Ngô Lạc thật sự là không nghĩ ra vì sao đứa bé nhỏ như vậy cần phải học lớp giáo dục sớm, tựa như anh cũng không thể lý giải vì sao mình là một người đàn ông xuất hiện ở chỗ này sẽ bị coi là động vật quý hiếm.

Chương trình học bắt đầu chưa đến mười phút, nữ giáo viên trẻ mặc đồng phục của trường, động tác khoa trương cũng đã không chỉ một lần khen anh trước mặt mọi người rồi: " Chúng ta hãy vỗ tay cho người ba duy nhất này một lần nữa nào!"

Ngô Lạc nhìn mấy tiểu bảo bảo xếp thành một hàng vặn vẹo thân thể, ra sức bò về phía người lớn, anh đang muốn giải thích mình không phải là ba của đứa bé, đã bị giọng nói đầy nhịp điệu của cô giáo cắt ngang, anh một lần nữa xếp bằng ngồi xuống, cảm thấy giải thích hay không giải thích hình như không có nhiều ý nghĩa.

Giáo viên cột cao tóc đuôi ngựa trông có vẻ tràn đầy năng lượng, cô nhìn quanh một vòng: "Hôm nay không có ông bà nội, ông bà ngoại, vậy chúng tôi cũng không lãng phí thời gian dùng song ngữ dạy học, trực tiếp dùng tiếng Anh luôn được không? Mọi người có ai phản đối gì không?"

Một số bà mẹ trẻ khác đều bày tỏ ủng hộ.

Thấy không có người phản đối, nữ giáo viên liền lui sang một bên đảm nhiệm vai trò trợ giảng, tương tác với bọn trẻ toàn bộ giao cho một nam giáo viên nước ngoài năng động, tóc vàng mắt xanh.

Ngô Lạc ôm Tề Tề, một đám người khi thì giơ đứa trẻ lên nhảy múa, khi thì lui sang một bên, giám sát hoạt động xã giao giữa những đứa trẻ.

Tề Tề toàn bộ quá trình đều rất hưng phấn, thằng bé đối với tất cả dụng cụ dạy học và giáo viên đều tràn ngập cảm giác mới lạ, giáo viên nước ngoài cổ linh tinh quái* đi tới giả bộ một cái mặt quỷ với nó, Tề Tề cười đến mức quả thực muốn ngất đi.

* nguyên gốc là 古灵精怪 ám chỉ người có chút gì đó nghịch ngợm, thông minh và kỳ lạ.

Trong tiếng nhạc vui tươi, khóa học nhanh chóng kết thúc trong bầu không khí náo nhiệt, giáo viên bắt đầu trao đổi với từng phụ huynh về biểu hiện và sự tiến bộ của trẻ trong lớp học này, Ngô Lạc nhẹ nhàng chọc chọc Tề Tề đang ra sức đỡ xà đơn bước đi, thương lượng với cậu bé: "Tiểu Tề Tề, đừng chơi nữa được không? Bên ngoài vẫn còn đồ chơi, phòng học này lập tức phải để cho nhóm bạn nhỏ tiếp theo vào học rồi.

"

Tề Tề nghiêng mặt nhìn anh một cái, nhếch miệng cười, tiếp tục ra sức di chuyển về phía trước, ý đồ bắt được quả bóng biển màu lam kia.

Khi giáo viên nước ngoài đi tới, động tác tay chân của anh ta rất phong phú, cảm giác tồn tại mãnh liệt, anh ta lúc kinh lúc rống* từ sau đầu Tề Tề lắc lư một chút, ngũ quan mở ra thật lớn, bộ dáng cực kỳ kinh ngạc từ trong tay biến ra một quả bóng biển, bàn tay mập mạp của Tề Tề cầm lấy quả bóng nhỏ liền không buông, cười khanh khách.

*Nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại.

* marine ball ( bóng biển)

Giáo viên nước ngoài tự nhiên mà cùng Ngô Lạc nói chuyện phiếm, nhắc tới biểu hiện của Tề Tề hai tuần qua, nói lần này đứa nhỏ rõ ràng gan lớn hơn rất nhiều.

Giáo viên nước ngoài nói là tiếng Anh, Ngô Lạc đương nhiên cũng phải trả lời tiếng Anh, anh trầm ngâm một lát, lúc lại mở miệng là nói bằng khẩu âm giọng Mỹ cực kỳ lưu loát, giải thích với anh ta một phen Tề Tề ở trong mấy loại trạng thái muốn ngủ và không muốn ngủ, chưa tỉnh ngủ và ngủ đủ này như hai người khác nhau.

Giáo viên nước ngoài vui vẻ cười to, đối với Ngô Lạc giơ thẳng ngón cái: "Anh đã chỉ ra mấu chốt của vấn đề!"

Ngô Lạc ôm Tề Tề đang nhìn trái nhìn phải quả bóng hải dương trong tay lên, vừa mới đứng dậy liền đối diện lên Tống Vĩ phong trần mệt mỏi.

Ánh mắt Tống Vĩ nhìn anh đã có thể dùng từ hoảng sợ để hình dung, cô khiếp sợ nói: "Sao tiếng Anh của anh lại tốt như vậy? "

"Không phải học trung học sao?" Ngô Lạc bất động thanh sắc, thậm chí có chút cảm thấy ý tứ làm ầm ĩ của cô: "Sao anh lại tới đây? "

"Cao trung không phải học qua rồi sao," Ngô Lạc bất động thanh sắc, thậm chí có chút cảm thấy cô làm quá lên*: "Sao cô lại tới đây?"

* Nguyên văn: Đại kinh tiểu quái [大惊小怪]: Thường dùng để miêu tả đối với những việc nhỏ nhặt không đáng kinh ngạc mà lại tỏ ra ngạc nhiên thái quá.

Mang hàm nghĩa không tốt thường dùng để trách móc người khác.

Cũng có khi dùng để chỉ sự làm ồn ào, ầm ĩ lên.

"Buổi chiều tôi không cần đến công ty," như là sợ anh bãi công, cô vội vàng bổ sung: "Nhưng tôi cần xử lý một ít việc ở nhà, anh cũng không thể đi được.

"

Ngô Lạc không có phản ứng gì, anh coi chăm đứa bé như là công việc, ngược lại không có bất kỳ dị nghị gì.

Vừa mới ra khỏi phòng học, Tề Tề lại lần nữa gặp phải một vòng chào hỏi nhiệt tình mới, vừa rồi phụ huynh của các bạn học nhao nhao tiến lại gần, giống như là quen biết Tống Vĩ, lôi kéo Tống Vĩ thấp giọng nói: "Chồng cô thật tốt, đối với con rất kiên nhẫn, vị kia nhà tôi cho dù là nghỉ phép cũng không muốn đưa con đi học.

"

Những bà mẹ còn lại mang theo con bị tiếng ồn bên này hấp dẫn, ánh mắt nhìn lại đây cũng nhao nhao mang theo cực kỳ hâm mộ.

Tống Vĩ có chút xấu hổ cười cười, cô giương mắt trộm nhìn nhìn Ngô Lạc, chỉ thấy anh chuyên tâm cho Tề Tề uống nước, như là căn bản không nghe thấy bên này nói chuyện.

Cô hoàn toàn rộng rãi, cười nói: "Đàn ông vẫn là phải từ từ bồi dưỡng, lần sau cô cũng mang chồng cô đến, nhìn xem những người ba khác là làm như thế nào, anh ta tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng.

"

Thật lâu về sau, Tống Vĩ hồi tưởng lại mấy ngày này, có một số thứ tựa hồ chính là tại đây một ngày bắt đầu xảy ra biến hóa.

*

Tống Huy Dực ở nhà nhàm chán mấy ngày, lúc nhận được điện thoại của Ngô Lạc lão đại không vui: "Anh còn biết tìm em nha?"

Tiếng cười trầm thấp của Ngô Lạc thông qua tai nghe truyền tới rất có từ tính: "Mấy ngày nay em đang làm gì? "

"Em thật bận!" Tống Huy Dực nói: "Có rất nhiều rất nhiều phim truyền hình và gameshow đều chờ em xem, thời gian của em đã sắp xếp đến kín mít.

"

Ngô Lạc đứng ở ven đường, cố ý vô tình mà đá hòn đá nhỏ ven đường: "Gần đây anh đang chạy lái xe thay, trong lúc ăn tết tiền lương cao, mỗi ngày kết thúc công việc đều là nửa đêm, cho nên không có tới tìm em, em tức giận sao? "

Tống Huy Dực tuy nói không tức giận, nhưng trong lòng tóm lại là có chút không thoải mái: "Anh ban ngày phải đi trông Tề Tề, buổi tối cũng đều xếp kín, anh không thể dành ra chút thời gian cho em và giường của chúng ta sao?"

Ngô Lạc nghe giọng điệu làm nũng của cô, trong lòng ngứa ngáy: "Lại qua vài ngày được không? Một năm không có thời điểm nào như gần đây có thể kiếm tiền tốt như vậy.

"

"Được rồi, " Tống Huy Dực có thể cảm nhận được trong giọng nói của anh nồng đậm áy náy, cô ngáp một cái: "Dù sao em cũng không phải không có ai hẹn, chị em tốt của em nhưng nhiều lắm.

Ngô Lạc nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình hẳn là xin nghỉ một ngày, Tống Huy Dực vì mình đều không trở về nhà ba cô ăn tết, anh thế nhưng còn để cô một mình?

Theo anh quan sát, Tống Vĩ liên tục mấy ngày đều ra ngoài chơi với bạn bè, tiến độ công việc giống như tạm thời bị đình trệ, theo lý thuyết bảo mẫu mỗi tháng hẳn là có hai ngày nghỉ, huống chi đây vẫn là đang trong dịp tết.

Nhu cầu nghỉ phép đã hợp lý lại hợp tình, anh chọn một buổi chạng vạng, nói thẳng, đi thẳng vào chủ đề: " Ngày mai tôi có thể xin nghỉ một ngày được không?"

Mấy ngày nay, Tống Vĩ luôn cố ý hay vô tình mà trốn tránh anh, thậm chí có lúc còn nhốt mình trong phòng khi anh muốn tan tầm, cách cánh cửa dặn dò nói chỉ cần đặt Tề Tề ở nơi an toàn, tự mình rời đi là được.

Ngô Lạc không muốn miệt mài theo đuổi chính mình là nơi nào đắc tội cô, anh chỉ muốn tóm được người liền chạy nhanh xin nghỉ.

Tống Vĩ ngẩn người, giống như là bởi vì anh đột nhiên mở miệng đã bị kinh hách, gần đây cô luôn có vẻ có chút không biết nên như thế nào cùng anh ở chung: "Anh muốn làm gì? ”

"Có chút việc riêng," Ngô Lạc nói, anh sợ nói ra tình hình thực tế Tống Vĩ lại muốn không đem Tống Huy Dực coi là người ngoài.

Tống Vĩ có vẻ cực kỳ rối rắm, cô ngượng ngùng xoắn xít sau một lúc lâu cũng không phun ra một chữ, cau mày, giống như là có cái gì đó khó nói.

Ngô Lạc cũng không phải một hai phải xin nghỉ không thể, anh thử thăm dò mở miệng, lời nói mang thất vọng: "Ngày mai cô vẫn có việc?"

Tống Vĩ buột miệng thốt ra: "Anh cứ như vậy không muốn theo cùng tôi và đứa nhỏ sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người nhất thời đều lâm vào trầm mặc, Ngô Lạc mắt lạnh nhìn chằm chằm cô, mặc kệ có phải vui đùa hay không, này đều có chút quá mức.

Tìm đọc ????hêm ????ại ~ ????r????m????r ????????????n﹒????n ~

"Tôi không phải có ý này," Tống Vĩ nói năng lộn xộn mà giải thích: "Việc chăm con này so với trong tưởng tượng của tôi muốn khó hơn rất nhiều, tôi chỉ là cảm thấy rất cần anh, cũng không chỉ có là cần anh chăm nó, tôi phát hiện ba mươi năm qua tôi đối với thẩm mỹ về đàn ông đều xuất hiện lệch lạc, cho tới bây giờ mới nhận rõ một số việc.

"

Lời nói của cô câu trước câu sau không ăn khớp với nhau, Ngô Lạc chỉ muốn biết mình có thể xin nghỉ hay không, lười đi sâu vào tâm lý của cô.

Tống Vĩ cảm thấy mình sắp bị bức điên rồi, không biết từ ngày nào đó bắt đầu, trong lòng cô có một ý niệm tra tấn đến cô ngày đêm khó an, gần như hỏng mất.

Cô gian nan mở miệng: "Ngày mai trước tiên anh không cần nghỉ được không? Tôi có chút việc muốn tìm Dực Dực nói chuyện.

"

Tống Vĩ một đêm không ngủ, 6 giờ sáng liền bắt đầu ở nhà đi tới đi lui, đi qua đi lại.

Lúc 8 giờ Ngô Lạc tới đi làm, cô cơ hồ muốn đứng không vững, tinh thần căng thẳng thời gian dài khiến cô giống như đang đi dây thép.

Ngô Lạc cũng không có hỏi đến sự khác thường của cô, chỉ thản nhiên ôm lấy Tề Tề vừa mới tỉnh ngủ, một cái tay khác thành thạo pha sữa bột.

Nhà của Tống Vĩ và Tống Huy Dực cách nhau không xa, đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút.

Nhưng không biết vì sao, 8 giờ ra cửa Tống Vĩ lúc 10 giờ mới gõ cửa nhà Tống Huy Dực.

Tống Huy Dực buồn ngủ dụi dụi mắt, đối với sự xuất hiện của cô không tính là ngoài ý muốn, lại bị trạng thái của cô hoảng sợ.

"Chị đây là mấy ngày không ngủ? Quầng thâm mắt đều sắp rơi xuống đất rồi.

" Tống Huy Dực mở cửa cho cô liền lập tức đi trở về phòng khách, nằm ở trên sô pha thần sắc choáng váng.

Tống Vĩ hình dung tiều tụy, tóc loạn đến như người điên, nhưng một đôi mắt lại sắc bén càng sâu hơn bình thường, thậm chí có loại cuồng nhiệt muốn hủy diệt hết thảy.

Cô ngồi xổm trước mặt Tống Huy Dực, gắt gao nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu không mở miệng.

Tống Huy Dực nhấc mí mắt lên: "Chị sao vậy?"

Tống Vĩ bỗng nhiên đứng dậy, đi đến phòng bếp, rót cho mình một ly nước, một hơi uống xong, lại lần nữa trở lại trước sô pha, ngồi xuống đất.

Lúc này đây, cô hạ quyết tâm cực lớn: "Chị hỏi em, có phải em căn bản không thích Ngô Lạc, chỉ coi anh ta là bạn tình hay không? "

Tống Huy Dực không mở miệng, nhưng sau khi chị ấy hỏi xong thì cô ngồi dậy, nín thở lắng nghe những lời tiếp theo của chị ấy.

"Dực Dực, chị thật sự không phải cố ý, sau khi phát hiện mình có tâm tư này, đã thử qua không đi thích anh ấy, nhưng chính là làm không được, có chút cảm tình cho dù bắt đầu không đơn thuần, nhưng phát triển đến cuối cùng tóm lại là rễ tình đâm sâu.

Nếu trong lòng em không có anh ấy, có thể nhường anh ấy cho chị không?"

Đầu óc Tống Huy Dực oanh mà một tiếng nổ tung, cô như là đang lơ lửng ở giữa không trung, ngay cả lời nói của Tống Vĩ cũng nghe không rõ ràng lắm.

Bầu trời quang đãng mặt trời chói chang phảng phất bỗng dưng bắt đầu mưa rên gió dữ, hung hăng quất mạnh lên người cô.

Tống Vĩ thấy sắc mặt cô âm trầm, vô cùng đau đớn nói: "Chị biết em trong lòng khẳng định nhiều ít sẽ có chút cách ứng, chị bảo đảm về sau gia đình tụ tập chị sẽ không mang theo anh ấy cùng nhau, sẽ không bao giờ để anh ấy xuất hiện ở trước mặt em nữa.

"

Tống Vĩ cơ hồ là đang khóc lóc cầu xin cô: "Em coi như đáng thương đáng thương chị được không, nuôi dạy con không phải là chuyện dễ dàng như vậy, Ngô Lạc anh ấy tốt như vậy, đã thiện lương lại ôn nhu, Tề Tề cần một người ba như vậy, chị cũng muốn anh ấy.

"

Tống Huy Dực trong thân thể giống như rót chì, cô vẫn không nhúc nhích mà ngồi cương cứng tiêu hóa những lời này, mỗi một chữ cô đều nghe hiểu được, nhưng liền ở trên nhau cô chính là lý giải không được.

Các cơ quan trong cơ thể cảm nhận được sự chấn động và tra tấn hơn trước đại não của cô, lục phủ ngũ tạng của cô đều xoắn lại với nhau, xoắn đến sinh đau, đôi mắt không khống chế được muốn tiết ra nước mắt.

"Chị! ! " Tống Huy Dực nghe thấy giọng nói của mình đang run lên, mỗi khi nói ra một chữ đều cần dùng hết sức lực toàn thân: "Hỏi qua anh ấy chưa? Anh ấy cũng nghĩ như chị?"

"Kia còn không có.

" Tống Vĩ nói: "Chị chính là muốn thông báo cho em một tiếng trước, bất quá, chị cảm thấy anh ấy cũng thích chị, bằng không anh ấy làm sao có thể mỗi ngày hao tổn tinh thần cố gắng chăm sóc chị và Tề Tề như vậy? Dực Dực, em phải tin vào trực giác của chị, anh ấy cũng nghĩ giống như chị.

Tống Huy Dực nhắm mắt, chất lỏng mát lạnh bỗng chốc trượt xuống: "Chị về trước đi! ! "

Cô vùi đầu vào đầu gối, khi Tống Vĩ lại muốn tiến lên mở miệng, cô liền hét lớn "Tôi kêu chị đi! Tôi không muốn lại nhìn thấy chị!".