Editor: demcodon

Yến Thần Dật cảm giác được tầm mắt của ông lão, hắn xoay mặt nhìn lại chỉ thấy ông lão đang nhìn mình, cặp mắt kia vốn là phát ra tròng mắt màu đen bên trong lại lộ ra tia sáng.

Nghĩ lại thì hắn hiểu được nguyên nhân, sau đó bất động tiếp tục mang vài con số Ả Rập làm gia giảm đơn giản nhất ở trên trang giấy. Dù sao con số Ả Rập cũng không có ai nhìn xem hiểu, hắn dùng đặc biệt thuận tay.

Xem một chút sổ sách lại đảo mắt tới một tổ con số chép trên giấy bên tay trên giấy, tính lên có thể nhanh hơn nhiều bằng dùng bàn tính đánh ra. Không có biện pháp, ai bảo hắn không biết dùng bàn tính chứ, có thể gảy vài hạt châu nghe một chút vang đã không tệ.

Lão bản tửu lâu này họ Trương, nên gọi ông là Trương lão bản. Trương lão bản thấy Yến Thần Dật nhìn mình lại quay lại tiếp tục viết lung tung đồ viết trên tay, ông ho khan một tiếng đưa gương mặt già nua hỏi: “Tiên sinh là cũng biết xuống bếp?”

Phải biết rằng quân tử xa nhà bếp, nhà người bình thường cũng sẽ không cho nam nhân nhà mình vào phòng bếp, đặc biệt hình tượng của Yến Thần Dật hiện tại ở trong lòng ông đặc biệt thanh cao.

Yến Thần Dật cũng không ngẩng đầu mà khẽ ừ, bất quá lông mày lại hơi hơi nhăn lại. Trong tay là biểu thức số học được viết hai lần, hắn thở dài ngẩng đầu cắt đứt lời Trương lão bản sắp mở miệng: “Lão bản, năm trước tửu lâu nhiều chỗ sai rất nhiều, đây......”

Lời nói đến bên miệng giữ lại ba phần có chút không thể nói ra, trong lòng ông lão hiểu rõ là được.

Trương lão bản vừa nghe hắn nói lời này thì sắc mặt lại trầm xuống khoát tay thở dài nói: “Tiên sinh quản lý sổ sách trước là cháu ngoại trai của lão bà nhà ta, không nói cũng thế, nói cũng thế.”

Yến Thần Dật lại không hỏi tiếp mang một phần chính xác chép vào trên quyển vở trống một bên, sau đó nghĩ nghĩ vẫn là xé xuống trang sổ sách kia, tìm hồ nhão dán vào trang mới viết trước đó rồi nói: “Ta đã viết chuẩn xác rồi, tờ sai này dán lên về sau lão bản nếu kiểm toán cũng thấy rõ một chút.”

Trương lão bản nhanh chóng gật đầu, cảm thấy phương pháp này của Yến Thần Dật thật tốt.

“Tiên sinh nghỉ một lát, những quyển này thong thả xem.” Ông lão hiện tại có tính toán khác vì vậy cười hỏi: “Tiên sinh đã thưởng thức qua thức ăn trong tửu lâu chúng ta chưa? Có ý kiến gì không?”

Yến Thần Dật buông bút nhìn ông lão, suy nghĩ rồi lắc nói: “Chưa ăn qua, bất quá khẩu vị của huynh trưởng ta rất chuẩn, y nếu như nói ăn không ngon thì nhất định ăn không ngon.”

Lời này không phải Yến Thần Dật nói bậy, hắn phát hiện thói quen ăn uống của Tư Bác rất tốt, không kiêng ăn nhưng rất kén. Nếu y cảm thấy món gì khó ăn thì sẽ trực tiếp nói trắng ra cho ngươi không thể ăn. Cho nên Yến Thần Dật đối với lời y nói rất tin tưởng, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào một tên ngốc nói láo? Quá khó khăn. Ít nhất hắn còn không có dạy qua, phỏng đoán Tư Bác cũng không biết.

Trương lão bản há miệng lại không có biện pháp phản bác. Nói như thế nào loại thức ăn này chính là như thế, cho dù là lại ăn mấy món gì đó ngon vẫn như vậy cũng không có tâm ý, nhưng ông hiểu rõ đầu bếp tửu lâu nhà mình đã làm nhiều năm, ít nhất tay nghề còn tốt hơn những đầu bếp tiệm cơm khác.

“Lão bản có thể lấy thực đơn đến cho ta xem được không? Hoặc là nếu đại sư phụ không vội thì mời y đến một chút.” Đại sư phụ trong miệng Yến Thần Dật là tên gọi tôn kính với người làm chủ phòng bếp.

Trương lão bản gật đầu rồi tự mình đứng dậy đi vào phòng bếp mời người.

Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái, nghĩ thầm: ‘xem ra Trương lão bản này còn phải xem sắc mặt của đầu bếp kia. Bất quá cũng đúng, làm buôn bán tửu lâu cũng không phải là trông cậy vào những người trong bếp giữ cho mình thể diện để kiếm tiền, ở xã hội hiện đại cũng là như vậy.’

Hắn đứng lên duỗi thắt lưng hoạt động, còn đừng nói đến mình cũng đói bụng. Vừa ra cửa phòng thì nhìn thấy Tư Bác ở trong sân đang ăn cơm. Bất quá sắc mặt nam nhân lúc này không tốt, giống như nhét thuốc độc gì đó vào trong miệng, mặt ủ mày chau chứ không có vui thích nhiệt tình như bình thường ăn cơm.

“Ăn no không?” Yến Thần Dật ngồi ở bên cạnh y vươn tay cầm cái muỗng y dùng qua múc canh xương đặt ở bên miệng. Đầu tiên là ngửi ngửi, sau đó nếm nếm. Chép chép miệng, hương vị còn có thể, không quá xuất sắc, không khó uống, tầm thường nhạt nhẽo.

Hắn nhướng mày, lại chọn mấy thứ xào rau bỏ vào miệng nếm đều là như thế. Tuy rằng nhìn màu sắc rất phong phú nhưng hương vị quả thật bình thường, trách không được Tư Bác lại nói ăn không ngon. Ngay cả mình cũng cảm thấy hương vị bình thường, nếm qua một lần sau đó không có dục vọng lại ăn mấy món này.

Hắn thở dài nghĩ thầm: "đầu bếp này cũng thật sự lãng phí loại thịt rau dưa tươi mới như vậy, nếu như không phải trong thành này chỉ có một nhà tửu lâu lớn này, chỉ sợ nhà tửu lâu này đã sớm đóng tiệm."

“Thần Thần, ta muốn đệ nấu cơm.” Tư Bác bĩu môi lại gần dùng mặt cọ cọ vào bả vai Yến Thần Dật, đối với chuyện giữa trưa cơm ăn không ngon rất oán niệm.

Yến Thần Dật cười gượng vỗ vỗ bờ vai của y, cũng rất bất đắc dĩ.

“Đây không phải ở nhà, chắp vá ăn chút, ngoan nha, một lát ta bận rộn xong chúng ta trở về nhà.”

Yến Thần Dật đang dỗ Tư Bác cáu kỉnh lại ăn hai miếng màn thầu, bình thường nam nhân có thể ăn ba cái bánh màn thầu lớn, uống hai chén canh. Hôm nay lại chỉ ăn một nửa cái màn thầu, một chén canh cũng chưa uống hết, hắn có chút lo lắng nam nhân bị đói.

Yến Thần Dật trước nay vẫn luôn không nghĩ tới chuyện hắn lại mang Tư Bác nuôi hoàn toàn trở thành tiểu hài tử.

“Đến đến đến, tiên sinh, ta giới thiệu cho tiên sinh, đây chính là đại sư phụ tửu lâu chúng ta, Lưu sư phụ.” Trương lão bản dẫn theo nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi đến hậu viện, thấy Yến Thần Dật cũng đi ra ăn cơm thì nhanh chóng tiến lên giới thiệu cho bọn họ.

“Đây là tiên sinh mới mời đến quản lý sổ sách, họ Yến.”

Lưu sư phụ gật đầu rồi liếc mắt nhìn Yến Thần Dật một cái. Hắn vừa bận rộn xong mọi chuyện trong phòng bếp thì bị lão bản gọi vào hậu viện còn tưởng rằng là chuyện gì, không nghĩ tới chính là giới thiệu tiểu hậu sinh cho mình mà thôi.

Trương lão bản có chút xấu hổ, ông cũng đã sớm không kiên nhẫn với thái độ của Lưu sư phụ nhưng không thể nói thêm cái gì, nói như thế nào cũng là dựa vào đầu bếp mở ra tửu lâu, đầu bếp này nếu như không làm thì tửu lâu này của ông cũng không thể mở.

Chiến loạn qua đi đầu bếp nào dễ tìm như vậy. Haizz.

Yến Thần Dật cười cười với Lưu sư phụ, hắn đứng lên mời y và Trương lão bản ngồi xuống rồi vươn tay rót ly trà cho hai người, thái độ rất cung kính, chung quy một lát nói chuyện có khả năng sẽ đắc tội với người ta, vẫn là trước làm ra bộ dáng mới đúng.

Sắc mặt Lưu sư phụ thư thả lại bưng trà uống một ngụm.

Tư Bác ở một bên híp mắt nhìn lão, vừa nhìn vừa liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn hừ một tiếng.

Đừng nhìn y ngốc nhưng mũi rất linh, y đoán được trên người Lưu sư phụ có mùi khói dầu. Vừa nghĩ đến này người chính là người nấu ra thức ăn khó ăn như vậy thì Tư Bác không vui vẻ.

Y không vui thì sẽ trực tiếp phản ứng ra, há miệng ngay nói: “Lão nấu thức ăn một chút cũng không ăn ngon, còn không có ăn ngon bằng Thần Thần tùy tiện nấu.”

Khóe miệng Yến Thần Dật giật giật xoay mặt che cái miệng của y.

Lưu sư phụ uống một ngụm trà trong miệng nuốt cũng không phải mà phun cũng không phải, ngược lại là Trương lão bản ở một bên cười vui vẻ, sắc mặt không thay đổi.

“Tiểu tử ngươi nói như thế là sao? Ta nấu cơm hơn nửa đời còn chưa có người dám nói ta nấu thức ăn ăn không ngon!” Lưu sư phụ duỗi tay vỗ xuống cái bàn rồi nhìn chằm chằm Tư Bác.

Tư Bác run lên, mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn nghển cổ nói: “Vốn dĩ chính là, chính là khó ăn.”

Yến Thần Dật nhíu mày kéo tay Tư Bác nhéo nhéo, Tư Bác lập tức ngoan ngoãn an tĩnh lại.

“Lưu sư phụ, huynh trưởng ta nói nặng rồi, ta thay huynh ấy xin lỗi ngài.” Yến Thần Dật đứng dậy chắp tay thi lễ với Lưu sư phụ, tiếp đó ngồi xuống tiếp tục nói: “Bất quá có lời ta còn muốn nói sẽ mạo phạm đến.”

Lưu sư phụ nhíu mày bất quá không nói chuyện. Nói như thế nào lão bản cũng đang ngồi ở bên cạnh, hắn nếu như càn rỡ cũng nên biết ai là chủ nhân, ngay cả tính không muốn nghe cũng chỉ có thể chịu đựng.

Yến Thần Dật nhìn về phía Trương lão bản thấy ông lão đang cười tủm tỉm nhìn hắn, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn nói với Lưu sư phụ: “Ta biết Lưu sư phụ làm đầu bếp nhiều năm, cũng quen thuộc mọi chuyện trong phòng bếp. Bất quá tửu lâu buôn bán xấu có một phần phát ra là dựa vào phòng bếp này, tửu lầu chúng ta coi như là tửu lầu lớn nhất số một số hai trong huyện, màu sắc tuy là không tệ nhưng hương vị lại rất bình thường.” Vừa nói duỗi tay chỉ chỉ vào tô canh xương, cũng không quan tâm sắc mặt tốt xấu của Lưu sư phụ hiện tại mà nói tiếp: “Canh xương vốn hẳn là thơm, ngon, không đầy mỡ; nhưng mà trên canh xương này nổi một lớp mỡ thật dày không nói, hương vị cũng chỉ một.”

Sắc mặt Lưu sư phụ đỏ lên nhưng chưa nói phản bác gì.

Trương lão bản ngược lại là ở một bên gật đầu hỏi: “Tiên sinh có cái gì đề nghị không?”

Yến Thần Dật cười: “Nếu như là thả chút rong biển và bắp, hoặc là củ cải gì đó phối với thức ăn, không chỉ bớt đi dầu mỡ cũng có thể gia tăng vị ngọt.”

Tư Bác ở một bên liên tục gật đầu xen vào nói: “Lúc Thần Thần mỗi lần nấu canh xương thì đều sẽ thả chút bắp vào, ăn rất ngon.”

“Hơn nữa, nếu như là ít thả chút khoai tây sợi vào sẽ càng tăng hương vị. Nếu như không muốn nhìn thấy khoai tây sợi, chỉ cần lúc ra nồi thì vớt đi là được.” Yến Thần Dật nói xong lại chắp tay với Lưu sư phụ, khiêm tốn nói: “Ta cũng bất quá chính là biết một ít da lông, Lưu sư phụ chớ trách.”

Lưu sư phụ khoát tay, ngược lại là tỉ mĩ suy nghĩ ý hắn nói, cảm thấy chuyện thật đúng là như vậy.

Lưu sư phó này cũng là quái nhân, nếu như hắn xem thuận mắt một người thì nói cái gì cũng được, mới đầu thì cảm thấy Yến Thần Dật tuổi còn trẻ không có bản lĩnh gì. Bất quá nghe y nói hai câu đơn giản như vậy ngược lại là đối với y phải nhìn bằng con mắt khác.

“Vậy tiên sinh hãy nói về tam tiên xào.” Lưu sư phụ chỉ chỉ vào một đĩa tam tiên xào khác rồi hất cằm.

Yến Thần Dật nhìn thoáng qua, tiếp theo cầm lấy đôi đũa gắp nếm nếm rồi thản nhiên nói: “Làm tam tiên xào này có rất nhiều loại, nếu dựa vào đĩa trước mặt này nói, nếu là cà tím bọc bột mì bên trong chiên qua thì là có thể giữ cho nó mềm mại mà sẽ không sụp xuống thành một đống.”

Hắn cầm đôi đũa chọt chọt lấy ra hai miếng khoai tây từ bên trong: “Nếu là khoai tây cắt miếng chiên qua dầu thì sẽ xốp giòn; lại đến chính là ớt xanh này, ớt xanh bình thường đều mang theo vị hơi hơi cay đắng, rất nhiều người đều không thích. Nhưng trước đó dùng nước đường ngâm một lát, không chỉ màu sắc tươi sáng, hương vị cũng sẽ ngon rất nhiều.”

Ánh mắt của Trương lão bản lúc này thật tinh quái, vẻ mặt nhìn Yến Thần Dật giống như là chồn phát hiện gà con, thật dọa người.

Tư Bác nhích lại gần ôm lấy cánh tay Yến Thần Dật, còn trừng mắt nhìn Trương lão bản.

Lưu sư phụ đứng lên nói: “Ta đi dựa theo tiên sinh nói làm một lần, nếu như tiên sinh nói đúng vậy thì nghe theo lời tiên sinh, nếu như không đúng thì ta sẽ không tha cho tiên sinh đâu.”

Yến Thần Dật đứng lên: “Không bằng ta đến làm, Lưu sư phụ nếm thử như thế nào?”

Lưu sư phụ gật đầu dẫn theo y đi về phía phòng bếp.

Tư Bác nhanh chóng đuổi kịp, có thể ăn được cơm Thần Thần nấu thật vui vẻ.