Đường Duyệt hít một hơi thật sâu, quay người bước đi. Vốn dĩ ông ấy có thể được đưa về nhà an toàn, nhưng hôm nay ông ấy đã giết một người, chắc chắn Thương đại ca không thể dễ dàng đưa ông ấy về như vậy. Cứ coi như Đường bảo chủ khoan dung nhân từ, coi người chết kia chỉ là một tên nghịch đồ có ý định tống tiền, hay coi hắn ta là một người điên, thì họ vẫn cần phải giữ ông ấy lại, vì đối với những người bình thường, ông ấy rất nguy hiểm.

Đường Duyệt dừng bước, cái bóng nho nhỏ của nàng in dài dưới bóng trăng. Nàng quay đầu nhìn, hướng đi về thạch thất toàn một màu đen tuyền.

♥♥♥

Sân trước sảnh chính của Đường Gia Bảo rất rộng, nhưng cũng chỉ đủ để chứa vài trăm hào kiệt võ lâm, trong chốc lát đoàn người đã kéo đến chật sân, không còn một chỗ trống. Rất nhiều người không vào được sảnh chính, những người ngồi trong đó mới là những nhân vật quan trọng trong giới võ lâm.

Đường Duyệt biết rằng hôm nay là ngày bàn bạc cách xử lý Thương Hành Châu, nhưng nàng không ngờ được rằng những nhân sĩ trong giới võ lâm sau khi ăn uống no nê lại hứng thú với việc trừng phạt người khác như thế. Ai ai cũng ngóng vào bên trong xem xét tình hình.

Nàng rất muốn được biết, đám người đó định xử lý ông ấy như thế nào? Huống hồ, Thương đại ca cũng đang có mặt trong đó. Nàng nghĩ một lát, nhẹ nhàng len lỏi vào đám đông, cố gắng chen vào giữa để không ai nhận ra mình.

Trong sân người người chen chúc nhau, nhưng trong sảnh chính cũng không đông lắm, nhìn qua khoảng hơn mấy chục người. Nàng thấy Đường Mẫn ngồi ở vị trí chủ tọa, Đường Mạc đứng bên cạnh không nói gì. Từ chỗ Đường Duyệt đứng có thể nhìn thấy bên trong sảnh chính rất rõ. Những người đang ngồi trong sảnh có cả nam và nữ. Người nào người nấy đều có phong thái phi phàm, vẻ mặt ngạo mạn, Đường Duyệt nhận ra người ngồi thứ ba ở bên phải chính là vợ chồng Âu Dương.

Không khí rất trang nghiêm, Đường Mẫn chau mày, bộ dạng đầy do dự. Thương Dung đứng trong sảnh, quay lưng về phía Đường Duyệt. Những người ngồi phía quan trên rõ ràng không có đủ kiên nhẫn với tiểu bối Thương gia.

“Thương hiền điệt [1], cháu muốn mang nhị thúc của cháu đi, chúng ta vốn không có ý ngăn cản. Nhưng nhị thúc của cháu hiện nay... Nếu như chúng ta để ông ấy đi, ông ấy rất có thể lại tấn công người khác”. Một người tóc bạc có khuôn mặt hiền từ, trầm ngâm nói với Thương Dung.

[1] Hiền điệt có nghĩa là hiếu thảo.

“Tiểu điệt nhất định sẽ trông nom nhị thúc cẩn thận. Sự việc ngày hôm nay nhất định sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa. Xin các vị hãy yên tâm giao nhị thúc cho cháu. Cháu sẽ đích thân đưa nhị thúc về Thương gia”.

Âu Dương Tiếu Thiên trầm ngâm không nói gì, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, ông ta nhìn phu nhân Lý Hồng chằm chằm, khiến bà ta cúi thấp đầu xuống. Nhưng càng như bị chọc tức, ông ta đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Thương hiền điệt, câu nói này không nên nói sớm như vậy. Tuy nhị thúc của cháu bị điên thật nhưng ông ta vẫn còn võ công, một tiểu bối như cháu có thể khống chế nổi ông ra sao? Ngộ nhỡ lại mất mạng, danh tiếng Thương gia chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong tay hai người sao?”.

Thương Dung tiến lên một bước, vừa mở miệng định nói, thì bị một người trung tuổi mặc áo đạo sĩ xua tay ngăn lại, sắc mặt ông ta có chút trắng xanh, giọng nói khàn khàn: “Ây da, dựa vào danh tiếng của Lão Thái Quân Thương gia trong giới võ lâm, chúng ta sao có thể gây khó dễ, chỉ là chúng ta không muốn mất đi một mạng người nữa mà thôi. Thương hiền điệt, mặc dù cháu rất hiếu thuận với nhị thúc nhưng hiện tại ông ta thần trí bất minh, cháu làm thế nào để đảm bảo được sẽ không xảy ra chuyện gì?”.

Giọng nói của Thương Dung vẫn rất bình tĩnh: “Nguyện lấy danh tiếng trăm năm của Thương gia và tính mạng của tiểu điệt làm đảm bảo”.

Cả đại sảnh bỗng trở nên yên tĩnh, từng đám người trong sân thì thầm với nhau, chỉ nghe thấy những tiếng rì rầm.

Qua những lời nói thì thầm của đám người này, Đường Duyệt đã nghe được tất cả những thông tin mà cô không hề biết. Phụ mẫu của Thương Dung đã qua đời từ lúc chàng còn nhỏ. Chàng là do một tay tổ mẫu nuôi lớn, từ năm mười bốn tuổi đến giờ đã gánh trên vai tất cả trách nhiệm của Thương gia. Một điều kỳ lạ là những nam nhân trong Thương gia đều chết rất sớm, dường như không ai sống quá tuổi ba mươi. Hiện nay nam chủ nhân của Thương gia cũng chỉ còn có hai người là Thương Dung và nhị thúc mà thôi.

Đường Duyệt cuối cùng đã hiểu, tại sao một Thương Dung hiền lành lại xử lý việc đưa nhị thúc trở về cương quyết như vậy. Đây không phải là sự kỳ vọng của tổ mẫu chàng, mà còn là yêu cầu thiết thực của Thương gia.

“Lấy tính mạng để bảo đảm? Võ công của nhị thúc cháu, cháu có thể ngăn cản được bao lâu? Hay là cháu tự tin võ công của mình đã đạt tới một trình độ cao có thể khống chế được từng bước đi của ông ấy?”. Âu Dương Tiếu Thiên không nhượng bộ, mặt đỏ lên, nhưng một người đa mưu túc trí như Lý Hồng lại cúi thấp đầu xuống, không lên tiếng, không hợp ý của phu quân bà chút nào.

“Đó là một mạng người đấy, chứ không phải là một con kiến, con sâu đâu. Thương hiền điệt không nên nói như vậy, để tránh tới lúc xảy ra chuyện, cháu cũng khó ăn nói với chúng ta!”. Đạo trưởng nói thêm. Những người khác rất đồng tình với câu nói đó.

Đường Duyệt nhìn từ xa, ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Mặc dù nàng không hề quen biết một số người trong sảnh nhưng có lần nàng từng tận mắt nhìn thấy một thị nữ ở trần, toàn thân bầm tím, bị người trong phòng dành cho khách quý khiêng ra ngoài. Đó không phải là mạng người hay sao? Tại sao không khởi binh luận tội như thế này? Người họ muốn nhằm vào là ai? Rốt cuộc họ muốn làm gì?

“Từ trước tới giờ trong giới võ lâm, Thương gia rất có uy tín, tổ mẫu luôn luôn kính trọng những vị thâm minh đại nghĩa, đã dạy cháu có việc gì không hiểu phải hỏi những vị tiến bối. Hôm nay có một việc tiểu điệt chưa được rõ, muốn thỉnh giáo mấy vị. Nhị thúc cháu vì lý do gì mà đột nhiên lại tấn công tên nô tài kia, mọi người có biết không? Thúc ấy một mạch tới đây, mặc dù thần trí bất minh, nhưng lại không gây thương tích cho bất cứ người nào. Chỉ là ngày hôm đó thúc thúc đã làm Tiểu Duyệt bị thương nhẹ. Nhị thúc cũng không dùng nội lực, vì vậy chỉ qua mấy ngày Tiểu Duyệt đã hồi phục lại”.

Tất cả mọi người đều nhìn Đường Mẫn. Ông gật đầu, điều này đã được chứng thực lời nói của Thương Dung.

“Tên nô tài đó, hắn lấy vật mà nhị thúc cháu yêu thích ra uy hiếp ông ấy. Loại người tham lam đó, nhị thúc cháu nhất thời tức giận nên đã giết hắn, vậy mà phạm phải tội ác tày đình hay sao?”

Lý Hồng đột nhiên ngẩng đầu lên, môi trắng bệch, người run lên, bà ta buột miệng hỏi: “Vật yêu thích gì vậy?”

Âu Dương Tiếu Thiên hắng giọng rất to, cơ mặt xanh đỏ nổi lên cuồn cuộn.

Thương Dung ngẩng đầu nhìn Đường Mẫn, những người đứng sau khép hờ mắt lại, không nói gì. Thương Dung lắc đầu: “Xin lỗi, Âu Dương phu nhân, tiểu điệt không tiện tiết lộ”.

Đám người đó “ồ” lên một tiếng, Đường Duyệt ngẩng đầu, nhìn thấy diện mạo như đã hiểu được điều gì đó của đám người đứng xung quanh, nhưng lại không biết rốt cuộc thì họ đã nghe được cái gì, hay rõ ràng không hiểu, lại giả vờ như đã hiểu tất cả.

Đạo trưởng đột nhiên nói: “Cháu là một thanh niên thông minh, nếu không thì Thương Lão Thái Quân sẽ không giao toàn bộ gia tộc vào tay cháu. Cho nên ta nói với cháu một lần nữa, tình hình hiện giờ của nhị thúc cháu rất nguy hiểm, chúng ta làm như thế cũng để đề phòng mà thôi. Bất kể là vì lý do gì, ông ta đã giết người ở Đường Gia Bảo là một sự thật không thể chối cãi”.

Thương Dung cười nhẹ một tiếng, Đường Duyệt nghe thấy chàng chậm rãi nói: “Thương Hạc đạo trưởng, vết thương trong trận đánh mười năm trước với nhị thúc cháu đã khỏi chưa?”.

Khuôn mặt bình tĩnh của đạo trưởng bỗng chốc biến mất, ông ta đứng dậy, nhưng đột nhiên lại ngồi xuống, con mắt hình tam giác mở rất to, đám cơ trên quai hàm dường như co lại, tiếng thở khò khè, hồi lâu cũng không nói được lời nào, rất lâu sau mới ồm ồm nói: “Ngươi có ý gì vậy?”.

Ai cũng biết, trong trận đấu đó, Thương Hạc đạo trưởng bị thương rất nặng, qua mười năm rồi nhưng nguyên khí vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn bỏ lỡ cuộc tuyển chọn chưởng môn phái Thanh Thành. Nếu như vừa rồi Thương Hạc đạo trưởng biết giữ bình tĩnh một chút, ung dung một chút, chứ không phải nhảy lên giống như một con mèo bị cắn vào đuôi như thế, lời nói của ông ta chắc chắn sẽ có sức thuyết phục.

Thương Dung ồ lên một tiếng, cười nhạt: “Tiểu điệt địa vị thấp kém, không dám có ý gì”.

“Ngươi nói như vậy là ám chỉ ta mượn việc công báo thù tư?”

“Thương Hạc huynh! Không nên tức giận, ta tin Thương hiền điệt không có ý đó, huynh đã nghĩ quá rồi!” Đường Mẫn đột nhiên lên tiếng, lời nói của ông có sức mạnh kỳ lạ làm thu phục lòng người. Thương Hạc đạo trưởng giận dữ nhìn Thương Dung, quay mặt đi không nói gì.

“Rốt cuộc là vật yêu thích gì? Có gì mà không thể nói cho mọi người biết?” Đột nhiên có một giọng nói chen ngang, vẫn là khuôn mặt có chút biến đổi của Âu Dương phu nhân.

Thương Dung vẫn tránh trả lời câu hỏi đó. Nếu chàng nói ra thì sẽ hại đến thanh danh của Đường bảo chủ. Cho nên, dù Âu Dương phu nhân có hỏi thế nào, chàng vẫn một mực không trả lời.

Chưởng môn phái Không Động Yến Bất Nhược là một người trung niên có nước da trắng nõn, không ai có thể tưởng tượng nổi một nam tử trông vô cùng yếu ớt như thế lại luyện Thất Thương Quyền, một loại võ công rất mạnh mẽ. Ba năm trước chính ông ta cũng bị Thất Thương Quyền đả thương, may mắn được cứu chữa kịp thời, nội lực bây giờ đã đạt tới trình độ thượng thừa, tinh thần dồi dào, thần thái phi phàm: “Chư vị, chư vị không phải căng thẳng. Âu Dương huynh và Thương Hạc huynh nói đều có lý, Thương hiền điệt một lòng hiếu thuận, chúng ta không nên trách mắng nặng nề như vậy. Theo ý ta, sự việc này xảy ra tại Đường Gia Bảo, chúng ta hãy chờ một chút, hãy để Đường huynh định đoạt”.

Đường Mẫn than một tiếng, việc này cuối cùng lại tới tay ông. “Tấm lòng hiếu thuận của Thương hiền điệt đã làm mọi người cảm động. Bây giờ, cậu ấy không mang Thương huynh đi cũng không được. Việc đã như vậy, không biết chư vị muốn cậu ấy làm gì mới đồng ý cho cậu ấy mang người đi?”.

Câu nói vừa dứt, mọi người đều im lặng. Rõ ràng Đường Mẫn đã đồng ý yêu cầu của Thương Dung, nếu đã như vậy...

“Điều này rất dễ, để cho tên điên đó tự phế bỏ võ công. Như vậy, ông ta muốn đi đến chân trời góc biển cũng không vấn đề gì”. Âu Dương Tiếu Thiên nói như đinh đóng cột, vừa nói xong ông lại quay sang phu nhân của mình, phát hiện ra mắt bà đã đỏ lên tự lúc nào, khí hỏa bèn bốc lên ngùn ngụt, cao giọng nói: “Nếu không đừng mong mang người đi”.

Thương Hạc đạo trưởng vuốt râu, nói tiếp: “Âu Dương huynh nói rất có lý, một kẻ điên như thế, chúng ta làm sao có thể để ông ta làm mất mặt giới võ lâm. Chẳng lẽ đây không phải là cứu tính mạng con người hay sao? Thương hiền điệt, nếu như cháu thực sự muốn mang nhị thúc của cháu đi, hãy khuyên ông ta tự phế bỏ võ công, tránh cho mọi người khỏi phải ra tay, làm tổn thương tình cảm của hai bên”.

Vai Thương Dung run run. Đường Duyệt siết chặt tay, không biết chàng sẽ đưa ra quyết định thế nào.

“Nhị thúc cháu hành tẩu giang hồ đã nhiều năm nay. Mặc dù luôn đối xử tốt với mọi người, nhưng cũng khó tránh khỏi gây thù chuốc oán. Mọi người muốn nhị thúc tự phế bỏ võ công, há chẳng phải muốn những kẻ đó truy đuổi, giết chết ông ấy? Các vị đều là những nghĩa hiệp trên giang hồ, làm sao có thể đưa ra những yêu cầu không thấu tình đạt lý như vậy?”

“Ha ha... Cháu đã nói câu này, vậy chúng ta chỉ có thể giữ Thương Hành Châu lại, không thể để cho ông ta đi! Thanh danh của mình ta tuy nhỏ, lấy đại nghĩa giang hồ làm trọng. Cháu muốn nói ta lấy việc công báo thù tư cũng được, kết oán báo thù cũng được, ta đều tình nguyện chịu tai tiếng! Chỉ cần đổi lại giang hồ được thái bình, thanh danh của mình Thương Hạc ta cũng không có nghĩa lý gì!” Thương Hạc đạo trưởng đập bàn nói, giọng vang lên lanh lảnh, một lòng vì đại nghĩa: “Cũng đáng, ta làm một người ác vậy!”.

Thương Dung đứng chôn chân, lưng thẳng, toàn thân căng ra như sợi dây đàn: “Các vị tiền bối đều có ý như vậy sao?”.

Yến Bất Nhược cười mỉa, đứng dậy, nhìn Thương Hạc đạo trưởng, ánh mắt dần chuyển sang Thương Dung: “Đạo trưởng không cần phải tức giận, Thương hiền điệt cũng không nên vội vàng. Nếu Vãn Phong công tử phế bỏ võ công, chúng ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Chỉ cần Đường huynh nói với các bằng hữu trên giang hồ một tiếng, sẽ không ai dám không nể mặt. Lẽ nào những tên trộm nhỏ nhoi kia dám đến tìm rắc rối? Như vậy Thương hiền điệt có thể yên tâm được rồi chứ?”.

“Người này thật kỳ lạ! Ông ta nói như vậy là đẩy trách nhiệm cho Đường Mẫn. Để xem Thượng Dung trả lời như thế nào?Yên tâm? Vậy thì võ công của Thương Hành Châu chắc chắn sẽ bị phế bỏ. Không yên tâm? Há chăng còn nghi ngờ tài năng của Đường Mẫn?” Đường Duyệt đứng bên cạnh cửa, thầm nghĩ.

Đường Mẫn than rằng: “Yến huynh đã quá lời rồi, tài đức của Đường mỗ, chẳng qua là nhờ các bằng hữu trên giang hồ nể mặt mà thôi”. Ông dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Mười năm trước, Thương huynh một mình ngao du khắp nơi. Thật sự rất đáng tiếc cho một tài năng võ công như huynh ấy. Ngày hôm nay các vị muốn phế bỏ võ công của huynh ấy, nhưng điều Thương hiền điệt nói cũng đúng. Ta không muốn làm các vị thất vọng, cũng không muốn làm Thương hiền điệt đau lòng. Như thế này, nếu như Thương hiền điệt đồng ý với yêu cầu của các vị, chúng ta hãy để Thương huynh đi. Sau này nếu như trên giang hồ có người nào muốn gây rắc rối cho huynh ấy, thì cũng có nghĩa là gây khó dễ cho Đường mỗ. Nếu như Thương hiền điệt không đồng ý, tạm thời hãy để Thương huynh lưu lại Đường Gia Bảo, theo dõi một vài ngày, chỉ cần bệnh tình của Thương huynh có chuyển biến, không làm hại người nữa, ta sẽ cho người đưa huynh ấy trở về nhà”.

Nghe xong, sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên có chút thay đổi, Thương Hạc đạo trưởng gật đầu đồng ý, những người khác đều không phản đối.

Xem ra mặc dù Đường Mẫn có lòng muốn giúp đỡ, nhưng cũng không có cách nào loại bỏ ý kiến của mọi người, Đường Duyệt thầm nghĩ. Bây giờ có hai con đường: tự động phế bỏ võ công: có thể đi; không đồng ý: ở lại.

Đúng lúc đó, Đường Duyệt phát hiện ra một ánh mắt đang nhìn mình. Nàng quay mặt đi, toát mồ hôi lạnh.

Đường Mạc vô tình nhìn thẳng mặt nàng, khiến mặt nàng lập tức đỏ lên. Rõ ràng nàng không học võ công mà lại âm thầm chạy ra đây, kết quả là bị phát hiện.

Đường Duyệt rất lo lắng, nàng không biết tại sao nàng lại quan tâm đến Thương Hành Châu như vậy. Thậm chí còn có suy nghĩ muốn giúp ông ấy tháo chạy, nhưng nàng biết chỉ dựa vào sức của mình, chắc chắn không có cách nào đưa một người thần kinh bất thường ra khỏi Đường Gia Bảo.

♥♥♥

Trong lùm cây trên sườn núi, có hai người đang thì thầm với nhau. Tiếng nói rất khẽ, dường như sợ người bên cạnh nghe thấy. Một người trung niên mặc áo bào của đạo sĩ, một người mặc áo choàng màu xanh, mình đeo một thanh trường kiếm, khuôn mặt tuấn tú.

Đạo trưởng nhìn quanh một lượt, mới trở lại chỗ cũ nói với người kia rằng: “Âu Dương huynh, huynh nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào? Lão già Đường Mẫn rõ ràng có ý thiên vị cho thằng điên đó, chúng ta phải khử nó đi, há không có cách nào hạ thủ hay sao?”.

Người kia chính là Âu Dương Tiếu Thiên. Ông ta chau mày nói: “Thương Hạc huynh, việc này ắt phải tính kế lâu dài, không thể vội vàng”.

Thương Hạc cười lạnh lùng, ghé mắt nhìn ông ta: “Hôm nay ta nhìn thấy tẩu tẩu dường như đối với tên điên đó... Ây da... Âu Dương huynh thật đúng là rộng lượng!”.

Âu Dương Tiếu Thiên gườm gườm nhìn ông ta rất lâu, cán kiếm dường như cũng rung lên. Một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Nếu như Thương Hạc huynh không có ý hợp tác, nói sớm ra sẽ tốt hơn! Những lời nói đó có ý gì vậy?”.

“Ý gì?” Thương Hạc đạo trưởng cười rằng: “Dù cho có ý gì, Âu Dương huynh cũng nên bình tĩnh mới phải”.

“Ngươi!”

Thương Hạc đạo trưởng xua tay: “Xin hãy bớt giận, bớt giận. Chúng ta hãy đi vào việc chính, nếu như lão già Đường Mẫn muỗn bảo vệ cho Thương Hành Châu thì cũng không dễ đâu. Chỉ cần hai người chúng ta liên thủ với nhau, há không khử nổi tên điên đó hay sao?”.

Âu Dương Tiếu Thiên hắng giọng lạnh lùng, Thương Hạc đạo trưởng cười thầm. Năm đó Thương Hành Châu đúng là một nam tử khôi ngô, uy tín nhất trong giới võ lâm, không biết bao nhiêu thiếu nữ đã xiêu lòng vì ông ta, nữ hiệp phái Nga Mi Lý Hồng đã yêu ông ta say đắm không phải chỉ ngày một ngày hai. Điều này tất cả mọi người trên giang hồ đều biết, nhìn bộ dạng là biết Âu Dương Tiếu Thiên vẫn còn canh cánh một nỗi ưu phiền đối với chuyện tình cảm năm đó của phu nhân mình.

Thương Hạc gật đầu cười: “Ta có một cách, không biết Âu Dương huynh có đồng ý phối hợp cùng hay không?”.

“Huynh có cách gì, cứ nói ra đi!”

Thương Hạc lôi từ trong lòng ra một tờ giấy màu vàng, ấn vào lòng bàn tay của Âu Dương Tiếu Thiên: “Hóa công tán”.

“Đằng nào cũng phải khử ông ta, tại sao không dứt khoát?”

Thương Hạc đạo trưởng dùng ngón tay trỏ gầy guộc khẽ đưa lên miệng “suỵt” một tiếng. Ông ta đảo mắt nhìn tứ phía, xác nhận không có người, mới nói: “Nếu như ông ta chết ở Đường Gia Bảo, Đường Mẫn và tên tiểu tử Thương gia truy cứu, huynh và ta làm thế nào để thoát khỏi can hệ này? Gói này đích thực có tác dụng hóa công tán, uống vào không khác lúc bình thường, chỉ khi nào vận nội lực mới phát huy tác dụng. Như thế, chúng ta nghĩ cách cho người bỏ vào trong thức ăn của ông ta, đợi ông ta ăn vào, chúng ta để cho Thượng Dung đưa ông ta về nhà, nếu như trên đường có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan tới chúng ta”.

Âu Dương Tiếu Thiên nghiêm mặt lại: “Đạo trưởng, kế sách này có thể thực hiện không?”.

“Có phải huynh thấy cách này quá đơn giản?”. Thương Hạo cười mỉa: “Lẽ nào huynh không biết, kế sách càng đơn giản, càng có hiệu quả cao?”.

“Nhưng lúc đầu, chúng ta đã ngăn cản ông ta. Bây giờ liệu có làm cho người khác nghi ngờ không?”

“Âu Dương huynh yên tâm. Hôm nay, tên tiểu tử Thương gia chắc chắn sẽ đến tìm huynh. Thương gia là một gia tộc giàu có hiếm hoi trong giới võ lâm, tài sản không dưới mấy nghìn vạn, ta đoán nó sẽ mang lễ vật hậu hĩnh đến nhờ Âu Dương huynh nói giúp để cho nhị thúc nó được trở về nhà. Đến lúc đó dù lễ vật là gì, Âu Dương huynh cứ việc nhận. Ngày mai trên đại sảnh hãy giả vờ đồng ý giúp đỡ nó, để cho chú cháu nó được trở về nhà”.

“Hừ, ta không ham số tiền bạc đó, mặc dù mấy năm gần đây Âu Dương sơn trang ta không còn rực rỡ như lúc lão gia còn sống, nhưng cũng không tới bước đường cùng phải cần tiền của người khác!”

“Đúng, đúng, đúng, ta lỡ lời, xin Âu Dương huynh thứ tội!”. Thương Hạc đạo trưởng chắp tay cười rằng: “Huynh không cần. Mỗi năm sơn môn ta bỏ ra rất nhiều tiền bạc, nếu như không dựa vào những nguồn lợi bên ngoài, chẳng phải sẽ chết đói hay sao?”.

“Nhưng”, ông ta đảo mắt, “tiểu tử đó mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng xử lý mọi việc rất chu đáo, huynh nhất thiết phải hành sự cẩn thận. Ngày mai cũng phải nắm lấy danh nhân nghĩa, chúng ta cùng hành động!”.

“Điều này xin đạo trưởng hãy yên tâm!”

“Ai?” Thương Hạc đạo trưởng đột nhiên lên tiếng.

Đường Duyệt giật thót mình, suýt chút nữa đã tụt từ trên cây xuống.

Một người từ lùm cỏ chui ra, cười cười vòng tay đáp: “Đạo trưởng, đạo trưởng, là tiểu nhân”.

Đường Duyệt sợ toát mồ hôi hột, ôm chặt lấy thân cây, không dám lên tiếng.

Người này có chiếc mũi mỏ quạ, mặc chiếc áo thô, Đường Duyệt nhận ra đó chính là một tên nô tài trong nhà.

Thương Hạc đạo trưởng bình tĩnh lại, ông ta vẫy tay ra hiệu cho người đó bước tới: “Đã mang chìa khóa tới chưa?”.

Người đó gật liền mấy cái, cười nói: “Dạ, tiểu nhân đã mang đến đây ạ. Tiểu nhân làm việc thì xin đạo trưởng hãy yên tâm. Nhưng võ công của tiểu nhân không cao, tiểu nhân... tiểu nhân phải vào đó để theo dõi hay sao?”.

“Ngươi sợ gì! Lúc ông ta ăn cơm, ngươi hãy đứng ngoài nghe ngóng tình hình, sau đó hãy vào!”

“Nhưng... nhưng tiểu nhân... tiểu nhân nghĩ chỉ cần thấy bát cơm còn hay không là đã thành công rồi! Hà tất phải vào bên trong theo dõi, ngộ nhỡ người đó phát điên thật..”. Hắn ta vẫn chần chờ không dám nói tiếp.

“Hừ, ngươi thì hiểu gì! Nhất định phải đảm bảo ông ta đã ăn hết chỗ thuốc đó!”

Ba người bọn họ chụm đầu thì thầm vài câu. Đường Duyệt từ trên cao nhìn rất rõ, Âu Dương đưa gói thuốc độc màu vàng cho tên hầu kia. Đối phương gật đầu cười đầy hàm ý. Ba người thì thầm vài câu, sau đó tên mũi mỏ quạ rời đi trước.

Hắn ta đi được một lúc, Âu Dương Tiếu Thiên có chút lo lắng, “Sau khi xong việc…”. Thương Hạc đạo trưởng cười lạnh lùng, tay phải chém xuống như chém một thanh kiếm rất nhanh gọn. Âu Dương Tiếu Thiên gật đầu đồng ý.

Hai người vừa rời đi. Đường Duyệt liền trèo xuống. Thói quen này của nàng thực sự không tốt, lúc không vui liền trèo lên cây ngồi. Như thế, nàng đã vô tình nghe thấy bí mật của người khác.

Đường Duyệt thầm nghĩ, bọn họ ngầm hạ độc vào thức ăn, còn giả dạng người tốt thả Thương Hành Châu đi, trên đường Thương Hành Châu trở về lại ra tay giết người. Vậy mà nàng vẫn cho rằng bọn họ vẫn là những hiệp khách đáng được mọi người kính trọng trong giới võ lâm. Rõ ràng ép buộc không thành liền giở trò ám hại người khác, lòng dạ hai người bọn họ đúng là ác độc! Nàng vội vàng bước đi, muốn đem chuyện vừa nghe được nói cho Thương Dung.

Không thể đợi được nữa, nàng vội vàng đi vào trong sân, nhưng không tìm thấy chàng đâu. Mấy đứa nhỏ nói với nàng rằng Thương Dung đang nói chuyện cùng Đường bảo chủ.

Đàm đạo, đàm đạo, lúc này không được, nhưng việc này rất gấp! Đường Duyệt giậm chân lo lắng, nhưng nàng không tìm được ai có thể cùng bàn bạc. Nàng nghĩ tới mẫu thân, nhưng mẫu thân chắc chắn sẽ không tin lời nàng! Tìm Đường Mạc, nghĩ tới biểu hiện lạnh lùng của huynh ấy trong ngày hôm đó, nàng thấy chắc chắn huynh ấy sẽ không để ý tới việc này đâu!

Mặc dù bình thường nàng cũng có chút thân thiết với Đường Mạc, nhưng rốt cuộc, nàng không có cách nào để tin tưởng người khác. Điều quan trọng là, mặt trời đã ngả về phía Tây, sắp tới lúc đưa cơm rồi! Không kịp nữa rồi! Nàng nhìn lên bầu trời, ánh vàng huy hoàng của mặt trời đã dần chuyển sang màu đen.

Đường Duyệt hít một hơi, siết chặt bàn tay. Nàng nhất định phải cứu ông ấy!

♥♥♥

Đinh Phúc bưng khay thức ăn, thong thả bước từng bước, bên trong có một bát cơm, một nậm rượu nhỏ, một chiếc cốc, một đôi đũa, bốn loại thức ăn được nấu rất cầu kỳ. Có đậu phụ xốt trứng, tôm thẻ phỉ thúy, sườn xào, cải xào tứ trân và một bát canh.

Mẹ nhà nó, một thằng điên còn ăn ngon hơn cả ta cơ đấy. Đinh Phúc đi được nửa đường, càng nghĩ càng tức, hận một nỗi không thể nhổ một bãi nước bọt vào đồ ăn, để cho tên điên đó ăn bãi nước bọt của hắn, ha ha! Nhưng hắn ta lại nghĩ, dù sao sau ngày hôm nay tên điên đó cũng chẳng còn hung lên được nữa, chi bằng đừng làm việc gì khiến cho người khác nghi ngờ!

Đường Duyệt giống như một con thỏ nấp trong đám cây mà chắc chắn hắn ta phải đi qua, những chiếc lá sắc nhọn đâm vào da thịt khiến nàng thấy đau, nhưng không thể động đậy, nàng giống như một bức tượng, chỉ có đôi mắt thi thoảng chớp chớp, trong lòng hồi hộp.

Tay nàng nắm chặt con dao, lòng bàn tay đã ướt hết. Nàng rất lo lắng, nhưng không chút hoài nghi, nàng phải làm như vậy! Bắt buộc phải làm như vậy! Nàng phải cứu ông ấy! Hàng tối nàng đều thấy phụ thân nàng nằm trong bẫy, tiếng than rất não nề khiến nàng không ngủ được. Nàng tưởng tượng khuôn mặt hiền hòa của phụ thân đang bị nỗi đau giày vò đến khắc khoải, nàng bỗng lo sợ! Nếu như nàng có đủ sức mạnh, nàng có thể biết được phụ thân nàng ở đâu, nàng nhất định phải cứu ông ấy!

Nàng ra tay nhanh gọn mà có hiệu quả, một phát trúng luôn! Chỉ nghe thấy tiếng hự vang lên, tên mỏ quạ, không, nên gọi hắn là Đinh Phúc, giống như mảnh tường đổ sập xuống.

Chiêu này chính Đường Mạc đã dạy nàng, cũng là thế tấn công đầu tiên nàng học bấy lâu nay. Không ngờ vận dụng tốt như thế này, thực sự quá tốt. Không biết Đường Mạc có mặt ở đây thì sẽ nghĩ gì.

Đinh Phúc đương nhiên không chết, hắn ta chỉ tạm thời ngất đi mà thôi. Đường Duyệt chưa hề nghĩ muốn hắn ta chết, mặc dù chỉ cần nàng cầm ngược lại cán dao, hắn ta nhất định sẽ chết. Mặc dù hắn làm chuyện xấu, nhưng nàng vẫn không hề muốn lấy mạng hắn. Nàng phải ngăn lại, phải dốc sức ngăn lại! Nàng nhất định phải nghĩ ra cách, trước khi hắn tỉnh lại, nàng phải đưa được người đi. Đường Duyệt nhìn quanh, không có người nào qua lại nơi đây, nàng thở phào nhẹ nhõm, giống như kéo một chú lợn rừng, nàng nhẹ nhàng kéo hắn đi, không một tiếng động. Phụ thân nói, sức của nàng cũng không kém một chàng thanh niên. Điều này khiến cho mọi người rất ngạc nhiên, nhưng rất tốt, thật quá tốt, nàng nghĩ thầm, lúc cần thiết cũng có thể lôi ra dùng!

“Không xong rồi, hắn bỏ trốn rồi, tên điên đó bỏ trốn rồi!... Người đâu... Có người chết... Trời ơi!” Tên nô tài đi tuần hoảng hốt hét lên, sợ hãi chạy xung quanh Tây Viên.

Lúc Đường Mạc tới, Thương Dung cũng vừa chạy tới. Đường Duyệt lóng nga lóng ngóng đứng trước cửa Tây Viên, dường như không biết nên đi vào hay nên đi ra. Tất cả bọn họ đều không có thời gian chú ý tới nàng, đều vội vã chạy tới hiện trường.

Một người đàn ông nằm sõng soài, trên mặt tụ một đám máu, máu vương vãi khắp nơi trên quần áo, khay đựng cơm bị úp ngược, máu và xì dầu trộn lẫn với nhau, một mớ lộn xộn bày khắp mặt đất. Hắn nằm bất động trên mặt đất.

“Vẫn chưa tắt thở, mau đi gọi đại phu!” Sau khi kiểm tra qua, Đường Mạc quay sang nói với đám người hầu đang vội vã theo sau chàng.

Đường Duyệt âm thầm đứng một bên, quan sát mớ hỗn loạn đó.

“Nhị thúc của ta đâu?” Thương Dung hốt hoảng, chàng đương nhiên biết Thương Hành Châu mất tích đồng nghĩa với việc gì. Nếu như nhị thúc chạy trốn, chỉ sợ lại rơi vào tay kẻ khác, tính mạng sẽ khó bảo toàn! Chàng nắm lấy cánh tay một tên nô tài, bóp thật chặt: “Ông ấy ở đâu?”.

Tên nô tài mặt cắt không còn giọt máu, thực sự hắn ta không nói được lời nào, run lên cầm cập.

“Còn phải hỏi sao, chắc chắn nhị thúc nhà ngươi đã bỏ trốn rồi”. Thương Hạc đạo trưởng vừa chạy tới, nói như đinh đóng cột, sắc mặt rất khó coi, ông ta nhìn chằm chằm đống phế thải, toàn thân đầy máu đang nằm bất động trên đất, hận một nỗi không thể đạp thêm cho hắn mấy cái, đã không làm được việc lại còn gây thêm rắc rối! Ông ta nghĩ chắc chắn lúc tên nô tài này vừa mở cửa đã để cho tên điên đó chạy ra ngoài! Ông ta vừa biết tin liền lùng sục khắp nơi, nhưng toàn bộ hoa viên đều không thấy hình bóng Thương Hành Châu, chắc chắn đã chạy ra ngoài mất rồi!

“Không phải nói nhiều, mau đuổi theo!” Âu Dương Tiếu Thiên giậm chân tức giận, rít lên.

Tên nô tài đó vẫn còn thở, nhưng không ai để ý tới hắn, hắn đành phải nằm đó chờ đại phu đến, ít nhất cũng phải chờ nửa canh giờ nữa.

Thương Dung định đuổi theo, đột nhiên bị Đường Duyệt kéo nhẹ vạt áo. Thực sự lòng chàng nóng như lửa đốt, nhưng trong giây lát cúi đầu nhìn, thấy ánh mắt của Đường Duyệt, ánh mắt rất kỳ lạ, kỳ lạ tới mức khiến chàng hoài nghi.

“Mọi người mau tập hợp đi tìm người! Hãy tìm từng ngõ ngách trong Đường Gia Bảo, nhất định phải tìm cho ra tên điên đó!”

“Đi thông báo với Đường bảo chủ! Nhanh!”

Âu Dương Tiếu Thiên vừa nói xong, mới phát hiện ra Đường Mạc đang đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn mình, bỗng giật mình, đột nhiên im lặng.

Đường Mạc khẽ gật đầu ra hiệu cho đám người hầu đang đứng chôn chân ở đó, đám người đó mới bắt đầu tỏa đi tìm. “Ngươi đến trông chừng hắn ta! Tiểu Duyệt muội cũng đừng có chạy lung tung! Hãy đứng ở đây chờ mọi người quay về, nghe rõ chưa!” Đường Mạc chỉ một người, ra lệnh cho cậu ta đứng đó trông chừng. Còn mình cùng với đám gia nhân đi tìm Thương Hành Châu.

Đi tới cửa viên, chàng có chút nghi ngờ nhìn về phía Đường Duyệt đang đứng, ánh mắt toàn một màu đen hoài nghi.

Đường Duyệt giật mình, dường như nàng cho rằng đã bị lộ, may mà huynh ấy đã bước thật nhanh, không ngoảnh lại.

Đám người này lật tung cả Đường Gia Bảo lên. Đang định đi ra ngoài tìm thì Đường quản gia vội vàng chạy tới báo.

Âu Dương Tiếu Thiên nhìn thấy đối phương thì thầm to nhỏ, trong lòng không khỏi sốt ruột.

Sắc mặt Đường Mạc thay đổi, liền hạ lệnh: “Dừng việc tìm kiếm”.

“Tại sao! Lẽ nào để cho một tên điên chạy lung tung bên ngoài hay sao?” Một tên can đảm nói.

“Vừa rồi đã tìm thấy một người”.

“Ai?”

“Đinh Phúc”.

Mọi người nhìn nhau, kinh ngạc.

Quản gia lấy lại hơi,, giải thích: “Chư vị, vừa rồi đã tìm thấy Đinh Phúc trong đám bụi rậm ở sau trang, hắn ta nói đã bị một người nào đó trói và bịt miệng lại”.

“Hắn nói gì?” Thương Hạc đạo trưởng vội vàng bước tới hỏi.

“Hắn nói, lúc hắn đi qua chỗ đó, bị một người trong bụi rậm đánh ngất đi, y phục trên người cũng bị lột sạch”. Quản gia lau mồ hôi nói.

“Hắn ta đã nằm trong bụi rậm. Vậy người lúc nãy chúng ta tìm được là..”. Một người ngạc nhiên hỏi.

“Hứ! Bị mắc lừa rồi!” Âu Dương Tiếu Thiên ngửa mặt lên trời than, tức giận giậm chân xuống đất, quay người bước đi.

Thương Hạc đạo trưởng mặt đầy u ám, không thể nói thêm lời nào. Tên đó đã dám giở trò lừa tất cả mọi người, ắt đã đưa người ra khỏi đây, hết rồi, hết rồi, hết thật rồi.

Người trong Tây Viên đều đã đi khỏi, chỉ còn lại một tên nô tài đang trông coi Đinh Phúc. Hắn ngồi ngay ngắn bên cạnh Đinh Phúc, muốn xem xem rốt cuộc Đinh Phúc bị thương ở chỗ nào, nhưng lại sợ không dám chạm vào đám máu loang lổ trên mặt Đinh Phúc.

Thương Dung tìm trong thạch thất một lần nữa, nhưng cũng không phát hiện điều gì bất thường. Chàng bước tới bên cạnh Đường Duyệt, khẽ hỏi: “Tiểu Duyệt, vừa rồi nàng có điều gì muốn nói với ta phải không?”.

Đường Duyệt gật đầu, đôi mắt đen tuyền ngoảnh sang phía tên nô tài.

Thương Dung thấy nàng do dự, bèn bước đến ra lệnh cho hắn: “Ngươi đi xem xem sao đại phu giờ nãy vẫn còn chưa tới! Đi ra ngoài cửa xem thế nào! Đại phu tới hãy nhanh chóng đưa vào đây!”.

Tên nô tài vốn sợ ngồi cạnh một người đầy máu me, nghe thấy Thương Dung nói thế như trút bỏ được gánh nặng, vội vàng chạy đi.

Lúc này Đường Duyệt mới bước tới, dùng vạt áo lau đám máu trên mặt tên nô tài.

Thương Dung run run khẽ gọi: “Nhị thúc?”.

Trong chốc lát, Thương Dung không khỏi kinh ngạc lẫn nghi ngờ, chằm chằm nhìn Đường Duyệt, nàng vội nói: “Thương đại ca, có người muốn hại nhị thúc. Các người mau mau rời khỏi đây!”.

Thương Dung im lặng hồi lâu, mới nói: “Tiểu Duyệt, sao nhị thúc ta lại hôn mê bất tỉnh?”.

Đường Duyệt nói: “Lúc muội đến, ông ấy đã như thế này rồi, muội chỉ đưa ông ấy ra ngoài thôi”.

Thương Dung gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu Đường Duyệt: “Ta hiểu rồi. Tiểu Duyệt có thể nghĩ ra được cách này, giỏi quá!”.

Khuôn mặt Đường Duyệt dường như co lại. Thương Dung nắm chặt tay, nói: “Cả một đám người bị một tiểu cô nương xoay như chong chóng, không biết bọn Thương Hạc đạo trưởng biết được sẽ nghĩ gì”.

Đường Duyệt lo lắng, kéo nhẹ vạt áo của Thương Dung: “Mau đi đi, Thương đại ca, đừng chần chừ nữa!”.

Thương Dung có chút do dự, chàng lôi một cây sáo ngắn màu đen nhánh từ trong áo, đưa lên môi khẽ thổi, rõ ràng Đường Duyệt không nghe thấy âm thanh gì cả. Trong chốc lát, nàng nhìn thấy trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một bóng người, sau khi cúi chào Thương Dung, người này cúi người vác Thương Hành Châu lên, chỉ mấy cái nhún người, cả hai đã biến mất vào trong bóng tối.

“Trời cũng đã tối, nàng nên về nghỉ đi”. Thương Dung mỉm cười nói với Đường Duyệt: “Cảm ơn nàng, Tiểu Duyệt”. Lông mày của chàng cuối cùng cũng đã dãn ra, lời nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Đường Duyệt bước ra khỏi Tây Viên. Lúc đó mọi người còn đang vội lùng sục khắp nơi. Chắc chắn sẽ không có người nào nghĩ sự việc này có liên quan tới nàng. Thương Hành Châu đột nhiên mất tích, bọn họ sẽ không nghi ngờ đến một cô gái vừa tròn mười hai tuổi. Chỉ có thể nghĩ tất cả là do Thương Dung làm.

Đường Duyệt nặng nề bước từng bước, đột nhiên dừng lại, người thẳng đờ. Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng dường như nghe thấy một tiếng cười khe khẽ vọng ra từ trong đám cây.

Nàng sợ toát mồ hôi, trong lòng lo lắng, hồi hộp, trong lúc tất cả mọi người đang ra sức tìm Thương Hành Châu, trong rừng sâu chả nhẽ lại có người hay sao? Hay là, theo truyền thuyết, yêu tinh sẽ xuất hiện khi màn đêm buông xuống? Nhớ lại ngày còn nhỏ, nghe những người già kể về truyền thuyết những con yêu tinh, Đường Duyệt nhìn xung quanh lòng đầy sợ hãi.

Một nam tử trẻ tuổi đang ngồi tựa vào gốc cây ngô đồng, gió đêm thổi vào tấm áo choàng màu tím, những bông hoa ngô đồng đang nhè nhẹ rơi xuống vai chàng. Chàng nhắm hờ mắt, dường như đang lắng nghe tiếng hoa rơi, vẻ mặt say sưa, hạnh phúc.

Giống như một bức tranh tuyệt đẹp, Đường Duyệt thầm nghĩ, trên đời này lại có một yêu tinh như vậy sao?

Trong vô thức nàng bước lên một bước, tiếng lá khô lạo xạo, chàng trai đó đã phát hiện ra điều gì, liền ngoảnh mặt nhìn. Ánh mắt như dòng nước mùa thu, êm đềm, trong sáng. Ánh trăng xuyên qua những kẽ lá, phản chiếu trên mặt chàng, càng làm toát lên một vẻ tuấn tú, nho nhã.

Đường Duyệt không biết nên làm gì, nàng chưa từng gặp người này trong Đường Gia Bảo, có lẽ chàng là khách được mời đến. Nhưng không biết tại sao Đường Duyệt lại có ảo giác mình đã lạc vào lãnh địa của người khác.

Nhưng chàng chỉ nở một nụ cười rạng rỡ, trong đôi mắt trong sáng lướt qua một làn sóng rất dịu dàng, Đường Duyệt ngây người, chàng đã đứng dậy, phủi phủi bụi ở áo, quay người bước đi.

Rất lâu sau, nụ cười đó lại hiện lên trong đầu Đường Duyệt. Nàng vẫn cảm thấy ma lực của nụ cười đó. Nàng dần dần trở thành một con rối, bị một sợi dây kéo đi, cứ thế đi theo chàng. Điều này thực sự rất đáng sợ, nàng chưa từng gặp người nào có thể chỉ dùng một nụ cười mà đã làm cho người ta hồn xiêu phách lạc như thế.

Đường Duyệt cho rằng sự mất tích của Thương Hành Châu sẽ gây ra một sự xáo trộn rất lớn, nhưng sang ngày thứ hai, trọng tâm bàn luận lại dồn lên một người khác. Đến lúc này nàng mới biết, mọi người đã sớm quên Thương Hành Châu, người mà họ quan tâm chính là vị công tử vừa mới tới Đường Gia Bảo tối hôm qua.