Tiết Hoàn bỏ ra rất nhiều thời gian làm khởi động, kiên trì một cách lạ kỳ, Cố Lan bị hắn lấy ngón tay làm cho xuân triều tràn lan, cả người mềm yếu, hai chân kẹp chặt trên hông Tiết Hoàn liền buông ra, buông ra lại kẹp chặt, không ngừng làm phiền qua lại, tâm ý mời mọc rõ ràng.

Tiết Hoàn rút ngón tay ra, tình sắc mà vuốt ve da thịt giữa hai chân Cố Lan, “Có muốn tôi đi vào hay không, hả?”

Tên khốn này!

Cố Lan vừa xấu hổ vừa tức giận, liều mạng nhấc chân lên đá, Tiết Hoàn hơi dịch dịch hông, thoải mái nắm chặt mắt cá chân Cố Lan, cúi đầu ở mu bàn chân nhẵn nhụi trắng noãn hạ nụ hôn. Cố Lan đột nhiên thu chân, hai gò má đỏ như lửa thiêu, “Biến thái!”

“Còn có càng biến thái, có muốn thử một chút hay không?”

Cố Lan theo bản năng lui về sau, kẹp chặt hai chân, “Anh đi ra!”

Tiết Hoàn từng bước dụ dỗ, ngữ điệu ôn nhu, “Đừng thẹn thùng bảo bối, nào, cho em thử nghiệm một ít mới mẻ, bảo đảm em sảng khoái đến khóc.”

Cố Lan còn chưa có sảng khoái khóc nhưng trước hết đã có sợ quá khóc, y cấp tốc lấy qua một cái đệm dựa che ở giữa hai người, “Em không chơi với anh, anh đi ra!”

Tiết Hoàn phì một tiếng bật cười, “A Lan, em… Ha ha, tôi càng muốn đùa với em!” Nói xong mãnh mẽ vồ tới, ôm Cố Lan đang mãnh liệt giãy giụa. Cố Lan tay đấm chân đá không có kết quả, cũng không giãy dụa nữa, giơ tay vòng lấy cổ Tiết Hoàn, hé môi răng, mặc cho đầu lưỡi trơn trợt linh hoạt kia tiến quân thần tốc.

Phản ứng của Cố Lan đều bị Tiết Hoàn thu vào trong mắt, ánh mắt hắn nhu tình, nắm eo Cố Lan đem y chặt chẽ ấn vào trong ngực, bá đạo mà sâu sắc làm sâu thêm nụ hôn này. Cố Lan chỉ cảm thấy đầu lưỡi Tiết Hoàn từ cằm liếm qua lên trên, ngay sau đó vòng trở lại ôm lấy đầu lưỡi y, rất có kỹ xảo mà qua lại quấn lấy liếm láp, dây dưa mười mấy giây sau đó hôn càng sâu, nặng nề, triền miên, chốc chốc cuốn đầu lưỡi y trằn trọc hút.

Nụ hôn sâu nồng tình này giằng co hồi lâu, Cố Lan bị hôn eo lưng tê dại, tinh thần hỗn độn, trước mắt từng trận biến thành màu đen. Ở miệng, Tiết Hoàn đột nhiên buông lỏng môi của y ra, nâng mặt y lên dùng sức lay lay, “Cố Lan, Cố Lan, lấy hơi, nhanh lấy hơi.”

Cố Lan hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, chỉ cảm thấy tim đập như sấm nổ. Hắn mềm nhũn đem đầu đặt trên vai Tiết Hoàn, gấp gáp thở hổn hển.

Tiết Hoàn dở khóc dở cười, nếu không phải hắn phát hiện đúng lúc, Cố Lan nhất định ngất tại chỗ đi.

Người này thực sự là…

Tiết Hoàn thầm than một tiếng, trầm mặc chốc chốc khẽ vuốt phía sau lưng Cố Lan.

Đợi bốn năm phút đồng hồ, thấy Cố Lan hô hấp đã vững vàng nhưngvẫn không nhúc nhích dựa vào vai hắn, Tiết Hoàn có chút bận y một tiếng, “A Lan?”

Không phản ứng.

Tiết Hoàn nhẹ nhàng đem đầu y đẩy ra một chút, nghiêng đầu nhìn, đã thấy hai mắt Cố Lan nhắm nghiền, dĩ nhiên là ngủ thiếp đi.

Ai, thật không tim không phổi.

Tiết Hoàn quét mắt nhìn hạ thể bừng bừng sức sống, bất đắc dĩ thở dài.

Cố Lan nửa đêm tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường ở phòng ngủ, bốn phía đen kịt, y xoa xoa mắt, mê mê mở to mắt hướng bên cạnh tìm tòi, bên gối lạnh lẽo không thấy Tiết Hoàn. Cố Lan nằm xuống một chút nữa sau đó mới vén chăn lên xuống giường, ngay cả dép lê đều không đi đã vội vã chạy ra ngoài.

Tiết Hoàn đang ngồi trên ghế salon ngoài phòng khách hút thuốc, nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lại, thấy Cố Lan đi xuống lầu, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu rượu vang thật mỏng trông không còn mới lắm, còn đi chân đất.

“Em xuống dưới làm gì? Sao lại không mang dép?” Tiết Hoàn không tán đồng nhíu mày lại, đem điếu thuốc mới hút được một nửa dập tắt trong cái gạt tàn thuốc.

Cố Lan che giấu khụ một tiếng, tự nhiên đi tới, ngồi vào bên cạnh Tiết Hoàn, bưng ly trà bằng thủy tinh lên uống hai ngụm, “Khát nước, xuống dưới tìm nước uống.”

Tiết Hoàn cầm thảm len mỏng bên cạnh qua tung ra, đắp trên người Cố Lan, “Trong tủ quần áo của em tất cả áo ngủ đều mỏng, ngày mai tôi nói với Hứa Thần để gã đưa vài món dày dặn tới.”

“Anh sao nhiều quy tắc như vậy a, em thích mỏng, mặc dày như vậy làm gì, vướng bận.” Cố Lan bĩu môi, ngửa đầu đem ly nước một hơi uống sạch.

“Đã vào thu, ngày đêm nhiệt độ chênh lệch lớn, em mặc áo mỏng thế này dễ dàng cảm mạo.” Tiết Hoàn nhấc chân Cố Lan lên đặt ngang trên đầu gối hắn, hai tay kẹp chân của y, hơi nhíu mày, “Lạnh thế này.”

Cố Lan hai má nóng lên, nỗ lực rút chân trở về, lại bị Tiết Hoàn dùng sức đè xuống, ôm đến trong lồng ngực, “Sau này đừng như vậy.”

“Tiết Hoàn, anh, anh buông ra!” Cố Lan đỏ mặt đá đá chân, “Em muốn trở về phòng ngủ.”

Lúc này Tiết Hoàn mới buông ra ngay sau đó đứng dậy, khom lưng ngồi xuống đem Cố Lan ôm lên lầu.

“Thả em xuống dưới, em tự mình đi.” Cố Lan cau mày giằng co, “Tiết Hoàn, anh đừng coi em là nữ nhân!”

Tiết Hoàn tiến vào phòng ngủ, đem Cố Lan đặt trên giường, kéo chăn qua đắp kín, sau đó thấp người ngồi ở mạn giường, theo dõi mắt y, “Cố Lan, tôi không coi em là nữ nhân, tôi thích nam nhân, tôi yêu thích em, thật sự rất thích, đã rất nhiều năm tôi không có loại cảm giác này, nghĩ phải bỏ ra hết thảy đối tốt với một người, hận không thể đem hết thảy tốt đẹp trên đời đều cho người đó, mỗi ngày đều muốn cùng với người đó, nhìn người cười nhìn người nháo, hi vọng người đó mỗi một ngày đều bình an vui vẻ, vô ưu vô sầu, Cố Lan, em hiểu không?”

Cố Lan sững sờ nửa ngày, không quá tự nhiên tránh ánh mắt chăm chú nóng bỏng của Tiết Hoàn.

Y hiểu, y sao lại không hiểu, y cũng từng yêu một người như vậy…

Tiết Hoàn nâng mặt Cố Lan lên, cứng rắn mà ôn nhu bức bách y đối diện cùng mình, “Tôi tên là Tiết Hoàn, năm nay hai mươi tám tuổi, một năm thu nhập chín con số, dòng dõi thuần khiết, không ham mê bất lương, hàng năm hai lần định kỳ kiểm tra sức khoẻ, xin hỏi, tôi có hay không có tư cách đảm nhiệm vị trí bạn trai em?”

Cố Lan trừng mắt nhìn, “Anh đang thổ lộ?”

Tiết Hoàn mặt nghiêm túc, “Đúng.”

“Em sao lại cảm thấy anh đang khoe giàu.”

Tiết Hoàn: “…”