Khi người Võ Đang cùng Thái Sơn nhập chiến, nội viện chiến đấu đã sắp phân ra thắng bại.
Hoa phu nhân đến cùng vẫn không thể chống đỡ nổi công kích của đối phương, rơi vào kết cục mất mạng, Trích Tinh lâu ngược lại không dự đoán được tiền viện sẽ chấm dứt nhanh như vậy, vì tránh né chính đạo đuổi giết, liền châm một trận lửa lớn ở Tô phủ.
Lúc này đang giao mùa xuân hạ, ngọn lửa này vốn không thể cháy mạnh, nhưng trong lửa pha chút dầu dẫn cháy, đảo mắt liền rối ren đến không thể cứu chữa, vì không để trận hỏa biến thành tai nạn tổn hại Tấn Dương thành, Xung Hòa đạo trưởng không thể không dừng lại chân, tổ chức người đi dập tắt lửa trước, không thể chặn lại bao nhiêu dư nghiệt Trích Tinh lâu.
Đến chừng chạng vạng, tất cả rốt cuộc hạ xuống màn che.
Tô Tử Hồng bị giết, Hoa phu nhân thân tổn hại, hơn phân nửa Tô phủ thành một mảnh hài cốt cháy đen, còn có hạ nhân tôi tớ nhiều không đếm xuể túa ra đào vong, Tô phủ bỗng hóa thành năm bè bảy mảng.
Hai vị công tử ngược lại không mất mạng.
Tô Mộc bị thương nặng không biết tri giác, Tô Tuân mặc dù có chút thất hồn lạc phách, nhưng dù sao coi như thanh tỉnh, xét thấy hắn động thân tố giác kỳ phụ manh tâm hiểm ác, chưởng môn quần chính đạo ngược lại là không hề khó xử, để hắn tiếp nhận tàn cục Tô phủ.
Trải qua trận đại kiếp này, khách nhân tiến đến chúc thọ tham gia võ lâm đại hội nào còn có tâm tư vô giúp vui, không ít tiểu môn tông độc hành khách đều biết khó trở ra, bắt đầu rời xa bãi nước đục này.
Một vài kẻ thoạt nhìn cũng có ý rời đi, bọn họ không phải vì tránh né, mà là muốn triệu tập người thử xem có thể từ trong trận loạn cục này thu hoạch chút ích lợi nào không.
Đối mặt tình hình như vậy, trọng trách duy trì trật tự võ lâm đương nhiên lại rơi xuống đầu những vị chưởng môn.
– Tô phủ đã thành thế này, không bằng chúng ta trước rời đi, vào khách điếm xung quanh nghỉ ngơi một chút mới quyết định.
Ngụy Lăng Vân lúc này sắc mặt tựa hồ tốt một chút, ra dáng ra vẻ đề nghị với các vị tiền bối.
Tuệ Tâm Phương Trượng lại lắc lắc đầu:
– Trích Tinh lâu chưa trừ, giờ phút này chúng ta đi khách điếm, sợ là sẽ đưa thêm phiền toái cho những người vô tội lương thiện, không bằng ở ngay tại chỗ Tô phủ điều dưỡng, sau đó cùng theo lão nạp đi Thiếu Lâm.
Tấn Dương thành cách Thiếu Lâm quả thật không tính quá xa, đi một ngày liền có thể đến. Lúc này địch minh ta ám, quả thật hẳn là tìm nơi an toàn lại bày mưu tính kế, mà trên đời này, sợ là không có nơi nào an toàn hơn Thiếu Lâm.
Ngụy Lăng Vân khẽ nhíu mày vừa định nói gì đó, Đinh Lịch Đan bên cạnh đã mở miệng:
– Kỳ thật Trích Tinh lâu giờ phút này cũng không hẳn còn bao nhiêu chiến lực. Thực không dám giấu diếm, hôm qua bộ chúng nhà ta đã cùng Sát bộ của Phượng trang Khưu huynh cùng tiêu diệt tổng đàn Trích Tinh Lâu trước.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh hãi. Thiên Môn lão đạo lông mi hoa bạch cao cao dựng lên:
– Đinh huynh tìm được tổng đàn Trích Tinh lâu? Vì sao không trước đó thông tri chúng ta!
– Lần này Tô phủ võ lâm đại hội vốn là cổ quái, ta nào dám để lộ tiếng gió trước.
Đinh Lịch Đan ánh mắt đảo qua Ngụy Lăng Vân ngồi ở bên cạnh, thản nhiên cười nói.
– Đến giờ cũng chưa truyền đến tin tức, ta xem là đắc thủ. Lần bao vây tiễu trừ này còn có đàn khẩu bọn họ chế tạo hỏa khí, chỉ cần sát khí như Chấn Thiên Lôi có thể bị tiễu trừ, Trích Tinh lâu liền không còn e ngại nữa.
Câu này có thể nói vào trong lòng mọi người. Thực lực Trích Tinh lâu cũng như môn tông cỡ trung, so với Huyết Y môn năm đó thì chênh lệch khá xa, chỉ nhờ vào hành động quỷ bí, thủ đoạn âm độc.
Nếu tiêu diệt hai bộ hỏa khí, độc vật của hắn ta, muốn diệt trừ chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Xung Hòa đạo trưởng cũng hơi gật đầu:
– Lần này Trích Tinh lâu và Tô phủ tranh chấp sợ cũng tổn thất không ít người, chúng ta đi coi như đúng lúc, tuy chưa toàn công hết, thu hoạch cũng không là nhỏ, nếu như Đinh trang chủ có thể một trận chiến giành thắng lợi, cái khác chỉ là chút việc nhỏ không đáng kể.
– Đừng quên Cửu Long hoàn. Nếu Trích Tinh lâu cuối cùng dám phóng hỏa đốt trạch, chắc là có thu hoạch, nay Cửu Long hoàn trong tay bọn họ sợ là không ít.
Vương Hổ trên mặt ngược lại có chút buồn rầu, lần này Kim Đao môn tổn thất không nhỏ tại Tô phủ, ngay cả chính gã cũng bị thương chân, đối với Cửu Long hoàn dẫn đến loạn cục tự nhiên càng thêm để ý.
Lời này vừa nói ra, giữa viện lập tức yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều rơi vào người Đinh Lịch Đan. Chống lại từng tầm mắt thâm ý này, Đinh Lịch Đan cười khổ lên tiếng:
– Dù sao Cửu Long hoàn này Đạp Tuyết sơn trang là không muốn, chỉ là tiêu hủy hay là đưa đi, còn phải có chương trình.
Vừa rồi đã bỏ lỡ cơ hội, chưa thể nghiền nát mảnh ngọc bội này trước mặt mọi người. Nay dù bọn họ lập tức hủy diệt Cửu Long hoàn, cũng không nhất định có thể khiến những kẻ tâm hoài tham niệm tắt dập tâm tư, ngược lại có thể khiến tất cả mọi người ở đây gánh vác trách nhiệm.
Kỳ thật cách tốt nhất là tìm một cơ hội võ lâm đại hội linh tinh, trước mặt võ lâm đồng đạo hủy thứ mê hoặc nhân tâm này, cho dù có người muốn khơi mào thị phi, chỉ sợ cũng bất lực.
Tuệ Tâm trầm ngâm một chốc, nhìn về phía Thẩm Nhạn vẫn đứng ở bên cạnh:
– Thẩm thí chủ, ý của thí chủ như thế nào?
Hành trình Tô phủ lần này có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, tuyệt đối không thiếu Thẩm Nhạn tương trợ.
Chớ nói những khư độc đan cứu mạng kia, theo lời nói Vương Hổ và Thiên Môn đạo nhân, bọn họ biết được tin tức Cửu Long hoàn, cũng đều từ trong miệng Thẩm Nhạn, nếu không phải hắn sớm mấy đêm thăm mấy đại môn phái, bảo bọn họ chuẩn bị trước, còn không biết lần này Tô phủ thọ yến gây ra trận chiến lớn thế nào.
Xem ra Trích Tinh Lâu ba lần bốn lượt muốn tính mạng lãng tử này, hoàn toàn là vì hắn biết được tin tức gì đó khiến địch nhân ăn ngủ khó yên.
Đối mặt vấn đề Tuệ Tâm Phương Trượng, Thẩm Nhạn đảo hai mắt qua, như có như có như không lướt qua Lăng Vân công tử vẫn ngồi cứng ngắc ở một bên, mỉm cười:
– Kỳ thật cũng rất đơn giản. Nếu muốn lên đường đi Thiếu Lâm, vậy Đinh trang chủ đương nhiên nên cùng Tuệ Tâm Phương Trượng, Xung Hòa đạo trưởng đồng hành, mấy tặc tử Trích Tinh lâu kia muốn chỉ là bảo tàng dư đồ trong Cửu Long hoàn, cho nên Cửu Long Hoàn này đương nhiên không thể buông tay, cho dù là mồi nhử rõ ràng, chỉ sợ bọn họ cũng nghĩ cách nuốt một cái. Nếu có thể từ trong các phái tìm một ít nhân thủ đến tiếp ứng, thì càng ăn chắc.
Chủ ý này không tính là cao minh, lại vừa vặn chọc trúng uy hiếp Trích Tinh lâu. Nếu đám tặc tử này thật chui đầu vô lưới, đương nhiên có thể một lần tiêu diệt dư nghiệt Trích Tinh lâu. Thế nhưng tương đối mà nói, mấy đại môn phái đảm đương nguy hiểm sợ cũng càng nặng.
Tuệ Tâm nhíu mày, suy tư một lát, quay đầu nhìn về phía Xung Hòa đạo trưởng, lão đạo cười gật đầu, hiển nhiên là đồng ý chủ ý này. Về phần Kim Đao môn, vốn là cùng Thiếu Lâm một đường, nếu thêm người Thái Sơn nữa, kế này liền nắm chắc.
Cân nhắc một thoáng, Tuệ Tâm hơi hơi gật đầu:
– Vậy cứ theo lời Thẩm thí chủ nói đi.
Làm ra quyết định, còn phải có những chi tiết khác cần thương thảo, Thẩm Nhạn vẫn như trước là một bộ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn*, chẳng những đem tin tức thám thính ném hết ra, còn ẩn ẩn có chút mưu chủ tư vị, một trận này mang đến cho hắn chỉ là vài câu cảm tạ mà thôi.
*biết gì nói hết, không giấu giếm.Ngụy Lăng Vân ngồi ở một bên giờ phút này ngược lại không mở miệng, chỉ là giống người ngoài vậy không nói một lời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người giữa sân.
Bởi vì mọi người đều bị thương, cuộc tụ nhỏ cũng không mở bao lâu, mấy đại phái liền ở trong tàn viên Tô phủ cắm xuống trận trượng chuẩn bị ở đấy nghỉ ngơi.
Ngụy Lăng Vân không lưu lại, lúc này hắn đã phát hiện những danh môn chính phái có chút mâu thuẫn với hắn, một mặt là vì thân phận của hắn quả thật xấu hổ, thân phận tiền con rể Tô Tử Hồng cũng không dễ thoát khỏi lắm, võ lâm đại hội này lại là hắn một tay xử lý, làm sao không khiến người ta hoài nghi.
Về phương diện khác là bởi vì danh khí Lăng Vân công tử có lớn mấy cũng chỉ là cô gia quả nhân, không có giúp đỡ gì với kế hoạch này.
Cho nên đối với việc hắn rời đi, đám người Tuệ Tâm Phương Trượng cũng không nói gì, ngược lại ẩn ẩn cảm thấy có chút thả lỏng. Ngụy Lăng Vân sao không nhìn thấu tâm tư những “Chính nhân quân tử” bọn họ, thế nhưng như trước chưa từng biện giải cái gì, phong khinh vân đạm rời khỏi Tô phủ, thẳng đến Duyệt Lai khách điếm trong Tấn Dương thành.
Lúc này sắc trời đã muộn, bởi vì trận đại loạn Tô phủ này, khách tới gặp sớm đã rời khỏi khách điếm lên đường hồi phủ.
Căn phòng phồn hoa này cũng trở nên lạnh lùng lên, chỉ có mấy ngọn nến mờ ảo ở trong bóng đêm chập chờn. Ngụy Lăng Vân lần này không đi phòng chữ thiên hắn ở, mà là tùy tiện chọn một gian hoang vu giáp phòng khách vào ở.
Tùy tay đóng lại cửa phòng, Ngụy Lăng Vân đi thẳng đến bên cạnh bàn, rót cho mình một ly trà lạnh, nước trà lạnh lẽo trôi xuống khoang cổ họng, mang đến mùi đắng nghét.
Không ai có thể tưởng tượng hắn lúc này phẫn nộ thế nào, nội dung đáng chết này lại lấy cách này lần nữa trở lại phía Thẩm Nhạn, muôn vàn tính toán cuối cùng vẫn hủy trong chốc lát, giờ mình chẳng những không có được vinh dự nên có, ngược lại thành nền cho nhân vật chính, chẳng lẽ hắn xuyên đến chính là làm tên hề?
Xoảng một tiếng, chén trà trong tay ngã xuống đất, Ngụy Lăng Vân cố gắng cắn chặt răng mới khống chế được âm lượng, thấp giọng quát:
– Khai Dương! Ngươi đi ra cho ta!
Góc hẻo lánh bên giường, một cái bóng chậm rãi hiện thân, kỳ thật hiện giờ gã không thể nào giấu được bản thân nữa, bởi vì trên người phủ đủ loại mùi, có mùi đắng ngọt của Thực Cốt Truy Hồn tán, có tầng tầng khói thuốc súng của Chấn Thiên Lôi, cũng có mùi máu tươi không rửa được, như là bị những thứ mùi lạ này nhập thối rữa, mặc chúng nó đọng trong xương máu.
Ngửi được mùi này, Ngụy Lăng Vân vốn liền nhíu chặt mày càng nhăn chặt, một đôi con ngươi nộ trừng ảnh vệ trước mặt:
– Ta nuôi đám phế vật các ngươi rốt cuộc có tác dụng gì?! Con lừa ngốc Khổ Viên sao lại lưu lại vật chứng, còn để Thẩm Nhạn có được hả!
Trong nguyên tác là không có tình tiết này, Khổ Viên rõ ràng là chính miệng nói cho Thẩm Nhạn chuyện Chúc phủ, nào có thư để lại, chứng cớ gì chứ.
Giờ tốt rồi, nhân chứng vật chứng có hết, còn tên Tô Tuân ngu xuẩn lâm trận lùi bước kia, chắp tay đem quyền chủ động giao vào tay Thẩm Nhạn.
Nếu không phải điều đi mấy chưởng môn trong đại sảnh, Tô phủ sao có thể bị bại nhanh như vậy!
Hắn vốn định một lưới bắt hết mấy danh môn chính phái kia và Tô phủ, kết quả bây giờ…
Nhìn ảnh vệ im lặng nói tiếng nào, Ngụy Lăng Vân tức giận đến môi có chút xanh, thật vất vả khống chế được tức giận, mở miệng hỏi:
– Cửu Long hoàn tìm được chưa?
Khai Dương vẫn không trả lời, chỉ tiến lên hai bước, đem thứ cất trong lòng đặt ở trên bàn.
Đó là một bao bố không lớn, nhuộm vết máu đen, sau khi mở ra bọc, bốn ngọc bội hình rồng xuất hiện trước mắt, lớn nhỏ không đồng đều, thế nhưng trơn bóng sáng loáng như nhau, ánh thứ không sạch sẽ bên cạnh càng thêm chói mắt.
Không hề để ý vải rách bao lấy ngọc bội, Ngụy Lăng Vân rút miếng vải ném xuống đất, cầm lấy ngọc bội cẩn thận chăm chú nhìn lên, trước sau nhìn một lúc lâu, hắn mới đứng dậy từ ám cách trong phòng lấy ra một cái hộp khác, trong hộp còn đặt bốn mảnh ngọc bội y vậy.
Tay chân nhẹ nhàng đem những ngọc bội này hợp lại nhau, ngoại trừ lỗ hổng ngay trung tâm ra, gần như đã gom đủ hi thế kì trân này.
Nhìn tám mảnh ngọc bội này, thần sắc Ngụy Lăng Vân rốt cuộc tốt chút, trong ánh mắt toát ra sự thỏa mãn.
Nhưng lần này, ảnh vệ đứng ở bên cạnh không hề lưu ý cảm xúc chủ nhân, mà là buông xuống tầm mắt, lặng yên nhìn mảnh bố nhuộm máu bị vứt bỏ như giẻ rách bên chân.
Thị nữ dùng cái tấm khăn từng vô số lần đứng ở phía sau Lăng Vân công tử bưng trà đổ nước, săn sóc tỉ mỉ, nhưng mà lần này, nàng không thể mang theo nụ cười trở về.
– Rất tốt. Giờ chỉ còn một cái.
Như rốt cuộc xem đủ mấy mảnh Cửu Long hoàn kia, Ngụy Lăng Vân đem tất cả ngọc bội thu vào trong lòng, lạnh lùng cười với Khai Dương.
– Hiện giờ chúng ta còn lại bao nhiêu người?
– Tổng đàn bị hủy. Có thể đánh, hơn ba mươi người.
Giọng Khai Dương như trước khàn lạnh lẽo, không có bất cứ nhịp điệu.
– Đủ rồi.
Ngụy Lăng Vân cười, trong giọng nói có vài phần đắc sắc.
– Đừng tưởng rằng bọn họ xài xiếc như vậy liền có thể lừa gạt ta, cái gọi là trọng binh áp giải, sợ chỉ là ngụy trang Thẩm Nhạn đưa ra. Để mấy chưởng môn đại nhân xông vào tiền trận, hắn thì cầm Cửu Long hoàn lao thẳng tới Thiếu Lâm, như vậy vừa có thể khiến người chúng ta mắc bẫy, vừa có thể bảo vệ an nguy Cửu Long hoàn, có thể nói nhất tiễn song điêu.
Hèn hạ như Thẩm Nhạn, đương nhiên sẽ lựa chọn như thế, chỉ tiếc hắn ta đùa nhầm đối tượng.
Trong mắt Ngụy Lăng Vân thấm một tia lệ khí:
– Nếu hắn ta muốn chơi, chúng ta liền chơi với hắn! Nhìn chặt Tô phủ, nếu Thẩm Nhạn đi hơi sớm hơn bọn Tuệ Tâm hoặc chậm một chút, các ngươi liền đuổi kịp hắn, lần này không chơi thêm dầu đưa đồ ăn gì nữa, ta muốn tự thân xuất mã, giải quyết tên phiền phức này!
Khai Dương đáp, giống một cọc gỗ cứng ngắc, đứng sừng sững ở nơi ánh nến cùng bóng giao nhau.
Ngụy Lăng Vân làm sao để ý phản ứng đầu gỗ này, tiện tay mở bảng hệ thống xác nhận độ thân mật vẫn chưa giảm, hắn liền phất phất tay với Khai Dương:
– Ngươi đi trước đi, nghỉ ngơi một lát cho tốt, ngày mai là có thể xuất phát. Đừng lo lắng, chờ chúng ta lấy được bảo tàng, đương nhiên chính là ngày Trích Tinh lâu gầy dựng lại.
Cơn tức trong lồng ngực tựa hồ lại tán đi, Ngụy Lăng Vân lại khôi phục một bộ quý công tử khí định thần nhàn, Khai Dương chân nhẹ nhàng hướng về phía trước nửa tấc, thế nhưng cuối cùng vẫn không tiến lên, mà là xoay người biến mất vào bóng tối.
Ngoài cửa sổ bóng đêm u ám, làm ánh nến lúc sáng lúc tối như là sắp bị đêm dài nuốt lấy vậy