*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngọc Địch Thùy Gia Thính Lạc Mai

.12.

Trên giang hồ có thể có người không biết Thiếu Lâm Tam Tuệ là ba vị cao tăng nào, cũng có thể có người không rõ mối quan hệ rắc rối phức tạp giữa Bạch Loan phong và phái Võ Đang. Thế nhưng chỉ cần ở trong giang hồ lâu một chút thì sẽ không thể không biết đại danh của Ngụy Lăng Vân.

Ngang trời xuất thế từ ba năm trước, vị Ngụy thiếu hiệp này chính là ngôi sao sáng mới mà giang hồ chính đạo xem trọng nhất.

Trừ sạch tàn dư Huyết Y môn, chính tay đâm Liêu thị Tam Hung không chuyện ác nào không làm, ngàn dặm đuổi giết Tà Cốt Hạc Ông, còn tự tay cứu thiên kim Tô phủ – Tô Ỷ Lâu bị kẻ xấu bao vây…

Mỗi một chuyện đều đặc sắc vô cùng, cũng khiến danh hào Lăng Vân công tử truyền khắp đại giang Nam Bắc.

Trừ hiệp nghĩa ra, sự hào phóng của Lăng Vân công tử cũng khiến người ta chuyện trò say sưa.

Đại danh đỉnh đỉnh Bảo Tân lâu, Hoàng Hạc Lâu, Đằng Vương các đều là tài sản riêng thuộc danh nghĩa Ngụy công tử.

Thích chiêu đãi giang hồ bằng hữu. Không ai biết võ công Ngụy Lăng Vân cao tuyệt đến đâu, gia nghiệp có bao nhiêu hùng hậu. Thế nhưng ai cũng biết hắn nghĩa khí ngút trời, trượng nghĩa hào hiệp, thậm chí có thể vì bằng hữu không quen biết lưỡng lặc sáp đao*.

*giúp không tiếc mạng sống.

Trong giang hồ có lẽ còn có những chuyện hay hơn, nhân vật càng ly kỳ hơn, thế nhưng một vị tuấn kiệt tiền tài quyền thế lưỡng toàn như vậy, thật khiến không ít người quý mến.

Cho nên, đối với vị thiếu hiệp ai ai cũng kính ngưỡng này, mạo muội gọi thẳng tính danh hắn, tìm hết giang hồ cũng không được mấy người.

Vị công tử áo đen trước mặt này hoàn toàn không nên hỏi vô nghĩa như vậy, lại càng không nên hỏi thất lễ đến thế. Nhưng Ngụy Lăng Vân lại chẳng thèm để ý, chỉ mỉm cười gật đầu:

– Chính là tại hạ. Dám hỏi các hạ xưng hô thế nào?

Câu hỏi lại nho nhã lễ độ, rất khoan dung rộng lượng.

Nghiêm Mạc hơi cong khóe môi:

– Tiện danh của kẻ mọn này không đáng nhắc đến.

Nếu câu vừa rồi chỉ là mạo muội thì câu bây giờ như là khiêu khích.

Bảo Tân lâu không phải chỉ có một bàn thực khách, một thư sinh mặc bào màu xám, dưới cằm ba cái râu dê bên cạnh đã xoay người, muốn quát kẻ trẻ tuổi lỗ mãng vô lễ này. Ngụy công tử lại cười ha hả, khen:

– Các hạ thật sự là tính tình tốt, khiến Ngụy mỗ càng có ý kết giao hơn.

Lăng Vân công tử còn chẳng nói gì, áo xám thư sinh sờ sờ mũi, lại quay lại.

Lúc này tiểu nhị dưới lầu rốt cuộc lấy đủ đồ ăn, cao giọng kêu tên đồ ăn đưa lên.

Thức ăn đứng đầu Bảo Tân lâu đương nhiên danh bất hư truyền, chỉ thấy một con cá chép Hoàng Hà lớn rán vàng giòn óng ánh, kết hợp với nhựa súng đậm sệt cùng một Hà Diệp Khiếu Hoa Kê* thơm nức mũi, xương mềm đặt ở trên bàn, rượu trong hũ màu sáng mát rượi, không hề tạp chất. Chỉ là ngửi hương thôi, đã khiến cho con sâu đói trong bụng nhúc nhích rồi.

*Gà nướng đất sét.

Đây vốn là thức ăn Nghiêm Mạc tùy tiện gọi, nhưng chủ quán phối hợp tỉ mỉ, có hương vị khác lại đủ chắc bụng, có chút phong độ của danh điếm.

Nhưng Ngụy công tử lại nhíu mày, cười với Nghiêm Mạc nói:

– Bữa cơm này ta mời, sao có thể tuỳ tiện vô lễ như thế được. Không bằng ta bảo phòng bếp làm một ‘Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ’, một “Ngọc Địch Thùy Gia Thính Lạc Mai”, lại đến phần thức ăn ‘Hảo Cầu Thang’, mới xứng với cảnh đẹp Lâm Thủy Bích Ba khi xuân này.

Nói thực ra những kẻ trong giang hồ mặc dù có thích chơi chữ, cũng đa phần là học đòi văn vẻ hoặc chí thú cổ quái, không lịch sự nghiêm chỉnh bằng quan lại nhân gia. Đến Bảo Tân lâu này ăn một món đứng đầu đã khiến rất nhiều người cảm thấy mĩ mãn, sao sẽ để ý thời tiết, phong vận gì đó.

Nghe Ngụy công tử nói, trái lại có không ít kẻ hiếu kì vểnh tai, liếc qua muốn xem thử những món hiếm lạ này có gì đặc biệt.

Như cảm thấy được mọi người hiếu kì, Ngụy Lăng Vân cũng không giấu giếm, chậm rãi giải thích:

– “Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ” chính là lấy từ cảnh đẹp Dương Châu, có ý Động Thiên. Trước tiên đem chân giò hun khói Kim Hoa hảo hạng xé ra, khoét thành hai mươi bốn lỗ, rồi đem đậu hủ non đến ngón tay cũng có thể cắt, móc thành hình tròn, đặt vào chân giò hun khói bỏ vào lồng hấp, đợi hương vị chân giò hun khói thấm vào đậu hủ hết rồi, bỏ chân giò hun khói, ăn đậu hủ, vào miệng liền tan, thơm ngon vô cùng, làm người ta lưu luyến quên chốn về. Còn “Ngọc Địch Thùy Gia Thính Lạc Mai” thì…

Tài ăn nói của Ngụy Lăng Vân thật không tệ, ba món ăn giới thiệu cẩn thận tỉ mỉ, cách làm độc đáo, mùi vị mới lạ đều khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn, chỉ hận không thể lập tức bảo tiểu nhị bưng lên nếm thử.

Cho dù không phải phàm ăn, cũng tốt xấu được đã thèm.

Nhưng Nghiêm Mạc lại ngay cả lông mi cũng không nâng nửa phần, vươn tay cầm đôi đũa nhẹ nhàng kẹp, gắp lên chân gà:

– Xin lỗi, tại hạ chỉ thích cách ăn thịt cá thô kệch, không nhọc Ngụy công tử phiền hà.

Kỳ thật cái xác hiện giờ của Nghiêm Mạc chẳng những không thô kệch, thậm chí còn tuấn mỹ hơn vị Lăng Vân công tử đoan chính như ngọc này mấy phần.

Ngón tay như bạch ngọc cầm đôi đũa mun, thoạt nhìn phong nhã nhã nhặn, quả thực càng giống quý công tử phong độ nhanh nhẹn hơn bất cứ người nào trên lầu.

Nhưng quý công tử này ăn cơm lại chẳng chút văn nhã nào, cầm đũa như bay, còn phun xương nhả cốt, không khác gì đa số hào khách giang hồ.

Nhìn điệu bộ đối phương không chút khách khí, Ngụy Lăng Vân khóe miệng hơi run rẩy, không ngờ vén lên vạt áo, ngồi xuống đối diện y.

Nhẹ nhàng cầm lên bầu rượu lắc lắc, Ngụy Lăng Vân nhoẻn miệng cười:

– Đây là Kiếm Nam Xuân bổn điếm tự nhưỡng, vị giữ lâu, nồng mà không gắt, có là Thi tiên Từ thánh cũng khen không dứt miệng.

Nói xong, hắn nâng cổ tay châm rượu ngon vào hai chén rượu ở trước mặt, tùy tiện giơ lên một ly trong đó, Ngụy Lăng Vân kính Nghiêm Mạc nói:

– Tướng thỉnh bất như ngẫu ngộ*, hôm nay liền thỉnh các hạ ẩm một chén.

*Đi mời không bằng ngẫu nhiên gặp nhau.

– Ngẫu ngộ?

Nghiêm Mạc gắp đồ ăn chậm một nhịp, như là nghe được chuyện gì đáng cười.

– Tại hạ xem là tướng thỉnh mới đúng. Chỉ là không biết Ngụy công tử dẫn tại hạ đến đây, là vì cái gì ?

Ngụy Lăng Vân nhíu mày:

– Các hạ sao lại nói thế?

Nghiêm Mạc bỏ đôi đũa trong tay xuống, không nhìn hai món ăn còn hơn phân nửa, ngược lại dùng đôi mắt phảng phất mang theo chút lệ khí nhìn chén rượu trong tay Ngụy Lăng Vân:

– Tuy tại hạ không thích rượu, thế nhưng cũng biết gặp bằng hữu mới có thể uống vui sướng. Rượu này, e là không uống được.

Đối mặt với cự tuyệt không nể mặt như thế, Ngụy Lăng Vân mỉm cười:

– Các hạ suy nghĩ nhiều rồi, hôm nay quả thật nhân duyên tế hội*, muốn giao bằng hữu với tôn giá, cần gì phải vì một chén rượu tổn thương tình cảm.

*có duyên gặp nhau.

– Đáng tiếc tại hạ không có hứng thú làm đồ chơi trong tay kẻ khác.

Lạnh lùng quăng một câu, Nghiêm Mạc vươn người đứng dậy, không nói lời cảm tạ cũng không cáo từ, đi thẳng xuống dưới lầu.

Bên này Ngụy Lăng Vân cũng không ngăn cản, cổ tay nhẹ nhàng chuyển, liền đem thuần tửu trong chén uống vào bụng. Một luồng cay xé trượt xuống cổ họng, khiến trong mắt hắn thêm vài phần dạt dào hứng thú.

Lúc này thư sinh áo xám bên cạnh bàn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bước nhanh đi tới cạnh Ngụy Lăng Vân:

– Lăng Vân công tử, kẻ này bất kính với công tử như thế, ta thấy chắc chả phải là người lương thiện gì, chẳng lẽ thật sự là tên Diêu Lãng trong miệng Phòng cô nương?

Ngụy Lăng Vân nhẹ nhàng cười.

– Vị này chỉ sợ thật không phải Ngọc Diện Lang Quân… Nhưng Tam Tài tiên sinh không cần lo lắng, kẻ hèn này trong lòng tự có nắm chắc.

Tam Tài thư sinh nghe vậy hơi sửng sốt, chợt ha ha cười:

– Nói cũng đúng, bất luận là bọn đạo chích nào, sao có thể làm khó được Lăng Vân công tử, là tại hạ nhiều chuyện rồi. Đúng rồi, hôm nay Bảo Tân lâu có phải vừa đổi câu đối không? “Phi tuyết liên thiên xạ Bạch Lộc, tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên”*, ha ha, thật là tiêu sái khí phách, không biết là ai đã đề… 

*Tuyết bay đầy trời bắn (nhìn) hươu trắng

Truyện cười thần hiệp tựa uyên xanh.

Lấy từ chữ đầu của tên mỗi bộ truyện Kim Dung ghép thành câu thơ 7 chữ, do bạn của ông phát hiện ra. [Theo Wiki]

– Tiên sinh khen nhầm rồi.

Trong mắt Ngụy Lăng Vân chợt lóe chút nghiền ngẫm, chắp chắp tay với các thực khách khác trong tửu lâu.

– Hôm nay làm nhỡ mọi người dùng bữa, bữa cơm này cứ để tiểu đệ mời, thỉnh chư vị chớ chối từ.

Hương vị thức ăn trong Bảo Tân lâu không tệ, giá lại phù hợp với tên tuổi, đối với người trong võ lâm dù là rượu có quy ra tiền, tính lên cũng là khoản chi không nhỏ, trong chốn giang hồ ai không muốn chút mặt mũi, chẳng lẽ cứ khiến Lăng Vân công tử ghi sổ mãi sao?

Bởi vậy nghe được câu miễn cơm này, mọi người không khỏi vui vẻ ra mặt, nhất tề gửi tạ.

Trong mảnh tiếng cảm tạ, Ngụy Lăng Vân thong thả bước lên thang lầu, trở về lầu bốn.

Khác với tưởng tượng, Bảo Tân lâu tầng bốn không phải dùng để đãi khách, ngoại trừ mấy gian nhã thất cực kỳ cách âm xung quanh ra, ở giữa lầu còn có một lầu các cao chót vót diện tích không nhỏ.

Nhẹ nhàng bước vào lầu các, vừa đóng cửa lại, trong bóng tối liền truyền đến một giọng nói, cẩn thận, nhưng không có cảm xúc gì.

– Chủ nhân, tên đó quả thật có vấn đề sao?

– Vấn đề? –  Ngụy Lăng Vân cười khẽ lắc đầu.

– Thi biển lớn như vậy cũng không xem một cái, thoạt nhìn không giống như người ta nghĩ, nhưng lại hoàn toàn không giống các ngươi. Càng kỳ lạ là, bảng thuộc tính của y lại giống y Diêu Lãng, không chút thay đổi, thật sự là không đoán ra lai lịch. Chẳng lẽ là NPC* tăng độ khó trò chơi? Có điều y quả thật thông minh hơn ta nghĩ, có lẽ chỉ Ngọc Hành cũng không đối phó được, thật muốn tự tay thử võ công y xem sao… 

*Non Player Character nhân vật được lập trình sẵn giao nhiệm vụ cho người chơi.

Lăng Vân công tử khó được lảm nhảm, như là trả lời, lại như lầm bầm lầu bầu. Cái bóng rất am hiểu tính nết chủ nhân, biết lúc này chủ nhân nhất định đang rất vui vẻ.

Nhìn thấy chủ nhân vui như thế, trong đôi mắt cụp xuống cũng lóe chút quang thải khác thường.

– Ai, lần trước không thể giết y, giờ lại càng không nỡ giết rồi. Có lẽ nên bắt về, thẩm vấn một chút? Dù sao Thẩm Nhạn sẽ chết, sau đó cũng phải tìm vài thú vui khác…

Ngửa đầu suy tư một lát, Ngụy Lăng Vân như rốt cuộc hạ quyết tâm, dặn dò cái bóng:

– Dù sao cũng hạ Truy Hồn tán, trước tiên bảo Ngọc Hành khống chế mang người đến đây đi. Lần này đừng mang thuốc nổ, không được lãng phí. Đáng tiếc hôm nay y không uống rượu… Đúng rồi, Thẩm Nhạn còn sống được mấy ngày?

– Không đến năm ngày.

Bóng thấp giọng đáp, hiển nhiên nắm chắc mười phần.

– Nhiêm bà bản lĩnh thực không tệ nha, không uổng công ta hao tổn tâm cơ đào mụ ra.

Vừa lòng gật đầu, Ngụy Lăng Vân không nói nhảm nữa, phất phất tay với bóng:

– Ta phải đi thăm dò ngọn nguồn Tô gia trước, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây trông vài ngày, có chuyện gì bảo Dao Quang tới tìm ta là được.

Cũng không đợi đối phương trả lời, Ngụy Lăng Vân vươn tay nâng Thính Phong bình trong Đa Bảo các. Vặn trên dưới trái phải vài cái, chỉ nghe một tiếng két nhỏ, mặt sàn vốn bằng phẳng đột nhiên xuất hiện mật đạo, thoạt nhìn đường dài quanh co, liếc mắt nhìn cũng không đến điểm cuối.

Lăng Vân công tử mỉm cười, tháo xuống một cái mặt nạ từ trên tường đeo lên mặt, lững thững đi vào.

Sau khi bóng dáng Ngụy Lăng Vân biến mất, cái bóng chậm rì đi ra từ bóng đêm.

Bước chân y rất ổn, thân hình cũng cao ráo bất ngờ, bóng tối trên người đã dần rút đi, đổi thành ánh sáng mà ngọn nến mang đến.

Mãi đến lúc này, mới vừa có thể thấy rõ y mặc là một bộ quần áo tuyết trắng vô hạ, tiêu sái bất kham vô cùng.

Nếu để người khác xem, mười sẽ có chín nói cho ngươi, vị công tử này chính là Lăng Vân công tử đoan chính nho nhã tiếng tăm lừng lẫy giang hồ đứng đầu Tứ công tử.

Nhưng trên mặt Ngụy Lăng Vân này, không có biểu tình sinh động như vừa rồi.

Lững thững đi đến trước Đa Bảo các, Ngụy Lăng Vân mới vươn tay đẩy đẩy bình mai cực lớn dựng ở sát tường, cửa mật đạo lại lặng yên không thấy bóng dáng nữa.

Y đứng đó trong phòng một lúc lâu, như là lẳng lặng chờ đợi cơ thịt cứng ngắc trên mặt khôi phục, chỉ chốc lát, liền lần nữa lộ ra nụ cười ấm áp phong thái nhanh nhẹn.

Cuốn trường tụ lại, “Ngụy Lăng Vân” đi ra ngoài cửa.

______________________

Chú thích:

Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ