Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 27: Thiên hạ không thái bình

Cầu nhỏ nước chảy, cành liễu đung đưa. Nghe nước chảy róc rách, trông gấm hoa rực rỡ.

Không phải tiên cảnh, còn hơn cả tiên cảnh.

Thoái ẩn giang hồ, không nhất định phải ẩn cư nơi sông lớn núi cao, sông lớn núi tiếng tăm. Nơi Lăng Sương chọn, là thị trấn nhỏ hẻo lánh có thêm một chốn tiên cảnh nhân gian.

Trấn Bạch Thạch là một trấn nhỏ thông thông thường thường, thông thường đến không thể thông thường hơn được nữa. Nếu như nói có chỗ khác so với nơi khác, chính là phong cảnh đẹp đẽ vốn có của thị trấn, tự có một loại ý vị.

Điệp Vũ thấy nhiều biết rộng từng tới nơi này, nhớ mãi không quên, cho nên, lôi Lăng Sương tới ẩn cư. Sự thực chứng minh, mắt nàng ta không lầm, nơi này quả là tiên cảnh nhân gian, người gặp người thích. Bước vào trấn Bạch Thạch, Lăng Sương đã không muốn đi.

Nếu đã không muốn đi, chỉ có thể tìm một nơi ở lại.

Điệp Vũ nói nàng keo kiệt, Lăng Sương tự nhận là tiết kiếm. Tận dụng đồ bỏ đi nha, đương nhiên là tiết kiệm.

Nói về nơi hẻo lánh các nàng đang ở, trước nhà là nước chảy, sau nhà là núi xanh. Nhà gỗ nhỏ dựa núi cạnh nước môi trường đảm bảo, rất thích hợp cho phụ nữ có thai ở lại. Chọn nơi như vậy có vấn đề không? Đương nhiên là không thành vấn đề. Nếu như nhà này của người ta, mà toàn bộ người đã từng ở lại đều chết sạch, thì có chút vấn đề nhỏ rồi.

Theo lời đồn nổi tiếng trong trấn, chủ nhân ban đầu của nơi này là một vị quan kinh đô cáo lão hồi hương. Ở chưa được bao lâu, cả nhà mắc bệnh lạ mà chết. Những người dân trấn này xem nơi này là chốn có chút không may, tôn kính nhưng không lại gần. Tiên cảnh nhân gian như vậy, bị lãng phí trắng trợn.

Lãng phí là đáng xấu hổ, Lăng Sương nàng là trẻ ngoan, quyết định mạo hiểm tính mạng mà ở lại. (Đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không nói với người khác, nàng ở nơi này chủ yếu là để tiết kiệm tiền)

Ngoại trừ buổi tối ngẫu nhiên nghe thấy tiếng chim, nơi này thực sự rất tốt, Lăng Sương ở phi thường thoải mái. Chính bởi vì quá thoải mái, ở một mạch hơn một tháng. Trong đầu nàng, chưa từng xuất hiện chữ “rời khỏi”, chỉ có một tư thế ở lại không đi.

Giữa tháng mười một, đông đã tới hoàn toàn, trời rét đất băng. Mấy trận tuyết nhỏ, khiến Lăng Sương cùng Điệp Vũ cả ngày làm tổ trong nhà không ra khỏi cửa.

Một trận tuyết nhỏ vừa qua đi, cuối cùng cũng đón được trời nắng hiếm thấy.

Lấy danh nghĩa đi mua thuốc, Lăng Sương bụng phệ chen vào đám người, hít thở không khí mới mẻ, thoả mãn tâm lý xem náo nhiệt.

Một người phụ nữ mang thai tám tháng ở trong dòng người xô ngang xô dọc, bất luận kẻ nào cũng kinh hồn bạt vía, Điệp Vũ cũng không ngoại lệ, “Ngươi từ từ một chút được không? Ta sớm muộn gì cũng bị ngươi doạ chết.”

Lăng Sương quay đầu, trắng mắt nhìn nàng ta, “Ngươi không có bệnh tim, không chết được.” Nếu như dễ bị doạ chết như vậy, nàng ta đã chết lần thứ N.

“Hiệu thuốc bắc ở bên kia, chớ chạy loạn.”

“Không dễ gì ra ngoài được một lần, đi dạo đi.” Cả ngày nằm dí trong phòng, các nàng sắp điên rồi.

Biết ngay mục đích của nàng không phải đi mua thuốc, Điệp Vũ vỗ vỗ cái trán bất đắc dĩ, “Xúi quẩy a.” Gặp phải người con gái thế này, nàng ta thật tám đời xúi quẩy.

Sau khi gặp được Lăng Sương, Điệp Vũ càng ngày càng thích thở vắn than dài. Mỗi lần than thở, chưa được ba phút tuyệt đối không ngừng. Nhưng mà lúc này đây, ba mươi giây là thôi, bởi vì, có người túm lấy vạt áo của nàng, “Những người lộn xà lộn xộn này từ đâu tới?”

Dân trấn Bạch Thạch thuần phác, đều là người dân thông thông thường thường. Hôm nay dường như đặc biệt náo nhiệt, không biết rất nhiều người giang hồ từ đâu xuất hiện. Lấy ánh mắt Điệp Vũ mà xem, những người này gió bụi mệt mỏi, hình như chỉ mới tới đây, “Đúng vậy, những người này từ đâu tới?”

“Có phải là ác chiến Hắc Bang? Chúng ta đứng xa một chút?” Quý trọng mạng sống, rời xa PK. Nàng bây giờ là hai cái mạng, gặp phải ác chiến thì tốt nhất chạy xa chút. Để tránh lửa lan cửa thành, hại người vô tội.

Từ Lăng Sương dùng thường khiến Điệp Vũ nghe không hiểu, may mà nàng ta thông minh tuyệt đỉnh. Liên hệ trước sau, cũng có thể tạm hiểu ý cả câu, “Ngươi cho là vậy?”

“Ta thấy rất giống ác chiến.” Khuôn mặt của nàng trông thật dữ tợn, rất thích hợp với vai phản diện.

“Được, chúng ta đi.” Vừa vặn, nàng cũng không muốn bị cuốn vào ân oán giang hồ.

Điệp Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì, vội dừng bước, “Khoan đã, chi nhánh Giang Nam của Cái Bang cũng ở nơi này, những người này không phải đi trả thù, hẳn là do Cái Bang có chuyện.”

“Cái gì.” Lăng Sương lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, “Cái Bang cũng coi như một bang phái lớn trên giang hồ ngươi không biết sao? Chi nhánh Giang Nam ở đây ngươi còn dám kêu ta ẩn cư?” Nàng không muốn đi, chỉ muốn một tay đánh chết Điệp Vũ.

Điệp Vũ lại gần nịnh nọt, “Cái Bang không phải một trong tứ đại môn phái, ta quên rồi nha.”

Lăng Sương trợn trắng mắt, “Chuyện quan trọng như thế cũng có thể quên?” Để nàng sống qua mấy ngày yên ổn, không được sao?

Nam Cung Điệp Vũ phất phất tay không sao cả, hòng che đậy “hành vi phạm tội”, “Đi thôi đi thôi, chúng ta về nhà. Cho dù chi nhánh Cái Bang ở nơi này, thì liên quan gì chúng ta?”

Cái Bang cùng các nàng không oán không thù, cũng không thân không thiết. Một câu, chuyện Cái Bang cùng các nàng một điểm quan hệ cũng không có. Cho dù Cái Bang bị tiêu diệt, các nàng cũng chỉ có thể cảm thán một chút giang hồ hiểm ác. Về nhà, mới là chuyện chính đáng nhất.

Có một câu nói vui quá hoá buồn, có điều, Lăng Sương hình như rất không may. Lúc Lăng Sương nghĩ rõ ràng vấn đề này, khi còn chưa kịp vui mừng, thì đã bị hung hăng xô vào một cái, nàng bụng phệ trọng tâm không ổn định, ngã thẳng xuống mặt đất, “Cứu mạng a…” Nếu như cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, xác suất mất một thân hai mạng có thể ngoài chín mươi phần trăm.

Xong rồi xong rồi, thực sự xong rồi.

Ngay lúc Lăng Sương cho mình đã xong đời, một cái bóng màu xanh loé lên trước mắt nàng. Thân thể mềm nhũn, rơi vào khuỷu tay cường tráng.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, nàng ngẩng đầu mà trông. Bốn mắt gặp nhau, Lăng Sương thoáng ngây người.

Người con trai vô cùng đẹp trai, ánh mắt vô cùng ôn nhu, kiểu tóc vô cùng… tàn khốc.

Nàng không phải mê trai, có điều giờ khắc này, hoá thân mê trai.

“Phu nhân không sao chứ?” Môi mỏng khẽ động, giọng nói mát lạnh ôn nhu xuất trần.

Bị trai đẹp làm cho giật điện, Lăng Sương chỉ có thể ngốc nghếch theo bản năng phản ứng, “Không sao.”

“Không sao là tốt rồi.” Trai đẹp đỡ lấy thân nàng, hai tay rời khỏi thắt lưng nàng.

Không phải gái mê trai thì khi mê trai sẽ không mê quá lâu, Lăng Sương rất nhanh khôi phục bình thường, “Cảm tạ ơn cứu mạng của ngài.” Giọng điệu khách khí, cũng lạnh nhạt xa cách.

Bị doạ đến mất nửa cái mạng, Điệp Vũ trái tim nhảy lên cổ họng vừa hạ xuống cuối cùng cũng bình phục lại, vội vội vàng vàng chạy đến bên Lăng Sương, “Không sao chứ?”

Lăng Sương lắc đầu, “Không sao, có thấy rõ ai xô ta không?” Ngay cả phụ nữ có thai cũng xô vào, vội vàng đi đầu thai? Được rồi, nếu hắn muốn đầu thai đến vậy, nàng sẽ cố tiễn hắn một đoạn đường.

“Thấy rõ, không biết ai.” Thực ra nàng ta cũng rất muốn tiễn người kia một đoạn đường.

Lăng Sương cân nhắc một giây, nhàn nhạt phun ra một câu rất máu chó, “Đi về vẽ một bức chân dung, ta chân trời góc biển đuổi giết hắn.”

Lời của nàng tuy rằng rất máu chó, cũng không đến nỗi máu chó không cứu được. Người con trai bên cạnh bị nàng chọc cho cười, nhịn không được lắc đầu, “Xô phu nhân một chút mà thôi, có đến mức thế không?”

Thiện cảm đối với người này của Lăng Sương nhất thời biến mất hết, ngượng ngùng lườm hắn một cái, giọng điệu rất ác liệt, “Ta thiếu chút nữa mất mạng, ngài nói không đến nỗi sao?” Không sai, xô một chút mà thôi. Có điều, hậu quả là mất một thân hai mạng.

Lăng Sương nàng là người tốt quý trọng mạng sống, không để tên kia tiếp tục gây tai vạ cho người khác, nhất định phải tiễn hắn đi uống trà với Diêm Vương.

Ừm, giao cho người đẹp ưu nhã mặc sườn xám dưới lòng đất đối phó.

Lời nàng quả thực rất có lý, người con trai nhạy bén đổi đề tài, “Trên đường nhiều người, lần sau cẩn thận một chút.”

Nàng cúi đầu e lệ, “Dù sao chăng nữa, cảm tạ ơn cứu mạng của ngài.” Bây giờ đã làm mẹ rồi, dưỡng thai rất quan trọng, làm người phải có lễ phép.

“Ta thấy thần sắc của phu nhân không tốt lắm, e là…” Người con trai nhíu mày, “Cho dù phu nhân võ công hơn người, cũng không nên tuỳ tiện động võ.”

Hắn làm sao biết nàng có võ công? Sẽ không là tới tìm lôi thôi chứ? Nàng vô lại đến cùng, đánh chết không thừa nhận, “Ta không có võ công, ngài nhìn lầm rồi.” Dáng vẻ e thẹn mềm mại đáng yêu thấu xương.

Người con trai không quan tâm đến lời bác bỏ của nàng, hoà nhã nói, “Từ lúc có thai, phu nhân liền động thai khí liên tục. Nếu không phải phu nhân vận khí tốt, thai nhi sớm đã không giữ được.”

“Ách…” Không sai, từ lúc có thai, nàng chưa từng an phận.

Lăng Sương vội vội vàng vàng túm lấy vạt áo của hắn, dáng lưu manh mười phần, “Vậy làm sao bây giờ? Còn có thể cứu được không.” Đứa nhỏ này là tất cả của nàng, nàng không thể mất đi nó?

Một khắc trước dịu dàng như nước, một khắc sau nhe nanh múa vuốt, nàng đến tột cùng là người con gái thế nào? Hắn bật cười, “Bây giờ tạm thời không sao, nếu như phu nhân tiếp tục động võ, rất khó nói.”

“Ngài là đại phu, xin ngài cứu giúp ta.” Lăng Sương vẫn nắm lấy vạt áo hắn, thà quả quyết, còn hơn uy hiếp.

Người con trai nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, từ trên người lấy ra một bình sứ màu trắng đưa cho nàng, “Mười ngày một viên, cho đến khi sinh mới thôi.”

“Nếu ngài là lang băm thì làm sao bây giờ?” Giang hồ hiểm ác a, cẩn thận một chút không sai.

“Uống hay không uống là tuỳ phu nhân.” Người con trai hai tay chắp sau người, phóng khoáng đi vào đám người.

“Ngươi nói uống hay không uống?” Nàng cầm thuốc đến trước mặt Điệp Vũ, vẻ mặt rất ngu ngốc.

Điệp Vũ trợn trắng mắt, “Ta làm sao biết được?”

“Hắn nói ta luôn động thai khí, cẩn thận ngẫm lại, mỗi lần đánh xong bụng ta lại khó chịu. Đánh đánh giết giết quen rồi, không để ý lắm.”

“Tìm một đại phu xem xem.”

“Kiến nghị này rất thực tế, ngươi không nói sớm.”

“Ngươi không có hỏi ta.”

“…”

Qua chứng thực của đại phu, Lăng Sương quả thực động thai khí rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh non.

Từ nay về sau, Lăng Sương luôn luôn bướng bỉnh nơm nớp lo sợ, tuần quy đạo củ.

Cuộc sống tuần quy đạo củ rất nhàm chán, vì đứa nhỏ, nàng không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại.

Từng ngày từng ngày Lăng Sương cùng Điệp Vũ nơm nớp lo sợ trôi qua, nháy mắt đã là tháng mười hai, khí trời dần dần chuyển sang ấm áp.

Đêm nay, Lăng Sương nằm ở trên giường ấp ổ gà lại mất ngủ. Cả ngày không ăn thì ngủ, có thể không mất ngủ sao?

“Ai, những ngày thế này đến lúc nào thì hết a.” Nàng dựa theo phương pháp hiện đại mà tính, ít nhất còn mười ngày nữa mới sinh. Nói cách khác, nàng còn có thể ấp ổ gà. Ách, ấp ổ ngỗng cũng không tệ.

Lật qua lật lại ngủ không được, tâm tình vẫn chiến thắng lý trí. Nàng xuống giường, khoác thêm áo đi vào trong tiểu viện.

Nước chảy róc rách, trăng sáng gió mát, cảnh đẹp ngày lành danh phù kỳ thực.

Sắc đêm này, nếu có bầu rượu thì quá tuyệt. Có điều thật đáng tiếc, phụ nữ có thai không thể uống rượu.

Không thể uống rượu cũng không sao cả, bình bình thản thản ngắm trăng, cũng là một loại hưởng thụ.

Có một người đặc biệt đáng đánh đòn, rốt cuộc vẫn không để người thanh tịnh.

Ban đêm tuyệt vời như vậy, cửa đột nhiên xuất hiện một người cả thân là máu, vừa nhìn là biết bị người ta đuổi giết, cho dù là kẻ nào tâm tình cũng sẽ không tốt, Lăng Sương cũng không ngoại lệ.

Cho nên, nàng rất oai phong tiêu sái đến hàng rào cửa, giọng điệu ác liệt đáng đánh đòn, “Trên đời nhiều nơi như vậy ngươi không đi, vì cái gì hết lần này tới lần khác chạy đến cửa nhà ta?” Nàng đã thoái ẩn giang hồ, không muốn bị cuốn vào ân oán giang hồ. Người nửa chết nửa sống kia, vừa nhìn biết ngay là người trong giang hồ. Thu lưu hắn, chẳng khác nào thu lưu phiền toái lớn.

Muốn một đá mà đá hắn ra ngoài, tiếc là điều thứ ba trăm bẩy mươi mốt trong gia huấn của nhà họ Lăng từng nói: Người bay ở giang hồ, sao có thể chưa từng kề đao? Cứu một mạng người, kết thiện duyên rộng rãi.

Ngày nào đó nàng không cẩn thận bị chém đến nửa chết, cũng hy vọng có người cứu nàng. Trải qua đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, nàng rốt cuộc cam chịu số phận, “Điệp Vũ, cứu mạng a.”