Nói là yến hội, kỳ thật chỉ là đi lấp đầy cái bụng.
Cơm canh xong xuôi Cam Tam Lang liền rời khỏi Tần lâu trước.
Trích Tinh lâu dệt thành Di Thiên đại võng khiến bọn họ phải đề phòng, giờ chỉ còn nửa tháng là tới thọ yến Tô phủ, trừ dùng hết tất cả sức mạnh liều mạng ra, bọn họ hoàn toàn không có cách nào khác.
Thẩm Nhạn và Nghiêm Mạc ngược lại không lập tức động thân, mà ở Tần lâu tìm hai phòng tốt ngủ lại.
Một là vì Cam Tam rời đi làm một lần yểm hộ, hai là bệnh thể Thẩm Nhạn đến cực hạn, cần phải dừng lại nghỉ ngơi đôi chút.
Dọc theo đường đi màn trời chiếu đất lại gặp phải mưa to, nên đừng nói giường, ngay cả điểm nghỉ chân sạch cũng không dễ tìm. Khi nghỉ ngơi cũng phải chia nhau vận công khôi phục nội lực.
Mấy ngày này, Thẩm Nhạn hoàn toàn chưa từng được ngủ ngon. Nay đã tới Tần lâu, trở về với hương thơm son phấn quen thuộc, buồn ngủ giống như con mãnh thú đói khát đã lâu nhảy vồ tới nuốt trọn hắn.
Một giấc này ngủ vô cùng thơm ngọt, giống như bị gì đó nhẹ bẫng ôm lấy, bay vào không trung, ngay cả ngón tay cũng không thể nâng lên. Trong mê man, Thẩm Nhạn chỉ cảm thấy bị mộng đẹp này cuốn theo, không biết qua bao lâu, chợt có luồng hương vừa tanh lại ngọt bay vào chóp mũi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hắn cảm giác có ai đó lấy tay đè hông mình, đầu ngón tay dùng lực, như là muốn xé ra bóp nát hắn, nhập vào xương máu.
Đó là ai?
Muốn mở mắt ra nhìn, hắn lại thật sự không thể nhấc nổi mi mắt, bóng đêm giống như màn rũ, bao chặt cắn nuốt hắn, bên tai tựa hồ có đôi chút tiếng thở dốc rất nhỏ, không vang dội lắm, lại trầm thấp hữu lực, cùng với hơi thở ấm áp quanh quẩn không đi.
Một luồng khô nóng từ dưới bụng dấy lên, Thẩm Nhạn cắn chặt răng.
Không biết sao, hắn cảm giác mình nên im lặng chút mới tốt, dường như chỉ cần lên tiếng, liền sẽ dọa người đang nắm chặt mình chạy mất.
Nhưng nhiệt độ đó không chịu cho hắn khống chế, theo đó là sức nắm làm người ta đau đớn càng cháy càng nóng, như muốn đốt sạch nghị lực còn lại của hắn. Đây nên là đau, đau đến cốt tủy hắn đều run rẩy, nhưng mơ hồ trong đó, hắn lại cảm giác rất thoải mái, thoải mái đến khiến hắn rơi vào ý loạn…
Trầm luân dường như mãi mãi không có điểm dừng, dần dần biến thành giãy dụa và đấu sức. Trong lòng Thẩm Nhạn kháng cự càng mạnh, sức nóng dưới bụng lại càng bỏng hơn, trong hoảng hốt, trong lòng hắn sinh sợ hãi, không cam tâm, sinh ra khát vọng khiến hắn run rẩy.
Hắn muốn vươn tay, muốn chạm người gần trong gang tấc đó, lấy tay sờ thử, trên thân người nọ liệu có rơi mồ hôi, nóng bỏng như hắn không…
Có cái gì đó nhỏ ở giữa trán, Thẩm Nhạn đầu ngón tay hơi quẹt, muốn lau đi. Một hình ảnh như chớp phá vỡ bóng tối che trước mắt.
Trăng sáng như gương, tiếng sóng tựa biển, người nọ đang đứng trước mặt, da thịt trắng nõn giống như men sứ, những giọt mồ hôi từ mặt y lăn xuống, nhỏ xuống đôi môi đỏ tươi như nhuộm máu đào.
Toàn thân bỗng run lên, Thẩm Nhạn từ trong mộng bừng dậy, trung y nhăn nhúm trên người đã ướt đẫm mồ hôi, ở dưới một mảng dính ướt, như là nghẹn lâu lắm, còn có chút ẩn ẩn đau.
Cảm xúc vừa xa lạ lại quen thuộc như thế, khiến hắn nhịn không được nhắm chặt mắt. Khi mở ra, Thẩm Nhạn phát hiện mình vẫn ở trong tòa noãn các mà không phải y phòng dược thơm nồng đậm.
Cười khổ nhất thời trèo lên khóe miệng, hắn chậm rãi khởi động hai tay, dùng tay còn đang run nhè nhẹ xoa mặt. Nụ cười có thể che giấu, thái độ có thể giả vờ, nhưng lại không lừa được nội tâm bản thân.
Lần đó, cuối cùng hắn cảm nhận được không chỉ là đau đớn, còn có tình triều cùng khô nóng không thể khắc chế. Ý động bất ngờ này, mới là chuyện khiến hắn không thể đối mặt nhất. Hắn vốn nên hoàn toàn bảo vệ tâm thần, để cuộc song tu này, chỉ là song tu mà thôi.
Một hơi trọc khí từ giữa bụng thở ra, sau cùng Thẩm Nhạn ngồi dậy, đi tới cách vách.
Trước khi ngủ hắn đã thay quần áo tắm rửa một lần, thùng nước đặt đó còn chưa chuyển ra phòng ngủ, từng ấm áp gợn sóng nay đã băng lãnh thấu xương, đối với hắn mà nói lại thích hợp vô cùng.
Chỉ một lát, thùng nước lạnh liền khiến nhiệt độ trong cơ thể hắn hoàn toàn bình ổn lại. Thẩm Nhạn bước ra khỏi thùng tắm, muốn lấy quần áo vắt trên ghế dựa mặc vào, ai ngờ liếc mắt, đột nhiên hắn phát hiện bên hông mình có dấu mơ hồ, đó là dấu tay tròn xanh đen nhàn nhạt, như là bị người in vào da thịt bên hông.
Đã qua mấy ngày kể từ hôm đó, dấu vết này cứ như sẽ không tiêu tán vậy, ngoan cố ở đấy. Có thể suy ra, ngày đó người nắm hắn dùng lực đạo thế nào.
Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vết phai ấy, mâu quang trong mắt Thẩm Nhạn hơi hơi chớp động, quay đầu đi, tiếp tục mặc quần áo đâu vào đó.
Kỳ thật Nghiêm Mạc chẳng thể nào ngủ được.
Hương son phấn trong Xuân các quá nồng, giường cũng mềm không như thường, y chỉ nhắm mắt dưỡng thần một lát liền lần nữa bắt đầu đả tọa tu luyện.
Từ khi nội lực khôi phục như thường, một khắc y cũng không dừng tu hành. Những con cổ trùng còn sót lại độc chất cũng theo kinh lạc toàn thân hòa vào xương thịt. Kiếp trước thủ hạ hơn ngàn môn chúng, vô số làm ăn sinh tử, chỉ có thân công lực này, mới là tiền vốn y an thân lập mệnh.
Nay đến thế giới cổ quái này, tuy không có loạn thế nguy cục treo trên đầu, nhưng y vẫn không thể thả lỏng. Cẩn thận nghĩ lại, thế gian này e chỉ có ký ức, cùng thân nội lực quỷ dị này mới hoàn toàn thuộc về chính mình đi.
Nghĩ thế, Ngụy Lăng Vân kia cũng coi như đã giúp đỡ chút ít. Nếu không phải vừa mở mắt ra liền bị người ta hãm hại đuổi giết, y sợ là phải bàng hoàng một thời gian. Giờ có mục tiêu tất yếu diệt trừ, ngược lại không khó chịu lắm.
Nhưng lần này hành công còn chưa viên mãn. Y đột nhiên nhíu mày, thu lại khí ý, đứng dậy ra ngoài kéo ra cửa phòng đã đóng chặt.
Là một tiểu nha hoàn mặc áo lục đứng ngoài cửa.
Lúc này đang lộ khuôn mặt cười tươi rói:
– Nghiêm công tử rốt cuộc tỉnh, Thẩm công tử ở Bạc Tuyết trai uống rượu bảo nô tỳ gọi người dậy ạ.
Nghiêm Mạc không có ý khách sáo với ca kỹ này, lạnh giọng hỏi:
– Hắn dậy lâu chưa?
Như là có chút bị dọa đến, giọng tiểu nha hoàn bỗng nhỏ chút:
– Hẳn là nửa canh giờ ạ.
Nghiêm Mạc ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lúc này trăng đã lên ngọn liễu. Xem ra Thẩm Nhạn một giấc này ngủ quả thật không ngắn. Không hề làm khó nữ tử mặt lộ kinh hãi, y hơi gật đầu:
– Dẫn đường đi.
Tần lâu không giống kĩ quán bình thường. Tuy gọi là “Lâu”, thế nhưng đình đài sân vườn lớn hơn nơi trăng hoa bình thường mấy phần, rất có chút khúc kính u thâm*.
*đường mòn sâu thăm thẳm.Bạc Tuyết trai theo như lời cũng là sân ngoài trời. Trong sân trải dài đá xanh mài nước, lúc này trăng sáng vừa lúc, ánh trăng bạc sa xuống đất như rơi vào nơi sương lạnh, từ xa nhìn lại có mấy phần ý cảnh khác.
Trên đài các trong sân, lại là một cảnh khác.
Ánh trăng mờ không hề tịch liêu, bởi vì dưới trăng đang có một người thướt tha nhảy múa, tay áo như sóng, cổ tay trắng nõn tự ngọc, mỗi một tấc eo lưng đều lộ quyến rũ phong tình. Dưới quạt mây khép mở, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, trong mi mục là tự thủy nhu tình* giấu không được.
*Hình dung tình ý giữa nam nữ triền miên không ngừng.Cạnh giai nhân, một nam tử đang đánh đàn.
Có vẻ là vừa tắm rửa xong, tóc đen còn hơi ướt nên hắn không buộc lên, chỉ tùy tiện búi sơ.
Quần áo màu nguyệt sắc trên người hiển nhiên là vừa thay, cùng nữ tử đang múa kia như hình đối ảnh. Gió đêm lướt qua ống tay áo rộng của hắn, nhìn không thấy bảo nhận giấu trong tay áo, chỉ có thể nhìn thấy cổ tay khỏe mạnh rắn chắc của hắn nhẹ nhàng chuyển động, như nước trong mây gảy cầm huyền, cùng với các nữ kĩ diễn tấu ống tiêu linh cổ*, tạo ra nhạc khúc uyển chuyển.
*chuông, trống.Nhìn cảnh như thế, Nghiêm Mạc hơi nhăn mày lại. Y cảm giác mình tựa như mãng hán xâm nhập bức tranh, này ánh trăng trải đất, này đôi nam nữ, cách mình sao mà xa xôi.
Y không biết âm luật, thậm chí còn không nghe ra bọn họ tấu là cái gì, múa là điệu nào. Nhưng y chỉ nhẹ nhàng nhíu mày liền cất bước đi tới.
Như là nghe được tiếng bước chân Nghiêm Mạc, nam tử đang đánh đàn bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hướng đó.
Diện mạo người này kỳ thật chẳng xuất chúng gì lắm, nhưng có sự tuấn lãng thành thục của nam tử. Trong mi mắt lộ ra khí ý tiêu sái, đôi mắt mỉm cười mang sự minh mẫn thấu hiểu, làm nét mỉm cười dường như sinh động hẳn lên.
Thấy rõ người tới, hắn dừng cầm khúc. Đẩy cầm án, cười vẫy vẫy tay với Nghiêm Mạc:
– Nghiêm huynh, đêm nay ẩm chính là Tùng Dao Tần lâu, rượu ngon như thế, phải nhất túy phương hưu* mới được.
*uống say mới thôi.Nếu không phải biết rõ tình cảnh của bọn họ, e là sẽ cho người này chỉ đang tầm hoan mua vui.
Nhưng Nghiêm Mạc biết rõ, người trước mặt không phải kẻ không biết nặng nhẹ, còn đừng nói thần sắc hắn có vẻ tái nhợt. Thế nhưng Nghiêm Mạc không cự tuyệt, chỉ y lời hắn, đi vào gian thính các.
Nơi đây đèn đuốc hiển nhiên sáng hơn chút, tiếng vũ nhạc vẫn chưa hoàn toàn ngừng lại, nhưng mà giai nhân đang múa đã dừng vũ bước, trở lại bên người Thẩm Nhạn.
Có vẻ vừa rồi nhảy có chút nóng, nàng kia mềm mại không xương tựa vào người Thẩm Nhạn, khuôn ngọc nõn nà dường như nhuộm tầng đỏ ửng nhàn nhạt, thẹn thùng động lòng người vô cùng.
Thẩm Nhạn vòng cánh tay mở ra, ôm nàng vào lòng, cười nói với hai người:
– Nghiêm huynh, vị này là Tần Khanh Tần đại gia – đứng đầu Tần lâu, cũng là hồng nhan tri kỷ của ta. Khanh Khanh, Nghiêm huynh từng có mệnh giao tình với ta, nàng không cần câu thúc.
Bảo một hồng trần nữ tử không cần mất tự nhiên, nghe vào tai có chút buồn cười, nhưng trong mắt Tần Khanh lại dần hiện ra tiếu ý vui sướng, tao nhã vái chào thi lễ với Nghiêm Mạc, nhẹ nhàng nói:
– Nếu không phải Nghiêm công tử đi cùng Thẩm lang, thiếp sợ là không yên được với lãng tử này, vậy nên thiếp xin kính Nghiêm công tử một ly.
Nói rồi nàng vẫy gọi thị nữ bên cạnh, chỉ thấy có một nữ tử áo lục bưng lên chén rượu bạch ngọc, rượu ngon sắc màu vàng chanh ở trong chén sóng sánh, tựa hồ rót một chén nước vàng. Tần Khanh hai tay nhận lấy chén bạch ngọc, cung kính bưng lên, cười nhẹ với Nghiêm Mạc.
– Nghiêm công tử, thỉnh ẩm hết chén này.