*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yêu Thư sinh đang rất tức giận.

Mất hơn nửa ngày, nhân mã bọn họ mới vòng qua vách núi, xâm nhập cái hạp cốc hoang tàn vắng vẻ, vốn hắn nghĩ đây chỉ là vì để lâu chủ an tâm, nhiệm vụ đơn giản nhặt một cái xác. Ai ngờ lật tung cả cái khe lên, tìm thấy vết máu chưa khô, nhánh cây gãy, cốt liên còn sót lại, thậm chí còn có dấu vết một đống lửa nhỏ nhưng không có thi thể bọn chúng.

Đoạn nhai này chừng trăm trượng, bọn chúng lại bị thương rơi vực, sao có thể chỉ mất một ngày liền bình an ra khỏi cốc được?!

Đối mặt quẫn cảnh như thế, Yêu Thư sinh quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt. Đã thế hắn còn tự cho là thông minh gửi thư xin chỉ thị của lâu chủ, làm chậm mất nửa ngày.

Nếu lần này thật sự tìm không thấy bọn chúng, sợ là xách đầu tới gặp cũng không thể giải quyết vấn đề. Nay chính là giây phút quan trọng Tô phủ chuẩn bị đại sự, hắn còn đang mong có thể dựa vào tiểu tử áo đen thêm chút công, cho mình thêm chút lợi thế. Giờ thì đừng nói lợi thế, không bồi đến táng gia bại sản chính là trong rủi có cái may.

Nay bọn chúng rõ ràng đã ra khỏi hạp cốc, đường mòn ở Thái Hành Sơn nhiều thế nào, ai có thể đoán được bọn chúng chọn con đường nào.

Dù không đoán được, Yêu Thư Sinh vẫn không chịu buông tay. Dù sao nơi bọn chúng muốn đi đã bị dò tìm, chính là Quỷ Y Tôn Bình Thanh ở tại Ẩn cốc.

Nói đến Ẩn cốc, trong giang hồ có thể không người không biết không người không hiểu. Tôn Bình Thanh kẻ này tính cách cổ quái. Chỉ bệnh nặng, gấp, hiểm nghèo, không phải người sắp chết thì không để ý tới, nhưng y thuật hắn cao tuyệt, có khởi tử hồi sinh chi diệu, người giang hồ vốn là hiếu thắng đấu dũng, gặp bệnh nặng, bệnh lạ cũng là thường xuyên cho nên Quỷ Y liền thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của rất nhiều người, Ẩn cốc y trai này cũng là nơi khiến người ta xua như xua vịt.

Thế nhưng có thể thật sự tìm được đường nhập cốc, lại chỉ ít ỏi vài người. Bởi vì Ẩn cốc ở trong sương mù.

Cạnh Long Đàm giản, dưới Vân Đài sơn. Nghe vào tai cũng không khó tìm, thế nhưng bất cứ người nào khi đến nơi này đều sẽ phát hiện, sơn cốc này kỳ thật bao phủ trong sương mù dày đặc. Hồ Long Đàm quanh năm vấn vít hơi nước, dưới chân Vân Đài sơn lại có nhiều hoa cỏ hiếm quý, dẫn đến sương mù và khí độc thường niên tràn ngập hạp cốc.

Đừng nói là một y trai nho nhỏ, dù là Kim Loan bảo điện* cũng không dễ gì tìm được. Cho nên Quỷ Y khó tìm, có tư cách đến tìm lão xem bệnh càng ít ỏi không có mấy.

*nơi vua và quan lên triều.

Nhưng mà nơi ẩn nấp bí mật này, đặt ở trong mắt Trích Tinh lâu lại không là gì. Cửa vào Ẩn cốc nhập đã sớm bị Thiên Cơ bộ dò rõ, tuy bởi vì khí độc không thể xâm nhập, thế nhưng thủ một con đường hẹp quanh co, chặn hai kẻ bị trọng thương thì chẳng khó gì.

Trong lòng có kế hoạch, Yêu Thư sinh không chia binh đi tìm tung tích hai người nữa, mà là bố trí nhân mã thủ kín cửa vào Ẩn cốc.

Bên này Trích Tinh lâu động tác liên tục, bên kia hai người trong đào vong thì bước lên lộ trình. Trải qua Thẩm Nhạn xác nhận, con tằm nho nhỏ đó quả thật có thể ngăn chặn Mẫu cổ trong cơ thể hắn, Nghiêm Mạc liền cẩn thận làm ra cái cũi đá, còn bảo lãng tử nhỏ chút máu vào dụ tằm vào lồng.

Tìm không thấy tung tích cổ, lại ăn được chút độc huyết thơm ngon, Dương Ngọc tằm không giãy giụa nữa, thích ứng trong mọi tình cảnh ngủ một giấc.

Có tằm con phối hợp, cổ trùng trong cơ thể Thẩm Nhạn thật như chết vậy, không hề dám tác loạn nữa. Vì thế Nghiêm Mạc còn xâu một cái dây xanh ở trên cũi để lãng tử đeo cổ.

Có sự chuẩn bị này, lộ trình tiếp theo đương nhiên thuận lợi rất nhiều. Đi một chút lại dừng mất một ngày, Long Đàm hồ mới ẩn ẩn xuất hiện ở trước mặt hai người. Nhưng đồng thời xuất hiện, còn có một ít sát thủ áo đen thân hình quỷ bí.

Như là bản tính thúc giục, Nghiêm Mạc không hề đi thẳng tới cửa Ẩn cốc mà là vòng vèo quan sát tình huống xung quanh. Vừa tra xét, lấy cảnh giác của y, đương nhiên dễ dàng nhận ra bất thường. Ngoài cốc có người trông coi.

Biết được tin tức này, ngay cả Thẩm Nhạn cũng lấy làm kinh hãi. Biết rõ cửa vào Ẩn cốc, cả giang hồ chẳng có bao nhiêu, trong người chuẩn bị giải dược chống khí độc, có thể tùy thời ra vào, càng có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải trước kia hắn giúp Tôn Bình Thanh thu phục Tôn phu nhân, sợ là ngay cả hắn cũng bị Quỷ Y cự ngoài cửa.

Giờ tốt rồi, đường sống duy nhất cũng bị chó dữ chặn, sao không làm người ta sinh chán ghét cho được. Tựa lên vách đá suy nghĩ một lúc lâu, Thẩm Nhạn rốt cuộc thở dài:

– Kỳ thật muốn vào Ẩn cốc, còn một con đường khác.

Con đường này, trên giang hồ người biết lại càng ít hơn, chính là Tôn phu nhân năm đó khi dỗi với trượng phu lộ miệng. Ở bờ Tây Long Đàm hồ, có một dòng nước bí ẩn thông suốt sơn cốc, có thể men theo con đường này lặn đến Dưỡng Tâm trì bên cạnh Y trai. Nếu đi đường thủy, bọn họ né tránh truy tung liền mười phần chắc chín.

Thế nhưng vấn đề là, Thẩm Nhạn không biết bơi.

Không biết bơi, lại trọng thương trong người, ngay cả nội lực cũng không còn lại bao nhiêu, muốn lặn gần như là người si nói mộng, dù kỹ thuật dưới nước của Nghiêm Mạc tốt mấy sợ cũng khó thành công.

Nhưng cẩn thận nghe Thẩm Nhạn nói xong, Nghiêm Mạc chỉ gật gật đầu:

– Huynh tạm thời ở đây, ta xuống hồ tìm thử.

Bởi vì xung quanh không an toàn, Thẩm Nhạn được để lại trong một sơn động bí mật. Dây leo che phủ cửa động, ánh nắng và gió nhẹ cũng bị chắn ngoài động, thêm tồn tại con Dương Ngọc tằm dị chủng này, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang chim hót đều biệt tăm.

Im lặng tựa lên vách đá, Thẩm Nhạn giống như rơi vào một giấc ngủ ngắn khác, thần chí hắn vẫn thanh tỉnh, tinh thần lại bay đến xa xa, ở trong mệt nhọc Di Thiên đại võng lâu lắm, cho dù vẫn vui cười như thường, nhưng không thể che giấu mỏi mệt trong người.

Những kẻ đó sao có thể tìm được Ẩn cốc?

Trừ giết hắn, giết Nghiêm Mạc ra, bọn họ còn muốn làm gì?

Còn chuyện Thiên Môn sơn mất trộm, cái chết của Khổ Viên và Trí Tín, huyết án Chúc phủ, bức thư để lại trong giường Lý gia trang… Từng mê cục xen lẫn vao nhau, dường như chỉ cần bắt được một đầu sợi liền có thể nhổ tận gốc. Nhưng đầu sợi này quá nhỏ bé, không chút lưu ý liền nhân khe hở chạy mất, nếu hắn cứ thế chết ở đây, tất cả sẽ đều…

Trong lòng hơi căng thẳng, lãng tử lại cười lên, bình thản không dấu vết mỉm cười. Hắn khép lại hai mắt. Chẳng lẽ bị người chăm sóc lâu quá, hắn đã trở nên yếu đuối đi sao?

Nếu còn một cơ hội, vậy thì nắm thật chặt, đừng để nó chạy thoát mới được.

Không biết bao lâu, dây leo ngoài cửa động đột nhiên phát ra động tĩnh rất nhỏ, Thẩm Nhạn mở hai mắt.

Chỉ thấy một bóng đen đi đến, quần áo rách nát thấm nước, thoạt nhìn có chút nhăn, trong tóc đen ẩn ẩn có nước nhỏ giọt, bạch diện như ngọc như bị hồ nước ngâm lâu quá, ngay cả màu môi đều có chút tái xanh.

Lãng tử khóe mắt cùng môi đều cong lên, thậm chí không cần mở miệng, hắn cũng biết kết quả.

Không ngoài dự đoán, Nghiêm Mạc tùy tay ném một bó vật rồi khoanh chân ngồi ở trong sơn động:

– Đại khái phải khoảng một nén nhang, hồ nước không quá sâu, chuẩn bị vài thứ là tốt rồi, nhưng đường tiến vào sơn cốc có chút phức tạp. Đợi xuống nước mọi thứ chi bằng nghe ta chỉ huy, nhất thiết không thể luống cuống tay chân.

Nghiêm Mạc đã sóng vai cùng Thẩm Nhạn đi qua rất nhiều hiểm trở, y biết rõ nam tử trước mặt này tính tình hào hiệp, kiên nghị quả cảm, sẽ không dễ dàng bị ngoại vật thay đổi.

Nhưng mà lời cần nói vẫn phải nói, thế giới dưới nước khác xa so lục địa hiểm ác, y từng thấy không ít giang hồ hào khách có uy tín danh dự, vào trong nước liền rối loạn vị trí. Cuối cùng chết chẳng rõ vì sao. Đối với người không biết bơi mà nói, vượt qua sợ hãi này, gian nan còn hơn bản thân vào nước.

Thẩm Nhạn đương nhiên có thể nghe ra thân thiết và trịnh trọng trong lời Nghiêm Mạc, ý cười trong mắt càng đậm chút, nhẹ gật đầu:

– Đều nghe huynh an bài.

Có câu hứa hẹn này, Nghiêm Mạc không nói thừa nữa, nhắm mắt vận công. Ban ngày hai người xuống nước quá dễ thấy, đương nhiên phải đợi đêm đã khuya rồi mới tính toán.

Ông trăng lại trèo lên trên đỉnh, tối nay ánh trăng mờ ảo, tầng mây thật dày chẳng những che khuất vầng trăng sáng tỏ còn đem ánh sao cả trời giấu đi hơn nửa.

Trong ban đêm lờ mờ không ánh sáng này, mọi thứ trong hạp cốc dường như cũng trở nên mơ hồ, hơi nước càng dày đậm, khiến khe núi này có vẻ yên tĩnh mà nguy hiểm.

Tuy đêm đã trôi hơn nửa, Thiên Xu sát thủ canh giữ ở cửa Ẩn cốc vẫn không dám thả lỏng một chút, bọn họ đều biết đây là cơ hội cuối cùng lập công chuộc tội. Nếu để Thẩm Nhạn nhập cốc, sợ là sẽ không bao giờ có chỗ cho bọn họ đứng trong Trích Tinh lâu.

Nhưng mà có ngưng thần tĩnh khí thế nào, đường mòn im lặng này vẫn trống trải như trước, trạm gác ngầm tung vào sơn cốc cũng không có động tác gì.

Cách đó không xa trong hồ lại truyền đến tiếng cá nhảy khỏi mặt nước, có một sát thủ vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng mà trừ sương mù nồng đậm, hắn ta không thể thấy được bất cứ thứ gì. Kẻ áo đen nhanh chóng quay lại chú ý, không để ý tới hồ nước yên tĩnh không gợn sóng nữa.

Hồ nước còn lạnh lẽo hơn tưởng tượng, mềm nhẹ lại đậm sệt. Thẩm Nhạn cảm giác mình như là con phi trùng sa vào nhựa cây, bị một lớp chất lỏng ngăn cách ngoài nhân thế.

Một cánh tay ôm chặt trước ngực, như là ràng buộc duy nhất nối tiếp hắn và thế gian này, tiếng tim đập mỏng manh từ lòng bàn tay ấm áp truyền đến, cũng khiến tim hắn đập nhanh vài phần.

Một dây khô nhỏ nhét vào trong miệng, Thẩm Nhạn lấy răng nhẹ nhàng cắn dây, đây là Nghiêm Mạc tìm được từ khe núi, cứng mà rỗng, khi lặn xuống nước có thể dùng nó để thở.

Chính mình bị thương thật sự quá nặng, ở dưới nước không thể thêm hơi, mà bơi tới dòng chảy lại thật cần chút thời gian, cho nên Nghiêm Mạc chọn phương pháp như vậy để bọn họ tận khả năng bớt sức tiếp cận dòng chảy.

Đây chính là chuyện Thẩm Nhạn chưa bao giờ thử qua. Ngậm cọng dây khô, hắn hiếu kì chớp chớp mắt nhìn. Lúc này thân hình hai người đã hoàn toàn vào trong nước, lạnh lẽo hồ nước che mí mắt nhưng che không được tầm mắt hắn.

Từ đáy nước nhìn lên, hắn cảm giác mình tựa hồ đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, dãy núi láng máng đang gợn sóng, trăng sao đều biến thành quang ảnh mơ hồ, thấy không rõ hình dáng.

Trong tai như là nhét thứ gì, thính lực cũng giảm đi, có một ít tiếng hắn chưa bao giờ nhận ra, rất nhỏ bọt nước đang từ trong mũi sủi ra, như là một viên trân châu tròn trĩnh, nhẹ nhàng bơi lên mặt nước.

Trong thế giới kỳ dị, thân thể hắn gần như là không nhúc nhích, tựa như bơi ở mặt nước, như phù trùng nho nhỏ không điểm tựa. Nhưng dòng nước nhanh chóng rút đi, người bên cạnh tựa như một chú cá vào nước, lặng yên không một tiếng động rẽ sóng, mang theo hắn bơi tới phía trước.

Thẩm Nhạn chưa bao giờ trải qua lữ hành kỳ lạ như thế, hắn vốn nên có chút bối rối, ít nhất cũng đạp nước hai phát, nhưng bàn tay đặt ở ngực hắn lại rất kiên định hữu lực, khiến con tim đập kinh hãi dần bình tĩnh, cũng khiến hắn an tâm mặc nước chảy bèo trôi, theo dẫn dắt của người nọ bơi đi.

Dòng nước yên tĩnh từ bên tai xẹt qua, có một chớp mắt, Thẩm Nhạn cảm giác mình dường như có chút lý giải nam nhân bên cạnh này.

Nếu thế giới này thật sự không phải thế giới y biết, vậy có phải y cũng giống con trùng bị nhốt trong hổ phách, giãy dụa không ngừng, không cam tâm trầm luân như vậy, muốn tìm một đường ra khác không… 

Ngực đột nhiên bị siết, chú ý của Thẩm Nhạn bị gọi trở về.

Người bên cạnh nhẹ nhàng nâng tay chỉ về phía trước, lúc này hắn mới nhìn rõ phía dưới có một cửa động mơ hồ, mạch nước ngầm đậm màu từ đó trào ra, như là mãnh thú sống trong đó phun ra nuốt vào sóng ngầm.

Không cho hắn quá nhiều thời gian chuẩn bị, Nghiêm Mạc thò tay ôm chặt người hắn, chân đạp, hai người như mũi tên bắn vào trong.

So với chính mình đơn độc lẻn vào, mang một người tốc độ đương nhiên chậm hơn rất nhiều, nhưng Nghiêm Mạc không hề dừng lại nửa phần, hai chân bắt đầu mãnh lực đạp nước, bơi vào sâu trong hang động.

Đường này thật sự quá mức hẹp, thân hình hai người dán vô cùng chặt chẽ, cũi đá đeo ở cổ Thẩm Nhạn bắt đầu nóng lên, tựa hồ tằm con bên trong tỉnh lại, đang theo gợn sóng va lồng giam nó.

Trong nước không ánh sáng không bóng, tất cả đều trở nên tối tăm. Nghiêm Mạc có thể cảm giác được người trong lòng càng lúc càng tim đập nhanh, thế nhưng người nọ vẫn không hề giãy dụa, chỉ mở to mắt, im lặng nhìn chăm chú vào cảnh trước mặt, đôi mắt tản ra ánh sáng ngời, tựa hồ tất cả ánh sáng đáy nước đều chiếu vào con ngươi hắn.

Đối với một người không biết bơi mà nói, biểu hiện của Thẩm Nhạn quá bình tĩnh, tựa như thờ ơ lạnh nhạt sinh tử của mình.

Nhưng tương phản với bình tĩnh của hắn. Tim, mạch, tất cả mọi thứ của hắn đều đang kêu gọi sinh cơ, chẳng sợ trúng độc sắp chết, chẳng sợ thân hãm tuyệt cảnh, thể xác gầy yếu này cũng không thể vây khốn linh hồn quật cường trong cơ thể hắn.

Người này, như khiến y thấy được hình ảnh của chính mình. Nghiêm Mạc siết cánh tay càng chặt hơn. Sinh mạng trong lòng này, dù là Quỷ sai đến, cũng đừng nghĩ cướp từ trong tay “Diêm Ma”.

Con đường kinh người, sẽ khiến bất cứ kẻ tâm trí hơi yếu nào đánh mất dũng khí đi tới, nhưng Nghiêm Mạc không phải kẻ như vậy. Thẩm Nhạn trong lòng y cũng không phải.

Trong sự lặng im gần như tĩnh mịch, bọn họ nhanh chóng xuyên qua con đường, xuyên qua đáy hồ, trong một mảnh mông lung ánh trăng, lại trồi lên mặt nước.

Chỉ nghe ào một tiếng, Nghiêm Mạc nâng đầu Thẩm Nhạn khỏi mặt nước, ngay đó, cánh tay vẫn khoát lên vai y vô lực rủ xuống.

Con đường nước đối với lãng tử trọng thương mà nói, vẫn là quá mức dài lâu, lúc này hai mắt hắn đã đóng chặt, miệng mũi như là không có hô hấp. Nghiêm Mạc từng gặp rất nhiều người chết đuối, thế nhưng đến chết cũng không kêu cứu giãy dụa, đây là người duy nhất.

Đến nỗi không kịp đưa người lên bờ, Nghiêm Mạc mở đôi môi có chút tím xanh của đối phương, hít sâu một hơi, độ qua, đồng thời dùng tay phải đặt lên ngực đối phương, chân khí dọc theo tâm mạch đổ vào cùng một ngụm dương khí đồng thời rót vào cơ thể Thẩm Nhạn.

Người lãng tử chợt lộ chút run rẩy không dễ nhận thấy, đầu ngón tay co duỗi hai phát, phát ra một tiếng thở rất nhẹ. Rất nhẹ, đối với hai người chẳng khác nào âm thanh của tự nhiên.

Nhưng còn chưa chờ hắn thật sự tỉnh lại, trong thảo xá bên bờ đột nhiên truyền đến tràng chó sủa, một nam nhân trung niên quần áo không ngay ngắn từ trong phòng vọt ra.

– Ai ở đó! Ngươi vào đây bằng cách nào?!

Kẻ rống giận tiếng nói không êm tai gì, một đầu tóc râm rối bù càng chói mắt muốn mạng, như là bị tiếng ồn bừng tỉnh, thân hình trong lòng Nghiêm Mạc lại nhẹ nhàng run một chút, giọng hơi mang khàn khàn vang lên.

– Lão tôn, có hứng thú xem cổ độc không?