Đi khỏi Đường Gia Bảo đã được vài ngày, nhưng Đường Duyệt chưa từng được ngủ ngon và sâu như vậy. Lúc tỉnh dậy, nàng mặc quần áo và trang điểm nhẹ một chút, rồi ra mở cửa. Thương Dung đã đứng ngoài hành lang, quay lưng lại phía Đường Duyệt. Nghe thấy tiếng mở cửa ken két, chàng quay người nhìn nàng.

Bên ngoài hành lang lất phất mưa. Đường Duyệt thấy Thương Dung mặc chiếc áo màu trắng, trên mặt khẽ nở một nụ cười, càng hiện lên phong thái nho nhã của chàng. Nàng bất giác ngây người: “Thương đại ca, sớm thế này huynh đã tới đây rồi”.

Thương Dung cười đáp: “Tối hôm qua huynh ngủ sớm”. Chàng không hề nói thật với Đường Duyệt, cả đêm hôm qua chàng không hề chợp mắt.

“Dùng cơm xong, chúng ta nên lên đường thôi”, Thương Dung tiếp lời.

“Đi đâu?” Đường Duyệt ngạc nhiên. Nàng không ngờ Thương Dung đã chuẩn bị đi cùng nàng.

Thương Dung mỉm cười không đáp. Chàng đã dặn dò người của quán trọ chuẩn bị bữa sáng rất kỹ càng, đó đều là những món ăn rất thanh đạm, khi mang lên đều còn nóng hôi hổi. Nếu là một ngày bình thường, Đường Duyệt sẽ rất cảm động trước sự quan tâm chu đáo của chàng. Nhưng tâm trạng vui vẻ của nàng đã sớm biến mất hoàn toàn nên nàng ăn rất ít.

Nhìn thấy Đường Duyệt lặng lẽ bỏ đôi đũa xuống, Thương Dung bèn nhẹ nhàng nói: “Có phải là không hợp khẩu vị không? Là huynh không tốt, tối qua muội mới đỡ sốt, huynh nên dặn họ nấu cho muội một ít cháo”. Ánh mắt Đường Duyệt có chút không vui, trong lòng thầm than một tiếng nhưng không tiện nói thẳng ra.

Thương Dung thấy bộ dạng nàng như vậy, lo lắng hỏi: “Hay có chỗ nào không khỏe? Có phải mời đại phu đến xem không?”.

Đường Duyệt đáp: “Thương đại ca, chúng ta từ lúc này nên tách nhau ra thôi”.

Ánh mắt Thương Dung tối sầm lại, nét mặt dường như không chút thay đổi, nói: “Có phải vì huynh đi cùng muội nên khiến cho muội thêm mệt mỏi không?”.

Đường Duyệt đang định nói: “Muội không muốn trở về Đường Gia Bảo, nhưng câu nói vừa tới bờ môi thì không bật ra thành tiếng được nữa. Nàng lơ đãng cầm đôi đũa lên, chậm rãi ăn hai miếng, nhưng lại nhanh chóng buông đũa xuống, giọng buồn đáp: “Muội không có ý đó, huynh đừng hiểu lầm!”.

Thương Dung khẽ mỉm cười, nói: “Vậy muội để huynh đi cùng muội chứ?”.

Đường Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt chàng, thấy nụ cười trên khuôn mặt Thương Dung vẫn dịu dàng như vậy, ánh mắt làm lay động lòng người. Trái tim nàng bỗng đập rộn ràng: “Không phải huynh muốn đưa muội trở về Đường Gia Bảo sao?”.

Ánh mắt của Thương Dung chạm vào khuôn mặt nàng, bất giác quay mặt đi, hướng về những hạt mưa đang lất phất rơi: “Muội đã không muốn trở về, huynh cũng không ép muội”.

Khóe miệng Đường Duyệt cuối cùng cũng khẽ nở một nụ cười. Nàng đáp lại: “Cảm ơn huynh!”.

Thương Dung không quay đầu lại, thậm chí chàng không dám nhìn nàng. Trong khoảnh khắc vừa rồi, chàng đột nhiên phát hiện ra, bản thân mình không có cách nào để đối diện với đôi mắt trong sáng của nàng. Đôi mắt ấy đã khiến chàng không kìm nổi lòng mình mà liên tưởng đến những giây phút được đặt nụ hôn lên đó. Xem ra đây là một nữ nhi rất lạnh lùng, nhưng trong trái tim lại ẩn giấu một tình cảm mạnh mẽ đang bùng cháy, khiến chàng không biết nên làm thế nào.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Đường Duyệt không phát hiện ra tâm trạng khác lạ của chàng, bèn hỏi như vậy.

“Giang Nam”.

“Tại sao lại đến nơi đó?”

“Mùa này phong cảnh ở đó rất đẹp, cũng thích hợp cho muội dưỡng thương”, Thương Dung đáp.

Đường Duyệt suy nghĩ một lát, trái tim không hiểu sao lại đập rộn ràng. Nàng bất giác nhắc nhở bản thân, không được vì một câu nói của chàng mà nảy sinh ý nghĩ khác. Những tình cảm đơn phương từ trước tới giờ đã gây rất nhiều phiền phức cho Thương đại ca.

Thương Dung chuẩn bị một chiếc xe ngựa, người đánh xe thuê ở thị trấn nhỏ đó rất am hiểu đường xá vùng này. Xe ngựa chạy nhanh nhưng êm ru, Đường Duyệt ngồi bên trong không hề có cảm giác bập bềnh, lắc lư. Nàng không biết rằng, để chọn được người phu xe này, Thương Dung đã hao tổn rất nhiều công sức. Thương Dung học rộng biết nhiều am hiểu mọi thứ. Trên đường đi, qua các thành trấn nào, chàng đều nói được lịch sử hoặc những câu chuyện đã từng lưu truyền của thành trấn đó. Bất luận là phong tục, đặc sản hay phong thủy, dân tình, chàng đều có thể lần lượt nói ra. Đường Duyệt ngồi trên xe ngựa, luôn chăm chú nghe Thương Dung nói chuyện. Dường như không kiềm chế nổi bản thân mình nữa, nàng quay sang nhìn chàng. Chỉ vì nàng thực sự yêu thương hình dáng của chàng, bất luận là lúc chàng nói chuyện hay im lặng. Cho dù nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, trước mắt nàng cũng hiện rõ mồn một, không phải nụ cười hiền dịu của Thương Dung mà chính là đôi mắt trầm tĩnh như đầm nước trong vắt của chàng. Hai người cứ đi như vậy, ban ngày ngồi xe ngựa, ban đêm tìm quán trọ nghỉ ngơi. Thấm thoắt cũng đã hơn một tháng, bọn họ đã đến Dương Thành.

Đường Duyệt đột nhiên hỏi: “Hay là chúng ta nghỉ ở đây hai ngày, sau đó hãy lên đường được không?”.

Thương Dung gật đầu đáp: “Phong cảnh Giang Nam là nơi đẹp nhất. Chúng ta nên lưu lại đây”.

Đường Duyệt cúi đầu, may thay Thương Dung không biết những suy nghĩ trong lòng nàng. Sống cùng Thương Dung càng lâu, nàng càng mắc kẹt sâu hơn. Nàng đề nghị ở lại Dương Thành, nhưng không phải để tham quan cảnh sắc, mà để có thể sống cùng chàng thêm một thời gian nữa.

Các cửa hiệu của Thương gia có ở khắp mọi nơi. Hai ngày nay mỗi lần đến nơi nào, các chủ cửa hiệu đều nhân tiện mang các khoản mục cho Thương Dung kiểm tra. Những ông chủ này không chỉ đem sổ kế toán tới, mà còn mang theo bốn bức thư mà tổ mẫu phái người đem tới đốc thúc Thương Dung trở về. Những việc này, Thương Dung không hề nói với Đường Duyệt. Nhưng nàng vẫn biết, hơn nữa biết rất rõ, và luôn tự nhắc nhở bản thân không được nhắc tới, thậm chí nàng rất sợ Thương Dung nhắc đến. Rất tình cờ, bọn họ lại vào Quy Vân Lâu. Thương Dung gọi điểm tâm của Quy Vân Lâu cho Đường Duyệt, còn mình chỉ gọi một bình Long Tĩnh. Thoạt đầu, Đường Duyệt chỉ biết Quy Vân Lâu nổi tiếng bề ngoài, nhưng không ngờ nơi đây cũng có những món điểm tâm ngon và đẹp mắt như vậy. Nhìn thấy Hải Đường Canh, món ăn nổi tiếng của Dương Thành đang được bưng lên, không những hình dáng giống hải đường, mà cách làm, bày trí lại còn rất tinh xảo, rất sống động, khiến cho Đường Duyệt vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này, khách ở Quy Vân Lâu cũng không nhiều, tầng hai là nơi có phong cảnh đẹp nhất, cũng chỉ có vài ba người khách. Sắc mặt tiểu nhị rất phấn chấn, đi đi lại lại ở đại sảnh, trên tay bưng một tách trà, chốc chốc lại rót thêm trà cho khách.

Chiếc bàn trong cùng ở phía Tây có ba viên ngoại của Phúc Thái đang ngồi nói chuyện, uống trà và ăn điểm tâm. Trong đó có một vị viên ngoại vừa thấy Đường Duyệt thì lập tức nhìn chằm chằm, cho đến khi Thương Dung khẽ nhìn đối phương. Ánh mắt Thương Dung mặc dù rất điềm tĩnh, nhưng vị viên ngoại béo tròn đó dường như cảm thấy một sự lạnh lùng vô hình, một nỗi sợ hãi khó tả trào dâng trong lòng ông ta. Để tránh ánh mắt của chàng, người đó lập tức cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn sang chiếc bàn có vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp khác thường đó nữa.

Trông Thương Dung và Đường Duyệt giống hệt một đôi vợ chồng trẻ đang đi thăm thú sơn thủy. Phần lớn những người bên cạnh đều cho rằng như vậy, nên cũng không chú ý đến hai người bọn họ.

Chỉ có một người kỳ lạ nhất. Người đó có ngoại hình rất đẹp, ăn vận sang trọng, ngồi quay lưng lại với Đường Duyệt và Thương Dung. Đường Duyệt không nhìn rõ dung mạo của người ấy, nhưng nhìn thấy chiếc áo choàng màu trắng lóng lánh ánh bạc, trên áo thêu mấy gốc hoa mai bằng bạc, nàng có cảm giác rất thân thuộc, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn chưa nhớ ra điều gì.

Lần đến Dương Thành này cách lần trước ba tháng. Lúc đó vẫn sắc xuân rực rỡ, bây giờ đã sang mùa hạ.

“Thương đại ca, chúng ta đi đâu tiếp đây?” Đường Duyệt hỏi.

Thương Dung cười đáp: “Ở ngoại thành Dương Thành có một cái hồ. Vào mùa hạ, hoa sen nở rất nhiều, phong cảnh rất đẹp. Một lát nữa huynh sẽ đưa muội đi xem”.

“Được”. Đường Duyệt rất vui.

Nam nhân kỳ lạ kia liền quay người lại. Chàng nhìn lướt qua, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Đường Duyệt, dường như ngẩn ra. Một lúc sau, như thể tỉnh lại từ giấc mộng, chàng bước những bước dài qua chỗ nàng. Khi đi ngang qua chiếc bàn có hai người thư sinh ngồi, chàng va phải tiểu nhị, làm đổ một cốc trà vương vãi khắp người. Cánh tay phải của chàng bị nước trà nóng in lên một vết đỏ. Tên tiểu nhị sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, luôn miệng xin lỗi. Chàng không nói gì, đẩy tên tiểu nhị ra. Không ngờ trong khoảng thời gian đó, Đường Duyệt đã đi đâu mất.

“Bọn họ đi đâu rồi?” Chàng nắm chặt tiểu nhị, vội vàng hỏi.

Tiểu nhị của quán vẫn chưa bình tĩnh lại, lúng ta lúng túng nói: “Nghe… nghe vị công tử đó nói muốn đi… hồ sen ở ngoại thành…”.

Câu nói vừa dứt, vị công tử từ trước mặt đã vội vội vàng vàng đuổi theo. Tên tiểu nhị ngây người, xoa xoa đầu, chép miệng nói: “Đúng là một người kỳ lạ, một người kỳ lạ!”.

Thương Dung đưa Đường Duyệt đến bên bờ hồ. Đúng như lời chàng nói, sen nở khắp hồ, những bông sen lay động trong gió, trông rất sinh động. Trong lòng hồ có rất nhiều thuyền, dường như tới đây để ngắm cảnh sắc của hồ sen. Đường Duyệt nhìn khắp xung quanh, cảm thấy các thuyền nhỏ đang len lỏi xuyên qua giữa tầng tầng lớp lớp lá sen. Những làn gió mát lạnh thổi tung bay vạt áo, mùi hương hoa thoang thoảng khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Thương Dung muốn thuê một chiếc thuyền nhỏ, nhưng Đường Duyệt ngăn lại. Nàng nhẹ nhàng nói: “Thương đại ca, chúng ta không cần phải đi thuyền, hãy đi vòng quanh hồ một lát”.

Thương Dung khẽ nở một nụ cười: “Được, để huynh đưa muội đi”.

Đường Duyệt nhìn chàng, rồi lập tức quay sang ngắm nhìn những bông hoa sen trong hồ, khuôn mặt bỗng ửng đỏ.

Đường Duyệt nói: “Phong cảnh nơi này đẹp thật đấy. Nếu như có thể vĩnh viễn ở lại đây thì tốt biết bao”.

Thương Dung cố gắng lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chỉ sợ muội nhìn quá nhiều, sẽ thấy chán ngay”.

Đường Duyệt lắc đầu đáp: “Ngắm nhìn càng nhiều, sẽ chỉ thấy nơi này càng đẹp mà thôi”.

Thương Dung gượng cười, liền chuyển chủ đề: “Đáng tiếc, chúng ta đến đây quá muộn. Nếu đến sớm nửa tháng, chúng ta có thể nếm được đặc sản của Dương Thành - Thụy Ngư".

“Thụy Ngư, đó là cái gì?” Đường Duyệt hỏi.

Thương Dung đáp: “Đó là giống cá đặc sản ở nơi này. Nước canh trắng như tuyết, thơm ngon vô cùng. Huynh đưa muội đến đây, vốn là để cho muội nếm thử món đặc sản ấy”.

Họ bỗng nhiên yên lặng, dường như cả hai người đều không tìm ra một chủ đề nào để có thể cùng nói tới. Có lẽ trong lòng hai người đều hiểu nhưng đều không dám đề cập.

Ngày thứ hai, Đường Duyệt dậy rất sớm, lúc mở cửa, nàng bỗng ngây người ra.

Một chiếc nồi lớn màu tím cát đặt trong khay sơn trước cửa phòng, nàng mở ra xem, thấy hơi nóng của canh cá tỏa ra. Những người khách trong các phòng khác đều lần lượt mở cửa, thò đầu ra xem.

“Là Thụy Ngư!” Một người kinh ngạc kêu lên.

Vài người bắt đầu thấy bất mãn: “Hôm qua, khi ta đến, ông chủ quán rượu đã nói dối ta là đã qua thời gian đó rồi. Đây không phải là Thụy Ngư sao?”.

Trong lòng Đường Duyệt ngơ ngẩn, đôi mắt nàng sáng lên, Thương Dung bước đến, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi. Thấy ánh mắt của chàng, Đường Duyệt dần dần bình tâm lại.

“Chắc chắn đã đưa nhầm địa chỉ”, Đường Duyệt khẽ nói.

Nhưng ba buổi sáng liên tiếp đều có canh cá tươi ngon đưa đến trước cửa phòng Đường Duyệt.

Thương Dung không nói lời nào, thực sự chàng cũng ngầm để ý. Ba ngày liên tiếp đều nhìn thấy chiếc nồi màu tím cát, trong lòng không thể không hoài nghi. Lẽ nào người ta thực sự đưa nhầm? Nhưng người có thể tìm thấy Thụy Ngư trong thời gian này, thực sự mà nói đúng là thần thông quảng đại. Sao có thể đưa nhầm địa chỉ được chứ? Huống hồ lại còn đưa nhầm địa chỉ hẳn ba lần liên tiếp?

“Người nào đưa đến, muội thực sự không biết sao?” Giọng Thương Dung dường như rất xa lạ.

Đường Duyệt lắc đầu, việc này thực sự rất kỳ lạ, ngay cả nàng cũng nghi ngờ.

“Có lẽ là bằng hữu của muội”, Thương Dung khẽ nở một nụ cười, nói.

Đường Duyệt kiên quyết phủ nhận: “Muội không có bằng hữu nào như vậy”.

Thương Dung ngây người ra, cười sầu não đáp: “Xin lỗi, muội cũng đã lớn. Huynh không nên hỏi nhiều như vậy”.

Nét mặt của chàng rất bình thường, nhưng Đường Duyệt cảm thấy câu nói này có ý nghĩa gì khác, nghiêm giọng đáp: “Muội không có gì giấu huynh”.

Thương Dung lại ngây người, nhẹ nhàng nhìn nàng nói: “Vậy muội hà tất phải tức giận”.

Trong lòng Đường Duyệt rất đau đớn, một sự tức giận vô hình đang dần dần trào dâng. Giọng nàng đanh lại: “Tại sao muội phải tức giận huynh? Dựa vào cái gì để tức giận chứ?”.

Thương Dung đáp: “Huynh cũng không hiểu, muội… vì lý do gì phải tức giận”.

Đường Duyệt nhìn chàng đầy nghi ngờ: “Huynh không tin tưởng muội sao?”.

Thương Dung tránh ánh mắt của Đường Duyệt, đáp: “Huynh chưa từng nói như vậy”.

Đường Duyệt cảm thấy trái tim nóng hừng hực của mình đã dần nguội lạnh: “Thực sự muội chưa từng quen người nào như vậy”.

“Tiểu Duyệt, những ngày muội rời khỏi Đường Gia Bảo, lẽ nào chưa từng gặp bằng hữu?”

“Những người quen biết trên đường đi, đều có thể coi là bằng hữu ư?”

“Chỉ có một người, muội có thể muốn dùng hai từ này để gọi người ấy”.

Đường Duyệt ngây người. Nàng muốn nói nàng hoàn toàn không có cách nào để giải thích hàm ý của hai chữ bằng hữu đó, vì từ trước tới giờ nàng chưa từng có bằng hữu. Nhưng đột nhiên nàng nghĩ tới một người, một nam nhân đã có cùng nàng đồng tâm hiệp lực, sống chết có nhau. Bọn họ gặp nhau vội vàng, rồi đột ngột chia tay, tất cả điều đó đã ảnh hưởng và gây chấn động tới Đường Duyệt. Nhưng chính những điều đó khiến nàng không thể quên được chàng trong suốt cuộc đời này. Nghĩ vậy, nàng chầm chậm nói: “Mặc dù trước đây từng có, nhưng bây giờ đã không còn”. Người nàng nhắc đến đương nhiên là Thẩm Sơ Không, một Thẩm Sơ Không đã chết ở núi Xích Hà.

Thương Dung không biết điều này. Chàng nhìn Đường Duyệt, trầm tĩnh lại.

Ngày hôm sau, hai người bọn họ đều tránh nhắc tới tất cả những chuyện đã xảy ra, tiếp tục đi tham quan Dương Thành. Đường Duyệt rất lơ đãng, Thương Dung cũng rất trầm ngâm. Tiết trời đã sang hạ, đi bộ một lúc đã toát mồ hôi, hai người tìm một quán trà, vừa uống trà vừa nghỉ chân.

Đường Duyệt nhìn nước trà xanh cánh trà tỏa khói, tự nhiên nói: “Chúng ta có nơi nào để đi nữa không?”.

Thương Dung than một tiếng, đáp: “Chúng ta đã đi gần hết các nơi ở Dương Thành rồi, ở thêm một ngày nữa… cũng phải trở về thôi”.

Đường Duyệt cảm thấy tâm trạng mình chùng hẳn xuống, không chịu đựng được nữa, nàng đáp: “Thực sự không còn nơi nào khác để đi sao?”.

Thương Dung đáp: “Hết rồi”.

Đường Duyệt khẽ nói: “Cho nên cả ngày hôm nay, huynh không biết nên làm thế nào để cáo biệt muội”.

Thương Dung im lặng hồi lâu, thở dài đáp: “Huynh không nói ra được”.

Đường Duyệt cười lạnh lùng: “Sớm muộn gì cũng phải nói, chi bằng nói sớm một chút để muội biết”.

Thương Dung đáp: “Tiểu Duyệt, huynh…”.

Đường Duyệt cắn chặt răng: “Huynh không phải thương hại muội. Người đơn độc không phải chỉ có mình muội. Người khác đều có thể sống rất tốt, muội cũng sẽ không tìm đến cái chết đâu. Mọi người sống với nhau trong một thời gian dài, tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm… Huynh tốt với muội như vậy, muội sẽ không… sau này, sau này cũng sẽ không có nữa, huynh yên tâm”. Đường Duyệt đứng lên, không nói một lời, bước ra ngoài.

Thương Dung ngăn nàng lại: “Muội đi đâu?”.

Đường Duyệt đáp: “Thương đại ca, huynh trở về nhà đi”.

Thương Dung thất thanh hỏi: “Vậy muội đi đâu?”.

“Muội… muội đi thăm thú một số nơi nữa”.

“Để huynh đưa muội đi”.

Đường Duyệt gạt đi: “Không cần đâu. Muội muốn đi thăm thú khắp nơi, có lẽ… sẽ mất một thời gian khá dài. Muội sẽ đi tìm huynh”.

Thương Dung chầm chậm hỏi: “Thực sự muội sẽ đến chứ?”.

Đường Duyệt đáp: “Vâng, muội sẽ đến”.

Thương Dung chăm chú nhìn nàng rồi nói: “Không, muội sẽ không đến. Muội vốn không biết Thương gia ở đâu”.

Đường Duyệt cúi đầu, đáp: “Nếu như muội muốn, nhất định sẽ tìm thấy”.

Thương Dung ngây ra rất lâu, rồi nói: “Điều đó có nghĩa là nếu muội không muốn gặp huynh thì từ lúc này muội sẽ tránh gặp huynh, phải không?”.

Trong khóe mắt Đường Duyệt, nước mắt đã rơi xuống. Thương Dung nói không sai, thực sự nàng hy vọng, từ đây về sau, hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Thương Dung nhìn sắc mặt nàng, tự đáy lòng như bị dao đâm: “Chẳng lẽ muộn thực sự có dự định như vậy?”.

Đường Duyệt không phủ nhận, nàng chỉ khẽ quay đầu đi hướng khác, không dám nhìn chàng.

Thương Dung đáp: “Được, muội không đến tìm huynh. Huynh sẽ đi tìm muội”.

Trong lòng Đường Duyệt dường như đang run lên, trong mắt chất chứa đầy nỗi đau. Nàng muốn hỏi, nếu không có chút tình cảm nam nữ gì với nàng, tại sao chàng lại luôn luôn đi theo nàng, tại sao đến tận bây giờ vẫn nhất định không chịu buông tay? Lẽ nào đợi đến khi nàng ngập chìm trong thứ tình cảm không có kết quả này đến phát điên phát cuồng thì chàng mới cam tâm? Nhưng những câu hỏi này, nàng không thể nói ra được, nàng chỉ có thể đáp: “Cảm ơn huynh, muội thực sự nên đi rồi”.

Thương Dung nhìn theo bóng nàng dần dần khuất khỏi tầm mắt. Chàng từ từ ngồi xuống ghế. Chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời.

Trời tối dần, quán trà đã thắp đèn. Thương Dung vẫn ngồi bất động ở đó, ngây người nhìn cốc trà. Nước trà đã nguội ngắt từ lâu, chàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài.

Một cô bé ngồi đơn độc trên cây giữa đám khách khứa ồn ào, tới lúc gặp lại đã là một thiếu nữ tuyệt đẹp trong bộ đồ màu đỏ, khi nói chuyện đôi mắt sáng như những vì sao trên trời, còn đôi môi lúc hôn chàng thì vô cùng mềm mại. Tất cả đều rất mờ ảo, giữa trời và đất chỉ còn hình bóng nàng lúc rời xa… Cho đến phút cuối, đến một câu giải thích, chàng cũng không nói được.

Nàng cũng chưa từng hỏi tại sao, chỉ nhẹ nhàng rời khỏi chàng như vậy? Thế cũng tốt, chỉ cần từ nay về sau không gặp lại nhau nữa, sẽ có một ngày nàng quên được một người tên là Thương Dung.

Quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau, sau đó chia tay, đã có rất nhiều người như vậy. Bọn họ cũng chưa có gì đặc biệt, chỉ có điều, chàng vốn không có cơ hội nói với nàng rằng chàng cũng yêu nàng. Đối với người khác mà nói, phép tắc yêu đương có đến hàng nghìn hàng vạn điều. Còn đối với Thương Dung, duy nhất chỉ có một điều mà thôi. Đó là làm cho người mình yêu được hạnh phúc. Qua một, hai năm, không, có lẽ còn nhanh hơn thế, bên cạnh nàng tự nhiên sẽ xuất hiện một người phù hợp với nàng hơn chàng, đến lúc đó vết thương trong lòng nàng sẽ có thể lành lại. Thậm chí có lẽ nàng cũng sẽ quên quãng thời gian yêu một người như Thương Dung. Kết cục của cuộc sống này là như vậy, không có sự lựa chọn nào khác.

Từ lúc Đường Duyệt bỏ đi, trong lòng chàng trở nên trống rỗng, ngay cả cảm giác về sự đau đớn và hận thù cũng rời xa chàng.

Bỗng có người bước đến, Thương Dung ngẩng đầu lên. Đó là hai người một già, một trẻ. Ông lão có vẻ bụi bặm, sắc mặt mệt mỏi, người thiếu nữ mở to mắt chăm chú nhìn chàng.

“Thất lễ công tử, có thể…” Ông lão mở miệng thỉnh cầu.

Thương Dung khẽ gật đầu, không đợi hai người bọn họ ngồi xuống, bèn quay mặt nhìn đi chỗ khác.

Từ lúc bước vào, cô nương đó luôn để ý đến Thương Dung, nhìn chàng đến mức ngây dại. Ông lão khẽ ho một tiếng, khuôn mặt cô nương đó lập tức đỏ lựng, tự biết mình đã thất lễ, bèn vội vàng cúi đầu xuống. Ông lão nhẹ nhàng lau cây hồ cầm yêu quý của mình, cũng không nói lời nào.

Không lâu sau, người đến quán trà ngày càng đông. Có người nhìn thấy hai ông cháu đi hát kiếm ăn trên khắp giang hồ này bèn mời họ hát cho nghe một khúc. Tiếng hồ cầm i a vang lên, chỉ nghe thấy giọng thiếu nữ đó chầm chậm ca: “Khu rừng vào mùa xuân hoa nở rất đẹp, tiếng chim hót đầy bi thương, ai oán, gió mùa xuân chất chứa đầy tình cảm, đã bay đến mở cửa trái tim tôi. Trào dâng màn sương mù dày đặc, trong đêm khuya trong đầm Thừa nguyệt hái hoa sen, đêm đêm lấy hạt sen”.

Cuối cùng Thương Dung cũng ngước mắt lên nhìn người thiếu nữ đang ca đó, nét mặt rất thờ ơ.

Người thiếu nữ đó ca tiếp: “Nguyện cho trời không có sương tuyết, cây ngô đồng sống mãi ngàn năm. Nước băng dày ba tấc, tuyết phủ hơn ngàn dặm. Lòng ta như cây tùng cây bách, tấm lòng người quân tử sao như…”.

Giọng ca mới uyển chuyển, mềm mại làm sao. Tuy phần lớn mọi người ngồi nghe ở đây đều không hiểu được tình ý trong bài thơ này, nhưng vẫn cổ vũ rất nhiệt tình. Còn vị công tử mặc áo trắng ngồi cùng bàn với họ thì vẫn ngồi yên, không cổ vũ, cũng không vỗ tay. Lúc nghe thấy câu, “Tấm lòng người quân tử sao như…”, chàng bèn giơ tay nắm chặt cốc trà. Người thiếu nữ cảm thấy rất kỳ lạ, đột nhiên nghe thấy “tạch” một tiếng. Hóa ra vị công tử ngồi im như tượng ở chiếc ghế đó, không biết tại sao, đã bóp vỡ chiếc cốc. Một tên tiểu nhị đang rót thêm trà cho khách vội vàng chạy tới, vị công tử áo trắng đột nhiên đứng bật dậy, chạy ra ngoài như một người điên.

Cuối cùng Thương Dung cũng tìm thấy Đường Duyệt, nàng đang đứng một mình dưới một mái hiên, lặng lẽ nhìn mưa rơi, trông rất cô đơn. Người Thương Dung ướt như chuột lột, nhưng chàng đứng cách nàng vài bước chân, đứng dưới trời mưa như trút nước. Có thể nói, Đường Duyệt là thiếu nữ xinh đẹp nhất trong võ lâm, nhưng ai nhìn thấy nàng cũng đều nói sắc mặt nàng rất nhợt nhạt, tính tình lạnh lùng. Nhưng trong lòng Thương Dung chưa từng so sánh nàng với bất cứ một người nào. Đường Duyệt chính là Đường Duyệt, một Đường Duyệt có một không hai. Sự kiên cường, cô độc, trầm tĩnh, thậm chí là nỗi đau tuyệt vọng, mỗi biểu hiện của nàng đều tự nhiên khắc sâu vào trong trái tim chàng. Bây giờ, nàng chỉ còn cách chàng vài bước chân. Nếu chạy qua đó, chàng lập tức có thể ôm chặt nàng!

Thương Dung do dự rất lâu. Cuối cùng, lấy hết dũng khí, chàng quyết định không quan tâm tới bất cứ điều gì, bất chấp tất cả mà chạy tới, nói với nàng, chàng cũng…

Nhưng chàng vẫn không bước tới. Vì có một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt Đường Duyệt. Rèm xe được vén lên, một vị công tử trẻ tuổi ngồi bên trong khẽ nở nụ cười với Đường Duyệt, giơ tay về phía nàng. Dường như Đường Duyệt cảm thấy rất kinh ngạc, vì biểu hiện trên mặt nàng khiến chàng không thể hiểu được. Vị công tử đó vẫn đang cười, đồng thời thu tay lại. Đường Duyệt ngẩng đầu lên nhìn cơn mưa ngày càng lớn, cuối cùng cũng lên chiếc xe ngựa đó.

Giọng nói của Thương Dung bỗng chốc tắc nghẹn. Chàng muốn gọi tên nàng, nhưng chỉ đứng nhìn chiếc xe ngựa dần dần rời đi. Ký hiệu trên xe, chàng đã từng nhìn thấy ở rất nhiều cửa hàng của Thương gia ở Dương Thành. Bông hoa sen màu đen đó thuộc quyền sở hữu của Hách Liên Hoàng Thị. Trong lòng Thương Dung buồn bã đau đớn, nhưng chỉ có thể lặng lẽ đi về dưới trời mưa. Chàng cảm thấy nghẹt thở, căn bệnh đáng sợ đã chọn đúng thời điểm này để phát tác.

Nhưng chàng không dừng lại nghỉ ngơi, cũng không lôi thuốc ra uống, vì nó chẳng còn tác dụng gì nữa. Bây giờ nàng không cần chàng nữa. Đường Duyệt đã lên chiếc xe ngựa đó. Dường như hy vọng của chàng đã thành sự thật, đã có người xuất hiện bên nàng, đi theo làm bạn với nàng, an ủi nàng. Còn Thương Dung thì sao, chàng nên làm thế nào, nên đi đâu? Mưa như trút nước, cơn mưa giống như một cơn bão lớn, rửa trôi tất cả những đau thương, thất vọng.

Thùng chiếc xe ngựa rất to, bố trí đẹp mắt và hài hòa. Có một chiếc bàn màu tím bằng gỗ đàn, trên bàn để một chiếc lư hương và một quyển sách. Còn có hai chiếc ghế ngồi rất thoải mái, thậm chí đáy thùng xe còn bố trí thêm một chiếc ghế trúc rất quý giá. Hương đã nghi ngút bay lên, sách chưa mở trang nào. Mỗi vật dụng trong này đều được bố trí hợp lý, thể hiện rằng thân phận, phẩm chất và vị trí của chủ nhân rất cao quý. Người mời nàng lên xe ngựa, chốc chốc lại nhìn nàng đầy hoài nghi. Nhưng đến khi nàng nhìn qua, chàng lại đỏ mặt trước. Đường Duyệt nghĩ, mình đã từng gặp người này bao giờ nhỉ?

“Nàng không nhớ ta sao?” Hách Liên Minh Ngọc hỏi.

Xem ra cuộc gặp tình cờ ba tháng trước thực sự không lưu lại một chút ấn tượng nào với nàng. Hách Liên Minh Ngọc cảm thấy có chút đau khổ. Trên mặt Đường Duyệt lộ rõ vẻ xin lỗi, Hách Liên Minh Ngọc cười đáp: “Ba tháng trước nàng đã đến Dương Thành, chúng ta đã từng gặp nhau”. Mặc dù chỉ mới gặp qua, nhưng từ đó về sau, chàng luôn nhớ nàng, làm cách nào cũng không thể xóa bỏ hình bóng nàng trong tâm trí.

Đường Duyệt kinh ngạc nói: “Chàng là…”. Nàng vốn không nên quên Hách Liên Minh Ngọc. Bất cứ người phụ nữ nào trên thế giới này cũng sẽ không thể dễ dàng loại bỏ một người như Hách Liên Minh Ngọc ra khỏi tâm trí. Hách Liên Minh Ngọc vốn cũng cho rằng như vậy. Chàng xưa nay rất tự tin. Trên thế giới này, những nam nhân có dung mạo tuấn tú như chàng không nhiều. Huống hồ, chàng còn xuất thân từ Hách Liên Hoàng Thất, địa vị tôn kính, có lý do gì để chàng không tự tin chứ? Nhưng đến khi gặp lại Đường Duyệt, chàng giống như va phải một tảng băng lạnh tanh, mọi niềm kiêu hãnh bỗng chốc tan biến.

Hách Liên Minh Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ, dễ dàng bị người ta quên đi như vậy, nhưng chàng vẫn không cảm thấy tức giận. Không những thế, chàng còn từ từ nhắc lại với vẻ ngại ngùng: “Hách Liên Minh Ngọc”.

Đường Duyệt ngây người, cuối cùng nàng cũng nhớ ra, đúng ba tháng trước mình đã từng gặp vị công tử này, không những thế còn có một sự trùng hợp đầy kịch tính. “Sao chàng có thể ở nơi này?” Đường Duyệt nghi ngờ hỏi.

Hách Liên Minh Ngọc buột miệng đáp: “Ta đang đợi nàng”.

“Đợi ta?” Sắc mặt Đường Duyệt thay đổi: “Chàng hối hận vì lần trước đã để ta đi ư?”.

Hách Liên Minh Ngọc chăm chú nhìn vào mắt nàng, không nói được lời nào.

Đường Duyệt hơi sững người lại một lúc, rồi đáp: “Chẳng sao, bây giờ chàng tới bắt ta cũng chưa muộn”.

“Không, Đường Duyệt cô nương, nàng đừng hiểu lầm”. Sự say đắm trong nét mặt của Hách Liên Minh Ngọc, nếu là người khác chắc chắn sẽ không thể không nhìn ra. Nhưng sao Đường Duyệt lại thờ ơ, không có cảm giác gì?

Chàng nói: “Ta chỉ là… hy vọng có thể gặp lại nàng một lần nữa. Có thể trở thành… trở thành bằng hữu”.

Trên thế giới này có việc kẻ trộm và người mất của trở thành bằng hữu của nhau sao? Sự nghi ngờ trong lòng Đường Duyệt ngày càng tăng lên. Hách Liên Minh Ngọc không trách Đường Duyệt quên mình, càng không hy vọng nàng cảm thấy xấu hổ vì điều này, bèn nói: “Nàng đến Dương Thành, trong lòng ta cảm thấy rất vui. Không biết… nàng có thể ở lại thêm vài ngày được không, để ta có thể tiếp đãi nàng giống như một người chủ ở đất này?”.

Trên mặt Đường Duyệt vốn đang nở một nụ cười, nhưng sau khi nghe chàng nói câu đó, nụ cười dần dần biến mất.

Hách Liên Minh Ngọc vô duyên vô cớ nghĩ đến một người. Lúc nhìn thấy Đường Duyệt ở Quy Vân Lâu, chàng vui mừng đến phát điên, đến nỗi đã không để ý bên cạnh nàng còn có một nam nhân. Một nam nhân rất tuấn tú, phong độ.

Hách Liên Minh Ngọc ngầm có một dự cảm không tốt, chàng khẽ nói: “Nếu như nàng có bằng hữu khác, có thể…”.

Đường Duyệt ngắt lời chàng, khẽ nói một hơi: “Huynh ấy đi rồi”.

Hách Liên Minh Ngọc nhìn nét mặt nàng, thấy sự bất an trong lòng ngày càng tăng. Trong lòng chàng có một sự hỗn loạn, giọng nói có chút khác thường: “Huynh ấy? Nàng… người nàng nhắc đến là…”.

Đường Duyệt không chú ý đến sự thay đổi trong giọng nói của chàng, nàng đáp: “Có lẽ trong cuộc đời này ta và huynh ấy sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa…”. Nàng chưa nói hết, đã cúi thấp đầu xuống, dường như không muốn nói tiếp. Nước mắt nàng từng giọt, từng giọt nóng hổi rơi xuống.

Một tia sáng lóe lên, Hách Liên Minh Ngọc hiểu ra tất cả. Chàng đột nhiên cảm nhận được nỗi đau chưa từng chịu đựng ấy. Còn chưa kịp thổ lộ, chàng đã phát hiện ra người trong tim mình sớm đã có người khác. Lúc gặp nàng lần đầu tiên, chàng chỉ cảm thấy giữa nàng và những người con gái khác có những điểm không giống nhau. Rốt cuộc khác nhau ở điểm nào, chàng cũng không có cách nào nói rõ, chỉ thấy ở nàng có một cảm giác cô đơn rất kỳ lạ, khiến tim chàng đập thình thịch. Mặc dù nàng không thích cười, cũng không thích nói chuyện thậm chí cũng không ngước mắt lên nhìn chàng, nhưng trái tim chàng vẫn nhớ nàng. Từ đó về sau, chàng đã ghi sâu hình bóng nàng vào trái tim mình. Một nữ nhi xinh đẹp, nếu như dễ dàng đạt được thì sẽ không mấy quý trọng. Đường Duyệt đã bỏ đi, hơn nữa lại đi mà không cáo biệt, không hề lưu luyến chàng, khiến Hách Liên Minh Ngọc ngày nhớ đêm mong, dáng hình tiều tụy. Mặc dù thân phận hiển hách, giàu có khắp bốn biển, nhưng chàng không thắng nổi những nhớ nhung và khát vọng cứ âm thầm trào dâng vừa mãnh liệt vừa hoang dại trong trái tim chàng. Một lần, hai lần, ba lần, chàng đều không ý thức được mình đi đến Quy Văn Lâu, hy vọng có cơ hội gặp lại nàng lần nữa. Thậm chí chàng đã phái những thuộc hạ giỏi nhất, không tiếc tiền bạc đi khắp nơi tìm kiếm thông tin của Đường Duyệt. Giữa biển trời mênh mông, chỉ có một cái tên, có thể tìm được gì kia chứ? Huống hồ, nàng và chàng cùng sống trong đất trời, nhưng không sống cùng một thế giới.

Khúc quản gia nhắc nhở chàng một lần nữa, đối phương chẳng qua chỉ là một cô nương giang hồ không rõ lai lịch. Nhưng chàng không bận tâm đến điều đó. Thân phận ư, địa vị ư, hoàn cảnh ư, những điều này có gì quan trọng? Chỉ cần tìm thấy nàng là được.

Lần gặp lại ở Quy Vân Lâu này, Hách Liên Minh Ngọc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng vì việc ngoài ý muốn mà lỡ mất nàng. Sau đó, mặc dù đã nghe ngóng được những nơi bọn họ dừng chân, nhưng vì bên cạnh nàng còn có một sứ giả bảo vệ nên chàng không dám mạo muội hành động. Chàng sợ Đường Duyệt đã được gả làm phu nhân của người ta. Vì nhìn bọn họ thực sự rất xứng lứa vừa đôi, cứ như một cặp trời sinh vậy. Nhưng chàng vẫn đợi cơ hội. Đến lúc nàng chỉ có một mình, mệt mỏi, buồn bã dưới trời mưa, chàng vốn cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận nàng. Nhưng không ngờ, nàng không những không nhớ chàng là ai, thậm chí nàng còn yêu người khác.

“Nàng biết không, ba tháng nay, hàng ngày ta đều đến Quy Vân Lâu đợi nàng. Ta nhớ nàng rất nhiều, đã chuẩn bị cho nàng bao nhiêu bất ngờ, bao nhiêu niềm vui”. Những lời này, chàng đã không nói ra được. Bây giờ điều chàng muốn biết nhất chính là sao nàng có thể yêu người khác trước như vậy? Hai người bọn họ quen biết nhau thế nào? Thậm chí chàng cảm thấy hối hận. Lúc đầu đáng lẽ chàng phải bất chấp tất cả để giữ nàng lại, không nên bỏ lỡ một cơ hội tỏ tình tốt như thế. Nhưng điều chàng hối hận nhất chính là, ngay cả hình dáng của tình địch, chàng cũng không nhớ được. Rốt cuộc, nam nhân đó là người thế nào, sao hắn có thể làm cho một cô gái như Đường Duyệt đau lòng vì hắn như vậy, đến nỗi không có cách nào kìm nén được?

Rõ ràng chàng cảm thấy rất đau lòng, nhưng vẫn dùng giọng điệu vui vẻ nói: “Bất luận như thế nào, ta vẫn đợi được nàng”.

Đường Duyệt ngẩng đầu nhìn, không tránh khỏi ngây người ra, lúng túng đáp: “Có thể chúng ta… vẫn không thể được coi là bằng hữu”.

Sắc mặt của Hách Liên Minh Ngọc, ngữ điệu trong câu nói, đều trở nên dịu dàng lạ thường: “Bắt đầu từ lúc này, chúng ta sẽ có thể là bằng hữu”.

Đường Duyệt nhìn chàng, khẽ than một tiếng. Nàng đã không còn cách nào để từ chối thiện ý nhiệt tình như vậy. Mặc dù vị tiểu vương gia đưa ra lý do gì, chí ít cũng không có ý thương hại nàng.

Quả nhiên, Hách Liên Minh Ngọc dịu dàng nói: “Nàng không phải lo lắng, ta quyết không làm hại nàng”.

Đường Duyệt ngoài cách gật đầu, không thể nghĩ ra lý do gì để từ chối.

Hách Liên Minh Ngọc cười, mặc dù chàng biết rõ, Đường Duyệt tuy ngồi cùng xe ngựa với mình nhưng trong lòng lại đang nghĩ về người khác. Người đó đã bỏ đi, vị trí đó trong lòng nàng chắc chắn sẽ có một ngày trở nên trống rỗng, có đúng vậy không? Hách Liên Minh Ngọc tự an ủi lòng mình.