Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 17: 17 Một Người Xuất Đạo Cần Dẫn Dắt

Chiều 3h, con báo tuyết họ Kỷ ngồi yên được ba giờ đã ngứa ngáy, nhanh chóng đứng lên định xin phép mẹ đi chơi tiếp.

Đúng lúc cửa hàng đang nhàn rỗi, mà mẹ thỏ cũng đang bận cày phim truyền hình máu chó trên điện thoại, nên rất nhanh phẩy tay cho Kỷ Miên đi.

Kỷ Miên là dựa theo địa chỉ trộm được trong laptop của Kỷ Giang Hạ mà tìm đến khu chung cư ở Hà Tây, cách xa trung tâm thủ đô một đoạn không nhỏ, lúc trả tiền taxi ví đều đau đi được, phải cái xe yêu dấu nàng có ở đây thì đâu khổ thế.

Ôm cây đợi thỏ chỉ chừng nửa giờ mục tiêu của nàng đã xuất hiện, một nữ nhân vóc dáng thon gầy vận một áo khoác xám, quần bò đơn giản chân đi dép lê ra khỏi cửa, đặc biệt đeo khẩu trang rẽ vào một cửa hàng tiện lợi.

Kỷ Miên hai tay đút túi áo khoác, cũng kéo khẩu trang lên, lơ đãng đi theo.

Không phải khen nhưng trên hồ sơ nữ nhân này là Beta tộc hải ly, theo sách sinh học ghi chép thì đặc biệt hiền lành và đảm đang, là đối tượng ưu tiên tranh giành của nhiều tộc nhân muốn lập gia đình.

Thế nhưng sự sắc bén của đối phương cũng không phải dạng vừa gì, bị một thú săn mồi họ nhà mèo lớn như Kỷ Miên theo dấu, suýt thì ba lần phát hiện ra, Kỷ Miên thật sự tấm tắc, đấy không phải bản năng mà do nghề nghiệp tôi luyện thành.

Một loại nghề nghiệp lúc nào cũng phải phòng bị paparazzi theo dấu.

Đối phương mua một ít đồ dùng cá nhân, và rất nhiều mì gói, coi bộ muốn sống qua ngày bằng mì gói rồi đây.

Kỷ Miên âm thầm đi theo rất lâu, mãi khi đối phương quay trở về nhà, đứng trước cửa tra ổ khóa, nàng vẫn ẩn trong bóng tối.

Xui xẻo một điều, căn chung cư của nữ nhân hải ly, ổ khóa dường như đã rỉ sét hay gặp trục trặc gì đó, tra chìa rất lâu đều không vặn được.

Kỷ Miên ước chừng nửa năm nay đối phương đều không về nhà, không biết cánh cửa này đã bị trộm hỏi thăm rất nhiều lần đến mức ổ khóa sắp tê liệt.

Rầm!

Mở không được cửa, nữ nhân hải ly bực tức đá một phát vào cánh cửa, nhưng xấu hổ là sau khi đá thì lại co chân lên vì đau, đồ trên tay cũng rơi lung tung trên nền đất, có lẽ vì cảm giác bất lực nữ nhân kia bắt đầu ngồi thụp xuống khóc thút thít.

Kỷ Miên tỏ vẻ, uầy, không nghĩ mình lại có thể chứng kiến cảnh chật vật bất lực của kim bài quản lý lừng danh Thịnh Đức- Lý Nhị.

Kỷ Miên từng bước đi ra khỏi bóng tối, tiến đến trước mặt nữ nhân kia, đối phương ngẩng đầu cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, không nói gì.

Rút kẹp tăm trên tóc xuống, Kỷ Miên đút vào ổ khóa phế vật, chưa tới 3s ổ khóa đã mở.

Nàng cười híp mắt: "Mời vào nhà Lý quản lý, ta nghĩ có chuyện muốn nói với ngươi."

Nữ nhân kia mười phần kinh ngạc, nhưng sau đó thì lạnh lùng thốt: "Ta đã sắp không phải là quản lý của Thịnh Đức, ngươi muốn moi thông tin gì để post bài thì cũng bằng thừa thôi!"

"Ai nói ta là phóng viên?"

"Vậy chứ ngươi là ai?"

"Một diễn viên sắp xuất đạo muốn ngươi dẫn dắt." Kỷ Miên đầy mặt tươi cười.

Lý Nhị như nhìn thấy quỷ, đều là không thể tin cùng khiếp sợ, nàng ta bây giờ đang từng bước bị Thịnh Đức phong sát, kẻ gặp đều chạy trốn như tránh tà, ai ai cũng dùng ánh mắt ghê tởm chỉ trỏ nàng, cư nhiên sẽ có người chạy đến tận nơi muốn hợp tác.

Sẽ không phải đùa bỡn chứ?

"Đứng ngoài này không tiện tí nào, Lý tỷ không định mời ta vào trong thật sao?"

Lý Nhị sực tỉnh, chăm chú nhìn Kỷ Miên qua lớp khẩu trang mấy lần, vẫn là ngưng trọng xách đồ đạc lên đẩy cửa mời Kỷ Miên vào nhà.

Bên trong nhà bối cảnh cũng rất đơn giản, bài trí không nhiều, bất quá có không khí ấm cúng kì lạ, đại khái là vì đây là ổ của hải ly đi.

Lý Nhị đem ra một tách trà nóng đãi khách, lúc trông thấy dung mạo thiếu nữ ngồi trên sofa cũng phải một trận ngẩn ngơ.

Thiếu nữ này thật sự quá xinh đẹp, một vẻ đẹp vừa nhìn liền khiến người ta rung động, vừa trong trẻo lại vừa quyến rũ, toát lên vẻ thanh tịnh nhưng lại bất cần đời.

Thật sự không ngờ trên đời sẽ tồn tại người có đầy đủ hai khí chất này kia đấy.

Lý Nhị không kìm được bật thốt: "Ngươi là hồ ly tộc?"

Kỷ Miên không biết đã bao nhiêu lần bị người ta hỏi như vậy, nhún vai lắc đầu: "Không phải.

Bất quá, nếu được Lý tỷ đây đánh giá ngang với nhan sắc của hồ ly tộc, coi như cũng có chút thành tựu đi.

Ngươi nghĩ sao về đề nghị hợp tác của ta?"

Lý Nhị ngồi xuống đối diện, đẩy tách trà về phía Kỷ Miên, lẳng lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi biết rõ hoàn cảnh hiện tại của ta?"

"Đương nhiên biết, nếu Lý tỷ đang dẫn dắt Ảnh hậu Tô Manh, ta có mười lá gan cũng không dám chạy đến trước mặt tranh giành đâu.

Thế nhưng bây giờ thì khác, dưới tay Lý tỷ đã không còn ai, vừa hay có muốn tiếp thu ta không? Ta đang có dự định xuất đạo, nhưng trước mắt thân phận ta không chính quy, lại không có ô dù hay tên tuổi, Lý tỷ sẽ không ngại chứ?"

Lý Nhị cười khổ: "Cái gì mà không chính quy, không có tên tuổi hay ô dù, năm xưa Tô Manh cũng như ngươi thôi, ta trước giờ không ngại, cái ta cần chỉ là tiềm năng...!Nhưng bây giờ..."

Nói đến đây tâm tình Lý Nhị trùng xuống, hít sâu một hơi tiếp lời: "Ta không biết ngươi đã biết được bao nhiêu tin nội bộ Thịnh Đức, ta cũng không biết ngươi là ai.

Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, tình trạng hiện tại của ta rất nát, dù công ty không trực tiếp sa thải nhưng không một nghệ sĩ nào chịu nhận ta, trong tay ta đã không còn tài nguyên gì.

Cơ bản là con cờ phế chờ ngày trục xuất, ngươi nếu muốn xuất đạo, e rằng đã tìm nhầm người."

"Không nhầm người, không nhầm người." Kỷ Miên nhấp trà cười híp mắt, đại khái vẻ đẹp khi cười của nàng có sức sát thương quá lớn, trực tiếp làm Lý Nhị đối diện phải há hốc mồm.

Kỷ Miên liếm môi chậm rãi nói: "Lý tỷ không định đông sơn tái khởi sao? Dẫu sao đi nữa, tỷ cứ như vậy cam lòng nhìn thành quả cố gắng nửa đời người đổ sông đổ bể, một thân hứng chịu thối nát mà bị đuổi cúp đuôi khỏi Thịnh Đức? Dù không ai nói, nhưng cả giới đều biết, một Tô Manh chỉ tốt nghiệp cấp ba, nhan sắc tầm trung bước lên được giải Ảnh hậu đều là một tay tỷ đây đắp nặn.

Hiện tại tỷ cam lòng bị những người đó dùng thủ đoạn đê tiện đuổi đi, phủ sạch mọi công sức luôn sao?"

Lý Nhị cắn răng: "Ta tất nhiên không cam lòng!"

Lý Nhị không giống những người khác, xuất thân Đại học Truyền thông Đế đô ngành quan hệ đại chúng, danh tiếng không tệ, đã từng được Thiên Kiêu xuống nước mời gọi đến hợp tác, nhưng vì ân tình với Kỷ gia, Lý Nhị kiên quyết từ chối, tự mình đi đến Thịnh Đức.

Lúc mới đầu, nàng vô ý đắc tội phải lão bản nương, bà ta nhìn nàng không thuận mắt liền không cho chút địa vị gì.

Lý Nhị phải bắt đầu từ bàn tay trắng, lăn lộn ở vị trí thấp bé nhất, từ một trợ lý chạy vặt mà trở thành kim bài quản lý.

Thu nhận Tô Manh năm ấy còn là một nha đầu không tên tuổi, từng năm vất vả mà đưa Tô Manh trở thành Ảnh hậu Đại Mã.

Người người khen ngợi Tô Manh là con hắc mã mới của giới giải trí, ít ai biết rằng công lao lớn nhất chính là người đứng sau.

Thế nhưng, có chết Lý Nhị cũng không ngờ, nghệ sĩ mình dốc hết vốn liếng công sức bồi dưỡng sẽ quay lại cắn nàng một phát.

Tô Manh đâm đơn tố cáo lên cao tầng Lý Nhị mưu đồ bất chính, sau đó lấy lòng lão bản nương, nhận Trầm Trí Bạch- cháu họ của lão bản nương làm quản lý.

Đây rõ ràng là qua cầu rút ván, trắng trợn vong ơn phụ nghĩa!

Lý Nhị tức đến nổ phổi, muốn nói lý lẽ, nhưng công ty đã lấy thúng úp voi, căn bản không cho nàng giải thích.

Cái danh mưu đồ bất chính với nghệ sĩ dưới trướng cứ vậy chụp lên đầu Lý Nhị, có trăm cái miệng cũng không cãi lại được trong sạch.

Hiện tại trong công ty không một nghệ sĩ nào muốn đầu quân dưới trướng Lý Nhị nữa, tránh nàng như tránh tà, thậm chí còn sau lưng bỏ đá xuống giếng, bôi đen nàng bốc lột nghệ sĩ, tham lam tiền công.

Có trời mới biết, từng bộ lễ phục xinh đẹp mà Tô Manh mặc trong sự kiện, cơ hồ đến mức bán sạch nhà cửa, bán cả máu mình Lý Nhị cũng đoạt cho bằng được!

Vì quá nhiệt tình với nghề, lại đặt lòng tin không đúng chỗ, Lý Nhị mới hứng một vố đau như vậy.

Hiện tại vì muốn thể hiện rộng lượng giả tạo, Thịnh Đức không sa thải Lý Nhị ngay, mà để nàng chết dần chết mòn trong sự tủi nhục như vậy.

Đây quả thực là chiêu giết người không thấy máu.

Kỷ Miên nhìn thấy rõ ràng vẻ phẫn hận và bất kham của Lý Nhị, trong lòng liền vui vẻ.

Nàng chỉ sợ đối phương đã sớm thất bại ê chề nên đâm ra chán nản, coi bộ tình trạng này thì sức chiến đấu vẫn còn đâu.

"Lý tỷ không cân nhắc một chút biện pháp đông sơn tái khởi sao? Chẳng hạn như ta đây?"

"Ngươi?" Lý Nhị đắn đo sau đó cười khổ: "Lấy giá trị nhan của ngươi, nếu muốn xuất đạo không thiếu gì công ty tranh đoạt đào về.

Ngươi tại sao lại chạy đến đây, chọn một người mùi thối đầy đầu như ta?"

Kỷ Miên ngẫm nghĩ một lúc sau đó cười nhạt: "Nói làm sao nhỉ? Đại khái hữu duyên đi.

Với cả, ta tin tưởng một người có thể đưa Tô Manh bị gọi là nha đầu quê mùa trở thành Ảnh hậu, chắc chắn năng lực không cần bàn cãi.

Tình huống của ta bây giờ cũng giống như Tô Manh năm xưa, chỉ thiếu một vị tiền bối đầy mình kinh nghiệm như Lý tỷ đây nhìn trúng.

Nếu thật sự có thể được Lý tỷ thu nhận, ta cam đoan sẽ không để tiền bối thất vọng.

Những thiệt thòi mà ngươi chịu, ta sẽ đòi lại hết, không sót một thứ gì!"

Lý Nhị đều bị lời nói đơn giản mà thô bạo của đối phương làm cho kích động.

Có nằm mơ nàng cũng muốn đông sơn tái khởi, lật đổ hết những bộ mặt giả tạo kia, đòi lại công bằng cho chính mình.

Thế nhưng với tình trạng bản thân, nàng đã chuẩn bị trước tinh thần nhắm mắt xuôi tay chờ chết.

Thế mà thiếu nữ này lại xuất hiện.

Trong lòng Lý Nhị không kiềm được bị đốt lên lại ngọn lửa, là ngọn lửa hừng hực chiến đấu năm nào, đến giờ vẫn chưa tắt.

"Được, nếu ngươi đã không chê ta, ta làm sao có thể chê ngươi.

Ngày mai ta sẽ đến công ty, nhận hợp đồng cho ngươi." Lý Nhị hít sâu một hơi làm ra quyết định, dù gì cũng không còn thứ để mất, mạo hiểm một lần được ăn cả ngả về không vậy.

Kỷ Miên mỉm cười đưa móng vuốt ra: "Nếu vậy ngày tháng sau này, thỉnh chiếu cố nhiều hơn."

Nhìn bàn tay trắng nõn ngọc ngà trước mặt, Lý Nhị như bị thôi miên đưa tay ra bắt.

"À quên mất, còn một điều chưa nói.

Lý tỷ, tên của ta là Kỷ Miên, nhớ kĩ đấy." Thiếu nữ nghịch ngợm nháy mắt một cái, tim của Lý Nhị cơ hồ đình trệ mất mấy giây.

Đây rõ ràng là xinh đẹp đến quá phận rồi! Nữ nhân này sinh ra nếu không bước vào giới giải trí chính là phí của giời!

Kỷ Miên ngó chừng đồng hồ, vì nơi này hơi xa nàng vẫn phải tranh thủ giờ giấc một chút.

Ặc, biết làm sao, hiện tại nàng có thêm một giờ giới nghiêm 8h lơ lửng trên đầu rồi đâu.

Sau đó Kỷ Miên và Lý Nhị tranh thủ trao đổi số điện thoại, tài khoản cá nhân để tiện liên lạc.

Trước khi ra khỏi cửa, Kỷ Miên có nói: "Lý tỷ, thông tin về casting bù cho vai diễn A Kiều trong [Phù Hoa], chú ý hộ ta.

Vai diễn này ta muốn."

Nói xong vẫy tay tạm biệt liền đi, Lý Nhị ngơ ngẩn nhìn theo, nếu không phải số điện thoại còn nằm trong danh bạ, nàng còn tưởng chuyện là mơ, cứ như vậy mà được sao?

Khoảnh khắc Kỷ Miên quay lưng bước đi, Lý Nhị thậm chí hoảng hốt tưởng như thấy được, nữ nhân đó sau này sẽ trở thành người khiến toàn bộ giới giải trí điên đảo sôi trào, từng bước đi đều sẽ là thảm đỏ hào quang!

Và chỉ một năm sau đó, linh cảm của Lý Nhị đã thành sự thật.

....