*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

.14.

Thẩm Nhạn cũng thườn thượt thở dài, hơi nhỏm người dậy tựa vào thân cây.

Lãng tử lúc này đã không còn vẻ phong lưu phóng khoáng, tiêu sái bất kham như mấy hôm trước nữa.

Mặt hắn trắng đến dọa người, so với giấy lụa thượng đẳng ngoài phường còn hơn mấy phần, rồi thêm hai quầng thâm đen dưới mắt, thoạt nhìn có chút đáng thương, một chút buồn cười và đáng sợ.

Dưới cằm râu mọc lún phún, như là đã lâu không chỉnh sửa dung nhan, búi tóc hãy tàm tạm quấn ở sau đầu, từng sợi từng sợi như chạy thoát khỏi trói buộc, lộn xộn bấu víu sau tai sau cổ.

Càng tệ hơn là áo đen hắn mặc trên người.

Lãng tử là kẻ vui với hưởng thụ, quần áo của hắn luôn là chọn chất vải mềm mại nhất, may cắt vừa vặn nhất. Dù có cùng người ta đánh đến trăm hiệp, cũng sẽ không bẩn một tay, vạt, góc áo nào.

Nhưng bây giờ, quần áo hắn đã tả tơi từ lâu.

Tay áo rách nửa khổ*, sau lưng thì toàn vết cắt và bùn đất, nào còn là lãng tử phong lưu nữa, thật giống như thư sinh nghèo kiết hủ lậu chạy nạn gặp khốn.

*một khổ vải là 1.5m.

Trong tình trạng cả người chật vật như thế, chỉ có đôi mắt vẫn linh động như trước, giống như đoản nhận trong suốt hắn nắm trong tay vậy, lóe ra ánh sáng chói mắt.

– Bà bà tận tâm như thế, ta nào có thể qua loa cho xong việc được.

Thẩm Nhạn mở miệng, giọng có chút khàn khàn, dường như đã vài ngày không được ăn bữa cơm uống miếng nước cho ra hồn nên lộ vẻ mỏi mệt và uể oải vô cùng.

Thế nhưng ý cười bên môi hắn vẫn vậy, bướng bỉnh không chịu biến mất. Như là đang châm chọc bà lão trước mặt, lại như là đang cười nhạo chính mình.

– Già này đã theo ngươi lâu vậy, thiệt hai đồ đệ, một nhi tử, còn hỏng bộ la quần tốt thế này. Già đã mệt mỏi lắm rồi, chẳng muốn đi thêm bước nào nữa.

Giọng mụ chẳng dễ nghe gì lắm, cổ họng như bị kịch độc phá hoại. Giọng điệu mụ cũng không hung dữ gì, dường như cái chết của đồ đệ và con mụ còn chẳng bằng cái la quần màu chàm nhiều nếp nhăn kia.

Thế nhưng ác ý lóe lên trong mắt mụ còn âm lãnh hơn rắn độc, hung tàn hơn sài lang, như là chỉ dùng hai mắt liền có thể giết chết kẻ trước mặt, rồi dùng xác hắn đút cho độc trùng mụ nuôi ăn.

Nghe được lời mụ, Thẩm Nhạn đáy lòng nhẹ nhàng thở dài.

Hắn và Nhiêm bà này đã dây dưa ước chừng hai ngày.

Hai ngày này, gần như có thể khiến hán tử kiên cường nhất giang hồ cũng rơi vào tan vỡ.

Tuy hắn chống đỡ được hai ngày, nhưng chưa chắc có thể chống đỡ được lâu hơn.

Nhận ra kẻ trước mặt đang giấu đi sự yếu đuối bất lực, Nhiêm bà cười hai tiếng khằng khặc quái dị, nhẹ nhàng chuyển gậy gỗ trong tay, đầu gậy đột nhiên đánh tới Thẩm Nhạn.

Trong hai ngày này, nếu như đổi là người khác, e là mấy trăm hiệp đã quá sức rồi. Thế nhưng Thẩm Nhạn chỉ giao thủ hai lần với Nhiêm bà, lần đầu là hắn bị thương vai trái, cả cánh tay đều không thể dùng được nữa, lần thứ hai là độc vật nhập cốt, bị thương phế phủ.

Võ công hắn có lẽ không dưới Nhiêm bà, nhưng bị người chế trụ, phần thắng hóa thành bọt nước.

Nhưng Thẩm Nhạn vẫn không khoanh tay chịu chết, mũi kiếm hắn hất thân gậy, ánh sáng rực rỡ lóe lên, cứ như đem ánh chiều tà thu hết vào đôi mắt.

Kiếm trong tay áo lãng tử danh là Vô Ảnh, chính là thiên thạch thiên ngoại đúc nên, mỏng mảnh trong suốt, nếu dùng nhanh sẽ như mũi băng vô ảnh vô tung, nhưng hiện giờ ống tay áo đã bị rách tơi tả, không thể sử dụng “Tụ Trung Kiếm” được nữa.

Nhưng gậy gỗ trong tay Nhiêm bà cũng là vật phi phàm, chính là tơ vàng ngàn năm gỗ lim đen chế thành, là kim nhưng không phải kim, giống ngọc lại chẳng phải ngọc, hoàn toàn không sợ thiên thạch bảo kiếm mỏn mọn này, hai thần binh đánh vào nhau, phát ra tiếng kim thiết chói tai.

Thẩm Nhạn kiếm pháp cao tuyệt, Nhiêm bà độc công uyên thâm, qua bốn năm chiêu, tuy gậy gỗ vẫn không thể tiến thêm, trên Vô Ảnh kiếm lại phủ một lớp khí đen, rốt cuộc không thể tỏa ra ánh sáng loá mắt được nữa.

Thẩm Nhạn nhìn như đã ẩn ẩn ở hạ phong, thế nhưng kiếm vẫn múa, thân hình hắn cũng đột nhiên động.

Lãng tử khinh công quan tuyệt* thiên hạ, điểm huyệt ám toán lại là nghề chính, tuy bị thương một cánh tay, thế nhưng điểm huyệt được sao chỉ có tay?

*có một không hai.

Nhiêm bà khà một tiếng, hơi rụt người lại, tránh khỏi bạc phóng từ dưới đất.

Không biết từ khi nào, dưới chân Thẩm Nhạn có mấy khối bạc vụn, bị độc khí quanh thân lây nhiễm từ lâu biến thành cục than đen, xem như ám khí tự nhiên tốt nhất.

– Bây giờ mới đưa bạc cho già, e là hơi chậm rồi.

Tránh thoát ám khí, Nhiêm bà không chút khách khí trào phúng nói.

– Hay là ngươi cảm giác, tính mạng mình chỉ đáng nhiêu đó ?

– Bà bà suy nghĩ nhiều, vãn bối chỉ là đưa chút bạc để cho bà đổi bộ quần áo có thể nhìn được hơn một chút mà thôi.

Theo câu trêu chọc này, mấy khối bạc vụn còn lại cũng vùn vụt bay lên.

Nhiêm bà hung tợn xì một tiếng khinh miệt, cái gậy xoay tròn, mấy bạc vụn lập tức bị văng ra xa.

Nhưng còn chưa đợi mụ tiếp tục tấn công, sau gáy đột nhiên đau đớn, nội tức bỗng ngưng trệ.

Hóa ra ám khí thứ nhất chỉ là mánh lới dạo đầu, mấy cái đánh về lại mới là ám chiêu chân chính.

Lại bị lừa.

Nhiêm bà hận răng đều ngứa lên, hận không thể bắt một con trăn cắn hai miếng.

Hai lần trước lãng tử chính là xài ám chiêu, lần đầu tiên hại mụ huyệt đạo bị chế, ở trong bụi cỏ nằm tròn một canh giờ, lần thứ hai là trên đùi trúng một châm ám khí, giờ còn máu chảy không ngừng, hành động bị cản trở.

Đã đến cục diện sơn cùng thủy tận này, hắn còn dám ngoan cố chống lại không ngớt!

Nhưng Nhiêm bà cũng không kinh hoảng, dù nội lực trong một lúc không vận hành được, cho dù có bị lãng tử đáng giận này ám toán mấy lần, mụ cũng không sợ, bởi vì Thẩm Nhạn tuyệt đối không thể nào giết được mụ.

Như là xác minh ý nghĩ của mụ ta, lần này Thẩm Nhạn chẳng thừa thế truy kích, ngược lại mau chóng lui hai bước, chân vừa đứng vững, một búng máu liền phun ra.

Nhiêm bà mặt vui vẻ, cho rằng kịch độc xâm nhập cốt tủy lại phát tác khiến Thẩm Nhạn mất chiến lực, ai ngờ còn chưa đợi mụ nứt ra cái miệng khô quắt bôi mỡ, một hàn quang phóng tới ngực mụ.

Kinh hãi không phải là nhỏ, nhĩ lực của mụ thế nào, sao chẳng nghe thấy có người tới gần?

Nhiêm bà cũng không chần chờ, lộc cộc lăn một vòng, xoay gậy gỗ trên tay.

Một con ngài cánh đen nhánh, họa tiết khô lâu sặc sỡ từ gậy bay ra.

Tuy không lợi hại bằng ong bắp cày chúa con mụ nuôi, thế nhưng loại bướm Quỷ Đầu Điệp này hành động nhanh lẹ, còn có thể vỗ cánh mê hồn, dùng để cản địch không gì tốt hơn.

Nhưng cái cản này thật quá mức ngắn ngủi.

Chỉ thấy trước mặt ánh sáng lóe lóe mấy cái, hai ngài độc liền tan thành mấy mảnh, cánh bị chém vỡ nhẹ nhàng rơi xuống đất, như cánh hoa héo rũ.

Đến tận lúc này, Nhiêm bà mắt mờ mới nhìn rõ kẻ đứng trước mặt là ai.

Đó là nam tử trẻ tuổi vừa mới hai mươi, hắc y tuyết nhận*, diện mạo tuấn tú đến khó thể hình dung, trong ánh tà dương ấm áp chiếu xuống quả thực như một pho tượng được tạc bằng ngọc thạch. Nếu không phải khuôn mặt y quá mức lạnh lùng, sát khí trên người quá lạnh lẽo, sợ là nữ tử thanh xuân gặp phải liền sẽ tâm sinh ái mộ.

*kiếm sáng, sắc bén.

Chỉ tiếc Nhiêm bà nay đã không còn trẻ tuổi, nhìn thấy một vị sát thần tuấn mỹ như vậy, mụ chỉ cảm thấy mật run, lại nghi hoặc vô cùng.

– Diêu Lãng? Sao lại là ngươi, ngươi không phải đi Đạp Tuyết sơn trang…

Giọng Nhiêm bà tiếng vốn đã khó nghe, nay kinh hãi giận dữ, càng y như cái chiêng nứt khàn khàn không chịu nổi.

– Mụ nhận sai người.

Trường kiếm trong tay Nghiêm Mạc loáng lên một cái, mũi kiếm đâm thẳng tới.

Nhiêm bà dù sao cũng đuổi theo Thẩm Nhạn hơn hai ngày, thân mình mang thương, chân cẳng cũng không linh hoạt, đối phó với mấy thứ trong túi Thẩm Nhạn chẳng có là gì, cùng vị sát thần áo đen trước mặt này giao thủ trái lại có chút lực bất tòng tâm.

Nhưng Nhiêm bà không hề lui bước, ngược lại cầm gậy trong tay múa uy vũ sinh phong, như là muốn liều chết với đối phương.

Kỳ thật từ đầu trượng tràn ra khói độc vô sắc vô vị, đã chậm rãi bao phủ xung quanh một thước, chỉ cần địch nhân đến gần thì có thể khiến hắn ta lên đường.

Ai ngờ thủ pháp âm độc này còn chưa có tác dụng, sau lưng liền truyền đến giọng nói:

– Cẩn thận Nhiêm bà dùng độc.

Như là cùng giọng nói đó có tâm hữu linh tê*, nam tử áo đen đột nhiên lùi lại, không biết chân xài công phu gì, thân hình bỗng quỷ dị khó dò, mũi kiếm đã nhiễm kịch độc giống như khổng tước xòe đuôi, tuôn ra đường kiếm màu đen.

*biết được suy nghĩ nhau.

Mỗi lần y đều công kích nhanh như chớp, gần như là không cho cây gậy của Nhiêm bà đón đỡ, trong lúc thối lui, hoàn toàn không bị khói độc quấy nhiễu.

Ngắn ngủi nháy mắt, người Nhiêm bà đã trúng bốn kiếm, tuy là vì tị độc nên mấy kiếm kia đều không đâm sâu, thế nhưng thể lực mụ sẽ có lúc hao hết, nếu như không vung được gậy, thanh ma kiếm này sợ là sẽ đâm vào chính lồng ngực mụ.

Một mặt khác, Thẩm Nhạn cũng rốt cuộc lau khô vết máu khóe miệng, đoản kiếm trong tay nhoáng lên một cái, như là cũng muốn tới tấn công.

Nhiêm bà sắc mặt không khỏi đại biến, lớn tiếng quát:

– Ngươi chẳng lẽ muốn tánh mạng Thẩm Nhạn sao?

Chất vấn lại không được trả lời, thế kiếm nam tử áo đen ngược lại càng thêm lợi hại mấy phần, một đường kiếm quang phập một tiếng xuyên vào lồng ngực Nhiêm bà, nếu không phải mụ thoáng tránh chút, sợ là đã thương tâm phế.

E ngại trong mắt Nhiêm bà đậm dần, cũng không dám thừa nước đục thả câu nữa, chật vật chắn trái che phải:

– Trong người tiểu tử Thẩm Nhạn kia có Tử Mẫu cổ ta hạ, ngươi giết ta, Tử cổ liền bỏ mình theo Mẫu cổ, Thẩm Nhạn cũng phải bồi mạng cho ta! Chẳng lẽ ngay cả mạng hắn ngươi cũng không cần sao?!

Một kiếm lại trúng, Nghiêm Mạc thu kiếm xoay người, trong mắt lệ khí như thực:

– Thế có liên quan gì đến ta đâu.

Cái gì?!

Nhiêm bà không thể tin nhìn Thẩm Nhạn, y không phải đến đây cứu người sao?

Chống lại ánh mắt kinh ngạc của bà lão, Thẩm Nhạn lắc đầu cười:

– Bình thủy tương phùng, y quả thật không cần phải giữ mạng ta.

Trong giọng nói lãng tử tràn đầy chân thành, thế nhưng lưỡi dao trên tay lại không có tốt như vậy, dứt lời, hắn cũng vung kiếm vọt lên.

Một sát thần áo đen khiến cho người ta không thể chống đỡ, giờ thêm một tên cuồng đồ không muốn mạng, hôm nay sợ là không có cách nào làm tốt rồi.

Nhiêm bà không dám ngay mặt nghênh địch nữa, tay áo thùng thình nhẹ nhàng run lên, một con rắn lớn màu bạc lặng yên không tiếng động trườn ra.

Con rắn này gọi Cù Trĩ, tương truyền chính là hung vật thông hiểu Âm Dương, cả người trắng bạc, đầu không mắt, mười năm mới lột xác một lần, mỗi lần lột liền mất một tấc, nếu chiều cao chỉ hơn một thước, dù là thần tiên cũng bị một phát độc chết, không gì xảo trá ngoan độc bằng.

Nhiêm bà tìm được hung vật này phải mất hết sức chín trâu hai hổ, chỉ tiếc Cù Trĩ chưa thành hình, không thông linh trí, vẫn được mụ nuôi ở trong tay áo.

Nay vì mạng sống, cũng không quản bất chấp ném ra.

Thẩm Nhạn không biết Cù Trĩ, thế nhưng Nghiêm Mạc lại biết con rợ này, kiếm hoa trong tay lên xuống, liền ngay tại chỗ đánh nhau với rắn bạc.

Nhiêm bà không dám chậm trễ, vội vã thối lui ra sau, vừa đi còn vừa dùng gậy dẫn ra càng nhiều độc trùng, chặn lại đường lui của mình.

Chân trời ánh tà dương đã chậm rãi lặn đi, rừng cây bắt đầu trở nên tăm tối dữ tợn, hai người nào còn đuổi theo, chuyên tâm chém giết độc trùng bên tay.

Chỉ nghe kiếm minh ông một tiếng, trường kiếm trong tay Nghiêm Mạc rời khỏi tay, thân kiếm thẳng dài vỡ thành chín đoạn, che kín đường lui Cù Trĩ, còn chưa đợi con rắn độc phản ứng lại, một cành trúc liền ghim vào thân rắn bảy tấc.

Rắn bạc như không thể tin quật mạnh vẫy đuôi, rốt cuộc cứng ngắc bất động, trúc biếc cắm vào mình rắn cũng nháy mắt khô héo mục nát, biến thành tro bụi.

Chém Cù Trĩ, biểu tình trên mặt Nghiêm Mạc cũng không biến hóa, đôi mắt tràn đầy lệ khí chuyển qua, nhìn về phía lãng tử đứng bên cạnh.

Lúc này Thẩm Nhạn cũng chém hết độc trùng thượng vàng hạ cám*, đang tựa vào cây thở hổn hển.

*ý nói rắn trùng cực độc và không độc.

Như là nhận ra ánh mắt Nghiêm Mạc, hắn ngẩng đầu mỉm cười:

– Nghiêm huynh, thật không nghờ lại gặp huynh ở đây.