Editor: demcodon

Huyện Hoa Dương là nơi hoang vu, chung quanh huyện thành có mấy thôn đều làm nông là chính. Mà nơi Yến Thần Dật ở là thôn cách huyện thành gần nhất, cho nên điều kiện so với mấy thôn khác cũng coi như là tốt nhất.

Trong tay hắn cầm đèn lồng giấy, trên lưng cõng bao bố nhỏ bên trong có ống trúc đựng nước, còn có hai cái màn thầu thô và một ít viên thuốc khẩn cấp. Yến Thần Dật cứ như vậy đi ra phía sau núi.

Mấy ngày hôm trước hắn đi dạo với Lý đại thúc thì đi qua đường phía sau núi, không xa nhưng đường bùn đất không dễ đi. Nếu như mưa xuống thì đường này chỉ sợ cũng lún chân.

“Tiểu Yến lên núi hả?”

“Dạ, thừa dịp trời còn sáng đi vào núi dạo nhặt chút rau dại về.”

“Tiểu Yến đi ra sau núi đừng về trễ quá, nghe nói có sói đó!”

“Biết ạ, đại thúc cũng chậm một chút đi, chú ý dưới chân đừng vấp phải.”

“Tiểu Yến ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ, vừa ăn xong.”

Một đường đi lên núi này gặp được không ít người đều chào hỏi với mình mới từ trong ruộng trở về thôn. Yến Thần Dật mặc dù không phải đều nhớ rõ từng người nhưng vẫn cười ha ha trả lời bọn họ, đây cũng là nguyên nhân người trong thôn thích hắn.

Nói như thế nào tuổi của hắn vẫn còn nhỏ, một mình đến thôn này vốn là dễ dàng nhận được đồng tình của người khác. Hơn nữa Yến Thần Dật đọc qua sách biết chữ, trong thôn có mấy nhi nữ trong nhà đại thúc đại nương hoặc là gả tới nơi khác hoặc là ra bên ngoài làm việc, cho nên về phương diện thư từ đều sẽ nhờ hắn đến viết giùm.

Hắn lại là lòng nhiệt tình cười, thường xuyên qua lại người trong thôn cũng đều biết hắn, càng thích giúp đỡ hắn làm một chút chuyện vụn vặt. Nói trắng ra chẳng qua là xuất phát từ đồng tình và đau lòng hắn là tiểu thiếu niên tuổi còn trẻ chỉ thế thôi.

Yến Thần Dật đến đây cũng thăm dò quy luật, tuy nói hắn không biết nhìn mặt trời tính thời gian bất quá cũng đại khái biết một chút, mỗi ngày buổi sáng khoảng sáu - bảy giờ thì nam nhân nữ nhân trong thôn sẽ đi ra ruộng làm việc, sau đó đến khoảng mười một giờ thì tất cả sẽ trở về ăn cơm lại đi ra ruộng, có đôi khi để đuổi kịp trời quá nóng hoặc là gió thổi, mưa rơi thì lại nơi gần đồng ruộng không xa dựng phòng giản dị tránh một chút.

Buổi chiều bốn - năm giờ thì từ trong ruộng trở về ăn cơm xong lại qua nhà hàng xóm tán gẫu, tám giờ thì cơ bản đều ngủ. Trong thôn không có hoạt động gì vào buổi tối, bây giờ trời tối cũng sớm hơn cho nên ngủ sớm.

Yến Thần Dật mới đầu thì không quá thích ứng với kiểu cuộc sống ngủ sớm này. Bất quá cũng may mà hắn mỗi ngày ở trong sân bận rộn đến bận rộn đi, có đôi khi mệt nhọc nên sớm ngủ.

“Tiểu Yến, suy nghĩ gì mà vui vẻ thế?” Lý đại thúc khiêng cuốc, trong tay xách theo một thùng gỗ đi đối mặt với hắn.

“Lý đại thúc.” Yến Thần Dật cười tủm tỉm chào hỏi với ông: “Cám ơn đại thúc cho cháu mấy cây ăn quả, vừa rồi cháu còn nói với Vương đại nương năm nay khẳng định có thể ăn được trái đào.”

“Cây đào đừng có tưới quá nhiều nước, qua mấy ngày nữa bón phân săn sóc một chút, cháu đây là muốn đi ra sau núi hả?” Lý đại thúc nhìn thấy cái bao nhỏ sau lưng hắn không khỏi cười một cái: “Sao không lấy thùng theo, đầu xuân nước sông đều tái sinh, có thể vớt được không ít cá đâu.” Nói xong xách thùng mình mang theo trong tay đưa cho hắn xem, bên trong thật đúng là có mấy con cá còn sống, cái đầu còn rất lớn.

“Oa, lớn như vậy à, cháu cũng phải trở về lấy thùng thôi.” Yến Thần Dật kinh hỉ lại gần nhìn rồi xoay người đi trở về cùng Lý đại thúc.

“Cháu cứ ở bờ sông mà vớt, đừng đi ra chỗ sâu, hiện tại nước sông chảy xiết rất nguy hiểm.” Lý đại thúc đứng ở ngoài cửa nhà nhìn hắn cầm thùng gỗ đi ra ngoài rồi đưa túi lưới lớn dùng để bắt cá của mình cho hắn: “Biết dùng không?”

“Biết, quăng vào sông chờ một lát rồi kéo về.” Yến Thần Dật nhận lưới bắt cá làm động tác quăng rồi lắc lắc đầu: “Đại thúc, ngày mai cháu mang lưới về trả cho thúc nha!”

“Không cần, cháu cứ dùng đi, thúc kêu thím cháu lại đan cái khác cũng không khó khăn.” Lý đại thúc vươn tay vỗ vỗ lên bờ vai của hắn: “Đi đi, thừa dịp còn sáng đi sớm về sớm.”

“Dạ, đại thúc cháu đi đây.” Yến Thần Dật phất phất tay với Lý đại thúc xong đặc biệt vui vẻ mang theo thùng cầm lưới lắc lư cái mông chạy chậm về phía núi.

* * *

Phía sau núi phong cảnh rất đẹp, đầu xuân gió thổi nhẹ rất mát mẻ cũng không có lạnh. Trên mặt đất cũng mọc nhiều rau, có thể cũng là do hơi nước trong ngọn núi, cộng thêm một luồng hơi mùi bùn đất.

Yến Thần Dật vừa đi vừa hít mũi ngửi chỗ này rồi ngửi chỗ kia, nhảy nhót giống như con chim sẻ nhỏ.

Từ đường núi tìm đến con sông nở hoa kia Yến Thần Dật há to miệng kinh ngạc nhìn, thì thào tự nói: “Không ngờ lại lớn như vậy, thôn này thật sự là tuyệt vời, có núi có nước.” Cầm lưới bắt cá trong tay lên mở ra nhìn nó, cũng may không phải cái loại lưới rất lớn mà là nhỏ.

Xách thùng gỗ xuống sông lấy chút nước vào trong thùng rửa sạch sẽ rồi để một bên, hai tay cầm hai bên lưới bắt cá dùng lực quăng lên. Sau đó sức nặng của những miếng sắt nối liền bên ngoài lưới bắt cá từ từ chìm vào trong sông.

Hắn chớp mắt mấy cái tìm mấy miếng đá to ở một bên đè lên trên mép lưới bắt cá phòng ngừa bị nước trôi đi. Sau đó nghiêng đầu suy nghĩ, hình như nơi này dùng như vậy là không có gì không thích hợp. Quay đầu nhìn chung quanh, không có ai.

Yến Thần Dật giật khóe miệng một cái khom lưng thử nhiệt độ nước, có chút lạnh muốn đông lạnh cả tay. Hắn bĩu môi có chút không quá vừa lòng, nếu nhiệt độ nước không quá lạnh thì hắn còn có thể nhảy xuống sông tắm rửa một chút. Bất quá hiện tại xem ra căn bản không có khả năng vì nước rất lạnh, hắn đi xuống nhất định sẽ bị rút gân. Hắn hơi tiếc hận lại thò tay vào trong sông quậy quậy, cuối cùng thì đứng lên.

Hắn tính qua vài ngày trời ấm áp lại đến. Hắn nhìn nhìn cây cối xung quanh để thùng gỗ một bên, sau đó cũng bao nhỏ đi vào trong rừng. Dù sao cũng không có ai, đợi lát nữa hắn tìm rau dại gì đó xong trở tìm thu lưới cá là được.

Yến Thần Dật ở trong rừng dạo qua một vòng không có thu hoạch gì. Nói như thế nào hắn mặc dù biết thời tiết đầu xuân có thể bắt được sâu, nhưng mà hắn thấy mấy con sâu hoặc là ở trên cây hắn với không tới, hoặc là nghe âm thanh đã sớm chạy không còn bóng dáng; hơn nữa hắn lại còn thấy một con thỏ màu xám. Bất quá chỉ có thể trơ mắt nhìn con thỏ vểnh tai nhảy từng bước chạy trốn trước mặt hắn.

Hắn đuổi không kịp. Cuối cùng hắn chỉ nhặt chút nhánh cây rồi liền trở lại, rốt cuộc trời cũng dần đen hắn không quen thuộc đường trong rừng sợ đi lạc lại nguy hiểm.

Lúc đi về phía bờ sông, đi từ xa nhìn lại hắn lại sửng sốt nhanh chóng xách đèn lồng chạy tới, vừa thấy hoàn toàn há hốc miệng. Ai có thể nói cho hắn biết vì cái gì hắn chẳng qua là sau khi quăng lưới bắt cá lại có thể vớt được một khối thi thể, đây không phải phải là rất cẩu huyết* ư?

(*Cẩu huyết = máu chó: Những tình huống lặp đi lặp lại đến phát ngán hoặc quá nhàm chán.)

Thi thể kia sắc mặt trắng bệch, trên đầu và trên hai tay đều có vết thương, hơn nữa nhìn kỹ miệng vết thương giống như hơi hơi chảy máu ra bên ngoài.

Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái, đừng nhìn thấy hắn bây giờ tuổi không lớn mới mười sáu tuổi, nhưng nói như thế nào tuổi tâm lý của hắn cũng hai mươi lăm, cho nên vẫn là có chút can đảm.

“Còn sống?” Hắn nhìn chằm chằm “thi thể” trong chốc lát phát hiện lồng ngực hơi hơi phập phồng, hắn nhanh chóng vươn tay ra dùng hết sức mạnh từ trên bờ bơi qua kéo người trong nước lên bờ.

Y phục của người này bị mắc vào trên lưới bắt cá, nếu không phải Yến Thần Dật trở về lúc này mà kéo dài thêm hơn mười phút chỉ sợ người này sẽ bị nước sông cuốn đi.

“Hô, thật đúng là chết chìm… chết chìm.” Yến Thần Dật phun ra giọng điệu đánh giá nam nhân này một chút, nhướng mày nói thầm: ‘diện mạo đúng là không tệ, bất quá người này rõ ràng ngâm ở trong nước đã được thời gian rất lâu còn có thể treo một hơi thật sự không dễ dàng.’

Bất quá nam nhân này trưởng thành rất cao lớn, Yến Thần Dật tính là có lòng muốn cứu y cũng không có sức lực mang y về nhà, chỉ có thể trước tiên làm hô hấp nhân tạo đơn giản cho nam nhân này, tốt xấu gì cũng phải làm cho y phun nước ra bên ngoài một chút.

Hắn lấy thuốc cấp cứu trong bao bố mang theo ra cầm máu bôi vào vết thương trên trán của nam nhân, lại nhìn nhìn y phục của nam nhân mặc, chất vải này còn tốt hơn loại mình mặc nhiều, chủ yếu là sờ rất trơn mượt.

“Huynh nếu như tỉnh thì tự mình đi, không tỉnh thì chờ ta quay lại cứu huynh.” Yến Thần Dật lẩm bẩm nói một câu thì kéo dưới nách nam nhân sang nằm một bên rồi xách theo đèn lồng chạy về trong thôn.

* * *

“Tiểu Yến à, người này cháu tính mang về hả?” Lý đại thúc mang theo vài hán tử trong thôn cùng Yến Thần Dật lên núi, lúc nhìn thấy nam nhân nằm trên mặt đất thì nhíu mày.

Yến Thần Dật lúc này đang mò vào lưới cá ở trong sông, cũng may trong lưới có ba con cá lớn, hắn không đi tay không một chuyến. Hắn nghe tiếng Lý đại thúc thì gật đầu một cái mang cá bỏ vào trong thùng gỗ, mang thùng gỗ đi tới: “Lý đại thúc, cứu người một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng. Tuy nói không biết nhưng mà không thể nhìn hắn cứ bị nước sông cuốn đi, cháu thấy vết thương của hắn cũng không nhẹ, chúng ta mang hắn về thôn để cho Mạnh đại gia xem đi.” Mạnh đại gia là đại phu trong thôn, ông lão đã tám mươi tuổi. Bất quá chân cẳng vẫn còn vững chắc, lại còn thích uống rượu, tay nghề xem bệnh ngược lại là không tệ, ít nhất một ít bệnh không phải quá nghiêm trọng đều có thể chữa được.

Lý đại thúc thở dài chỉ huy ba người khác, một người mang cáng lại, hai người khác nâng nam nhân ngất xỉu trên mặt đất lên trên cáng trước đó rồi khiêng xuống núi.

Yến Thần Dật tay trái xách đèn lồng, tay phải mang theo thùng gỗ, trên vai vác tấm lưới ướt sũng, trên lưng cõng bao bố nhỏ đi ở phía trước chiếu sáng cho mọi người.

“Lý đại thúc, người này khiêng đến nhà cháu đi, nói như thế nào cũng là cháu nhặt được, không thể gây phiền toái cho mọi người thêm.” Yến Thần Dật vừa đi vừa quay đầu chú ý tình huống của nam nhân kia, thấy y vẫn đang hôn mê bất tỉnh có chút lo lắng.

Lý đại thúc nhíu nhíu mày nhưng không phản bác.

“Tiểu Yến à, người này nếu như có xảy ra chuyện gì thì đệ cứ nói không biết.” Một người khác bên cạnh Vương đại thúc thở dài, cảm giác Yến Thần Dật rất lương thiện.

Yến Thần Dật không để ý khoát tay cười cười không nói gì.

Kỳ thật hắn cũng không phải muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng cảm thấy dù sao cũng là một mạng người, có thể giúp một lần thì giúp một lần. Lại nói bất quá chẳng qua là cho người này ở trong nhà mình mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, hắn cũng không để ý chuyện này.

* * *

Bọn người Lý đại thúc giúp đỡ người để lên trên giường Yến Thần Dật, sau đó lại đi mời Mạnh đại phu đến xem giúp hắn.

Chòm râu của ông lão đều là màu trắng, vừa nhắm mắt lại bắt mạch vừa nhíu mày, thỉnh thoảng còn lắc đầu. Yến Thần Dật xem vẻ mặt kia ở một bên ứa ra mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: "sẽ không phải chết như vậy chứ, nam nhân này cứu không được?"

“Ừm......”

“Ồ......”

“Chậc......”

Ông lão liên tiếp phát ra âm thanh không rõ.

Yến Thần Dật thật sự là bị giọng điệu này của ông làm cho rất bực bội, nhanh chóng rót ly trà đưa qua hỏi: “Mạnh đại gia, nam nhân này có chuyện gì không?”

Ông lão mở mắt ra quay đầu nhìn hắn, sau vươn tay mở mí mắt của nam nhân ra xem, nhìn mắt trái rồi nhìn mắt phải, sau đó khoát tay.

“Không có việc gì, nam nhân này mạnh mẽ giống như con trâu, chẳng qua là lúc ngã vào trong sông có thể là bị đụng vào đầu, lại ngâm ở trong nước sông lâu như vậy, một lát vẫn chưa tỉnh lại.”

Khóe miệng Yến Thần Dật giật mạnh nhẹ nhàng thở ra. Ông lão ngài cũng biết hù dọa người quá.

“Không có việc gì thì tốt, Mạnh đại gia cho một chút thuốc, sáng sớm ngày mai cháu đi hiệu thuốc ở huyện mua.”

“Ừ, bất quá tiểu Yến nè, cháu muốn giữ người này lại thì phải cẩn thận, thúc dự tính hắn có thể sẽ ở đây vài ngày đó.” Mạnh đại gia vừa dùng bút lông viết đơn thuốc vừa dặn hắn: “Xem tạo hóa của hắn vậy, chỗ này thúc có mang theo mấy viên thuốc, một lát cháu hòa tan với nước đút cho hắn uống. Nếu buổi tối phát sốt cao thì cháu chịu vất vả một chút.”

Yến Thần Dật liên tục gật đầu nhớ kỹ những lời dặn dò của ông lão, sau đó đưa ông lão đi ra ngoài.

“Tiểu Yến có chuyện gì thì ở trong nhà kêu một tiếng, thúc cũng trở về đây.” Lý đại thúc đỡ ông lão vẫy tay với hắn.

“Vâng, cháu nhớ rõ.” Yến Thần Dật nhìn theo hai người trở về, sau đó xoay người vào nhà.