.”

Tạ Thiên Bích vui mừng quá đỗi: “Ngươi… ngươi rốt cuộc cũng chịu tin ta?”

Tô Tiểu Khuyết thu ngón tay lại: “Ta không phải tin ngươi, chỉ tin lần này ngươi đến Thất Tinh Hồ đích thực là vì ta.”

Rót một chén trà nóng cho Tạ Thiên Bích, nhẹ giọng nói: “Còn phải đa tạ ngươi truyền thư gọi Đường Nhất Dã tới đây, ta chỉ còn lại người thân duy nhất là hắn, chưa bao giờ vọng tưởng hắn sẽ đến một nơi thế này thăm ta…”

Tạ Thiên Bích lắc đầu, cười đến thập phần bình đạm: “Thất Tinh Hồ thì sao? Ta còn nhớ ngươi đã từng nói, Thất Tinh Hồ và Xích Tôn Phong, một tà ma ngoại đạo, một ngoại đạo tà ma, gặp nhau nên hoan hỉ tương phùng, như chuột xứng với rệp, há chẳng phải chuyện tốt?”

Tô Tiểu Khuyết nghe hắn đổi giọng thuật lại lời nói hàm hồ không biết trời cao đất rộng của mình năm đó, bất giác bật cười, cười đến một nửa, chợt nghĩ đã không còn có thể quay về thời ngây ngô vô tư trước kia nữa, nụ cười liền ngưng tụ trên mặt thành dấu tích có phần lãnh lệ, Tạ Thiên Bích bắt gặp, ảm đạm nói: “Là ta phụ ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Năm đó ta cứu ngươi, ngươi đâm ta một đao, hiện tại ngươi cứu ta, ta đâm ngươi sáu đao, ngươi không nợ ta gì cả.”

Tạ Thiên Bích nói: “Ta không nên gạt ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết thản nhiên nói: “Tin lầm người, là chính ta ngu xuẩn.”

Ánh mắt Tạ Thiên Bích rơi trên cổ tay thanh mảnh linh hoạt của hắn: “Gân mạch tay chân ngươi…”

Tô Tiểu Khuyết bất động thanh sắc rũ tay áo xuống: “Đây là ta nợ Cái Bang, tự nhiên phải bồi thường.”

Chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ Thiên Bích, trong thanh âm ẩn ẩn khí thế sát phạt: “Những gì ngươi nợ Cái Bang, cũng phải trả.”

Tạ Thiên Bích không chút nghĩ ngợi, quả quyết nói: “Không, ta chỉ nợ ngươi, không nợ Cái Bang.”

Tô Tiểu Khuyết thấy hắn nói đến nghiễm nhiên không hề hổ thẹn, chỉ cảm thấy thật không tưởng: “Chẳng lẽ Lộ bang chủ không phải chết dưới liên nỏ của Xích Tôn Phong? Bao nhiêu huynh đệ bao nhiêu nhân mạng Cái Bang không nên tính vào món nợ của Tạ Thiên Bích ngươi?”

Tạ Thiên Bích nhìn ra ngoài cửa sổ, nhãn thần đạm mạc mà lãnh tĩnh, sống mũi cao ngất, môi trên mỏng manh như vô tình: “Hành tẩu giang hồ, người trong võ lâm, chung quy luôn chết dưới đao kiếm của kẻ khác. Bang phái phân tranh, tử vong khó tránh, Lộ Ất suất lĩnh Cái Bang muốn cản trở đại sự của ta, chết cũng đã chết rồi, chỉ có thể nói hắn tài không bằng người. Nếu ta yếu thế, cũng đã chết từ lâu dưới những lần liên thủ của danh môn chính đạo.”

“Nếu giết một người, liền nợ một nhân mạng, e rằng giang hồ rộng lớn, oan hồn nào cũng một thân một kiếp nợ máu. Xích Tôn Phong sát nhân, Thiếu Lâm Tự chưa hẳn không giết người, Tạ Thiên Bích giết người, Thất Tình đại sư cũng chưa hẳn không phạm sát giới, thậm chí là Niếp thúc thúc, mạng người trong tay chỉ sợ cũng không ít hơn ai.”

“Ta quan tâm, chỉ có Tô Tiểu Khuyết. Ta có thể phụ người trong thiên hạ mà không thẹn với lòng, nhưng chỉ riêng ngươi…”

Đảo mắt lẳng lặng ngắm Tô Tiểu Khuyết, giống như từ trong đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tiểu hài tử đơn thuần mười năm trước mình vừa gặp liền lưu tâm, khi ấy Tạ Thiên Bích dưới kiếm của Thượng Quan Vân Khởi, một đao đỡ kiếm, một phen kéo hắn ra, từ đó hai tay đã sung mãn, tay trái dành cho đao, cho Xích Tôn Phong, tay phải nắm chặt, chỉ muốn là tay hắn, trọn đời trọn kiếp, không bao giờ buông ra.

Vươn tay, Tô Tiểu Khuyết lại tránh đi như tránh rắn rết, Tạ Thiên Bích rũ tay xuống, khẽ thở dài: “Ta chỉ nợ ngươi. Về phần Cái Bang, Kinh Sở nếu có bản lĩnh, không ngại cứ thử Trường An đao, nếu có thủ đoạn, không ngại cứ san bằng Xích Tôn Phong. Ta không nợ bọn họ bất cứ thứ gì.”

Tô Tiểu Khuyết im lặng lắng nghe, vốn cho rằng mình sẽ nổi giận, nhưng rốt cuộc lại thông suốt như tuyết, ba năm trước Tạ Thiên Bích không hiểu được mình, còn mình làm sao hiểu được Tạ Thiên Bích?

Nhìn khuôn mặt như điêu như khắc cực phú mị lực trước mắt, Tô Tiểu Khuyết lần đầu tiên chân chính hiểu Tạ Thiên Bích, một câu thành tâm thành ý mà hoàn toàn tỉnh ngộ: “Ngươi coi mạng người như cỏ rác, còn có thể không thẹn với lương tâm… Quả là nhân vật trời sinh kiêu hùng, ta vốn không nên vướng vào ngươi.”

Thanh âm Tạ Thiên Bích lại dứt khoát mà bá đạo như thiết kim đoạn ngọc: “Nhưng ngươi đã vướng vào, hai ta đã sớm vướng vào nhau, bắt đầu từ Bạch Lộc Sơn.”

Như lời thề sắt son cố chấp, càng như lời phán bao quát định luận: “Giang hồ bá nghiệp, ta muốn, ngươi, ta càng muốn. Ta là một kẻ tham lam, cũng là một kẻ tuyệt không buông xuôi.”

Tô Tiểu Khuyết chưa từng thấy con thú nào lọt vào bẫy săn còn kiêu ngạo như thế, miếng thịt nào trên thớt gỗ còn ương ngạnh như vậy, nhất thời mở mang tầm nhìn, cảm thấy không cần quá hơn thua với một người sắp chết một chân đã bước vào quan tài như hắn, cũng thuận miệng nói: “Nếu ngươi đã muốn giang hồ bá nghiệp hà tất đơn độc thâm nhập Thất Tinh Hồ?”

“Bởi vì ngươi. Muốn bá nghiệp giang hồ chính là Tạ Thiên Bích giáo chủ Xích Tôn Phong, còn đến Thất Tinh Hồ, chỉ là một Tạ Thiên Bích muốn chuộc lỗi với ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết vô cùng hiếu kỳ, dân gian tương truyền có chứng ly hồn, không ngờ Tạ Thiên Bích cư nhiên cũng mắc phải chứng này, thế nên có chút thương tình nói: “Hai Tạ Thiên Bích? Chính ngươi phân rõ sao?”

Tạ Thiên Bích thấy hắn giả khờ, cũng không tức giận, chỉ kiên nhẫn giải thích: “Không phải hai, mà là một, đều là ta.”

Không đợi phân trần nắm lấy tay Tô Tiểu Khuyết, chậm rãi bao phủ năm ngón tay của hắn: “Ngươi hiểu mà.”

Tô Tiểu Khuyết im lặng.

Tạ Thiên Bích mấy năm qua, dã tâm cùng quyền thế dung hòa trong máu không hề thay đổi, bề ngoài hắn là bá nghiệp huy hoàng, thuộc về Xích Tôn Phong cùng giang hồ, nhưng ái luyến thâm tình cũng chưa từng đổi thay, Tô Tiểu Khuyết chính là tình tự và  tương tư ẩn tàng bên trong hắn, chỉ một lòng một dạ, là khắc cốt ghi tâm là vĩnh viễn không rời là nắm chắc trong tay là tuyệt không từ bỏ.

Tô Tiểu Khuyết làm sao không hiểu? Nhưng chỉ có thể cười cho qua, chuyển đề tài: “Mấy năm nay Xích Tôn Phong siêu quần xuất chúng, tài hùng thế đại, tại sao không thừa thắng xông lên? Đạt đến cảnh giới hoành trì thiên hạ bá nghiệp thiên thu?”

Trong nụ cười hàm ẩn vài phần mỉa mai: “Không phải ngươi ngay cả nằm mộng cũng muốn nhất thống giang hồ?”

Tạ Thiên Bích có chút mệt mỏi, thân hình dựa ra sau, tóc mai như sương buông xuống đầu vai, dưới ngọn đèn ánh lên chút tuyết quang, khuôn mặt nghiêng mang đường nét hao gầy thâm thúy được lớp tuyết quang kia tôn lên vẻ nhu hòa hiếm thấy, nhưng khí thế vẫn bức người: “Xích Tôn Phong mấy năm nay cấp công mãnh tiến, tài lực dồi dào nhân lực cường thịnh, chế ngự môn phái tuy nhiều, nhưng phí sức không ít, trước mắt đã tới thời điểm nên ngừng tay tích lũy, sau khi thôn tính, cũng cần hảo hảo tu dưỡng dung hợp mới đúng đạo. Có thu mới có phóng, có tích mới có dương.”

Chăm chú nhìn bàn tay mình, cười lạnh: “Nhất thống giang hồ… Bao nhiêu năm qua, có môn phái nào thật sự có thể nhất thống giang hồ? Chẳng qua chỉ là vọng tưởng mà thôi, Tiểu Khuyết, ta còn nhớ rất rõ ngươi từng nói với ta, chuyện giang hồ giang hồ lo, triều đình quan phủ tuyệt không dễ trêu vào, Xích Tôn Phong nếu thực sự có ngày nhất thống giang hồ, có lẽ cũng chính là thời khắc đại họa lâm đầu. Xích Tôn Phong có thể có hôm nay, tự nên giấu tài thao binh dần dần củng cố thực lực, mười năm hai mươi năm sau, nhất thống giang hồ không thể nói trước, nhưng có lẽ cũng đủ để trở thành giang hồ chí tôn chân chính.”

Tô Tiểu Khuyết nghe hắn một phen đàm luận thanh tỉnh vô cùng, không hề sa vào quyền thế thấy lợi tối mắt, bất giác có vài phần yên tâm không nói nên lời, yên tâm rồi lại thấy buồn cười, thầm nghĩ người này một chân đã ở hoàng tuyền lộ, chẳng lẽ mình vẫn còn bị hắn chi phối tâm tư? Lập tức đạm đạm nói: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Tắm rửa đàng hoàng cho hắn, liền cất bước ra ngoài, tự tìm đường chủ ngoại tam đường thương nghị chuyện liên thủ cùng Đường môn đối kháng Xích Tôn Phong. Đến khuya trở lại, thấy Tạ Thiên Bích đã chìm vào giấc ngủ, hô hấp dài nhưng có vẻ trầm lắng, biết thương thế hắn đã chuyển biến tốt, lẳng lặng đứng bên giường nương theo ánh trăng chăm chú nhìn thật lâu, mới đi về giường mình.

Hai người hơn tháng qua ở chung một phòng, nhưng không ngủ chung giường, Tô Tiểu Khuyết hạ lệnh dời một chiếc giường khác cho Tạ Thiên Bích, còn mình vẫn ngủ trên chiếc giường xếp kia, tuy đêm dài tịch mịch, lại có dâm độc trong người, nhưng chỉ cắn răng cố chịu đựng cho qua.

Tô Tiểu Khuyết tinh thông y thuật, biết rõ loại dâm dược này chỉ khiến người đắm chìm trong tình dục, mỗi khi giao hợp đều thúc đẩy dâm độc lan khắp huyết mạch toàn thân, mỗi một lần độc càng thấm sâu hơn so với lần trước, thành thử càng giao hợp vô độ, càng khó tự giải thoát, nếu có thể ý chí kiên định, thanh tâm giới sắc, lâu ngày dài tháng trái lại có thể khiến dâm độc dần dần ngưng tụ từ máu bức ra khỏi cơ thể, chỉ là biện pháp này, nói thì đơn giản, nhưng thực hành tuyệt không thể một sớm một chiều, lúc độc tính phát tác, càng không phải người thường có khả năng chịu được, hận không thể ngay tại chỗ tùy tiện tìm một nam tử, bất chấp già trẻ đẹp xấu cao thấp mập gầy, liền xem là chí bảo vô thượng.

Thẩm Mặc Câu qua đời, Tô Tiểu Khuyết sự vụ quấn thân, phi thường bận rộn, hơn tháng qua dâm độc chỉ mới phát tác một lần trong đêm, hôm đó dùng Già La chân khí áp chế, tuy cực kỳ khó chịu, nhưng cũng qua khỏi, không ngờ đêm nay phát tác còn hung dũng hơn, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân nóng như thiêu như đốt, cả người như bị lửa nung, ngay cả khớp xương cũng đầy xuân tình dâm ý, khô nóng khó nhịn, trong ngực như có một con mèo đang mùa động dục, liều mạng dùng móng vuốt cào cấu tâm can.

Không quá thời gian một nén hương, mồ hôi đã thấm đẫm y sam, từng trận ngứa ngáy đau đớn như thủy triều ập tới, cơn sóng sau cao hơn cơn sóng trước, bức bách khiến người choáng ngợp, càng không có nửa khắc chậm lại, không hề ngừng nghỉ vĩnh viễn bất tận, tựa hồ chỉ có chết ngay lập tức mới được giải thoát khỏi màn dày vò kinh thiên động địa này.

Tô Tiểu Khuyết hai tay gắt gao nắm lấy cổ áo, dồn dập hít thở từng hơi nhỏ vụn, trước mắt đã là một mảnh tối sầm, ý thức thần trí tựa hồ cũng không tồn tại, chỉ còn lại thân thể vô pháp tự khống chế cùng đau đớn khó nhịn khiến người nghẹt thở.

Bên tai nghe khớp hàm mình cách cách rung động, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến máu me nhớp nháp, cuối cùng vẫn không kháng cự được loại dục vọng bức người phát điên này, biết mình giờ đây bộ dạng khó coi, chỉ kiệt lực giam những tiếng kêu gào khóc lóc ngay trong cổ họng, nhưng khắc chế không được vặn người quay cuồng thân bất do kỷ.

Nước mắt lẫn mồ hôi lấm lem trên mặt bị dục hỏa luyện thành xuân dược thượng hạng, Tô Tiểu Khuyết bất giác vươn lưỡi liếm dịch thể đọng lại bên cánh môi, y sam đã sớm bị xé tơi bời, cuộn người lại, ngón tay run rẩy, chậm rãi nhắm hướng kẽ mông.

Lúc đầu ngón tay tiến vào, tiếng rên của Tô Tiểu Khuyết rốt cuộc cũng bật ra khỏi miệng, giữa đêm khuya thanh tĩnh yếu ớt như rướm máu, một ngón tay đã hoàn toàn cắm sâu, lập tức cảm nhận được khát khao cùng nhiệt tình ở nơi đó, dục vọng cả người tựa hồ cũng dâng trào theo, Tô Tiểu Khuyết thấp giọng nức nở trong tuyệt vọng, trong lòng hung hăng, hận thấu xương thân thể vô năng vô lực không biết xấu hổ này, chụm năm ngón tay lại, định đâm thẳng vào trong.

Cách đó không xa đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp mà ôn nhu: “Tiểu Khuyết, qua đây!”