Bọn nha hoàn vừa mang thức ăn để lên bàn, ta thỏa thích khoát khoát tay, bảo các nàng đi xuống. Không phải ăn một bữa cơm thôi à, chuẩn bị phô
trương như thế làm gì? Tại hạ là kẻ bình dân, không phải hoàng hậu quý
phi, phô trương lớn như vậy ta thật tình rất không quen.
Dùng ngón
chân suy nghĩ cũng biết, đương gia của Mộ Dung gia chắc chắn là Thanh
Nhã. Lão nhân gia này ở Mộ Dung gia tác oai tác quái, lấy thúng úp voi,
địa vị dứt khoát còn hơn Từ Hi thái hậu năm đó, hoàn toàn có thể áp chế
thế lực của Võ Tắc Thiên. Không chỉ đình đài lầu các đều bố trí theo sở
thích của Thanh Nhã, ngay cả thức ăn cũng phải theo khẩu vị của lão nhân gia tỷ ấy mà chuẩn bị.
Chúng ta từ nhỏ đã ăn chung một cái nồi, một
khối đậu hũ cũng chia làm hai nửa, khẩu vị căn bản cũng na ná như nhau.
Chính xác mà nói, là hoàn toàn giống. Ở Mộ Dung gia mấy ngày, ta mỗi lần ăn cơm đều lấy khí thế tiêu diệt toàn quân mà điên cuồng ăn lấy ăn để
thức ăn trên bàn, nước canh bay loạn.
Lần ăn này, đương nhiên cũng
không ngoại lệ. Thân thể ta như cũ nghiêng xuống, ghé vào bên cạnh bàn
nhanh chóng cắn ăn, giống như quỷ đói trên bàn ăn lục lọi.
“Thức ăn hôm nay không tệ.” Một giọng nói vui mừng đột nhiên truyền đến tai ta, ta giống như bị điện giật, ngây ngốc ngẩng đầu.
Ta cả đời cũng không quên được, không quên được giọng nói gợi cảm mê người của hắn.
Ta dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng, cười khúc khích, “Đại ca.” Giọng nói
mê người như vậy, ngoại trừ đại ca phá gia chi tử hại nước hại dân này
của ta, còn ai vào đây nữa.
“Khẩu vị muội cũng không tệ.” Hắn không chút khách khí ngồi đối diện, cầm lấy chiếc đũa.
“Đúng vậy.” Ta vẫn cười khúc khích, ngơ ngác gắp thức ăn bỏ vào trong miệng.
Hắn ăn một ngụm, thuận miệng nói, “Cha mẹ đâu?” Hiếm thấy nha, trong mắt
hắn vẫn còn Mộ Dung tướng quân và Thanh Nhã. Ta ở Mộ Dung gia nhiều ngày như vậy, chưa bao giờ thấy hắn “kinh hiện” bao giờ, còn tưởng hắn chết
trong cái ôn nhu hương nào rồi chứ.
“Cha bị mẹ đánh bị thương, ngốc ở trong phòng băng bó rồi.” Thuận tiện khanh khanh ta ta, níu níu kéo
kéo, làm cái chuyện khiến người ta ói chết không cần đền mạng.
“Ừ, đồ ăn hôm nay không tệ, trù nương kỹ thuật lại lên tay rồi.” Mộ Dung Phong Vân vừa ăn vừa gật đầu, thành công đổi đề tài.
“Đương nhiên, trù nương của Mộ Dung gia ta, tay nghề đương nhiên giỏi.” Ta
không chút hình tượng ngậm đũa vào trong miệng, say sưa nhắm mắt, “Nhất
là khối chưng xương sườn này, dầu mỡ nhưng không ngán, ngon đến lưỡi
muội cũng muốn bị hòa tan rồi.” Phi thường phù hợp với khẩu vị của ta,
nhớ kỹ, là phi thường phù hợp.
“Ừ, không tệ,” Ai đó đoạt lấy một khối chưng xương sườn, chậm rãi nhấp nháp.
“Không được cướp của muội.” Ta nhanh chóng gắp vài miếng để trong bát, rất sợ bị hắn cướp sạch.
“Rất ngon.” Mộ Dung Phong Vân trực tiếp không nhìn ta, gắp liền mấy khối để vào trong bát.
“Của muội…” Ta hung hăng trừng mắt nhìn xương sườn trên bàn, đũa dùng sức cắm vào, ý đồ cướp được một khối sau cùng.
Trong nháy mắt chiếc đũa ta kẹp lấy khối xương sườn, đũa hắn cũng đang kẹp lấy.
“Của muội, huynh sao lại cướp của muội.” Ta xiết chặt chiếc đũa, không chút nào nhân nhượng.
Mộ Dung Phong Vân cười hắc hắc, “Hắc hắc, ta thích.” Bộ dáng tươi cười của hắn thật đúng là vô sỉ, giống như một tên dâm tặc hèn hạ.
“Thích cái đầu huynh a, chưa nghe qua chuyện Khổng Dung nhường lê (1) sao? Cho
muội.” Cái tên gay chết tiệt này, khuôn mặt thì xinh đẹp hại nước hại
dân, còn phẩm hạnh thì xấu xa không ai bằng. Ở “Mị lực nữ nhân” tranh
giành trân châu với ta thì thôi, bây giờ đến đồ ăn của ta cũng giật,
thật là con mẹ nó không muốn sống nữa mà. Cũng không đi hỏi thăm xem, đồ của Dạ Phượng ta có thể tùy tiện giật chắc?
“Trưởng huynh như cha, ta là trưởng huynh của muội.” Hắn mỉm cười vô thưởng vô phạt, hạ quyết tâm không chịu buông tay.
“Con bà nó, không phải chỉ là một khối xương sườn thôi sao, không ăn huynh
sẽ chết à?” Đương nhiên là không chết rồi. Thân thể hắn cường tráng như
vậy, có vào địa lao bỏ đói ba ngày ba đêm vẫn không chết được.
Sự việc phát triển đến nước này, đã không chỉ là một khối xương sườn nữa. Vấn đề ở đây đã trở thành sỉ diện, thành tôn nghiêm.
Sinh mệnh đáng giá, nhưng sỉ diện càng đáng giá hơn, ắc… cũng có thể ái tình giá còn cao hơn nữa. Mà điều này không phải trọng điểm, trọng điểm
chính là, vì tôn nghiêm của Dạ Phượng ta, đánh chết ta cũng không lùi
bước.
“Đừng trách ta nha.” Mộ Dung Phong Vân mỉm cười, trong đôi mắt
hiện lên một mạt hào quang, xoay cổ tay một cái, khối xương sườn nhất
thời từ trên bàn bắn lên.
Động tác hắn rất nhanh, động tác của ta cũng không chậm, chiếc đũa chăm chú đuổi kịp, hướng về khối xương sườn.
Trong lúc ta sắp sửa giành được mỹ thực, chiếc đũa hắn dứt khoát đánh chiếc
đũa của ta bay lên trời. Nhân lúc hắn đánh bay chiếc đũa của ta, ta kẹp
chặt chiếc đũa của hắn, để hắn nhất thời không động đậy được. Hai người
chúng ta cùng nhau mở to mắt, cứ như vậy trừng mắt nhìn khối cẩu xương
sườn rơi trên mặt đất.
Cướp của ta? Đây chính là hậu quả. Ta không chiếm được, người khác cũng đừng hòng. Không chiếm được, ta tình nguyện hủy diệt.
Cướp xương sườn của ta, chẳng khác nào cướp cục xương trong miệng sói dữ.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt ta hiện lên vẻ quật cường không chịu thua.
“Còn muốn cướp?” Khóe môi ta dẫn lên một nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt lóe lên hàn quang, cao ngạo mà lạnh lùng.
Mộ Dung Phong Vân chậm rãi nhíu mày, dừng trên nhìn ta, “Muội là muội muội của ta?” Ánh mắt hắn sắc bén mà lạnh lùng, phảng phất như nhìn thấu tất cả.
Trong lòng ta “lộp bộp” một tiếng, trong giọng nói có chút hốt hoảng, “Có ý gì?”
Hắn dừng ở ta hồi lâu, lắc đầu, cười ung dung, “Không có gì, nhìn nét mặt
lúc nãy của muội, khiến ta nghĩ đến một vị bằng hữu.” Hắn buông đũa, ánh mắt rơi ra ngoài cửa sổ.
“A? Hắn là ai vậy?” Nghe hắn nói vậy, ta bắt đầu có chút hiếu kỳ.
Ta biết, ta vừa bộc lộ bản tính giấu ở tận đáy sâu của mình. Lạnh lùng, bá đạo, tàn nhẫn, khát máu, lãnh khốc. Một Dạ Phượng ý chí sắt đá, một nữ
tử âm hung tàn nhẫn.
Ta tự nhận mình là độc nhất vô nhị, rốt cuộc là ai, có thể đánh đồng với ta?
“Bằng hữu bình thường.” Hắn cười nhạt nói, không muốn tiếp tục đàm luận chủ đề này.
“Ai, chúng ta làm một trận ầm ĩ như vậy, đồ ăn cũng nguội rồi.” Nhìn một bàn thức ăn, ta suy sụp rũ vai.
Hắn liếc nhìn ta, “Ta đưa muội ra ngoài ăn.”
“Không được.” Ta lắc đầu, “Muội có chuyện quan trọng cần gặp… mẹ.” Không gặp
được Lục Thanh Nhã, bản thân chết không nhắm mắt. Ta cũng không tin, tỷ
ấy cả đời có thể trốn mãi ở trong phòng.
“Gọi trù phòng chuẩn bị lại một bàn khác đi.” Thực sự là lãng phí lương thực a.
“Không cần phiền phức như vậy, bảo trù nương làm mấy món ăn nhẹ, đưa đến trước của “Năm sao tửu điếm”, muội chuẩn bị vừa ăn vừa chờ.” Lục Thanh Nhã,
tỷ tuyệt đối chạy không thoát đâu.
Mộ Dung Phong Vân bắt đắc dĩ thở
dài một tiếng, “Chi bằng đến Phong Vân các chờ đi, Phong Vân các có một
cái đình, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động ở “Năm sao tửu điếm”.” Trên môi hắn có một nụ cười gian xảo không chút hảo ý.
Ta che miệng, ho khan một tiếng, “Khục, thuận tiện chuẩn bị một bình rượu nhỏ.” Có thể vừa uống vừa giám thị Lục Thanh Nhã.
Tỷ ấy trốn ở trong đó không xuất đầu lộ diện, ta ngồi ở bên ngoài uống rượu, giống như đang tức chết tỷ ấy.
Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên không ta đến Phong Vân các.
Đình đài lầu các, hoa cỏ nước chảy, cực kỳ lịch sự tao nhã, mang theo vài phần phong độ của người tri thức.
Giẫm lên bậc thang bước vào đình, ta suýt chút nữa bị say nắng. Cái đình này ở hướng mặt trời chiếu tới, lại ngay chính ngọ, nóng bức là điều không
thể tránh.
Để giám thị Lục Thanh Nhã, ta bất chấp mọi thứ.
Ngồi
trong đình nghỉ ngơi một hồi, ta dần dần đứng ngồi không yên. Mặt Trời
cay độc không chút lưu tình chiếu vào người ta, trên trán đã chảy một
tần mồ hôi dày đặc.
“Cái khí trời quỷ quái này, thật là con mẹ nó nóng a.” Ta dùng tay áo lau lau mồ hôi, nhíu mày.
“Có muốn tới phòng ta ngồi không.” Mộ Dung Phong Vân hảo tâm đề nghị.
“Đại ca, trời nóng như vậy, huynh sao còn tiêu sái được như thế?” Người này
vẫn ưu nhã như cũ, phảng phất giống như đang hưởng thụ gió mát lướt qua, không chút nào bị Mặt Trời tàn khốc độc hại.
Mộ Dung Phong Vân mỉm cười, “Không có gì?” Hắn ngẩng đầu nhìn thái dương, “Đi thôi, cẩn thận bị cảm nắng.”
Ta ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, “Ta mới không bị cảm nắng.”
“Đi.” Mộ Dung Phong Vân vươn tay muốn kéo ta.
“Được rồi, đi vào uống chén trà.” Ta vội vàng đứng dậy, bàn tay đặt vào trong lòng bàn tay Mộ Dung Phong Vân.
Trong nháy mắt đứng lên, một cổ khí nóng truyền xông tới ót, trước mắt ta là
một mảnh đen kịt. Trong lúc trời đất quay cuồng, ta chỉ cảm thân thân
thể chậm rãi té trên mặt đất.
Xong, ta không muốn đầu rơi máu chảy
cũng không được rồi, lẽ nào, đây chính là > trong truyền thuyết hay sao?
****
Làm
người không thể quá kiêu ngạo, cũng không thể quá vẹn toàn. Ta cho rằng
mình khỏe mạnh như trâu, tuyệt đối sẽ không bị cảm nắng, vậy mà tùy tiện phơi nắng một chút lại suýt nữa biến thành thịt khô.
Chất lỏng mát lạnh chảy vào trong miệng ta, ta chậm rãi mở mắt.
Vừa mở mắt ra, đã thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Mộ Dung Phong Vân.
Thật là con mẹ nó thuần chính, cực phẩm soái ca a. Đệ nhất cực phẩm suất ca cư nhiên tự mình cho ta uống nước, Hạ Tử Lung ta không biết đã tu
nhân tích phúc mấy đời. Da thịt trắng trẻo mềm mại, giống “gay” đến liều mạng, không biết sờ vào có cảm giác gì. Ý dâm trong lòng, huyết áp
không ngừng dâng lên, kích động quá độ, bị nước làm sặc đến ho khan kịch liệt.
Ngón tay thon dài của soái ca nhẹ nhàng xoa xoa ngực ta, “Uống chậm một chút, muội chỉ là khí huyết không đủ mà thôi, nghỉ ngơi một
lát cho khỏe là được.”
“Khục… đại phu đến xem rồi?” Khí huyết không
đủ? Ta so với voi còn mạnh, sao lại khí huyết không đủ. Là tên lang băm
nào chẩn đoán bệnh tình của ta, lăn ra đây cho lão nương.
“Đừng kích động.” Ngón tay thon dài của hắn lại nhẹ nhàng đè lên ngực ta, “Ta giúp muội bắt mạch, khí huyết không đủ.”
“A…” Tên lang băm kia là hắn a. Không phải ta không tin tưởng hắn, mà là
dáng vẻ của hắn không hề giống y sinh, cho dù y sinh, cũng là ruồi bọ
trong đám lang băm.
“Từ nay về sau mỗi ngày ăn ba viên đậu phộng.” Ba viên? Ít như vậy? Hữu hiệu sao?
“Huynh cũng biết thiếu máu phải ăn đậu phộng à?” Nếu như thực sự thiếu máu, ta hẳn phải ăn chút đậu phộng bồi bổ, đậu phộng hầm giò heo rất tốt.
Mộ Dung Phong Vân tuấn nhã cười, “Ta đương nhiên biết.”
Ta ôm cái đầu vô tri vô giác ngồi xuống, “Phiền huynh trước tiên đem đến
một chén nước đường, để thêm nước đá, để muội bồi bổ một chút,” Không có đồ uống, nước đá đường cũng có thể được thông qua.
Mộ Dung Phong Vân hơi chần chờ, “Ta phái người đến hầm băng xem có hay không.”
“Không có thì thôi.” Ở cái chỗ quái quỷ này, một khối băng cũng là đồ xa xỉ, phủ tướng quân không có cũng rất bình thường.
“Ta đi xem.” Hắn từ bên giường đứng lên, đi tới cửa, sau đó quay đầu nhìn lại, “Thuận tiện căn dặn trù phòng đưa cơm tới đây.”
“Khoan đã.” Ta ngẩng đầu nhìn chung quanh, bộ dáng ngu ngốc điển hình, “Đây là đâu?” Có phải đã vào phòng vẽ hay không?
“Gian phòng của ta.” Hắn vén ngoại bào, tiêu sái bước ra ngoài.
“Gian phòng của huynh…” Ta nhếch môi, thét chói tai, “Muội không phải đang
ngủ trên giường huynh chứ?” Trời ạ, họ Hạ ta cả đời chưa từng leo lên
giường nam nhân, hắn cư nhiên để ta ngủ trên giường hắn, có phải chán
sống rồi không.
Ta vẫn cho rằng Mộ Dung Phong Vân là công tử phóng
đãng, trong phòng treo đầy đông cung đồ hay chất đầy lỏa nữ. Thật không
ngờ, gian phòng của hắn không chỉ không có chút nào phóng đãng, trái lại còn có phong vị thư quyển thanh nhã cổ xưa.
Bước xuống giường, ta tỉ mỉ thưởng thức tranh chữ trong phòng. Mỗi một bức, đều là những bức
tranh rất sống động, ý vị xa xưa, hơn nữa, những bức tranh này đều do
một người vẻ. Ở lạc khoản, bốn chữ “Phong Vân công tử” khiến ta rất kinh ngạc. Ta không chút nghi ngờ nhận định, những bức tranh chữ này đều
xuất từ tay Mộ Dung Phong Vân. Phong Vân công tử, chính là danh hiệu của hắn.
Từ bút pháp của hắn, ta trong lòng có thể sơ lược phác họa ra
Phong Vân công tử. Phong lưu nhưng không hạ lưu, tiêu sái mà không phóng đãng, cuồng ngạo mà không kềm chế được tao nhã.
Không hổ là do Thanh Nhã giáo dục ra, tương đối có phong phạm danh sĩ.
Trên mỗi một bức tranh đều có đề thơ, trong đó có một bức là gian hà (sông
lớn) chi cảnh, nước chảy thao thao, quanh co uốn lượn, hai bên bờ sông,
có vài con hồng nhạn bay qua.
Nhìn bức tranh này, ta đột nhiên nhớ tới một bài thơ.
Thoáng nhìn thấy thư trác có nghiên mực tốt, ta thuận lợi cầm lấy bút lông
viết lên nước sông vài chữ: Ngã trụ Trường Giang đầu, quân trụ Trường
Gian Vĩ. Nhật nhật tư quân bất kiến quân, cộng ẩm Trường Giang thủy. Thử thủy kỷ thì hưu, thử hận hà thì dĩ. Chích nguyện quân tâm tự ngã tâm,
định bất phụ tương tư ý. (2)
Đầu tiên không cần biết ý tứ trong thơ
thế nào, hẳn là rất hợp cảnh chứ? Ta điển hình là kẻ mù chữ, năng lực lý giải thi từ không chỉ ở dạng bình thường, không quá hiểu rõ ý tứ trong
đó, chỉ biết học thuộc mà thôi.
Buông bút lông xuống, ta đứng ở trước bức tranh, bộ dạng đắc ý thưởng thức kiệt tác của mình. Tuy rằng chữ
viết có xấu một chút, nhưng cũng miễn cưỡng có thể đọc được. Mới học
viết thư pháp có sáu năm, viết được như vậy đã là giỏi lắm rồi. Ngoại
trừ Hạ cô nương, ai có thiên phú này chứ?
“Muội đang làm gì vậy?”
Đương lúc ta đang đắc ý thưởng thức tranh chữ thì Mộ Dung Phong Vân đột
nhiên xuất hiện, làm ta sợ đến kêu lên một tiếng. Kỳ quái, hắn bước đi
sao lại không ra tiếng động?
Ta cười gượng, “Không có gì?” Không xong rồi, ta quậy phá tranh chữ của hắn, không biết có bị K (TN: có lẽ K=kill )) hay không?
“Mau tới đây ăn.” Hắn không nghi ngờ buông khay thức ăn trong tay xuống, bày thức ăn lên bàn.
Soái ca đúng là soái ca, giả mạo người hầu bưng đồ ăn cũng có cảm giác là
lạ. Quần áo trên người hắn vừa nhìn đã biết là hàng thượng hạng, nếu làm dơ thì tội ta chất chồng.
“Chậc, Phong Vân công tử huynh tự mình hầu hạ muội, muội thực sự thụ sủng nhược khinh a.” Ta ngoài miệng nói mát
như vậy, nhưng trong đầu tưởng tượng bộ dáng hắn mặc tạp dề làm đầu bếp.
“Có thể hầu hạ phong lưu công tử phong lưu phóng khoáng, là phúc đức của Mộ Dung Phong Vân ta.” Hắn lạnh lùng nói một câu, tà nghễ liếc mắt nhìn
ta.
Ta sửng sốt, “Hả…” Hắn… hắn… hắn… nhận ra ta? Nếu nhận ra ta, tại sao không hiểu rõ chứ?
“Hả cái gì.” Hắn nhét một viên bánh bao vào trong miệng ta, “Mộ Dung Phong
Vân ta không đến mức cả muội muội mình cũng nhận không ra.”
Ai đó trừng to mắt, viên bánh bao không chút nương tình rớt ra.
***
Ác lang sau khi ăn no thì sẽ làm gì? Vô nghĩa, đương nhiên là xỉa răng rồi.
Ta nằm ở trên giường Mộ Dung Phong Vân xỉa xỉa răng, trên trán còn đắp một cái khăn lạnh, trong tay phe phẩy quạt lụa. Tư thái cao cao tại thượng, hoàn toàn áp đảo hoàng đế Nữ Nhi quốc.
Ổ chó của soái ca bị ta chiếm lấy, chỉ có thể tìm một cái ghế ngồi ngay ngắn uống trà. Nữ sĩ được ưu
tiên, kính lão yêu trẻ chính là truyền thống của Mộ Dung gia. Ta là nữ
sĩ, là muội muội “còn nhỏ”, càng là bệnh nhân, hắn hoàn toàn chỉ có một
lựa chọn.
“Mộ Dung Phong Vân, nói thật đi, huynh rốt cuộc biết bao
nhiêu nội tình của muội.” Rượu đủ ăn no, có một con sói xỉa răng bắt đầu tiến hành bức cung Mộ Dung Phong Vân.
“Thản bạch tòng khoan, lao để
tọa xuyên, kháng cự tòng nghiêm, hồi gia quá niên. (3). Tử Lung, muội
cho rằng ta sẽ cung khai sao?” Mộ Dung Phong Vân trừng mắt nhìn ta, cầm
lấy một ấm trà tím chậm rãi châm trà.
Thấy hắn châm trà, ta đột nhiên thấy khác nước. Ta giương cằm, chỉ chỉ vào một loạt các chén trà, “Mộ
Dung Phong Vân, bưng tới cho muội ba chén.” Dựa vào trình độ khát nước
của ta, chí ít cũng phải uống ba mươi chén. Chỉ bảo hắn đem tới ba chén, đã là nhân từ lắm rồi.
“Aiz…” Mộ Dung Phong Vân bất đắc dĩ thờ dài một tiếng, đung đưa hai chén trà đưa tới cho ta.
Ta không kịp nói câu cảm tạ, ngẩng đầu một hơi uống sạch.
Ngọt thật, không biết là loại trà gì. Ta vẫn còn chưa hết khát, dùng cằm
chỉa chỉa ấm trà, “Đại ca, đem cái bình lớn nhất tới cho muội.” Đặc biệt nói rõ, phải là lớn nhất.
“Cực phẩm trà ngon, muội cứ uống như vậy?” Mộ Dung Phong Vân nhìn ta muốn á khẩu, nhịn không được lắc đầu.
Ta trịnh trọng gật đầu, mặt không đổi sắc, “Đúng vậy, rất không sai, phi
thường không sai, không phải không sai bình thường, không sai chi mấy.
Uống trà giống như uống nước, uống nước giống như ăn nước, là một loại
nhu cầu của cơ thể, chú ý nhiều vậy làm gì? Chỉ cần đem hơi nước bổ sung vào thân thể là được, uống chậm như vậy, nếu ra mồ hôi thì nước toàn bộ bốc hơi đi mất, khác gì không uống.” Ta thực sự thẹn thùng, loại ngụy
biện này cũng có thể nói đến lẽ thẳng khí hùng như vậy.
Mộ Dung Phong Vân đem ấm trà tím tới đưa cho ta, “Cho muội.” Hắn đã hết đường nói rồi.
“Hắc hắc.” Ta cười hắc hắc, miệng bình nhằm ngay cái miệng nhỏ nhắn, giống như hài tử tham lam mút nước ngọt.
“Tử Lung, muội lúc nào lại biến thành phong lưu công tử? Còn nạp một vị
tiểu thiếp?” Hắn quan tâm ta sao? Ta cực kỳ hoài nghi người hắn quan tâm chính là ái thiếp của ta, tâm hoài bất quỹ, t*ng trùng lên tới não.
Ta không chút khách khí ném ra một cái trừng mắt siêu cấp, “Vấn đề này
huynh hỏi muội muội hỏi ai? Muội không phải thần, là người.” Vô duyên vô cớ xuyên qua, vô duyên vô cớ đóng dấu danh hiệu “Hậu duệ tiền triều,
canh giữ bảo tàng”, ta so với người khác còn phiền muộn hơn.
“Phong
lưu công tử, muội tốn một khoảng tiền lớn khổ tâm dọn ra ngoài rốt cuộc
là vì cái gì?” Hắn câu dẫn ra đôi môi gợi cảm, tự tiếu phi tiêu, “Muội
rốt cuộc muốn làm gì.”
Trong lòng ta chấn động, nhưng nét mặt vẫn như cũ không hề có phản ứng, không thèm quan tâm khoát khoát tay, “Đi, lớn
tuổi rồi, hi vọng có không gian riêng của mình.” Hai mươi lăm tuổi, tuổi tác của ta đích thực là lớn, hơn nữa không phải lớn bình thường. Theo
tư duy của người cổ đại, nữ tử hai mươi lăm tuổi đã có con được mười
tuổi rồi. Là lão cô bà gả ra ngoài không được, phiền muộn.
“Tê Phượng sơn trang có phải mẹ mua cho muội không?” Hắn đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Tê Phượng sơn trang là chỗ nào?” Ta không biết. Tên không tệ, bất quá ta chưa thấy qua.
Mộ Dung Phong Vân sửng sốt, “Mẹ ra lệnh cho ta viết một tấm biển, đề tên ‘Tê Phượng sơn trang’, kia không phải cho muội sao?”
Ta âm thầm đổ mồ hôi, Lục Thanh Nhã chết tiệt, muốn viết đề từ thì tìm
danh gia đi, tìm Mộ Dung Phong Vân làm gì. Được rồi, Mộ Dung Phong Vân
thì Mộ Dung Phong Vân, tại sao lại muốn lấy tên ‘Tê Phượng sơn trang’
chứ? Người khác nhìn vào đã biết là chỗ của nữ nhân rồi. Tỷ ấy tuyệt đối đang trả thù ta, trả thù ta dọa dẫm tỷ ấy.
Ta nheo mắt lại phản vấn, “Sao huynh biết là chỗ của muội?” Ta tin tưởng Lục Thanh Nhã không tiết lộ bí mật, hắn làm sao biết?
Mộ Dung Phong Vân không quan tâm nhún nhún hai vai, “Ta đi ngang qua một
viện trạch, trên cổng chính còn có chữ do ta viết, người khác còn nói,
đó chính là phủ đệ của phong lưu công tử.”
“Vậy sao?” Hai mắt ta nheo lại thành một cái khe, “Huynh làm Phong Vân công tử của huynh, muội làm phong lưu công tử của muội, không liên quan gì nhau. Đừng tới tìm muội, cũng đừng nói là quen biết muội. Chúng ta chỉ có thể lấy thân phận Mộ
Dung Tử Lung và Mộ Dung Phong Vân gặp mặt, khi muội dùng thân phận khác, có gặp cũng làm như không biết.” Ta trăm phương nghìn kế tách khỏi Mộ
Dung gia, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Mộ Dung Phong Vân. Nếu sơ
suất làm liên lụy Mộ Dung tướng quân cùng Lục Thanh Nhã, ta chỉ có thể
tự sát để bù đắp sai lầm.
Mộ Dung Phong Vân cười ha hả, “Quỷ nha đầu, muội lại làm trò quỷ gì đây. Bất quá, ta hứa với muội.” Là ta nhìn lầm
sao? Tại sao lại thấy trong đáy mắt hắn lóe lên một tia lãnh liệt?
“Hi vọng là vậy.” Ta khóe môi giương lên, thế nhưng đáy mắt lại ngưng tụ thành một mạt hàn quang.
****
Ta đối với Lục Thanh Nhã kính ngưỡng như nước sông thao thao, chảy hoài
không dứt, như Hoàng Hà tràn lan không thể vãn hồi. Kẻ này biết ta đang
đợi mình, cư nhiên cùng Mộ Dung tướng quân trốn trong lầu các không ra,
trốn một lúc là cả ngày. Từ sáng trốn đến chiều, cả cái bóng cũng không
thấy. Tội nghiệp da thịt mềm mại của ta đang bị thái dương độc hại, thân thể nhu nhược bị tia tử ngoại tàn phá. Lấy tĩnh chế động mới là cảnh
giới cao nhất, ý nghĩa là thế này a.
“Coi như mẹ lợi hại.” Ta ngồi trong đình uống trà, trong bụng chỉ có nước và nước, hoàn toàn không có chút dinh dưỡng.
“Uống trà đi, ta đã nói mẹ sẽ không ra mà, muội không nên chờ cả ngày như
vậy.” Mộ Dung Phong Vân đưa cho ta một ly trà, cười vài tiếng hả hê.
Ta đặc biệt ném cho hắn một cái trừng mắt, “Mộ Dung Phong Vân, huynh muốn
chết à. Muội cũng không gọi huynh ở đây uống trà với muội cả ngày, tự
huynh muốn cùng muội giám thị mẹ. Nếu như tự nguyện, oán giận vô hiệu.” Ở trong phòng hắn nghỉ ngơi một giờ, ta thuận lợi cầm bình trà nhở của
hắn chậm rãi ra ngoài đình, ý đồ giám thị Lục Thanh Nhã. Kết quả, có một tên họ Mộ Dung cũng dọn bộ trà cụ đi theo ta, cả ngày theo ta nói những câu vô bổ, cả ngày uống thứ cực phẩm thiết quan âm không chút dinh
dưỡng này.
“Ta có oán giận sao?” Mộ Dung Phong Vân không quan tâm nhún nhún vai, hỏi ngược lại ta.
“Chưa thấy qua nam nhân nào da mặt dày như huynh.” Ta lần thứ hai lườm hắn
một cái. Ta mới hai mươi tuổi, không phải là lão già lẩm cẩm. Đầu óc rõ
ràng, lỗ tai không có điếc.
“Muội tại sao phải đợi được mẹ mới thôi?” Mộ Dung Phong Vân thành công chuyển chủ đề.
“Không nói với huynh.” Đánh chết ta ta cũng không nói muốn tìm Lục Thanh Nhã góp vốn.
“Đòi tiền à?” Hắn mỉm cười liếc mắt nhìn ta.
Ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, “Mộ Dung Phong Vân, huynh nghĩ rằng ai
cũng như huynh sao? Muội mới không đi đòi tiền.” Ta lẽ thẳng khí hùng,
nhưng trong lòng cường liệt khinh bỉ bản thân mình. Ai đó dường như đã
quên, ‘Tê Phượng sơn trang’ là nhờ Lục Thanh Nhã mà có.
“Đi thôi, ta
đưa muội ra ngoài ăn.” Mộ Dung Phong Vân hiển nhiên không quan tâm đến
lời ta, ôm lấy vai ta, “Đừng giám thị nữa, mẹ sẽ không ra đâu. Nếu đã
trốn muội rồi thì nhất định trốn được.”
Ta trịnh trọng gật đầu, “Hiểu.” Tên kia đích xác là một nữ nhân như vậy.
Lúc này, chính là giờ ăn cơm chiều. Tửu lâu khách khứa ra vào như mây, náo nhiệt ầm ĩ, cơ bản không còn chỗ trống.
“Thái Bạch lâu?” Khi Mộ Dung Phong Vân mang ta đến một tửu lâu, ta khẽ liếc
mắt nhìn, nhịn không được âm thầm lấy làm hiếu kỳ. Không biết là ai đề
tên lại có nghệ thuật như vậy.
Mộ Dung Phong Vân dường như không chú ý tới bộ dạng kỳ quái của ta, tiêu sái lôi kéo ta bước vào.
Đôi mắt của điếm tiểu nhị phải nói là rất sắc bén, ta và Mộ Dung Phong Vân
đứng trong một đám người xầm xì nhốn nháo, hắn cư nhiên có thể phát hiện chúng ta vừa bước vào Thái Bạch lâu, phát hiện chúng ta tồn tại, “Phong Vân công tử, Tử Lung tiểu thư, thực sự là hiếm thấy.” Điếm tiểu nhị
nhân tiện chào đón, vẻ mặt tươi cười.
Kẻ này thị lực không phải tốt bình thường.
Mộ Dung Phong Vân tuấn nhã cười một chút, thẳng hướng đi lên lầu, “Theo lệ cũ.”
“Vâng.” Điếm tiểu nhị cười tươi như hoa gật đầu, đưa chúng ta lên lầu.
Ta và Mộ Dung Phong Vân rất hay đến Thái Bạch lâu sao? Tại sao ngay cả
điếm tiểu nhị cũng biết chúng ta? Tuy rằng trong lòng ta nghi hoặc,
nhưng không biểu hiện ra ngoài. Dù sao, thân phận ta bây giờ cũng là Mộ
Dung Tử Lung, không thể hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy.
Ngồi trên lô ghế của một gian phòng lịch sự tao nhã, ta vờ như vô ý nói một câu, “Thái
Bạch lâu mới xứng đáng là kinh thành đệ nhất tửu lâu.”
Ánh mắt Mộ Dung Phong Vân rơi vào cửa sổ, cười nhạt một cái, “Mẹ thường nói, tài năng không nên quá lộ liễu.”
“Đúng vậy, đứng đầu rất nguy hiểm.” Ta mặt không đổi sắc, trong lòng đã nắm chắc rồi. “Ai ai cũng muốn làm đệ nhất.”
Giỏi cho một Lục Thanh Nhã, lũng loạn toàn bộ sinh ý của nữ nhân kinh thành
còn chưa đủ, ngay cả nghề ẩm thực cũng muốn góp một chân, không hổ là
siêu cấp gian thương chỉ số thông minh 180.
—
(1) Khổng Dung
nhượng lê: Ở Trung Quốc, vào thời Đông Hán, có một người tên là Khổng
Dung (153-208) giữ một chức quan to trong triều đình. Thuở nhỏ, lúc
Khổng Dung mới được bốn tuổi, có người khách đến nhà biếu một giỏ lê.
Người lớn trong nhà bèn bảo Khổng Dung tự chọn lấy cho mình một quả. Cậu bé Khổng Dung liền chọn một quả nhỏ nhất trong giỏ. Người khách lấy làm lạ, bèn hỏi: “Sao cậu không lấy quả lớn mà lại lấy quả nhỏ vậy?”. Khổng Dung đáp: “Thưa, vì cháu nhỏ hơn các anh cháu nên cháu lấy quả nhỏ
nhất; và vì cháu lớn hơn em cháu nên cháu nhường em quả lớn hơn”. Khổng
Dung mới có bốn tuổi mà đã có được phong cách khiêm nhường, thương yêu
anh em, đức hạnh như vậy không phải là trẻ em nào cũng có được. Tiếng
thơm ấy lưu truyền thiên cổ, bởi vậy mới có câu rằng: “Dung tứ tuế, năng nhường lê” nghĩa rằng “Khổng Dung mới bốn tuổi đã biết nhường trái lê”. Trải qua hàng ngàn năm, câu chuyện “Khổng Dung nhường lê” đã trở thành
bài học luân lý cho giới trẻ Trung Quốc. [TN: tóm gọn lại là muốn Phong
Vân phải biết nhường nhịn “trẻ con” là Tử Lung =))]
(2) Bài thơ Bốc Toán Tử của Lý Chi Nghi:
Nguyên tác:
我住長江頭,
君住長江尾。
日日思君不見君,
共飲長江水。
此水幾時休?
此恨何時已?
只願君心似我心,
定不負相思意。
Dịch nghĩa:
Thiếp ở đầu nguồn Trường Giang, chàng ở cuối sông Trường Giang.
Mỗi ngày nhớ chàng lại không gặp được chàng, nhưng cùng uống chung một nước sông Trường Giang.
Nước sông này đến bao giờ ngừng chảy, hận này đến bao giờ nguôi ngoai?
Chỉ muốn lòng chàng cũng như lòng thiếp, thiếp nhất định không phụ ý tương tư của chàng.
Dịch thơ (Bản dịch của Điệp Luyến Hoa)
Thiếp ở đầu Trường Giang,
Chàng ở cuối Trường Giang.
Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng,
Cùng uống nước Trường Giang.
Sông này bao giờ ngừng ?
Hận này bao giờ xong ?
Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,
Sẽ không phụ ý nhớ mong.
(3) [TN: Theo chú giải ở mấy trang TQ] Có câu “Thản bạch tòng khoan, kháng
cự tòng nghiêm” tức là “Thành thật sẽ được ta, kháng cự sẽ bị nghiêm
trị” dùng để “thuyết phục” tội phạm thành thật nhận tội. Nhưng sau này
lại có “Thản bạch tòng khoan, lao để tọa xuyên, kháng cự tòng nghiêm,
hồi gia quá niên.” Nghĩa là nếu thành thật cung khai chỉ khiến ngồi tù
thường xuyên, còn chống cự không khai, có thể về nhà ăn tết. Ví dụ như
bạn giật đồ ở một nơi công cộng và bị bắt được, nếu thừa nhận chuyện đã
lấy 20000 tệ, những chuyện khác dứt khoát không khai thì quá lắm là tù 6 tháng. Nhưng nếu thành thật cung khai tiền án tiền tệ đã từng cướp mười mấy hai mươi triệu thì ở tù ít nhất cũng mười mấy năm. (TN: ví dụ này
là của mấy bạn ở baidu nhé :-s). [TN: Nói tóm lại, trong trường hợp này, Phong Vân chỉ muốn nói là mình “không ngu gì khai ra.”]