Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 55: Cứu mạng, có người cưỡng gian!

Cái trò chơi tên gọi đánh cờ này, chẳng có cái quái gì thú vị. Hôm nay khí trời tốt như vầy, vậy mà phải ngồi nhà đánh cờ quả thực là lãng phí quá đi. Nếu không phải vì đáp tạ lễ vật hắn tặng ta, ta đây chẳng thèm hầu hạ hắn. Đường đường là một vương gia, chẳng lẽ tìm không ra người đánh cờ chung à?

“Hoàng Phủ huynh, sao không đi an ủi Mai tiểu thư, hơn nữa còn có tâm trạng nhàn nhã đánh cờ thế này?” Mai tiểu thư kia chờ đợi hắn nhiều năm như vậy, hôm nay hắn lại đi lấy một nữ nhân khác, Mai tiểu thư e rằng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Xem tính tình của Mai tiểu thư, nếu không một khóc hai quậy ba treo cổ thì đúng là chuyện lạ.

“Không cần.” Hoàng Phủ Viêm chậm rãi đặt xuống một quân cờ, “Ta nghĩ bản thân nên tìm hiểu nàng cho rõ.”

Ta ngoài cười nhưng trong không cười, “Từ nhỏ lớn lên bên nhau, còn tìm hiểu cái gì.” Chính xác, hắn nên tìm hiểu cho rõ con người của Mai tiểu thư đi.

“Đại tiểu thư Mộ Dung gia…”Hắn niết một quân cờ, tự tiếu phi tiếu, “Rất thú vị.”

Trong lòng ta chấn động, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, “Không phải là thiên kim tiểu thư, so với nữ hài tử bình thường có điểm nào khác biệt.” Xin lỗi, ta đối với ngươi không chút hứng thú, làm ơn đừng có hứng thú với ta.

“Ta trước nay không hiểu tại sao lão tam lại đối với nàng nhất kiến chung tình, hôm nay, rốt cuộc cũng hiểu được rồi.” Chúng ta hai bên vừa chơi cờ, vừa ngươi một câu, ta một câu trò chuyện.

“Như vậy xem ra, đại tiểu thư Mộ Dung gia ngược lại rất có thủ đoạn.” Đại khái là trên đời không có người giống như ta, trắng trợn hạ thấp bản thân mình.

Hắn uống một ngụm trà lạnh, “Năm xưa thái tử phi ở Bách Hoa yến từng làm một bài thơ, được mọi người ca tụng. Mộ Dung Tử Lung trời sinh đạm bạc, cũng có vài phân tương tự như thái tử phi.” Đừng khen ta như vậy, có được hay không? Ta sẽ kiêu ngạo bây giờ.

Ta không chút dấu tích ăn sạch mấy quân cờ của hắn, tự tiếu phi tiếu, “Chủ đề của ngày hôm nay sao lại là Mộ Dung đại tiểu thư nhỉ, nhìn trúng người ta rồi à?” Ta sớm đã có nam nhân rồi, tốt nhất đừng chú ý tới ta.

“Không phải.” Hắn cúi đầu, mỉm cười, “Nữ nhân như vậy, thích hợp làm tri kỷ hơn là làm thê tử.”

Hắn nói quả thực không sai, tính tình của ta, đích thực cùng người dị tính làm tri kỷ hơn là làm phu thê. Phượng Ngự Thiên từng nói, không xem ta như nữ nhân. Lăng Sở Nam cũng từng nói, đối với ta không có hứng thú.

Trừ con quỷ xúi quẩy như Phong Vân nhà ta, chẳng có ai chịu đựng được ta cả.

Tiếp tục ăn, sớm muộn gì cũng ăn sạch, “Thê tử trong cảm nhận của Hoàng Phủ huynh là người như thế nào?” Viêm vương cũng được xem như một anh hùng kiêu dũng, ta đột nhiên có chút hiếu kỳ về tiêu chuẩn kén vợ của hắn.

“Ôn nhu chu đáo, nhu mì hiền tuệ.” Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, nhìn đức hạnh của Mai tiểu thư, liền biết tiêu chuẩn của hắn như thế nào.

Ta cùng nam nhân khác ‘có một chân’, đối với Viêm vương thân là trượng phu của bản nhân mà nói, thật không công bằng. “Mai quận chúa rất thích hợp, lấy Mộ Dung tiểu thư, nạp nàng làm thiếp, trái ôm phải ấp, đúng là tốt cực kỳ.” Ta có gian phu, hắn có tình phụ, phu thê chúng ai ai nấy đều có sở thích của mình.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, cười cười nhìn ta, “Cũng giống ngươi thôi, mỹ tỳ kiều thiếp.” Nụ cười của hắn ôn hòa một cách lạ thường, phải nói là quỷ dị quỷ dị quỷ dị, vô cùng quỷ dị.

Toàn thân ta bỗng dưng nổi da gà, “Phải a, trái ôm phải ấp.” Muốn trái ôm phải ấp cũng không có cơ hội, người ôm ta chỉ có thể là Mộ Dung Phong Vân. Về phần lão công chính quy của ta – là hắn, cứ việc ngồi chơi hóng mát.

“Gần đây không nhìn thấy ái thiếp, mỹ tỳ nào của ngươi.” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên lướt qua ta.

Ánh mắt quỷ dị của hắn khiến nhịp tim ta bắt đầu gia tốc, da gà nổi từ đầu tới chân, “Ta tặng người khác rồi.” Cũng không phải là ta nói dối hắn, ái thiếp của ta xác thực đã tặng cho lão Lăng hưởng dụng rồi.

Hoàng Phủ Viêm có thâm ý khác cười với ta, “Hoa đẹp, quả thật phải tìm người yêu hoa mới có thể thưởng thức.”

“Ý của Hoàng Phủ huynh là, ta không đủ thương hương tiếc ngọc sao?” Phong lưu công tử ta rất tốt với ái thiếp, cả kinh thành ai cũng biết chuyện này.

Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên ám muội, “Có phải để người ta độc thủ phòng khuê không?” Da gà vừa mới lặn đi lại cấp tốc nổi hết toàn thân, cả mặt cũng trở nên đỏ hồng.

Hoàng Phủ Viêm hôm nay uống lộn thuốc rồi à, cứ quái dị thế nào ấy, “Không có.” Chẳng lẽ cái chiếu chỉ ban hôn kia đả kích hắn quá lớn, khiến hắn thần kinh bất bình thường?

Hay là biết được con người thật của Mai tiểu thư, bị sốc quá độ?”

“Phượng huynh, ngươi cũng không phải phong lưu, tại sao lại giả vờ phong lưu?” Ta không quên thâm ý trong mắt hắn.

“Hoàng Phủ huynh là có ý gì?” Ta đặt xuống một quân cờ, “Ngài thua rồi.”

Hắn cúi đầu nhìn bàn cờ, cười nhạt, “Ta lại thua rồi.” Hôm nay toàn là hắn thua. “Ta không có già vờ, là phong lưu thật sự.” Hắn rốt cuộc là có ý gì. Cho dù ta có giả vờ phong lưu, thì liên quan gì tới hắn?

“Tiếp tục.” Lại chơi nữa? Ngoại trừ đánh cờ, hắn không còn chuyện gì khác để làm hay sao?

“Thời tiết hôm nay tốt thế này, rất thích hợp ra ngoài tản bộ.” Ta dùng chiết phiến chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ, “Hoa sen nở rất đẹp, không bằng, đến trong đình ngồi một lát đi.” Di Tâm đình là nơi nghỉ mát trong vương phỉ, phong cảnh siêu đẹp. Thời tiết lại tốt thế này, đi tản bộ thật tốt biết bao nhiêu.

“Ngươi muốn?” Hắn xoay đầu, ánh mắt rơi vào những đóa hoa sen.

Ta gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Hắn mày rậm nhướn lên, nhẹ nhàng nhảy ra song cửa sổ, mũi chân giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng đáp qua đóa hoa sen, hái lên một đóa.

“Tặng ngươi.” Hắn vuốt đóa hoa sen kiều mỹ đặt lên trước mặt ta.

“Đa tạ.” Ta đưa tay tiếp lấy, trong lòng lại lóe lên một tia quái dị.

Một nam nhân tặng hoa sen cho một nam nhân khác, cái này… Trích đoạn này không phải quá khôi hài rồi chứ?

Chẳng lẽ… Hắn đã biết ta là nữ rồi? Không, không thể có chuyện đó được.

“Thích không?” Hắn hỏi.

“Thích.” Lần đầu tiên trong đời nhận hoa của nam nhân. “Sống trên đời hai mươi bảy năm, lần đầu tiên có người tặng hoa cho ta.” Chuẩn xác mà nói, là hai mươi sáu năm lẻ hai tháng.

Nhận được hoa tươi, là tiết mục của tiểu nữ sinh. Không ngờ tới một lão bà hai mươi bảy tuổi như ta, còn có người tặng hoa cho.

“Ngươi hai mươi bảy tuổi rồi?” Hắn vểnh tai, cho rằng bản thân đã nghe nhầm? “Ta còn nhớ không lâu trước đó ngươi nói mình hai mươi lăm tuổi mà.”

“Chuẩn xác mà nói, khi đó ta mới hai mươi lăm tuổi lẻ mười tháng, mấy ngày trước lại vừa bước qua sinh nhật lần thứ hai mươi sáu. Qua sinh nhật thứ hai mươi sáu, không phải là hai mươi bảy tuổi à? Tuổi tác chính là tính như vậy đó. Hiểu chưa?” Nữ nhân mà. Đối với tuổi tác của mình luôn rất kiêng kỵ. Giống như ta, rõ ràng là hai mươi sáu rồi. Nhưng cũng không thừa nhận, nói bản thân mình chỉ mới hai mươi lăm.

Hắn gật gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ cách tính của ta, “Phượng huynh, ngươi cũng nên thành gia lập thất rồi?”

“Bây giờ không muốn thành gia.” Thành gia cũng là gả cho ngươi mà.

“Tại sao?” Khóe môi hắn nhếch lên, “Chẳng lẽ đã có người trong lòng rồi?”

“Không có.” Sao ta cứ thấy cái tên bệnh thần kinh này hôm nay quái quái thế nào ấy.

“Lần trước vội vội vàng vàng bỏ đi, ngươi đã để quên một thứ.” Hắn chậm rãi từ trên người rút ra một cây chiết phiến, “Là cây chiết phiến này.”

“Đa tạ.” Quả thực là vật của ta.

Lần trước về nhà tìm hoài không gặp, còn tưởng là lúc làm loạn với Mộ Dung Phong Vân đã lỡ ném đi mất.

“Ta phát hiện Phượng huynh để quên thứ này, bèn đuổi theo Phượng huynh.” Ánh mắt hắn vô cùng vô cùng ám muội.

“Cái gì?” Ta thất kinh hồn vía, quai hàm suýt chút rớt ra, “Ngươi thấy cái gì rồi?’ Không phải thấy ta cùng Mộ Dung Phong Vân ở trong hẻm làm cái đó chứ.

“Ta thấy Phượng huynh cùng nam nhân ở trong hẻm hoan ái.” Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, đôi hắc mâu không chớp mắt nhìn chằm chằm ta.

Hắn… hắn… thấy rồi.

Trời ơi, phiền ông cho thiên lôi đánh chết ta cho rồi. “Á….” Ta cao giọng thét chói tai. Xấu hổ đến lấy tay che mặt lại. “Ngươi không thể nói ra như vậy, đó là ** người ta a, ngươi sao có thể nói, ngươi có hiểu cái gì là tôn trọng người khác không?”

“Xem ra, nam nhân tơ tưởng ngươi cũng không ít. Ngoại trừ nam nhân của ngươi ra, còn có Phượng Ngự Thiên, Lăng Sở Nam.” Hắn không chút khách khí, vạch trần ** của ta.

“Đừng nói nữa…” Ta như đà điểu bịt hai tai lại. Giả chết tới cùng.

Hắn nghe được cái gì rồi? Những lời ta cùng Phong Vân nói, nam nhân này nghe được nhiều hay ít a.

Trong lúc ta còn đang suy xét xem có nên giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích không, đột nhiên nghe hắn hít một hơi thật sâu, “Trước khi gặp phải ngươi, ta vẫn cho rằng bản thân mình rất bình thường.”

“Là có ý gì?” Có phải ta nghe lộn rồi hay không? Trong mấy câu này của hắn, dường như có cái gì đó ám chỉ.

Hắn ngồi trên ghế, cúi đầu xuống rất thấp rất thấp. “Ta…” Hoàng Phủ Viêm kéo kéo tóc, trầm giọng thở dài, “Lúc ôm ngươi ở trong lòng, ta mới phát hiện bản thân… là…” Hắn lấy hết can đảm, nhưng vẫn như cũ không nói ra được mấy lời phía sau.

“Đam mê đoạn tụ?” Ta mơ hồ thay hắn nói ra.

“Tuy rằng… từ lầu đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết bản thân mình đối với ngươi rất có hảo cảm… Nhưng mà… Ta cũng không ngờ rằng… Ta đối với ngươi dĩ nhiên lại là…” Ngữ khí của hắn phi thường trầm trọng. Lẫn trong đó còn có chút đau thương, chút bất đắc dĩ, chua xót, cùng với… xấu hổ. (TN: Oh my god! Ai đó cho bạn mượn cái gối đập đầu chết phức cho xong!)

Thật đáng thương á, ta nhịn không được vỗ vỗ vai hắn “Đồng tính luyến ái không phải là phạm pháp mà.” Ặc… ta dường như quên mất tình huống trước mắt là gì.

“Khi nhìn thấy ngươi mặc nữ trang, ta kinh diễm. Sau khi biết rõ ngươi là nam nhân, ta vẫn như trước luôn muốn gọi ‘Phượng Nhi’. Nhớ tới ngươi mặc nữ trang. Nhớ tới ngươi ưu nhã, nhớ tới ngươi cao quý, nhớ tới ngươi e thẹn. Nhớ tới vẻ dịu dàng của ngươi..Ta… điên mất rồi.” Hắn thống khổ vò đầu bứt tai, giọng nói bởi vì thống khổ màu trở nên khan khản dị thường. (TN: Bạn… bạn gõ chỗ này mà tay… tay cứ run run =)), không hiểu… không hiểu sao ko nhịn được cười =)))

Hoàng Phủ Viêm nói hắn thích ta, thích Phượng Nhi, ta không nghe nhầm chứ?

Lỗ tai ta nhất định là có vấn đề, nhất định có vấn đề rồi.

Ta tự thôi miên bản thân mình, hai lỗ tai này chắc chắn có vấn đề, thần kinh hẳn là không còn bình thường nữa, tệ hơn, ta còn tưởng mình đang nằm mơ, đang nằm mơ…

Ta khóc không thành tiếng, “Nhưng ta là nam mà.”

“Ta biết.” Giọng nói hắn càng lúc càng khản đặc, “Chính mắt ta trông thấy, không thể tự gạt người gạt mình nói ngươi là nữ được.”

Nguy hiểm thật, may mà Mộng Lộ có dự liệu trước, bằng không, hắn nhất định hoài nghi.

“Ngươi không phải người đoạn tụ, có khi nào đã nhận sai rồi sao?” Bất luận nhìn tới nhìn lui thế nào, hắn cũng không giống như đoạn tụ.

“Nghe thấy ngươi ở dưới thân thể nam nhân khác **, ta cứ hi vọng nam nhân đó là ta. Ta đố kỵ đến muốn điên rồi.” Hắn vẫn như cũ cúi thấp đầu. (TN: Cứu mạng, bạn sắp đập mặt vào bàn phím rồi)

“Trời ạ, ngươi rốt cuộc đã nghe thấy cái gì rồi.” Da mặt ta dày tới mức có thể so với tường thành, nhưng lúc này cũng nhịn không được đỏ mặt.

Ở trong con hẻm tối làm chuyện **, còn bị người quen bắt gặp, mặt mũi ta phải ném chỗ nào đây.

“Ngươi nói: ‘Bực mình, người huynh không cần lo lắng nhất chính là hắn, hắn không có… thích nam nhân, a… đáng ghét… người tạ chịu không nổi mà…’ sau đó ta rời đi. Tiếc là ngươi sai rồi, ta thích nam nhân.” Ngữ khí hắn trở nên rất nặng nề, hầu như tùy thời có thể khóc ra.

Ta đỡ trán, cố nén xúc động muốn đập đầu vào tường nói: “Ngươi có thể không nói ra được không.” Nam nhân này, hoàn toàn không biết cái gì gọi là khách khí.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, vùng một cái siết chặt cổ tay ta, “Phượng Nhi, theo ta đi, ta nhất định đối xử tốt với ngươi.” Ánh mắt của hắn giống hệt như dã thú, đang nhìn chòng chọc con mồi.

“Ta có nam nhân mà.” Nếu đã bị hắn hiểu nhầm rồi thì, cứ để hiểu nhầm luôn đi.

“Đi theo ta, ngươi cái gì cũng có.” Trong đôi hắc mâu như có hỏa diễm đang cháy rừng rực, đó là…**

Ta bị hắn nhìn đến môi khô lưỡi khô, “Ta cái gì cũng không thiếu.”

“Phượng công tử phú khả địch quốc, hiệu buôn trải rộng toàn quốc, có trăm nghìn vạn lượng bạc, đương nhiên không thiếu thứ gì.” Ngọn lửa trong mắt hắn cháy càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Xem ra, những lời đồn đãi về ta. Cũng đều truyền tới tai hắn.

“Cho nên, ta không cần phải theo ngươi.” Ta không cần tài phú, không cần quyền thế, đi làm nam sủng cho hắn làm gì.

Trong mắt Hoàng Phủ Viêm lóe ra một tia mãnh liệt. Bàn tay đang siết chặt tay ta càng lúc càng chặt hơn, “Những gì nam nhân của ngươi có thể cho ngươi, ta cũng có thể. Tại sao ngươi lại muốn hắn, mà không phải muốn ta.”

“Ta yêu hắn a.” Nhảm nhí, cùng Mộ Dung Phong Vân đương nhiên là vì yêu hắn rồi.

“Ta cũng rất yêu ngươi.” Giọng nói hắn trở lại rất ôn nhu.

Ta nhướng đôi mày thanh tú, “Mai tiểu thư thì sao?” Đem thanh mai trúc mã mà hắn yêu nhất ra đỡ đạn, xem hắn còn dám làm càn nữa hay không.

Đáy mắt Hoàng Phủ Viêm hiện ra đau thương nồng đậm, “Là chính nàng thành toàn cho chúng ta.”

“Hả…” Ta bắt đầu thấy đầu óc choáng váng.

“Nếu không phải phát hiện ra nàng… thủy tính dương hoa, ta cũng không có dũng khí nói ra lởi ở trong lòng.” Đau xót càng sâu.

“Có phải có hiểu lầm gì không?” Ta rất rõ chuyện đó hoàn toàn không phải hiểu lầm, nhưng mà, ta hi vọng chuyện đó chỉ là hiểu lầm.

Kỳ thực, Hoàng Phủ Viêm cũng rất đáng thương. Ngay cả Mai tiểu thư cũng đối xử với hắn như vậy, hắn sống căn bản không còn ý nghĩa gì nữa.

“Nếu như không nhờ Mộ Dung tiểu thư, ta vĩnh viễn không biết được bộ mặt thật của nàng.” Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt tràn ngập vẻ bi thương.

Nếu như không phải ta vạch trần bộ mặt thật của Mai Ngọc Phù, ta sẽ không bị hắn coi như nam sủng a.

Trời tạo nghiệt, có thể tha. Tự mình tạo nghiệt, khó sống được a.

Kẻ luôn lạnh lùng cứng rắn như hắn, vậy mà hôm nay lại đau khổ thế này, có thể thấy chuyện của Mai tiểu thư thực sự đả kích hắn rất lớn. Người được xưng là ý chí sắt đá như ta, lúc này cũng nhịn không được cảm động, “Hoàng Phủ huynh, sớm nhìn ra bộ mặt thật của nàng, miễn cho sau này bị nàng lừa dối triệt để.”

“Ngươi dường như đã sớm biết?” Hắn vẫn như trước nhắm chặt hai mắt.

“Lúc ở chung với nàng, ta đã thấy nàng rất giả dối. Thế nhưng, lại không đành lòng nói cho ngươi nghe. Ngươi đối với nàng tình thâm ý trọng, nói ra chỉ sợ tổn thương ngươi.” Chuyện tới nước này, nói thật vẫn tốt hơn.

Hoàng Phủ Viêm dường như đã sớm dự liệu trước, không hề kích động, chỉ là thở dài một hơi, “Phượng Nhi, theo ta đi.” May mà ta sớm đã quen được gọi là Phượng Nhi, bằng không, ta lập tức toàn thân đều nổi da gà.

“Ngươi là vương gia, có nam sủng thì còn mặt mũi nào.” Ta cố gắng hết sức thuyết phục hắn.

“Ta không quan tâm.” Thẳng thắn trả lời, không chút do dự.

Ta bất đắc dĩ thở dài, nói ra một câu tàn khốc, “Ta không yêu ngươi, cũng không tham bất cứ thứ gì của ngươi.” Đau dài chi bằng đau ngắn, lời này tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng cũng là lý do có sức thuyết phục nhất.

“Ngươi yêu tiền, không phải sao? Ta cho ngươi tàng bảo đồ của ta.” Hoàng Phủ Viêm nhất thời quýnh lên, nói không lựa lời.

Lời vừa nói ra, hắn lập tức hối hận. Vẻ mặt của hắn nói với ta, hắn rất hối hận.

Bảo tàng? Đáy mắt ta xẹt qua một tia tiếu ý, “Ai, vương gia, ngươi hiểu cho rõ ràng, ngươi tìm bảo tàng không phải để khiến ta vui vẻ.” Ta cúi thấp đầu, giấu đi nét mặt của mình.

“Ngươi biết ta muốn tìm bảo tàng.” Những ngón tay nắm chặt lấy tay ta từ từ buông lỏng.

“Đúng vậy.” Ta không chỉ biết hắn muốn tìm bảo tàng, còn biết đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, càng biết rõ hắn tìm bảo tàng là để làm cơ sở cho Hoàng Phủ Thanh tạo phản. (Cái cuối cùng cũng chỉ là suy đoán của ta thôi, nếu như có ai cảm thấy bị xúc phạm, bản nhân không chịu trách nhiệm á.)

Bảo tàng là đồ của Hạ gia chúng ta, vậy mà có người ngày đêm đêm ngày thương thương nhớ nhớ, đương nhiên phải vểnh tai lên nghe thật kỹ rồi.

Hắn buông ta ra, trào phúng cười, “Ta quên mất, Phượng công tử thà làm tiểu nữ nô cho nam nhân chính là phú khả địch quốc mà.” Ta có thể xem những câu mỉa mai này của hắn chính là hành động ăn giấm chua không?

Có nam nhân ghen vì ta chính là chuyện tốt, ta phải nên đa tạ cả nhà hắn mới phải, chỉ tiết là ta không có ý tiếp thu.

“Ngươi ghen sao?” Ta đem những lời này nói ra tới miệng, để hắn lơ là những cái khác.

“Ngươi biết một phần tàng bảo đồ lọt vào tay ta?” Hoàng Phủ Viêm không bị mắc lừa, hỏi một vấn đề khiến ta sợ hãi nhất, “Ngươi cố ý tiếp cận ta?” Trước đây rất ngốc, nhưng bây giờ sao lại thông minh lên rồi?

Ta lắc lắc đầu, thề thốt phủ nhận, “Không phải.” Thần sắc trở nên buồn bã, “Vương gia, ta tuy rằng rất yêu tiền, cũng không yêu tới mức độ đó. Huống chi, tiền của ta cũng đã quá nhiều rồi. Tàng bảo đồ ở trong tay ngươi, là bí mật đã được công khai. Ta muốn giả vờ không biết, cũng khó lắm.” Kỹ thuật nói dối của ta, có muốn phát hiện ta đang nói dối cũng chỉ là phí công vô ích.

Sắc mặt Hoàng Phủ Viêm dần dần hòa hoãn lại, “Xem ra Phượng công tử cũng không phải lòng tham vô đáy.” Từ trên nét mặt của hắn, ta biết hắn đã chọn tin tưởng ta. Đáng tiếc, hắn sai lầm rồi.

Ta là ai? Là sói đội lốt cừu, là Dạ Phượng ăn người không nhổ một khớp xương.

“Biết được thì tốt, từ hôm nay trở đi, chúng ta làm bằng hữu vậy.” Ta giả vờ nghiêm túc vỗ vỗ vai hắn, chuẩn bị bỏ đi.

“Đứng lại.” Hoàng Phủ Viêm lần thứ hai bắt lấy tay ta, ánh mắt lóe ra hào quang ám muội, “Muốn đi tìm nam nhân của ngươi?”

Ta bị hắn dọa đến môi khô lưỡi khô, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, “Ngươi muốn làm gì?”

Cử động vô tình này của ta, ngược lại khiến hắn hít một ngụm khí lạnh, “Chết tiệt, ta muốn ngươi.”

Ta bị hắn dọa đến thét lên oang oát, “Cứu mạng a…” Phong Vân, cứu mạng, có người muốn cưỡng gian muội nè.

Oa oa, Phong Vân, huynh ở đâu?

“Bất luận ngươi là nam hay nữ, ta đều muốn ngươi.” Hoàng Phủ Viêm nói, vung tay kéo ta vào trong lòng hắn, bạc thần ép xuống.

Hắn còn chưa kịp hôn ta, đã bị ta vung ra ba chưởng, “Cút đi.” Muốn hôn ta, cũng không xem lại bản thân mình là ai.

Thoát vừa thoát khỏi ngực hắn, liền xoay lưng đối diện, lạnh lùng nói, “Vương gia, ta nghĩ ngài cần có thời gian để bình tĩnh lại.”

“Ta…”

Ta cắt đứt lời hắn, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt, “Vương gia, ta nghĩ ngài tốt nhất nên bình tĩnh lại thì hơn. Nếu ngài còn có ý tưởng không an phận như vậy, e rằng chúng ta cả bằng hữu cũng không thể làm. Hơn nữa ngài còn sắp thành thân, càng không thể đối với ta như vậy.”

Lạnh lùng giáo huấn Hoàng Phủ Viêm xong, ta không thèm quay đầu lại bước đi thật nhanh.

Không khống chế được, không khống chế được, mọi chuyện sao lại phát triển thành ra thế này? Hắn dĩ nhiên lại thích ta? Sau này ta làm sao đối diện với hắn? Làm sao… Trời ạ, loạn rồi, tất cả đều loạn rồi.

******************

Vào đêm trước ngày xuất giá, Tử Ly cùng Vô Ưu xuất cung về nhà, cả Tuyết Liễu cũng trở về đây.

Mà người ta đợi kia, lại không thấy trở về.

Cái tư vị nói không nên lời đó, có hơi ưu thương, có hơi trống trải, mà cũng có chút gì may mắn.

Hắn không trở lại, chí ít ta không cần phải đối mặt với hắn.

Bảo chính miệng ta nói với hắn, ta phải gả cho Hoàng Phủ Viêm, với hắn mà nói, thật là quá tàn nhẫn.

Có thể, hắn không trở về chính là một kết quả tốt. Khi hắn trở về, ta đã thành người đã có chồng, hắn đối với ta không cần phải đợi chờ gì nữa.

Lúc ăn cơm tối, Thanh Nhã đích thân xuống bếp, làm rất nhiều những món mà ta thích ăn. Ta nghĩ ta đã bị tỷ ấy chiều hư rồi, từ xưa tới này, gia vụ trong nhà đều do tỷ ấy một tay lo liệu. Kỹ thuật của ta, đã lụt đến không có mặt mũi ra đường gặp ai, mà kỹ thuật của Thanh Nhã, chỉ có thể dùng một chữ ‘tuyệt’ để hình dung.

Vừa lúc ta định lên giường nằm ngủ, Thanh Nhã lại đến, trong tay còn bưng theo mấy món điểm tâm ta thích ăn nhất.

Tiện tay phủ thêm một chiếc áo choàng, ta ám muội nháy nháy mắt, “Tỷ tỷ, không hầu tỷ phu lên giường, tới đây làm gì?”

“Những món này đều là những món mà muội thích ăn nhất.” Thanh Nhã buông cái khay trên tay xuống, đặt điểm tâm lên bàn.

Ta giống như một tiểu nữ hài, kéo kéo cánh tay nàng làm nũng, “Tỷ tỷ, cùng nhau ăn đi.”

Thanh Nhã yêu thương vuốt ve mái tóc của ta, “Với ta mà nói, muội cũng giống như một nữ nhi khác của ta, đợi nhiều năm như vậy, muội cuối cùng cũng kết hôn rồi.”

Cảm giác buồn bã dâng lên trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười ngả ngớn, “Có muốn ta gọi mẹ không.” Đúng vậy, ta cũng giống như nữ nhi của Thanh Nhã. Lúc ta phạm sai, nàng thay ta chịu trách nhiệm. Lúc ta sinh bệnh, nàng không quản nhọc nhằn chăm sóc cho ta. Lúc ta đói, nàng nấu cơm cho ta ăn. Lúc ta lạnh, nàng lại khoác thêm cho ta y phục. Nếu như không có nàng, ta căn bản không sống đến ngày hôm nay.

Những gì Hạ Tử Lung ta thiếu nàng quả thực là nhiều vô số kể.

Thanh Nhã trừng mắt nhìn ta, gắp một miếng điểm tâm bỏ vào trong chén, “Đừng ba hoa nữa, món muội thích nhất đây.”

Ta nếm thử một miếng, vẽ ra một nụ cười kiều mỹ, “Ngon lắm.” Không cần vinh hoa phú quý, không cần cẩm y ngọc thực, chỉ cần ăn điểm tâm do Thanh Nhã nấu, ta đã thấy rất thỏa mãn rồi.

“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, sau này muốn ăn thì cứ trở về nhà.” Ngữ khí của nàng trầm trọng lạ thường, “Sau này cần phải tự biết chăm sóc bản thân.”

Ta có chút buồn cười, “Tỷ, ta xuất gia rồi, sau này cũng có thể trở về mà.” Nếu như sau này ta có gả cho ai, nhất định sẽ là Mộ Dung Phong Vân. Vĩnh viễn đều là người một nhà, không phải chia ly.

“Ta biết.” Thanh Nhã hít hít mũi, “Nhưng ta vẫn không nhịn được muốn khóc á, năm xưa Tử Ly xuất giá, ta cũng không giống như vầy. Muội muội ta nuôi dưỡng mấy chục năm, cứ như vậy bị một nam nhân khác cướp đi… Ta muốn chém hắn quá.”

Tuy rằng lời nàng nói rất buồn cười, nhưng ta cũng không muốn cười, ngược lại là muốn khóc.

Ta mở rộng vòng tay ôm lấy nàng, giống như một tiểu hài tử tựa trên vai nàng, “Tỷ tỷ, ta xin thề, đời này kiếp này nhất định không rời xa tỷ.”

“Ngốc quá, muội sớm muộn cũng có ngày phải xuất giá mà.” Sóng mũi nàng đã trở nên hồng hồng, bộ dạng rất đáng thương.

“Xuất giá nhưng vẫn ở trong nhà.” Trực tiếp gả cho đại ca ta, vô cùng tiện lợi.

“Cuộc đời của Lục Thanh Nhã ta có thể nói là kinh tâm động phách, tung hoành hắc đạo, rong ruổi sa trường, độc bá thương giới, bất cứ chuyện cũng gì đều từng làm qua, cái gì cũng chưa từng sợ hãi. Nhưng mà, ta sợ phải rời xa muội. Bây giờ, ta có rất nhiều người thân. Mộ Dung Quyết, Tử Ly, Phong Vân, những người của Lục gia đều là người thân của ta. Có điều, ở trong lòng ta, muội vĩnh viện là muội muội thân nhất của ta.” Một giọt nước mắt nóng hổi từ trong viền mắt nàng lăn ra, Thanh Nhã khóc không thành tiếng, “Quyết là người ta chí ái, muội là người ta chí thân, địa vị của hai người trong lòng ta là ngang ngửa như nhau. Tuy rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng mà, những ngày đồng cam cộng khổ, giúp đỡ lẫn nhau trong mấy chục năm qua, đã ràng buộc chúng ta lại với nhau. Chúng ta một lần rồi lại một lần tìm được đường sống trong cái chết, một lần rồi lại một lần trải qua bi thương khốc liệt. Mạng của muội là do ta cứu, mạng của ta cũng là do muội cứu, tính mạng của chúng ta, đều là của đối phương. Trong những ngày tàn khốc nhất, chúng ta dựa vào năng lực của đôi bên, kiên cường mà sống. Chúng ta ai cũng thâm nhập vào máu thịt của đối phương, căn bản không thể tách rời. Ta có thể dùng sinh mệnh của mình đối lấy sinh mệnh của muội, cho dù máu thịt trên người ta rơi xuống, cũng không quan trọng bằng muội.” Thanh Nhã chưa từng rơi một giọt nước mắt, đây là lần đầu tiên ta thấy được những giọt nước mắt của nàng.

Khóe mắt ta sớm cũng đã hồng lên, nước mắt rơi xuống giống như một chuỗi trân châu đứt đoạn, “Ta biết, tỷ tỷ, ta biết cả mà.”

“Muội sắp xuất giá rồi, ta rốt cuộc cảm thấy… giống như mất đi muội. Ta cảm thấy mình thật sự xem muội như nữ nhi rồi, không muốn muội bị nam nhân nào cướp đi.” Thanh Nhã lau lau nước mắt, “Muội nhi, muội là máu thịt trong lòng của ta, phải biết tự chăm sóc bản thân mình, đừng khiến ta lo lắng.”

“Tỷ tỷ, ta đã hai mươi bảy tuổi rồi, không cần tỷ lo lắng cho ta.” Tuy rằng cái thân thể này chỉ mới mười chín tuổi.

“Muội từ nhỏ luôn không biết cách chăm sóc bản thân mình, ta căn bản không thể nào yên tâm được. Lúc vừa mới xuyên qua, ta vẫn luôn ngủ không ngon giấc. Lúc ăn cơm thì nghĩ muội đã ăn cơm chưa. Lúc ngủ lại nghĩ không biết muội có ngủ đúng giờ không. Tuy rằng chúng ta tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng trong mắt ta, muội chỉ như một đứa trẻ.”

Nàng chưa từng trực tiếp nói tình cảm của mình với ta, nhưng ta có thể cảm nhận được. Những lời nàng vừa nói ra, từng câu từng câu giống như bó lửa, khiến lòng ta ấm áp.

“Ta biết, ta biết mà.”Ta cùng nàng hai người ôm nhau, khóc đến hai mắt đẫm lệ, “Tỷ chưa từng nói ra, nhưng ta biết. Không có tỷ, ta đã sớm chết rồi. Chúng ta là tỷ muội, là người thân, là tri kỷ. Trên đời này, tỷ người là thân nhất của ta. Cho dù là nam nhân cùng ta trên giường lăn qua lăn lại n lần, cũng không sánh bằng tỷ.”

Chiến thần tướng quân danh chấn thiên hạ, bá chủ thương giới Lục lão bản lại vì ta khóc thành như vậy, ta thỏa mãn rồi,có chết cũng không hối tiếc.