Ba người chủ sự trong cấm quân mặt đều biến sắc, Tiễn Tùng và Lý Hùng nhìn Đông Võng Tử, chỉ mong hắn có thể ngăn cơn sóng dữ, nghĩ ra biện pháp gì đó để cứu vãn tình thế.

Trông thấy những ánh mắt căm thù của chúng tướng lĩnh cấm quân, Đông Võng Tử trong bụng thầm nổi giận. Bản thân lão từng thi chú hại chết bao nhiêu người, cũng từng uy hiếp bao nhiêu người, những thân nhân của người bị thi chú chưa bao giờ dám phản kháng lại lão. Nhưng hôm nay không ngờ lại thất bại, bị người ta cướp đi nhục thân của những người chịu thuật, bây giờ cứ cho là mình có phương pháp uy hiếp bọn họ, nhưng địch quân cũng có cách nắm giữ tính mạng những người chịu thuật, nếu mang ra uy hiếp thân nhân người chịu thuật thì cả hai bên coi như ngang tay.

Đông Võng Tử nghiến chặt răng, lão đã quyết định nhẫn tâm: nếu đã khó khống chế được những người chịu thuật kia, vậy không bằng lão lén ra tay giải quyết bọn họ, để cho chúng tướng lĩnh nghĩ rằng thân nhân mình chết trong tay Lý Tiểu Dân. Dưới sự thù hận không chừng họ sẽ dẫn quân tấn công mạnh để mong có thể báo thù rửa hận.

Số người chịu thuật tầm khoảng vài chục người, cũng chỉ có pháp lực cường đại như Đông Võng Tử mới có thể đồng thời khống chế hồn phách của nhiều người sống như vậy mà không quá trầy trật. Mấy chục người gỗ cũng không phải là nhỏ, không thể mang hết trên người được, nên lúc này đều được để trong một cái túi da đeo ở cổ ngựa. Đông Võng Tử tiện tay lấy một cái người gỗ từ trong túi da ra, cũng chẳng cần nhìn xem ở trên viết tên tuổi cùng ngày sinh tháng đẻ của ai, chỉ cầm cương châm đâm mạnh vào vị trí trái tim!

Trên tường thành đột nhiên vang lên một tiếng thét thảm thiết, một phụ nữ trung niên vốn đang mê man, được quân linh dìu đỡ, đầu gục xuống, vào lúc cương châm đâm lên người gỗ thì đột nghiên ngẩng đầu lên thét chói tai, trên mặt lộ vẻ sợ hãi cùng đau đớn!

Hai binh lính đang đỡ nàng sợ run người, vội vàng thả tay để nàng ngã ra mặt đất. Sau khi đỡ sợ thì tới đỡ dậy xem xét, không ngờ ngàng đã hương tiêu ngọc vẫn, khí tuyệt thân vong rồi.

Một tướng lĩnh cấm quân ở ngoài thành trông thấy thì lòng như đao cắt, khản giọng hét lên:" Hiền thê!"

Lý Hùng liếc thấy động tác của Đông Võng Tử nhưng cũng không chỉ ra, ngược lại còn dùng ánh mắt ra lệnh cho thân binh đứng bên cạnh quây vào che tầm nhìn mọi người cho lão, rồi vung đao hét lên giận dữ:" Lý Tiểu Dân! Ngươi thấy chúng tướng quân một lòng vì nước, không chịu đầu hàng ngươi liền hạ độc thủ như vậy! Đồ ác độc, quả không hồ là thái giám hậu cung tâm địa như rắn độc!"

Gã còn chưa dứt lời thì một ông lão đứng đằng sau Lý Tiểu Dân lại hét lên thảm thiết rồi gục ngã, hai con ngươi lồi cả ra, mặt lộ vẻ đau đớn vô cùng.

Chúng tướng cấm quân đều hét lên điên cuồng, ánh mắt vừa căm hận lại vừa cầu xin sự thương xót nhìn về phía Lý Tiểu Dân, lớn tiếng hô:" An Nam Tướng Quân, đừng ra tay! Mạt tướng nguyện hàng!"

Tiếng xin hàng còn chưa dứt thì lại có một người gặp phải độc thủ, cả người đổ ập xuống sau lưng Lý Tiểu Dân, hai mắt cũng trợn trừng, chết không rõ ràng.

Thấy Lý Tiểu Dân liên tiếp ngầm hạ độc thủ, chúng tướng vừa sợ vừa giận, những tướng lĩnh vừa mất đi thân nhân càng khóc rống lên, lớn tiếng mắng chửi. Họ gần như mất đi lý trí, chỉ biết dẫn theo thân binh lao thẳng về ngự lâm quân ở phía trước mà giết.

Trên thành Kim Lăng, Lý Tiểu Dân trong bụng thầm nổi giận, phất tay chỉ về phía Đông Võng Tử, lạnh lùng quát to:" Yêu đạo, ngươi ngầm hại người lại muốn đổ vạ cho ta, đạo lý gì vậy?"

Trong cơn giận dữ, hai mắt hắn trợn tròn, một cỗ khí thế cuồng bạo từ trên người hắn phát ra, hai tay rung lên, đằng sau người hắn đột nhiên xuất hiện ba bóng người cùng mặc đồ mày trắng đứng sừng sững giữa không trung, chỉ là bóng người hơi mờ nhạt, nhìn không rõ.

Thấy bạch y pháp thân của An Nam Tướng Quân xuất hiện, các binh lính sợ tới mức trợn mắt há mồm, ngoại trừ mấy tướng lĩnh cấm quân đang mất đi lý trí mà dẫn thân binh chém giết điên cuồng ra, những người còn lại đều dừng tay, ngơ ngẩn nhìn hai vị pháp sư đấu phép.

Hai tay Lý Tiểu Dân vung về phía trước, lạnh lùng quát:" Yêu đạo, xem pháp thuật lợi hại của ta!"

Ba bóng trắng lơ lửng trên không trung sau lưng hắn đồng thời khua tay chỉ về phía trước.

Một cơn gió cực mạnh phát ra từ chỗ hắn đứng, điên cuồng thổi về hướng bắc, nó đi tới nơi nào thì cát bay đá chạy, thổi mạnh tới mức chúng binh sĩ mắt không mở nổi, đành phải che mặt hô hoán, kinh hoảng liên tục lùi về sau.

Giống như cự long rít gào, trong thoáng chốc, cuồng phong đã thổi qua cả chiến trường rộng lớn, mạnh mẽ quét thẳng tới trước mặt Đông Võng Tử.

Đông Võng Tử chính đang đưa tay mò loạn trong túi da, tay phải thì cầm chặt cương châm. Lão chuẩn bị giết thêm mấy người chịu thuật nữa thì cuồng phong quét tới, trong lòng thầm kinh sợ, cả người lẫn chiến mã ở dưới đều bị đẩy lùi mấy bước, quần áo lông tóc trên người dựng ngược về phía sau. Cái túi da đeo trên cổ ngựa cũng bị thốc về phía sau, một vài người gỗ trong đó bị rơi ra ngoài.

Đông Võng Tử cắn rắng, giận dữ hét to:" Lý Tiểu Dân, ngươi đừng tưởng rằng dùng ít thuật che mắt là có tác dụng, muốn dùng sao không dùng huyễn long ngươi đoạn được ở cự sơn lần trước? Chỉ dùng một lần không dùng được tiếp, có phải còn chưa quen, nên không thể hiện thế giữa ban ngày đúng không?"

Lý Tiểu Dân đứng trên tường thành mặt lạnh như băng, hắn cũng không muốn nhiều lời với lão, hai tay rung lên, ba bạch y pháp thân sau người đột nhiên bám lên người hắn, tứ thể hợp nhất.

Vẻ mặt của Lý Tiểu Dân trở nên nghiêm túc, tay niết pháp quyết, miệng lẩm bẩm niệm tụng, đột nhiên đưa tay chỉ về phía trước, giận dữ hét:" Yêu đạo chịu chết!"

Một bóng người màu trắng từ trên người hắn bắn ra nhanh như cuồng phong, lao thẳng về phía trước!

Bóng trắng này động tác nhanh như chớp, trên người còn mang theo sức gió cực mạnh, cả người lao thẳng về phía bắc. Nó đi qua nơi nào, cuồng phong bám theo người liền thổi bay những tướng sĩ cấm quân ở ven đường chưa kịp trốn chạy. Đợi cuồng phong đi qua, những người bị thổi liền rơi phịch xuống đất, gãy xương đứt gân, đau đớn không thôi.

Đông Võng Tử tay trái nắm một người gỗ, tay phải cầm cương châm, đang muốn đâm thêm một người nữa, chợt thấy bóng trắng bổ nhào tới trước mặt thì không khỏi kinh hãi, vội ném các thứ trong tay đi, vừa rút kiếm vừa thét to, vung kiếm chém thẳng về phía bóng trắng!

Trong thoáng mơ hồ, bóng trắng cũng tiện tay vung lợi kiếm chém xuống, một tiếng rít vang lên, cuồng phong đầy trời đâm thẳng về hướng Đông Võng Tử!

Trường kiếm trong tay Đông Võng Tử mang theo pháp lực cường đại hung hăng chém tới, nhưng lại giống như đánh vào hư không vậy. Còn lợi kiếm trong tay bóng trắng thì đâm thẳng tới trước ngực lão, trên người lão lóe lên một cái rồi hóa thành một đạo bạch quang lao thẳng về phía hậu trận.

Gió mạnh ập tới, Đông Võng Tử cả người đều bị cuốn vào cuồng phong, chiến mã cũng bị sức gió mạnh mẽ thổi bay ngược về phía sau, có thể còn ngã lăn ra.

Đông Võng Tử trong lòng thầm kinh sợ, vội vàng niệm Định Phong chú mới giúp chiến mã ổn định trong không trung rồi từ từ hạ xuống đất. Tuy vậy lông nó vẫn bị cuồng phong thổi tung, nó hí lên, hai mắt nhắm chặt không mở ra được. Text được lấy tại

Cuồng phong rít gào, mạnh mẽ vô cùng, dây lụa buộc cái túi da khổng lồ kia dưới cơn cuồng phong sắc như đao kiếm cũng bị cắt đứt. Cả cái túi bị thổi ngược về phía sau, miệng túi bung ra, mấy chục cái người gỗ bị gió thổi bay khắp trời. Thoáng chốc, trên bầu trời phía sau Đông Võng Tử, khắp nơi bay đầy người gỗ.

Trên tường thành, thân thể của thân nhân chúng tướng lĩnh cấm quân cũng đồng thời chấn động mạnh, giống như bị gió thổi mạnh vậy, liều mạng vùng vẫy giãy dụa, khuôn mặt co rúm lại vì đau đớn, miệng há hốc thét lên thảm thiết.

Chợt thấy người gỗ phụ hồn của thân nhân mình bị thổi bay, khiến cho họ cảm thấy đau đớn. Chúng tướng lĩnh cấm quân sợ hãi, liều mạng thúc ngựa quay lại, trong cơn gió cuồng bạo chạy như bay về phía bắc, quyết một lòng cướp lại người gỗ có ghi ngày sinh tháng đẻ của thân nhân mình!

Đông Võng Tử gào thét trong gió, lão kinh sợ không thôi, muốn quay người thu lại sản phẩm thi thuật của mình, nhưng chỉ thấy khắp trời đầy người gỗ, mỗi cái bay một phương, không tài nào thu lại được.

Cuồng phong thổi qua, chiến trường chỉ còn là một đống bừa bãi. Tướng sĩ ngự lâm quân sớm đã được căn dặn, nếu thấy tướng quân làm phép thì phải tránh sang hai bên. Chỉ có mỗi tướng sĩ cấm quân chưa kịp phòng bị, đứng mũi chịu sào, bị cuồng phong thổi bay khắp nơi, rơi xuống đất thành tàn tật vô số. Trong lúc nhất thời, tiếng rên liên tục vang lên khắp nơi, thảm thiết vô cùng.

Trên tường thành, từ trên người Lý Tiểu Dân đột nhiên phát ra một cỗ hàn khí, sắc mặt hắn trở nên trắng như bắng tuyết. Đột nhiên hai tay hắn rung lên, lại một bóng trắng như tuyết nữa hiện ra trên người hắn, rồi sau đó bắn nhanh về quân trận phía trước.

Bóng trắng lao qua chiến trường, nó mang trên mình hàn khí cực mạnh, chỉ cần lướt tới gần binh lính là khiến cho họ trượt chân té ngã, kêu gào thảm thiết. Người không ngờ đã bị đông cứng một phần, trên khôi giáp đóng một lớp băng sương.

Bóng trắng cực lạnh đi qua đâu liền để lại những tiếng kêu thảm thiết vì đông cứng của đám binh sĩ cấm quân. Họ nhìn nhau, mặt ai nấy đều biến sắc, kinh sợ không thôi.

Đông Võng Tử tay phải nắm chặt lợi kiếm, lớn tiếng rít gào, trong miệng niệm pháp quyết hộ thân. Cả người sừng sững bất động, chỉ đưa mắt nhìn bóng trắng đang tới, ngưng thần vào một kiếm rồi đâm thẳng về phía nó!

Bóng trắng hóa thân là Sương Di, khắp người đều là sát khí lạnh lẽo vô cùng, thấy trường kiếm của yêu đạo đâm tới thì cũng không thèm né tránh, chỉ rít lên một tiếng trong gió rồi cả linh thể hóa thành kiếm quang cực lạnh, bắn về phía yêu đạo!

Linh thể chí âm chí hàn đi qua tấm đạo bào của Đông Võng Tử, xuyên thẳng qua ngực rồi bắn về phía bắc. Đông Võng Tử lập tức cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, lạnh tới mức đông cứng thì không khỏi kêu lên đau đớn. Nếu không có thần công hộ thể, chỉ sợ một chiêu hàn băng kiếm này đã đủ để biến lão thành khối băng rồi.

Ở phía sau lưng lão, thân binh hộ vệ do Lý Hùng phái tới cùng tướng sĩ cấm quân vừa bị cuồng phong giày vò, giờ lại gặp hàn khí ập tới, liền kêu thét thảm thiết rồi ngã nhào ra đất, cả người đóng đầy băng tuyết, trông giống một cục nước đá vậy, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích được.

Đông Võng Tử tức giận gầm lên, vung tay phá lớp băng đóng trên người. Lão cảm thấy pháp lực hao tổn rất nhiều thì không khỏi thầm cảm thấy kinh sợ.

Lão sớm biết Lý Tiểu Dân lợi hại, bằng không hai vị sư huynh sẽ không bị hắn giết dễ dàng như vậy, do vậy luôn không dám đối đầu chính diện với hắn. Nếu không phải Tiễn Tùng bảo đảm rằng Lý Tiểu Dân đã đi Trần Cảnh, rất lâu mới có thể quay về, thì chắc lão cũng không dám giúp Tiễn Tùng Lý Hùng đoạt quyền cướp vị. Ai biết được ra trận mới thấy sự lợi hại của Lý Tiểu Dân đã vượt quá ý liệu của lão, khiến Đông Võng Tử thấy rất hối hận, nhưng lão không thể rút lui, đành phải cắn răng cố chống đỡ. Lão căm hận nói:" Lý Tiểu Dân, ngươi còn bản lĩnh gì nữa, không phải chỉ có mỗi thế thôi chứ?"

Đứng trên tường thành, Lý Tiểu Dân cười phá lên, hai mắt phát ra tinh quang, hai tay niết pháp quyết rồi đồng thời chỉ về phía trước, quát:" U Nhi, xem nàng biểu diễn nào!"

Một bóng trắng mảnh khảnh từ trên người Lý Tiểu Dân bay ra, trong lúc nhất thời pháp ra ánh sáng rực rỡ, chiếu lên đám quân lính đang nằm đầy đất, khiến họ che mặt kêu đau, không ai mở được mắt ra nhìn!

Linh thể U Nhi niết động kiếm quyết, tay cầm linh kiếm bay về phía trước. Từ linh thể phát ra linh lực cực lớn, hào quang chói mắt vô cùng, trông giống như một mặt trời di động vậy. Nàng bay thẳng về phía trước, hướng về phía yêu đạo đang nghiến răng cầm kiếm!

Ánh sáng mạnh mẽ như như vậy, cho dù là Đông Võng Tử đã dùng phù thủy rửa mắt cũng khó có thể nhìn được, chỉ đành cố gắng chống đỡ. Lão căm tức nhìn về phía trước, nhưng chỉ thấy pháp thân do Lý Tiểu Dân phóng ra trong quầng ánh sáng rực rỡ đó rõ ràng là một bạch y thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ, trên người có linh lực mạnh mẽ khiến Đông Võng Tử không khỏi sợ mất mật!

Trong lúc sinh tử tồn vong, Đông Võng Tử đã hết cơ hội rút lui, chỉ đành lớn tiếng niệm chân ngôn, tay cầm thật chặt trường kiếm, vừa kích khởi pháp lực toàn thân vừa giận dữ nhìn bạch y thiếu nữ trong quầng ánh sáng đang cầm kiếm bay tới!

Pháp lực cả đời Đông Võng Tử đã được kích phát, từ trên người lão phát ra một ánh sáng màu xanh. Trên đầu lão chớp động một ngọn lửa xanh nhắm thẳng không trung, ngọn lửa cao khoảng vài thước. Lúc này, hai mắt Đông Võng Tử phát ra tinh quang, vung kiếm rống giận rồi thúc ngựa vọt về phía trước, quyết cùng linh thể cường đại phía trước đang bay tới đánh một trận sinh tử!

U Nhi vận đủ linh lực, nàng bay nhanh về phía trước. Trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ trang nghiêm, linh kiếm cầm trong tay, ngưng tụ linh lực khổng lồ rồi như điện xẹt lao tới Đông Võng Tử ở phía trước. Nàng quát một tiếng rồi vung mạnh linh kiếm ra, dùng một tốc độ cực nhanh con người khó có thể đạt được trong nháy mắt chém liền mấy trăm kiếm.

Đông Võng Tử lớn tiếng gào rú. Lão chỉ thấy hoa mắt, bóng trăng phiêu động, ánh sáng rực rỡ ập tới, lão bỗng thấy tay nhẹ đi, pháp kiếm dùng nhiều năm không ngờ đã gãy làm nhiều khúc, theo gió bay đi.

Mặt lão còn chưa kịp đổi sắc thì linh kiếm đã đánh tới. Trong tiếng gào thét thê lương của Đông Võng Tử, cả người lão bị đánh bay ra khỏi lưng ngựa, thân thể đang bay trong không trung liền bị linh kiếm bổ ngang chém dọc vô số lần, huyết nhục bay loạn, thân thể trước còn hoàn chỉnh giờ đã biến thành huyết vụ bắn khắp trời!

Một kiếm này đã ngưng tụ linh lực mạnh mất mà U Nhi tu luyện lâu ngày, uy lực lớn vô cùng, khiến cho pháp lực nhiều năm như yêu đạo cũng không thể chống đỡ được, cuối cùng phải liều mạng thiêu đốt dư nhiệt để ngăn cản. Dù vậy cả nguyên thần cũng bị đánh cho nát bấy, hòa cùng huyết nhục bắn ra khắp nơi.

Chiến mã của Đông Võng Tử cũng sợ tới mức cả người mềm nhũn, hai mắt gần như bị ánh sáng rực rỡ lúc nãy làm mù, một lúc lâu sau mới có thể mở ra. Nó chạy loạn lên, mang theo tấm thân dính đầy vết máu của mình gạt ngã mấy binh sĩ đang ôm mặt kêu đau rồi trốn vào đồng hoang.

Nghe thấy tiếng kêu thảm của Đông Võng Tử, Tiễn Tùng trong lòng thấy không ổn, hồi lâu sau mới xoa mắt nhìn lại chỗ Đông Võng Tử vừa đứng. Nhưng ngoại trừ một đống huyết nhục mơ hồ, thêm một thớt chiến mã không chủ chạy loạn ra thì chẳng còn gì khác nữa. Y không khỏi sợ hãi, ngơ ngác nói không nên lời.

Lý Hùng dù chết cũng không chịu nhận thua, thấy tình thế bất ổn mà cũng không chịu thừa cơ bỏ chạy, ngược lại còn quát to:" Các tướng sĩ, Lý Tiểu Dân hung tàn ác độc, đã giết thân nhân của chúng tướng, lại đánh lén Đông Võng Tử tiên sư. Khiến cho người bị trọng thương, phải quay về dưỡng thương, có điều, pháp lực hiện giờ của Lý Tiểu Dân đã hao hết! Chúng tướng có thể hợp lực tiến về phía trước, chém Lý Tiểu Dân để tạ thiên hạ!"

Chúng tướng quân có người nhà bị bắt mờ mịt luống cuống, không biết nghe theo ai thì tốt. Chỉ có thể tìm tòi khắp nơi trong loạn quân, hi vọng có thể tìm được người gỗ đang treo tính mạng của thân nhân mình.

Tiễn Tùng thấy tình thế nguy cấp, quay đầu lại nhìn về quân trận phía bắc, trong lòng thầm kêu may mắ. Ở hậu trận, những người áp trận dẫn binh đều là thân tín y bồi dưỡng nhiều năm, có tướng lĩnh cấm quân đã phụ thuộc vào y, cũng có gia tướng thân tinh trong phủ y được phái đi lĩnh binh, lúc này họ đã phát huy được tác dụng. Có bọn họ dẫn dắt nhóm lớn cấm quân bảo vệ, mình muốn thừa dịp loạn bỏ chạy cũng chẳng phải việc khó.

Y lén lút thúc ngựa chạy về phía sau, đang muốn dẫn theo thân binh trốn vào hậu trận thì chợt nghe thấy giết chóc kịch liệt truyền từ phương bắc tới làm chấn động của tim gan y. Y không khỏi sợ hãi, ngây người đứng một chỗ.

Từ hậu phương có truyền lệnh binh hốt hoảng thúc ngựa chạy tới, khom người bẩm báo với Tiễn Tùng:" Bẩm tướng gia, Tần quý phi mang theo đại quân từ phương Bắc đánh tới!"

Tiễn Tùng kinh hãi, không phải Tần quý phi ở trong thành sao, sao giờ lại xuất hiện từ phương Bắc?

Y không biết, từ lúc phản quân vào thành, chiến sự bắt đầu thì Tần quý phi đã được thái giám thân tính do Lý Tiểu Dân phái tới hộ tống rời khỏi cung. Lại được hai bang chủ bộ hạ của mình thừ lúc hỗn loạn hộ tống rời khỏi thành, đưa nàng đi về phía bắc để tìm huynh trưởng của nàng xin viện binh cứu trợ.

Tần quý phi lòng nóng như lửa đốt, nàng đi cả ngày lẫn đêm, được nửa đường thì gặp được một nhánh quân. Đó là do trưởng tử của Tần lão tướng quân chủ trì Bắc Lộ quân nhận được bồ câu đưa thư của nàng, liền phái nhi tử của mình là Tần Nghi Phúc dẫn theo năm vạn đại quân tới cần vương cứu viện. Trông thấy cô mẫu hắn vừa mừng vừa sợ, vội vã chào hỏi rồi đem quyền tướng quân giao cho Tần quý phi.

Lúc này Tần Quý Phi dẫn theo đại quân tới vừa kịp. Cho mọi người nghỉ ngơi một chút rồi nàng đem quân đánh úp, từ phương Bắc xông tới ào ạt, khiến cho hậu trận của phản quân rối loạn!

Tiễn Tùng nghe tin báo thì càng hoảng sợ, đang muốn tìm đường bỏ chạy thì chợt thấy phía Tây bụi bay mù mịt, hình như là có một nhánh quân đang giết tới!

Tiễn Tùng đưa mắt nhìn, trong lòng thì thầm cầu khẩn, chỉ mong đấy là thủ tướng thân tín do mình gài vời Miên Nhân châu ở phía Tây thành Kim Lăng dẫn viện quân tới, như thế thì còn có sức mà đánh một trận!

Chiến mã chạy như điên, tiếng bước chân như sấm, giẫm cho cả mặt đất rung chuyển không ngừng. Đám quân binh đều đưa mắt nhìn về phía Tây, đã thấy tinh kỳ phấp phới, là một đoàn kỵ binh nhanh nhẹn dung mãnh vô cùng đang vung trường đao liều mạng giết tới, nhưng lại đánh cờ hiệu của Tây Lộ quân!

Đoàn kỵ binh này tuy chỉ có mấy ngàn người, nhưng mỗi người lại rất dũng mãnh, tướng quân dẫn đầu cũng đầy vẻ hào hùng. Tay vung trường đao, lớn tiếng rống giận, khí thế ép tới làm binh lính cấm quân không thở nổi.

Đi đầu là một nữ tướng, xinh đẹp như hoa, nhìn bề ngoài thì mới khoảng hai mươi tuổi, nhưng trên người lại đầy vẻ sức quyến rũ của nữ tử thành thục. Thân thể gợi cảm vô cùng, cho dù được áo giáp bảo vệ ở trong nhưng nàng cũng không giấu được dáng người ma quỷ khiến người khác phải chảy máu.

Nàng đầu đội lông đuôi gà, cả người phát ra khí tức dã tính của nữ tử dân gian, trong tay vung vẩy một đôi liễu diệp đao, lớn tiếng quát tháo, thúc ngựa chạy nhanh, dẫn theo mấy ngàn kỵ binh lao nhanh như điện xẹt vào trong trận của cấm quân. Lợi dụng vừa rồi đại loạn, trận thế của cả cấm quân đã rối tung, liền dẫn quân lao thẳng về phía Tiễn Tùng, hung hăng chém giết, khiến đầu người lăn lốc, thây phơi khắp nơi.

Bộ hạ thân binh của Tiễn Tùng mặc dù sớm được y tìm Bắc Triệu Đại Tướng khổ tâm huấn luyện nhiều năm, đã trở thành một quân đội tinh nhuệ, nhưng cũng không thể ngăn cản được một đoàn bạo binh hung mãnh như lang như hổ giết tới, phải rút lui liên tiếp, thẳng đến trước mặt Tiễn Tùng.

Ở phía bên kia, quân đoàn cần vương Bắc Lộ quân cũng hò hét giết tới. Trong trận hai quân, chỉ thấy một nữ tướng người mặt khôi giáp hoàng kim, uy phong lẫm liệt, vung đại đao sắc bén nặng nề giết loạn lên, đánh cho địch quân tan tác rồi dẫn quân giết về phía Tiễn Tùng, Lý Hùng!

Hai viên nữ tướng xinh đẹp, dẫn theo Tây, Bắc hai lộ đại quân đồng thời đánh giết làm cấm quân phản loạn xác phơi đầy đất, lại thêm sớm đã mất chiếm tâm, nên giờ đều kêu cha gọi mẹ, chạy loạn khắp nơi, trận thế rối loạn không thể cứu vãn.

Lý Hùng tức giận vung đao rống to, thét ra lệnh bộ hạ thân binh lao ra ngăn cản. Mà Tiễn Tùng mặt đã xám ngoét, mắt thấy hai phía giáp công, binh bại như núi lở, mà nữ tướng hung hãn ở phía Tây đã dẫn kỵ binh áp sát tới gần. Y đang muốn thúc ngựa bỏ chạy thì chợt thấy nữ tướng xinh đẹp đầu đội lông đuôi gà dẫn quân xông thẳng vào, phá vỡ tầng tầng lớp lớp phòng vệ của thân binh. Nàng thấy Tiễn Tùng ở phía trước đang thúc ngựa bỏ chạy thì trong lòng không khỏi quýnh lên, từ bên hông rút ra một thanh phi đao, hét lớn lên:" Chết!"

Phi đao như tia chớp xẹt qua không trung, " phốc " một tiếng liền cắm trúng vào hậu tâm của Tiễn Tùng. Tiễn Tùng thét lên rồi ngã gục xuống đất, từ hậu tâm chảy đầy máu tươi, chết ngay tại chỗ.

Nữ tướng xinh đẹp cao hứng, chỉ cảm thấy nỗi phiền muộn tích tụ sau nhiều ngày bị giam nhốt lăng nhục đã tan hết, liền cất tiếng cười lớn rồi lại xua quân đánh tiếp, khiến cho một đám thân binh mặt vàng như đất sợ hãi bỏ chạy khắp nơi. Nàng thúc ngựa tiếng tới bên thi thể của Tiễn Tùng, nhảy xuống vung đao cắt đầu y rồi lại leo lên lưng ngựa, tay vung vẩy đầu lâu đầm đìa máu, hô ầm ĩ lên:" Thủ cấp của Tiễn Tùng đang ở chỗ này, kẻ nào còn không chịu đầu hàng thì lấy đây làm gương!"

Xa xa, đứng ở trên tường thành, Lý Tiểu Dân đang đứng phe phẩy quạt mỉm cười nhìn mỹ nữ có dáng người hấp dẫn kia, lại nghe thấy tiếng nàng hô hoán, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn từ phía xa rơi lên người mình, Hồng Tam Nương quay đầu lại, nhìn người thiếu niên tuấn tú đang đứng phe phẩy quạt trên tường thành mà mỉm cười tà tà, thấy vậy nàng không khỏi đỏ mặt, cái cảnh " không thể chịu nổi " kia lại xuất hiện trước mắt.