Edit: Phúc Vũ
Nhất thời im lặng, thật lâu sau Lý Thương Vũ mới hỏi: “Mặc Câu, hôm qua có phải ngươi đã sớm biết ta ở trong hòn non bộ?”
Thẩm Mặc Câu cười nói: “Tên tiểu hồ ly kia phối dược giả chết, sao có thể dễ dàng phát hiện như vậy? Ban đầu ta cũng không biết, nhưng khi nhịp tim ngươi khôi phục, liền hiểu rõ mọi chuyện.”
Lý Thương Vũ cánh môi khẽ động, muốn nói lại thôi, uống liền ba chung, mượn chung rượu che đi một tia mong chờ khẩn trương nơi đáy mắt, hỏi: “Mặc Câu, ngươi có hối hận không? Nếu ngay từ đầu biết là Tô Tiểu Khuyết giở trò, ngươi có còn khao khát muốn có hắn? Nếu ngươi không cần hắn, ta cũng sẽ không tự đả thương khí phủ… Bất luận hắn nói gì ta cũng không tin, sau đó vẫn có thể giúp ngươi luyện Nhập Bát Tinh Kinh.”
Thẩm Mặc Câu trầm ngâm một lát, khẽ cười nói: “Đương nhiên không hối hận. Thẩm Mặc Câu ta hành sự, trước giờ luôn thích gì làm nấy, tùy ý tùy tâm, bao năm qua chịu sự khống chế của Nhập Bát Tinh Kinh đã sống đến thập phần vô vị. Khó khăn lắm mới gặp được một Tô Tiểu Khuyết cực hợp tâm ý, vì hắn mà giảm thọ đi tám mười năm thì có là gì?”
Nhìn sương khói là đà trên mặt hồ, đạm đạm nói: “Hút cạn tinh khí thuần âm của các ngươi, cho dù có thể không bị Nhập Bát Tinh Kinh phản phệ, võ công từ đó thiên hạ vô địch, nhưng trong lòng vẫn trống trải cô đơn. Tiểu Khuyết trái lại giúp ta quyết đoán, hiện tại chính là thời khắc vui vẻ nhất mà ta từng có trong suốt hai mươi mấy năm qua. Võ công cũng vậy, tính mạng cũng thế, làm sao sánh bằng một ngày được ở bên ái nhân?”
Lý Thương Vũ nghe đến chữ “ái”, ngón tay liền không còn khí lực, chung rượu sóng sánh dạ quang nhanh như chớp rời tay, vỡ vụn dưới đất thành từng mảnh như châu ngọc máu đào.
Đột nhiên cười lạnh: “Mặc Câu, Tô Tiểu Khuyết không tiếc tự nguyện hiến dâng, không phải chỉ vì cái mạng quèn này của Lý Thương Vũ, có lẽ ngươi đã rơi vào bẫy mà không tự biết.”
Thẩm Mặc Câu khẽ mỉm cười gật đầu: “Ta đương nhiên biết. Tô Tiểu Khuyết vạch trần chân tướng với ngươi, khích ngươi bỏ đi, vốn là muốn lấy mạng ta.”
Lý Thương Vũ sửng sốt, lẩm bẩm: “Ngươi điên rồi… Tại sao?”
Nếp nhăn nhàn nhạt hiện ra nơi khóe miệng khi Thẩm Mặc Câu mỉm cười mang theo vài phần băng sương mệt mỏi: “Ngăn chặn luồng phản phệ của Nhập Bát Tinh Kinh tuyệt không phải chuyện dễ dàng, phải không ngừng tìm kiếm lư đỉnh mới thích hợp, ta đã sớm chán ghét… Quãng đời còn lại tuyệt không nguyện cứ thế màtrải qua, tùy tâm sở dục vẫn tốt hơn, đúng không? Tiểu Khuyết nếu muốn lấy mạng ta trả thù cho Từ Kính, chỉ cần mấy năm nay ta được ở bên hắn cũng đã cao hứng lắm rồi, tính mạng này giao vào tay hắn cũng không còn gì tiếc nuối.”
Lý Thương Vũ nghe xong, vành mắt bất giác trào lệ, nỉ non gọi: “Mặc Câu… Mặc Câu…”
Thẩm Mặc Câu thở dài: “Khóc làm gì? Nhập Bát Tinh Kinh của ta công lực thâm hậu, ít nhất còn có thể sống thêm hai ba năm nữa…”
Đưa tay ra ý bảo Lý Thương Vũ nhỏ giọng, lắng tai nghe tiếng họa mi trong trẻo trên cây hoa, mới nói: “Tô Tiểu Khuyết vốn chí tình chí nghĩa, đáng tiếc qua tay một kẻ kiêu hùng như Tạ Thiên Bích, cho rằng ta và hắn cũng vô tình như nhau, bản tính linh lợi trực tiếp biến thành quỷ quyệt thích giăng bẫy, nhưng không ngẫm lại ta với Tạ Thiên Bích sao có thể là cùng một hạng người?”
Tạ Thiên Bích kiêu hùng, hành sự không từ thủ đoạn, bất chấp tư tình, trước giờ chỉ trọng kết quả, chính là đỗ quyên không hót, nhưng hễ hót ra là lãnh tĩnh quyền mưu, còn Thẩm Mặc Câu là đa tình mà như vô tình, vô tình với bá nghiệp giang hồ, chỉ là một kẻ tùy tính tùy tâm, cũng là đỗ quyên không hót, nhưng hễ hót ra là tùy hứng chết chóc.
Lý Thương Vũ vừa nghĩ đến đây, trái lại có vài phần vui thay cho Thẩm Mặc Câu, chỉ cảm thấy cả đời này của hắn đã quá thê lương, nếu thật sự thích Tô Tiểu Khuyết, đúng là may mắn hiếm thấy, cảm tình đã tới mức này, tháng ngày dài ngắnquả thật có là gì, ngay cả bản thân mình, không phải cũng đã xem ba ngày nay là cả một đời sao?
Lập tức ngước mắt lên, nói: “Tô Tiểu Khuyết có biết tâm ý ngươi dành cho hắn không?”
Thẩm Mặc Câu trầm ngâm: “Tiểu Khuyết đối với ái tình, căn bản đã phi thường ngốc nghếch, hiện tại càng cảnh giác cực kỳ, ta thẳng thắn bày tỏ, chưa chắc hắn sẽ tin, huống hồ hắn vốn muốn giết ta trả thù, nếu ta đã thật lòng với hắn, cần gì phải nói cho hắn biết tâm ý của mình? Ngược lại còn khiến hắn thêm phiền não.”
Lý Thương Vũ trong lòng thầm thở dài, trong lúc bất tri bất giác, Thẩm Mặc Câuđã chìm sâu trong lưới tình như vậy, lập tức cả hai cùng nhìn nhau cười, một đôi si nhân, đã hết lời như thế, tất không cần nói gì thêm nữa, Thẩm Mặc Câu chịu cho một Lý Thương Vũ chẳng còn chút giá trị này thời gian ba ngày, đã là vui sướng quá đỗi, cầm tay du hồ ngắm cảnh, ngồi bên nhau uống rượu nghe đàn, ba ngày tràn đầy hạnh phúc, từng giọt từng giọt đều trân trọng cất giữ trong lòng, tự nhiên tốtđẹp hơn bất kỳ điều gì khác.
Lúc Tô Tiểu Khuyết tỉnh lại, cả người không còn khi thì nóng bức khi thì lạnh băng nữa, thầm nghĩ vết thương đã dần khép miệng, nheo mắt nhìn, mặt trời đã ngả về tây, trên khung cửa sổ đặt cái bát mà mình đem về từ Đãi Mãn Lâm Sương hiên. Sùng Quang cũng không còn khóc lóc, chỉ lặng lẽ ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.
Tô Tiểu Khuyết thấy hắn dù ngủ say vẫn níu chặt lấy góc áo của mình, mũi đỏ như cà chua, mí mắt thì dày lên lớp lớp có thể so với bánh mật, che mất hơn phân nửa hàng my vừa rậm vừa dài, trong lòng không khỏi có chút cảm động, do dự một hồi, nhẹ nhàng đánh thức hắn.
Sùng Quang dụi dụi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trông không còn giống yêu tinh màhệt như thỏ con, mừng rỡ nói: “Ngươi tỉnh rồi sao! Để ta xem xem còn sốt không…” Nói xong liền sờ trán Tô Tiểu Khuyết. Sờ xong, liền cao hứng, cao hứng xong, chóp mũi lại bắt đầu sụt sịt, nức nở nghẹn ngào định làm một màn sướt mướt vì quá đỗivui sướng.
Tô Tiểu Khuyết mất kiên nhẫn gạt tay hắn ra, nói: “Ngươi coi vũng nước mắt này đi, sắp thành hồ nước tiểu luôn rồi! Ta hôn mê bao lâu?”
Sùng Quang chớp chớp mắt, lại sờ trán Tô Tiểu Khuyết một hồi, nói: “Hai ngày rồi, làm ta lo lắng chết được.”
Tô Tiểu Khuyết nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi lại đây.”
Sùng Quang nghe xong hai mắt sáng rực, vô cùng cao hứng nhào lên giường cọ cọ vào người Tô Tiểu Khuyết, vừa định nói chuyện, liền phẫn nộ mở to mắt, rồi cực kỳ không cam tâm mà nhắm mắt, ngã phịch xuống giường ngủ mê đi.
Tô Tiểu Khuyết thu hồi ngón tay, xoay xoay cổ tay, trong lòng có hơi thất vọng, thânsuy thể nhược điểm huyệt ngủ người ta trái lại còn khiến đầu ngón tay mình run đến thiếu chút nữa rụng mất, xem ra người luyện võ quả thật phải kiêng kị ân ái, thảo nào Thiếu Lâm Tự trăm ngàn năm qua vẫn sừng sững không ngã nhất trụ kình thiên, quả nhiên là đạo lý huyền diệu giữa đất trời.
Nhưng nghĩ lại cũng chưa chắc đúng, hòa thượng đầu bóng lưỡng, nửa đêm lòngdậy sóng, không tìm được nữ nhân, nhưng có sẵn cả đám sư huynh đệ, kéo chăn trùm lại, tha hồ mây mưa, cũng là giai thoại Long Dương. (thiện tai thiện tai a ^^)
Miên man suy nghĩ, đắp chăn cho Sùng Quang, cười nói: “Hảo hảo ngủ một giấc đi, nhìn ngươi mệt mỏi chưa kìa… Nếu ngươi còn thức, nhất định sẽ không cho ta ra khỏi cửa.”
Nói xong mặc lại y phục xoay người rời giường, hai chân vừa chạm đất liền cảm thấy thắt lưng như bị rưới dấm Sơn Tây, mông như bị nhét tiêu Triều Thiên (một quận thuộc Tứ Xuyên), trước mắt toàn sao vàng sao bạc cả chòm sao quay vòng vòng, thầm nghĩ chỉ tại Thẩm Mặc Câu hôm đó quá hung hăng nên vết thương mớichưa khỏi hẳn, lập tức vịn vào thành giường chậm rãi bước hai bước, đợi khá hơn chút, bèn đi thẳng đến cửa sổ lấy cái bát sứ trắng in hoa kia, thấy tim sen trong đó đã được phơi khô, xanh bóng một màu trầm ổn, từng mẩu tinh khiết đầy đặn, nhất thời trong lòng trỗi lên một loại tư vị nói không thành lời, ngẩn ngơ ngắm nghía một hồi lâu, mới ôm bát ra ngoài một đường đi về phía tây, nơi có gian nhà trúc của Ngụy Thiên Nhất.
Chỗ đó của hắn bị thương rất nặng, không thể thi triển khinh công, miễn cưỡng nhẫn nại ấn từng bước một chậm rãi đi tới, hương hoa mị sắc dọc đường cũng không để vào mắt, đi suốt hơn một canh giờ, mới đến trước gian nhà trúc, mệt lả người, cảm giác được giữa hai chân có chút ẩm ướt, đưa tay sờ thử, quả nhiên ngón tay dính đầy máu, nhớ lại hôm đó cùng Thẩm Mặc Câu làm ra đủ loại hình trạng, không khỏi dừng chân tựa người vào một khóm trúc, hồi lâu tự cười nhạo mình, lấy ngón tay vấy máu lau lên vạt áo, đẩy cửa trúc bước vào tiểu viện.
Chỉ thấy trong viện bóng tre mát rượi, gà gáy huyên náo, cửa nhà bị khóa, Ngụy Thiên Nhất không có ở đây.
Tô Tiểu Khuyết ôm bát đi đến trước cửa, nhẹ nhàng đặt lên thềm đá xanh, nào ngờ bầy gà kia cả ngày chưa được ăn, đói đến mờ mắt, hơn nữa mắt gà cũng có được tích sự gì? Nhìn thấy cái bát xinh xắn kia, mặc kệ nó là màu trắng, hay là bằng sứ, hay là miệng bát hình hoa quỳ sáu cánh, chỉ xem đó như máng cho gà ăn, còn chê quá nhỏ, lập tức vắt chân xông xáo, con nào cũng một chiêu Nhũ Yến Đầu Lâm bổ nhào tới.
Cái bát kia mỏng manh tinh xảo băng thanh ngọc khiết, làm sao chịu được làn sóng những cặp mỏ mổ vồ vập như cuồng phong? Thời khắc đã tận, loảng xoảng mấy tiếng vỡ tan tành.
Bầy gà kia vẫn không biết sống chết, không thèm nhìn sắc mặt Tô Tiểu Khuyết, cứ bay nhảy cho đến khi tim sen vương vãi đầy thềm đá mới chạy đi.
Tô Tiểu Khuyết một bụng phẫn hận buồn bực tủi thẹn đau đớn đang không có chỗ phát tiết, thấy đàn gà này bạo ngược tàn ác như vậy, nhịn không được lửa giận ngút trời, trong cơn nóng giận, hồn nhiên quên mất mông đang đau, khi chỉ khi chưởng tới tấp, nhất thời lông gà bay loạn xạ, tiếng gà kêu thảm thiết, máu gà văng tung tóe, xác gà phơi đầy sân.
Ngụy Thiên Nhất nuôi bầy gà này trong tiểu viện cũng là để cho Tô Tiểu Khuyết từ từ ăn, nào ngờ chúng lại sớm lìa đời, đã vậy còn chết mà chưa hoàn thành được hoài bão, đây gọi là rời chuồng chưa chạy đã bỏ mạng, máu gà bi tráng vãi đầy sân, chuyện trên đời quả nhiên vô pháp dự đoán không thể nói trước.
Tô Tiểu Khuyết bờ ngực phập phồng mắt nổi tơ máu, nhìn cái bát giờ đã vỡ vụn, tim sen vấy máu gà, còn khắp người mình cũng toàn lông với lông, từ trong đau khổ, bất giác cười to, không thể kiềm chế.
Đến khi Ngụy Thiên Nhất trở lại, đã là thời khắc lên đèn, Tô Tiểu Khuyết đã đi từ lâu, chỉ còn bát tim sen vỡ nát trên thềm đá trước cửa nhà, xác gà phơi đầy sân mà thôi.
Ngụy Thiên Nhất mở cửa lấy ra một chậu gốm, nương theo ánh trăng nhặt từng mảnh vụn rửa sạch với nước, lau khô xong lại cẩn thận nâng niu cho vào chậu, còn nhặt từng mẩu tim sen vương vãi ngâm vào trong nước, chờ cho nổi lên một lớphuyết tinh, cứ thế vài lần, đến khi tim sen sạch sẽ thanh khiết, mới rải lên một cái đĩa sứ đem phơi khô.
Hắn làm hết những việc này ước chừng trong nửa canh giờ, nhất cử nhất động đều đặc biệt chậm rãi mà tỉ mỉ, thi thoảng ngẩng đầu lên, tấm diện cụ bạc lấp lánh dưới ánh trăng, trông như thấm đẫm nước mắt.
Đến hoàng hôn ngày thứ ba, Thẩm Mặc Câu tới tìm Tô Tiểu Khuyết, thấy hắn im lặng nằm úp sấp trên giường, sắc mặt trắng bệch không khác gì ma, xốc chăn lên nhìn, trên quần vẫn còn thấm chút máu, không khỏi nhíu mày: “Sao vẫn chưa khá hơn?”
Tô Tiểu Khuyết thản nhiên nói: “Chừng hai ngày nữa sẽ khỏi thôi, nếu Gia sốt ruột, cứ vậy mà dùng cũng không sao.”
Thẩm Mặc Câu nhìn bộ dạng đã chết hơn phân nửa của hắn, thật không đành lòng áp bức, chỉ thuận miệng hỏi: “Sùng Quang đâu?”
Tô Tiểu Khuyết nói: “Đi y xá lấy thuốc cho ta.”
Thẩm Mặc Câu thong thả cất hai bước, nói: “Mau theo ta, đến chỗ ta ở, ta cũng sẽ chiếu cố ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết gật đầu ưng thuận, cuộn mình ngồi lên, lảo đảo một hồi mới đứng vững, nói: “Vậy đi thôi, bộ mặt khóc lóc của Sùng Quang ta cũng đã nhìn đến phát ngán, sắp nôn cả ra rồi.”
Thẩm Mặc Câu thấy hắn đi đứng bất ổn, nhớ tới xúc cảm khi được ôm hắn khiến người nhịn không được phải động tâm, cõi lòng lập tức rộn rã, tan chảy đến nhuyễn ra, tiến lên một bước ôm lấy hắn, cười nói: “Ta bồng ngươi được không?”
Nói xong đã lướt ra khỏi cửa, một đường phân hoa phất liễu mà đi.
Tô Tiểu Khuyết bị hắn bồng như vậy lại vô lực giãy giụa, trong lòng thầm mắng lão sắc quỷ dâm tà chết tiệt, cố nhẫn nhịn, lái sang chuyện khác: “Gia, ngươi truyền cho Sùng Quang Nhập Bát Tinh Kinh hoàn chỉnh có được không?”
Thẩm Mặc Câu mỉm cười, tựa hồ lời này của Tô Tiểu Khuyết cũng nằm trong dự liệu: “Tại sao lại chọn Sùng Quang?”
Tô Tiểu Khuyết nói: “Đến khi Gia chết, Thất Tinh Hồ sẽ thuộc về ta đúng không? Ngươi có Ngụy Thiên Nhất, ta cũng phải có một Trang Sùng Quang. Tâm tư bụng dạ của Sùng Quang ta đều rõ như lòng bàn tay, ta yên tâm về hắn, hắn cũng trung thành với ta.”
Thẩm Mặc Câu gật đầu, cực kỳ tán đồng, nói: “Sùng Quang tư chất rất khá, chính là kỳ tài luyện môn công phu này, hảo hảo chỉ điểm một phen, không quá ba năm nhất định có chút thành tựu.”
Đang nói chuyện đã tới nơi ở của Thẩm Mặc Câu, lúc mới đến Thất Tinh Hồ Tô Tiểu Khuyết đã từng trải qua một đêm ở đây, bất quá khi ấy buồn ngủ không chịu nổi, nên không thưởng thức được gì, giờ tinh tế nhìn lại, thấy ba gian trước đều được xây nương theo vách núi, kết cấu tinh diệu, trông xa như hoàn toàn ẩn dưới giàn hoa xum xuê, nhưng thạch môn vừa mở liền như bước vào một thế giới khác, xa hoa tráng lệ.
Vách núi vươn ra giữa không trung, có vườn hoa rừng trúc, suối mát thác trong, một con đường lát sỏi uốn lượn trên nền cỏ xanh biếc, xuyên qua nguyệt động môn, qua cả hành lang dài và một cái động khúc khuỷu, vòng vo quanh co thông tới tận ba gian tinh xá cùng chung mái vòm ở phía sau.
Trong ngọa thất, giường tủ bàn ghế, tất cả vật dụng, đều là hàng hiếm có, nhưng lại mang tâm tư rất khác biệt, không thấy phô trương, chỉ thấy ưu nhã cao quý.
Tô Tiểu Khuyết nằm sấp trên giường, cảm nhận sự mềm mại thoải mái như đang phiêu trên mây, nhìn Thẩm Mặc Câu thắp từng ngọn đèn bạc, đèn vừa sáng, trong phòng liền thêm vài phần sương khói ấm áp của nhân gian.
Thẩm Mặc Câu ngồi xuống bên cạnh, đùa nghịch mái tóc dài tản mác sau lưng hắn, từng lọn từng lọn quấn quanh ngón tay rồi chảy xuống, đột nhiên hỏi: “Định xử trí Tống Hạc Niên thế nào?”
Tô Tiểu Khuyết toàn thân cứng đờ, nhưng không hề e dè nói: “Tống phu nhân… ta đã hạ dược trên bình Trúc lộ khinh hưởng, hủy đi đôi tay và khuôn mặt nàng trước, nàng là người của Gia, chờ Gia chết đi, ta mới lấy mạng nàng.”
Thẩm Mặc Câu không ngờ hắn lại dám ăn ngay nói thẳng như thế, ngón tay dừng một hồi, mới hỏi: “Ai cho ngươi to gan như vậy, dám đụng đến thuộc hạ của ta?”
Tô Tiểu Khuyết nghe thấy trong thanh âm hắn không mang vẻ tức giận, mà có vài phần tiếu ý mơ hồ, lập tức cười lạnh: “Đương nhiên là Gia cho ta lá gan đó.”
Nhoài nửa thân trên ngẩng đầu nhìn xoáy vào mắt Thẩm Mặc Câu, chậm rãi nói: “Trong thiên hạ, đại khái không ai thống hận yêu phụ Xu Cơ hơn Gia, mà dâm độc thuật của Tống phu nhân lại được chân truyền từ ả, nàng đối xử với ta như thế, nhất định sẽ khiến Gia nhớ lại đủ mọi khuất nhục mà mình phải chịu năm xưa, đúng là cùng cảnh ngộ, Tống phu nhân càng trung thành, dâm dược càng dùng đến xuất thần nhập hóa, Gia từng chịu nỗi dày vò này tự nhiên sẽ càng chán ghét, chỉ hận nàng chưa từng phạm sai lầm nào, sao có thể thật lòng không muốn ta tổn hại nàng?”
Thẩm Mặc Câu chưa bao giờ bị người khác trực tiếp nhìn thấu tâm tư bới móc chuyện cũ một cách triệt để đến vậy, nhãn thần như bị một thanh kim châm cứng rắn mà sắc nhọn xuyên vào, đôi mắt câu hồn đang êm đẹp liền hiện lên một đạo vết thương cũ chịu thêm nhát cắt mới, nhưng không phải huyết dịch ồ ạt chảy ra, mà là sự thống hận còn nồng đậm hơn cả máu.